Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


***

Không mất nhiều thời gian để Kirishima nhận ra có điều gì đó không ổn.  
 
Nó bắt đầu vào sáng hôm sau khi Bakugou ngủ trong đó. Hầu hết mọi người sẽ không coi đây là điều gì bất thường vì đây là ngày đầu tiên đi nghỉ và tất cả, nhưng nếu anh biết một điều về Bakugou, thì đó là cậu ta đã không ngủ đủ.  

Lúc đầu, anh nghi ngờ cậu bị bệnh, theo một cách nào đó thì đó là sự thật, không giống như cách Kirishima nghĩ. Sáng hôm đó khi thấy cậu xuống cầu thang, da cậu hơi tái hơn trước, mặc dù đã ngủ say nhưng vẫn có vẻ mệt mỏi. Ít nhất là quá mệt để phản đối khi Kirishima đề nghị nấu bữa sáng. Nó diễn ra đúng như những gì anh mong đợi, có thể nói là, thật khủng khiếp. Bakugou chọn đồ ăn mà không có cảm giác thèm ăn (không phải Kirishima có thể trách cậu ấy) nhưng cậu ấy cũng không ăn nhiều thứ gì sau đó. Nó giống như sự thèm ăn của cậu ấy đã biến mất.

 
Và tất nhiên, có cả tiếng ho.  
 
Cậu cố gắng che giấu nó, nhưng ho mỗi mười lăm phút không hẳn là kín đáo. Bakugou Katsuki bị ốm, và vì một lý do nào đó mà Kirishima không biết, cậu ấy sẽ không thừa nhận điều đó. Bakugou không phải kiểu người không chăm sóc bản thân khi bị ốm, cậu ấy luôn đi ngủ sớm là có lý do. Vậy chuyện quái gì đang xảy ra với cậu ta? Đó là điều mà Kirishima đã thắc mắc khi anh nài nỉ Bakugou về chuyện phải là lần thứ một trăm vào ngày hôm đó.

"Cậu có chắc là cậu ổn không?" Kirishima hỏi dựa vào chiếc ghế dài. 
 
"Tao đã nói rằng tao ổn, Tóc Chỉa." Bakugou nói một cách gay gắt.  
 
"Cậu chắc chắn?" Anh hỏi dựa vào gần hơn. "Bởi vì cậu biết cậu luôn có thể nói chuyện với tớ nếu có điều gì sai trái."  
 
Bakugou chỉ đuổi anh đi, nhưng Kirishima sẽ không nản lòng. "Nghe..." 

"Tao ổn?! Không có gì sai với tao! " Bakugou nói cắt đứt anh.  
 
"Tớ có ý kiến ​​khác."  
 
"Vậy thì hãy van xin!" Bakugou hét lên trong cơn thịnh nộ đột ngột. 
 
Kirishima đứng lại một giây, sững sờ. Đôi mắt anh mở to vì ngạc nhiên, và Bakugou cúi xuống sâu hơn ở chỗ cậu ấy ngồi.  
  
Kirishima thở dài và thử lần cuối. Anh nắm lấy tay Bakugou và kéo nó về phía ngực của mình để cậu ấy hướng về phía mình. "Bakugou, chỉ cần nói với tớ nếu cậu bị ốm, cậu không-" Anh nói, nhưng anh chưa kết thúc. Bakugou giật tay mình ra, đứng dậy. Có vẻ như cậu ấy định nói điều gì đó, nhưng thay vào đó cậu ấy lại dí cùi chỏ vào mặt mình. Trong khi Kirishima không thể không nhướn mày vì cơn ho, Bakugou chỉ trừng mắt, cố gắng hết sức để che dấu vết máu mỏng. 

                              ___
 

Mẹ kiếp . Bakugou nghĩ. Tóc Chỉa sẽ là dấu chấm hết cho cậu ta.  
 
Khi cậu ra khỏi phòng, cậu lao lên cầu thang để đi. Cậu chạy vào phòng tắm và khóa trái cửa lại, vẫn cố gắng nén tiếng thở khò khè của mình. Cậu bật vòi hoa sen, cầu nguyện nó sẽ bóp nghẹt âm thanh. Cậu bước vào phòng tắm, không buồn cởi bỏ quần áo của mình vì cuối cùng cậu đã nuốt được một ngụm cánh hoa. Cậu khạc ra máu từ miệng và thở hổn hển trong khi cơ thể cậu tiếp tục kéo theo những cơn ho. Nước lạnh làm ướt đẫm làn da của cậu, khiến cậu càng run hơn khi chứng kiến ​​máu xoáy quanh mặt nước trước khi đi xuống cống. 
 
Một chuỗi nước bọt màu đỏ nhạt chảy ra từ miệng khi cậu cố gắng thở. Cổ họng của cậu hoàn toàn thô cứng, và mỗi cơn ho đều nhức nhối. Phổi của cậu tiếp tục ép các cánh hoa ra khi cậu cố gắng im lặng, nhưng toàn bộ tình hình đều vô nghĩa. Chẳng bao lâu, những cánh hoa sẽ mọc lại, và cậu sẽ lại kết thúc như thế này. Khóc lóc trong vòi hoa sen. Cậu trượt xuống tường và chỉ ngồi đó, chờ cho đến khi cơn ho kết thúc.  
  

"Mình phải làm cái quái gì thế này." Cậu tự lẩm bẩm một mình, gác trán lên cánh tay đang khoanh lại. Áo sơ mi của cậu có màu hơi hồng nhạt từ máu, Và cậu vẫn còn được bao quanh bởi những cánh hoa hồng đỏ. Cậu cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, ngày thứ hai và cậu đã bỏ cuộc. Nó không giống như cậu ấy có thể làm nhiều việc khác. Cậu ấy không có bất kỳ "kế hoạch tỏ tình lớn" nào như cậu đã thấy trên các bộ phim truyền hình lãng mạn ngốc nghếch. Cậu ấy biết điều đó sẽ không bao giờ hiệu quả. Đây không phải là một bộ phim ngu ngốc khi anh chàng có được cô gái và tất cả mọi người sống vì nó được xếp hạng PG. Bakugou Katsuki không thể yêu thương được, cậu sẽ không có hanahaki nếu cậu như vậy. Vì vậy, tự nhiên sẽ không thể để cậu ta trở nên ok. Cậu sẽ không lấy được cô gái vì cô gái là một chàng trai, và cũng là bạn thân nhất của cậu, và cậu ta chắc chắn sẽ không sống để xem phần tiếp theo. 
 
Mẹ kiếp. Cậu nghĩ, để nước từ vòi hoa sen che đi những giọt nước mắt của mình. Cậu ấy sẽ không có được kết thúc có hậu. Cậu thậm chí sẽ không trở thành một anh hùng. 
 
       
                                ___  
 

 
Kirishima nghĩ tốt nhất nên để Bakugou một mình một lúc. Anh muốn chắc chắn rằng Bakugou vẫn ổn, nhưng nếu không gian là thứ cậu ấy cần, anh sẽ tuân theo. Tuy nhiên, việc sống chung một nhà không dễ gì tránh khỏi anh.

Cuối cùng, anh chịu thua và lên lầu lấy điện thoại. Anh có thể nghe thấy tiếng vòi hoa sen đang mở khi bước qua hành lang. 
 
Huh. Vì vậy, đó là nơi cậu ấy đã đi. Kirishima nghĩ. Anh tiếp tục bước đi, nhưng đột ngột dừng lại khi nghe tiếng ho. Trước sự đánh giá đúng đắn hơn của mình, anh đứng nghe cậu trong giây lát. Lúc đầu, anh không nghe thấy gì. Anh định phủi sạch nó thì lại xuất hiện một cơn ho dữ dội khác, giống như cậu đang bị nghẹn.  
 
Kirishima ngày càng lo lắng khi tâm trí anh bắt đầu quay cuồng. Bakugou chắc chắn bị ốm, vậy tại sao cậu ấy không nói với anh? Nó có phải là một cái gì đó nghiêm trọng? Kirishima biết đó thực sự không phải việc của mình, nhưng anh không thể nghĩ ra khỏi đầu khi tiếp tục đi xuống hành lang. 

Sau đó anh thở dài, nhìn xuống điện thoại của mình.Chúa ơi, anh ấy đang làm gì vậy? Trong thanh tìm kiếm trên màn hình, anh đã cố gắng nghiên cứu các triệu chứng của Bakugou. Ho, da xanh xao, chán ăn. Tất nhiên, không có gì hữu ích được đưa ra. Anh đã tìm kiếm những triệu chứng cơ bản nhất có thể. Nó có thể chỉ là cảm lạnh hoặc gì đó và anh đã phản ứng thái quá.
 
Anh tắt điện thoại và định rời đi thì có thứ gì đó đập vào mắt anh. 
 
Bên dưới chiếc vali của Bakugou, anh có thể thấy một mảnh vải nhỏ thò ra từ bên dưới, như thể cậu đã vội vàng giấu nó đi. Kirishima tò mò nhặt nó lên và chìa ra trước mặt anh. Áo sơ mi của cậu ấy ? Kirishima nghĩ. Nó đang làm gì dưới chiếc vali?  Anh lật nó lại, và thế giới dừng lại. 
 
Máu. 
 
Không có nhiều, nhưng nó vẫn là máu. Và nó đã không ở đó ngày hôm qua. Bây giờ anh chắc chắn đang lo lắng, và anh ấy cần câu trả lời. 
   
 
Trong khi đó, Bakugou, người quyết định rằng cậu ấy đã dành thời gian ngâm mình lâu trong vòi hoa sen, tự chuẩn bị tinh thần và tắt nước. Cậu thu thập những cánh hoa theo kiểu tương tự như đêm hôm trước, và xả chúng đi.
 
 Oh SHIT. Cậu ta đã nghĩ. Cậu vội vàng đi ra ngoài, cậu đã hoàn toàn quên mang theo quần áo sạch. 
 
Cậu chọn quấn một chiếc khăn quanh eo và vắt hết nước khỏi quần áo ướt của mình. Cậu sẽ phải vứt chúng đi sau này. 

Cậu mở cửa phòng Kirishima, tóc vẫn còn ướt do tắm. Kirishima đứng quay lưng về phía cửa với thứ gì đó trên tay. Bakugou gấp gọn gàng bộ quần áo đang giữ để che đi vết bẩn. 

 
"Bakugou làm thế nào mà Cậu lại dính máu trên áo sơ mi của mình." Kirishima ngập ngừng hỏi. Bakugou sững người, nhìn thấy thứ mà Kirishima đang cầm lên.
 
Kirishima bước lại gần cậu, cho cậu xem chiếc áo sơ mi đã ố vàng. "Chuyện gì đã xảy ra thế? cậu ổn chứ?"  
  
Bakugou không nói gì, và Kirishima nhìn vào đôi mắt đỏ rực của cậu, tuyệt vọng tìm kiếm câu trả lời. 
 
Anh quá thân thiết với Bakugou. Cậu ta đã bị bắt quả tang, và muốn ở bất cứ đâu nhưng ở đó...
 
Kirishima tiếp tục đợi khi Bakugou không nói gì. Cậu vừa mới tắm xong, thoang thoảng mùi hoa hồng và xà phòng. Mùi nước hoa giống gần như gây buồn nôn, nhưng nó chỉ kéo Kirishima lại gần hơn, tìm kiếm trên khuôn mặt cậu một câu trả lời tuyệt vọng. Kirishima có thể để nó qua đi nếu chỉ bị cảm lạnh, nhưng bây giờ đã có máu và Kirishima đang hoảng loạn. Có điều gì đó không ổn anh không biết phải làm gì hoặc làm thế nào để giúp đỡ.   

 
"Tao nghĩ mình nên chuyển về ký túc xá, Kirishima." 

Kirishima chớp mắt. "Đừng thay đổi chủ đề Bakugou cậu-" Những từ đó bắt kịp cậu ta. "Gì?"
 
Bakugou lại yên lặng trong giây lát. Sau đó cậu ấy nói lại, giọng cậu nhẹ nhàng hơn những gì anh chưa từng nghe thấy trước đây. "Đây là một sai lầm."
 
"Tớ, tớ không hiểu tớ đã làm gì sai?" Kirishima lắp bắp. 
  
Bakugou nhận lấy chiếc áo sơ mi từ tay Kirishima và đi ngang qua anh để lấy một số quần áo trong vali.  

"Không, là tao." Bakugou nói, hơn bất cứ ai khác với chính mình. Cậu quay sang Kirishima, đóng lại cuộc nói chuyện. "Mày có thể rời đi không? Tao cần thay đổi."  
 
Cậu không cần phải hỏi anh ta hai lần. Kirishima rời khỏi phòng, cố gắng chống lại những giọt nước mắt nhòe nhoẹt trên mắt. Đừng khóc đừng khóc đừng khóc- . Anh đã nghĩ. 
 
Mọi thứ đã diễn ra rất tốt trước đó, và bây giờ... 

Chúng ta..., bây giờ mọi thứ đã tan tành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro