Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

End.

***

Một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi môi cậu trước khi lời nói đó chạm vào cậu.  

"Bởi vì đó là cậu." Kirishima đã nói. Lời nói đó cứ vang vọng trong tâm trí cậu. Tất cả những suy nghĩ của cậu đã được thay thế bằng tĩnh. 

Kirishima có Hanahaki ... vì cậu ấy? Không thể, vậy mà cậu vẫn nghe rõ như ban ngày. Oh wow ... cậu ấy nghĩ. chàng trai xinh đẹp đang chảy máu trong vòng tay thích cậu ta trở lại, khiến Bakugou quá choáng ngợp không thể thốt nên lời. Kirishima sẽ không cậu ấy cũng vậy. Nó giống như một sức nặng to lớn đã được trút bỏ khỏi vai cậu. Những khoảnh khắc trước khi cậu cảm thấy như thể chất lỏng tội lỗi đang chảy trong huyết quản, nhưng nó đã bốc hơi ngay khi cậu nhìn vào mắt Kirishima và biết rằng anh đang nói sự thật. Bakugou nắm lấy Kirishima chặt hơn, bây giờ nó có nghĩa là cả thế giới để cậu ấy làm như vậy. Những giọt nước mắt dày nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt cậu nhưng cậu không quan tâm. Tất cả những gì cậu cảm thấy là nhẹ nhõm và thôi thúc mạnh mẽ để thú nhận. 

"Kirishima, hãy nghe tao." Giọng cậu ấy lung lay và mỏng manh nhưng anh đã hiểu được từ ngữ. " Tao yêu mày, rất nhiều." 

Kirishima cười khúc khích một cách mệt mỏi và lùi ra xa. "Cậu không cần phải nói dối tớ, tớ hiểu rồi." Bakugou nhìn anh một cách khó hiểu khi anh hít vào một hơi thở run rẩy khác.

"Tại sao tao lại nói dối? Tao thực sự yêu mày. Làm thế nào khác tao có thể có được hanahaki?"

Kirishima lơ đãng ngâm nga theo âm thanh của giọng nói Bakugou, rõ ràng là không nghe thấy. Chúa ơi, tên ngốc này. Tại sao phải là anh ta? Bakugou nghĩ.  

 "Nghe đây, đồ ngốc. Tao không dốc hết tâm sức chỉ để mày phớt lờ tao, vì vậy hãy tập hợp lại và xem xét điều này một cách nghiêm túc, nghe không?" Cậu vừa nói vừa kéo Kirishima ra, và lắc vai anh để có biện pháp tốt.

Kirishima từ từ chớp mắt với cậu. "Cậu thích tớ?" 

"Tao đã nói rồi." 

"Tớ .. cậu .. tớ... chúng ta-" Kirishima bối rối chỉ về phía sau và thứ tư giữa họ, nhưng trước khi Bakugou có thể giải thích thêm, cánh cửa mở toang, đập vào đầu Kirishima. Có thể nghe thấy tiếng càu nhàu từ phía bên kia khi bất cứ ai ở phía bên kia kéo cửa lại. Bakugou, không thể thoát ra khỏi điều này, chỉ đơn giản là nhấc Kirishima khỏi vòng tay của mình và kéo anh ra khỏi đường.

Cha Kirishima bước vào trong. Khỉ thật.  Cậu ta đã nghĩ. Ngay khi mọi thứ tưởng như không thể tồi tệ hơn được nữa, thì Bakugou nghe thấy một giọng nói khác từ sau cánh cửa. "Cái gì chặn nó?" Một người phụ nữ tóc đen hỏi, bước vào sau ông. 

"Mẹ! Mẹ về sớm!" Kirishima hét lên với cô ấy từ trên sàn nhà, mỉm cười một cách sững sờ. Cô nhìn lên và thấy một Bakugou rất khó chịu đang lúng túng đứng sau lưng mình. 

"Xin chào các chàng trai!." Cô lo lắng nói, chú ý đến vết máu trên quần áo và trên sàn nhà của họ. Cô ấy cũng nhìn thấy thứ trông giống như những cánh hoa thược dược màu vàng, càng làm cô ấy lo lắng. "Tất cả những thứ này là gì?

Chồng cô thẳng thắn hơn hỏi. "Con làm gì ở trước cửa?"

"Uh .." Kirishima bắt đầu. 

"Anh ấy ngã cầu thang." Bakugou nói. 

"Phải ..." Anh nói với một cái nhìn nhọn có lẽ có nghĩa là "còn phần còn lại của mớ hỗn độn thì sao?"

"Con có thể giải thích-" Kirishima bắt đầu, nhưng Bakugou đã cắt lời anh ấy.

"Đó là lỗi của tôi."

Kirishima bối rối nhìn cậu. Cậu ấy tiếp tục. "Kirishima có hanahaki, và tôi cũng vậy, nhưng tôi đã mất quá nhiều thời gian để thú nhận bởi vì, tôi nghĩ anh ấy sẽ không thích tôi trở lại và, tôi không biết có lẽ tôi nên nói điều gì đó nhưng..." Anh ấy tiếp tục mất tập trung, chỉ thêm vào sự bối rối của các bậc cha mẹ.

 
Mẹ Kirishima giơ tay. "Chờ đã, con có hanahaki?"

Đã có ." Kirishima xen vào.

Cô chỉ biết thở dài. "Tôi mệt. Chỉ cần... dọn dẹp cái này. Chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Cả hai chàng trai đều rụt rè gật đầu.

Bố mẹ Kirishima đi lên lầu để mẹ anh có thể dọn đồ đi thăm em gái, còn bố anh thì cất chiếc cặp của mình. Kirishima dọn dẹp đống lộn xộn ở tầng dưới trong khi Bakugou lấy cho cả hai bộ quần áo mới, vì họ trông giống như những nhân vật phản diện trong Scream . Khi không thể tránh được nữa, Kirishima ngồi xuống với cha mẹ mình và giải thích những gì đã xảy ra. Cả hai đều tin tưởng để thấy anh ấy ổn, nhưng vẫn có một số câu hỏi.

"Vậy con là gay?" Cha anh thẳng thừng hỏi.

 Mẹ của anh hét. "Tất nhiên là gay rồi! Xin lỗi về cục cưng đó." 

"Cảm ơn mẹ?" Kirishima ngập ngừng đáp lại. 

Cô ấy bắt đầu nói lại có lẽ là lần thứ một trăm. "Ta không thể tin rằng con sắp chết mà không nói với ta! Con có biết ta sẽ cảm thấy khủng khiếp như thế nào nếu đứa con trai duy nhất của ta qua đời và ta thậm chí không được nói lời từ biệt không?"

"Con xin lỗi mẹ, tất cả đều xảy ra đột ngột." Bakugou chỉ ngồi xuống ghế xem toàn bộ cuộc trò chuyện đang diễn ra. 

Cô chuyển đổi chủ đề khá nhanh, như mẹ Kirishima thường làm. "Vậy bây giờ Bakugou là bạn trai của con?" 

Kirishima sửng sốt. "Uhh ... không?" Trong khi đó Bakugou nói "Có" trong sinc hoàn hảo. Họ chia sẻ một cái nhìn bối rối. "Không" Bakugou sửa lại, khi Kirishima nói một cách hào sảng "Có" lần này, làm tăng thêm sự bối rối của họ. 

"Ôi trời. Có lẽ tôi không nên nói gì cả." Mẹ anh mỉm cười và nói khi cả hai cậu bé đỏ mặt, tránh giao tiếp bằng mắt. 
 
Kirishima ngồi đó với khuôn mặt đỏ bừng. Bakugou muốn trở thành bạn trai của anh ấy? Điều này thật không thể tin được! Và Chuyện này có thực sự phải bày ra trước mặt bố mẹ anh ấy không? Một cái giá phải trả mà anh ta đoán. 

 
"Chúng con sẽ đi ngủ, con hơi mệt. Ngày dài." Anh nói, giả vờ ngáp. Bakugou theo anh lên cầu thang để tránh ánh mắt của cha mẹ Kirishima.  

_________________________________________________________________________

Họ trở về phòng Kirishima, nơi anh nhanh chóng gục xuống giường vì kiệt sức. Anh chậm rãi chớp chớp mắt, nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra trong hai ngày qua. 
 
"Pffft. Hì hì. " Anh cười khúc khích với chính mình. 

"Có gì mà buồn cười vậy?" Bakugou hỏi, dựa vào ngưỡng cửa. 
 
"Chỉ là mọi thứ." Kirishima mỉm cười thở dài. "Một giây chúng ta đang chết dần chết mòn và giây phút tiếp theo, bố mẹ tớ đang xông qua cửa. Ý tớ là, cả hai chúng ta đều phát triển hanahaki cùng một lúc. Làm thế nào mà điều đó thậm chí xảy ra? Nó hơi buồn cười ".

"Không thể tránh khỏi."  
 
Kirishima quay đầu lại, bặm môi dưới. "Tớ không biết, tớ chỉ nghĩ rằng đó là một cách kỳ lạ để cuối cùng chúng ta thú nhận, hah." 
 
Một nhịp khó xử, sau đó Bakugou đóng cửa và nhanh chóng đi đến giường.  
  
Kirishima nhìn lên đầy cảnh giác trước sự tiến tới đột ngột của Bakugou, cho đến khi anh ngạc nhiên và nhẹ nhõm, Bakugou vòng tay qua ôm anh trong một cái ôm nhẹ nhàng. Anh hít vào một hơi và thở dài. "Tớ nghĩ tớ đã lạc mất cậu."  
 
Đôi mắt mở to của Kirishima dịu đi, và anh từ từ vươn người lên để đáp lại vòng tay, vùi mặt vào cổ Bakugou. "Không thể thoát khỏi tao dễ dàng như vậy." 
 
Bakugou cười nhẹ, siết chặt cái ôm. "Em thực sự yêu anh Kirishima. Em hi vọng anh biết điều đó." 
 
Những ngón tay Kirishima siết chặt lấy lưng áo Bakugou. "Anh cũng yêu em." Anh trả lời, mặc dù nó đã bị bóp nghẹt khi anh không chịu di chuyển đầu. Bakugou khẽ ngồi dậy và rời khỏi Kirishima. Trong một giây anh nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì đó, cho đến khi cậu ôm mặt anh vào tay phải và đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy.   
 
Nó chỉ kéo dài một lúc trước khi họ tách ra, và Kirishima đỏ mặt tía tai. Sau đó, anh cười cái răng cá mập ngu ngốc đó, nụ cười mà Katsuki yêu thích, và anh lại hôn cậu ngay lập tức.  
 
Khoảnh khắc cảm thấy thật khó tin và thật bàng hoàng, khi chứng kiến ​​tất cả nỗi đau và sự đau lòng của họ trở thành một điều gì đó có thể dễ dàng như vậy. Giá như cậu thú nhận ngay lúc nhận ra, Kirishima cũng sẽ không phải đau khổ. Chà, không có vấn đề gì. Bây giờ cậu ấy đang ở trong vòng tay của Kirishima, và Bakugou cảm thấy rất hạnh phúc. 

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro