chương 4: Săn bắt
Kinn
Tôi đứng nhìn cổ mình trong gương. Một dấu răng màu đỏ có thể nhìn thấy rõ ràng nó vẫn còn đang từ từ chảy máu. Khu vực xung quanh vết cắn chuyển sang màu tím bầm và hơi ngã vàng. Tôi nghiêng cổ mình về phía người vệ sĩ tên Big. Anh ta vừa dùng bông lau vừa phàn nàn.
“Cậu Kinn có thực sự nhất định muốn người như thế này làm vệ sĩ không?”
Thuốc sát trùng chà sát lên vết thương của tôi cho đến khi tôi cảm thấy mát lạnh.
“ Lý do?” Tôi hỏi.
Big nhìn Kinn và thở dài. “Anh ta làm anh bị thương như thế này. Ngày mai anh sẽ thấy, tôi sẽ đuổi theo và báo thù anh ta.”
“Cứ làm đi nếu muốn tự đưa mình vào chỗ chết.”
Tôi đang nói sự thật.
“Thưa cậu chủ, tôi thật sự cảm thấy nhục nhã vì nó là một kẻ không biết trên dưới. Nó đã bỏ rơi cậu chủ hai lần và lần này nó nhảy vào cắn cổ cậu chủ nữa. Làm sao chúng ta có thể thuần hóa một con hổ được?
Người vệ sĩ của tôi lẫm bẩm cho đến khi tôi liếc nhìn anh ta để ngăn chặn lời nói nhảm nhí và khó chịu của anh ta. Anh ta dường như nhận thức được ánh mắt của tôi và ngay lập tức ngừng nói đến, tập trung vào bết thương của tôi.
Thực ra, tôi thậm chí không muốn cậu ta làm vệ sĩ cho mình. Big nói rằng cậu ấy đã gặp rất nhiều những người có đặc điểm này. Họ là những người lợi dụng và rất dễ chuyển hướng trở thành người phản bội. Một người như thế này sẽ chỉ lấy những gì mình muốn và sau khi đạt được họ sẽ bỏ đi. Đừng nói về lòng trung thành với họ, vì điều đó chắc chắn là không thể. Sau đó tôi đã làm gì? Tôi đã đến kiểm tra đoạn phim CCTV tại câu lạc bộ về những kẻ khốn nạn đã giam giữ và tra tấn tôi trong ba ngày ba đêm, tôi đã thấy một điều thú vị hơn thế. Một người đã cứu tôi hai ngày liền, nhưng không phải vì tình nguyện mà là vì tiền.
“Mau đi theo tôi trước, kẻ đó có lẽ cũng săn lùng cậu. Nếu chúng từ phía đối diện đến, chúng ta sẽ gặp rắc rối.”
Với phong cách chiến đấu điêu luyện, cậu ta có thể tiếp cận một cách dễ dàng cho đến khi cậu ta đánh gụt bọn xã hội đen và người của tôi. Tôi cảm thấy bị sĩ nhục.
Đối với tôi? Tôi muốn gặp anh ta nhanh chóng và thương lượng nhanh nhất có thể.
Nhưng bây giờ, tôi muốn bắt cậu ta trước để trả thù cho vết thương mà cậu ta đã gây ra trên cổ tôi. Không ai dám làm điều này với tôi….
Ở trường Đại học.
“Thuộc hạ nào mà bạo dạng dáng miếng gạt vào cổ bạn thế này? Hahaha…”
Một người bạn của tôi đã chế nhạo sau khi thấy tôi vừa ngồi vào bàn dưới tòa nhà của Khoa.
“Đi ngay!”
Tôi đã nói với Big, người đã theo tôi đến trường. Thường thì tự mình tôi sẽ lái xe đến trường, nhưng vì sự việc ngày hôm qua, mọi thứ có chút không an toàn nên đã để vệ sĩ hộ tống.
“Vâng thưa ngài, từ Đại học về nhà tôi sẽ đợi ngài ở chỗ cũ.”
Tôi nói lớn “Này, đừng quên đến địa chỉ tôi đã cho. Tên cậu ấy là Jom!”
Tôi đã lặp lại nó một lần nữa. Anh ta gật đầu và rời khỏi tôi ngay lập tức.
“Cái này là cái gì?”
Tan, một trong những người bạn thân nhất của tôi quay sang hỏi.
“Có phải hắn đuổi người.” “Nhị đại gia? Ngươi biến mất ba ngày. Chắc chắn lại bị bắt cóc đúng không?”
Tan giữ mặt tôi và kiểm tra từ trái sang phải.
“Đúng vậy! Nhưng người tôi đang tìm không phải từ gia tộc thứ hai.” “Vì thế?” “Tôi đang tìm kẻ đã làm cho cổ tôi như thế này…”
Tôi nói với giọng bực bội, mở băng quấn quanh cổ để ba người bạn của tôi nhìn thấy vết sẹo.
“Chết tiệt!!!”
Tan và New cùng lúc hét lớn. Sáng nay tôi còn cảm thấy rất đau. Mỗi lần nỗi đau ập đến, lòng căm thù của tôi với cậu ta tăng lên gấp bội. Và liệu vết cắn của cậu ta có bị bệnh dại hay không, tôi cũng không biết. Tôi không muốn biến cậu ta thành vệ sĩ của mình, mà tôi chỉ muốn đánh bại và khuất phục cậu ta. Tôi đã kể toàn bộ câu chuyện mà tôi đã trải quả trong những ngày qua cho ba người bạn thân của tôi, họ là bạn từ khi chúng tôi còn học cấp 2, vì vậy họ biết rõ mọi thứ về tôi. Tôi chưa bao giờ kết thân với những người trong khu phố nhà mình và cũng không có kế hoạch kết bạn hay kết bạn mới vì tôi thật sự không thể hòa đồng với những người khác.
Khi tôi nhìn mọi người như thể đàng nguyền rủa Paku. Và không có nhiều người đến gần tôi vì họ biết Paku là ai.
“Bạn tôi biết rất nhiều người của Khoa Khoa học Thể Thao. Tìm một người tên Jom không khó.”
New quay sang nói chuyện với Time. “May mắn thay, hôm đó cậu ta mặc bộ đồng phục có logo của trường Đại học với tên Khoa được thêu bên dưới.”
““Cái gì? Chờ đã, New, tôi không biết ai trong số họ.” Khuôn mặt của Time đang lặng lẽ nhìn Tan đang cười lạnh với mình.”
Hừ, chính cậu đã nhờ tôi nói cho New.
“Tan liếc nhìn Time.”
Tan và Time là một đôi tình nhân, luôn là chủ đề nóng trong khuôn viên trường. Time, là kiểu trêu gẹo, đẹp trai, ăn chơi và thật sự là một tên khốn. Nhưng vì sự kiên nhẫn của Tan với Time, mà Tan luôn tha thứ cho Time.
“Không có gì.” Time trả lời một cách lo lắng và ngày lập tức thay đổi chủ đề. “Học song tôi đưa bạn đi.”
Tôi gật đầu.
“Chúng ta cùng vào học đi. Tôi có một tời bài tập cho bạn.”
New đã phát tờ bài tập cho chúng tôi. Anh ấy là người quan trọng nhất trong nhóm. New là đứa mọt sách nên anh ấy được mọi người đặt lên trên. Khi tôi không hiểu và không đến trường, anh ấy là người khắc phục và dạy học lại cho tôi sau khi kết thúc việc học ở trường. Time sẽ đưa chúng tôi đến Khoa Khoa học Thể Thao. Lần đầu tiên tôi đến thăm khoa này, tôi thấy lạ lẫm và không biết bắt đầu tìm từ đâu. Cho đến khi…
P’Time, bạn làm gì ở đây?
Một giọng nói trong trẻo khiến tôi ngạc nhiên.
Đây chính là nó. Như tôi nghĩ, anh ấy chắc chắn sẽ được công nhận ở tất cả các chuyên ngành và chuyên ngành Khoa học Thể Thao cũng không ngoại lệ.
“Ồ, Min. Lại đây.”
Time cười điên cuồng nhìn người đàn ông gầy gò, khuôn mặt nhếch mép cười với anh ta.
“Ai nói không quen ai?”
Tan nói với một luồng khí đen, hai tay siết chặt vạt áo trên lưng người yêu. Khuôn mặt anh ta trở nên giận giữ nhìn vào người đến chào đón chúng tôi. Người này trông dễ thương hơn là đẹp trai.
P’Tan đừng như vậy. Tôi biết Time vì tôi làm việc thêm ở nhà anh trai Time. Lời giải thích khiến Tan mỉm cười một chút.
“Hiểu rồi đúng không?”
“Lúc trước sao ngươi không nói với ta.” Tan nghiến răng.
“Chà, những bang nhóm nổi tiếng đến quanh đây làm gì?”
“Ờ…Min, cậu biết người tên Jom không?” Time hỏi.
Không nghĩ lâu, Min liền trả lời: “Tôi không biết.”
Năm hai, phải không? “Time quay lại hỏi tôi?”
“Tôi không biết…Tôi nói với giọng nhẹ nhàng.” Thật ra, theo như tôi nhớ, chỉ có một cái tên Jom…
“Đưa tôi đi tìm anh ta… “Min nhướng mày. Có việc tìm anh ta.” Time lại nói: “Tìm người có việc, hỏi làm gì?”
“Ừm.” “Ừm…Ừm, cái gì cũng được…” Người đàn ông phớt lờ và tìm kiếm ai đó trước khi gọi tên.
“P’Om.!” “Này.”
Người đàn ông da rám nắng trong bộ trang phục sinh viên đáp. “Bạn đã tìm thấy Jom chưa?”
“Tôi không chắc. Tôi vừa ra khỏi thang máy nhưng không thấy.” “Vào giờ này, lớp học đã kết thúc và họ không ở cùng một chỗ.” “có lẽ họ đang ở căn tin. Tôi muốn đến đó tìm xem…” Om trả lời.
“Vậy nếu tìm được anh ta, hãy nói gặp tôi .” Time nói với Min.
“Sau đó, anh ta hỏi tôi ai đến tìm anh ta, tôi phải trả lời như thế nào?” Một người đàn ông tên Om hỏi khi tiếp cận chúng tôi.
“Chỉ cần nói với Jom em trai ba của anh ta đến tìm.” Time nói với một nụ cười.
Min và Om hơi sững sờ, nhưng vẫn gật đầu.
Trong khi chờ đợi, tôi gọi điện kiểm tra người của mình đã đến nhà anh ta chưa. Họ cho biết người dân xung quanh vùng không ai biết người đàn ông tên Jom. Thêm vào đó, ngôi nhà mà cậu chủ cho tôi địa chỉ, người ở đây xem và nói rằng họ đã chuyển đi.
Tại sao cậu ta đột ngột chuyển ra ngoài? Những người như cậu ta sợ gì?
Drrrr…Drrr…
Điện thoại của tôi rung lên, hiển thị số điện thoại là ba trên màng hình. Tôi phải vội vàng nhận lời ngay. “Ừ, được rồi. Con sẽ về ngay.” Pa gọi điện bảo tôi nhanh đi về. Chiều nay chúng tôi có những vị khách quan trọng và ông ấy muốn tôi gặp họ. Vì vậy, tôi đã bỏ việc tìm kiếm nó vào ngày hôm nay. Rời khỏi tòa nhà và đợi vệ sĩ đến đón tôi về nhà. Chờ chút nữa, sau khi làm ăn song, ta sẽ tiếp tục truy lùng ngươi.
………..
“Cảm ơn, Khun Wichian.”
Sau bữa tối tôi phải lái xe đưa vị khách này về nhà. Sau đó, tôi và tất cả các vệ sĩ phải tập trung ở sảnh của ngôi nhà với một cuộc họp khẩn cấp nó làm tôi rất bận rộn.
“Tât cả các ngươi điều vô dụng!!!”
Paku hét lớn. Giọng ông ấy bùng nổ cho đến khi tất cả nhũng người ở đây bị dọa sợ.
“Trong tháng, lũ khốn này đã tấn công hai lần. Kinn bị bắt cóc và bị theo dõi. Này các người nghĩ sao nếu con trai ta có chuyện gì? Giọng nói với ánh hào quang đen tối tiếp tục chửi rủa. Ông ngưng lại châm que diêm và hút một điếu thuốc. Tôi liếc nhìn ba, người đang rất tức giận và không ai có thể kiểm soát đc ông ấy…”Sự im lặng bao trùm cả hội trường. Tôi chỉ ngồi đó cầm cốc rượu vang rồi nhấn nháp trong bầu không khí thường xuyên xảy ra.
“Các người chăm sóc con trai ta như thế nào mà cứ để chuyện này lặp đi lặp lại?”
Tôi hiểu tại sao ba của mình lại tức giận như vậy. Ông ấy phải căng thẳng trong tháng này với đối tác của mình, những người tiếp tục treo cờ chiến tranh. Khi tôi bị bắt cóc, tôi không phải là người duy nhất trải qua điều đó, bởi vì anh trai tôi Korn và em trai tôi Kim đã trải qua điều tương tự. Nhưng nói đến người tấn công lần này, có lẽ người quen nhất là tôi. Tôi đã có ít nhất mười vụ bắt cóc trong đời. Vì vậy không có gì ngạc nhiên khi ba trở nên rất giận dữ về điều đó.
“Pete, Big, Bastard!!! Với tư cách là vệ sĩ trưởng của con trai ta, hãy trả lời xem bạn sẽ làm gì sau chuyện này?”
Ba người nhìn nhau. Không ai dám trả lời cả. Mặt họ đỏ bừng từ một cái tác từ ba, mà tôi không mong đợi sẽ là một cái tát rất mạnh.
“Nếu con trai ta gặp phải chuện này một lần nữa, ta sẽ sa thải hết các người…” ba hét lớn rồi quay lại nhìn tôi.
“Kinn, ba phải làm sao sau chuyện này?”
Tôi lắc đầu đáp lại. Ngay bây giờ, ba muốn có một nhóm người mới với những kỹ năng tốt.
“Nhanh lên, ba sắp tổng hợp và mở sòng bạc mới. Nhị gia, nhất định sẽ không để yên.”
“Cậu Kinn, tôi có thể giúp gì cho cậu không? Chúng tôi không muốn chuyện xấu xảy ra một lần nữa. Và về người mà cậu muốn tuyển dụng, anh ta rất giỏi và có võ nghệ tốt nên tôi sợ sẽ có người khác tìm đến đề nghị anh ta một thõa thuận.
Lời đầu tiên từ “P’Chan, thư ký của ba đã hết sức quan tâm và giúp đỡ.” Các vệ sĩ dường như đã truyền đạt cho ba rằng có ai đó đang giúp tôi với một số kỹ năng võ thuật đáng sợ đến mức ông ấy muốn ra giá để mua thành một vệ sĩ trong ngôi nhà này. Như thế này, tôi có cảm giác như mình đang chơi trò mua cầu thủ bóng đá.
“Tôi sẽ tự lo liệu.”
Tôi nói với một giọng điệu nhẹ nhàng kèm theo cái gật đầu của P’Chan và sau đó anh ấy quay lại nhìn ba.
“Này, đĩ xem phim không?”
Ai đó trong phòng làm giảm bớt căng thẳng và với ngoại hình gần giống tôi, khuôn mặt của anh ấy trẻ hơn mặc dù chỉ cách nhau ba tuổi.
“Phiền quá, đó là chuyện của ngươi!” Tôi trả lời anh trai tôi. Với cách cư xử lỗ mãng của anh ấy, tôi và em trai tôi không gọi đó là anh. Sau ba ngày ba đêm tôi bị bắt cóc và tra tấn, tôi đã không được gặp anh trai của mình. Anh trai có vẻ như đang sốt và hôm nay anh ấy xuống nhà với một miếng dáng trên mặt. ( không thể tưởng tượng được cậu chủ mafia lớn tuổi nhất lại đi xuống giữa cuộc hộp và đeo một cái miếng giảm sốt trên tráng, hahaha.)
“Em có thể nói chuyện lịch sự một chút được không?” Anh ấy quay lại để mắng tôi.
Anh ấy bắt đầu bắt lấy mặt tôi và quay nó sang trái và phải để xem nhưng vết bầm tím xung quanh mặt tôi. Thật tệ.
“Đi ra, đừng quan tâm tôi.” Tôi bực bội nói và gạt tay anh ấy ra. Vì vậy, anh ấy bước đến với một nụ cười dễ thương và ngồi trên ghế sofa, bật TV ở giữa phòng với một biểu hiện phẳng lặng, không chọc cười những người xung quanh nữa. Cho đến khi ba lắc đầu, nhưng ông ấy không nguyền rủa anh ấy, bởi vì chúng tôi luôn có một cuộc sống rất buồn. Bị bắt, bị đánh đập và bị hành hung gấp nhiều lần so với những người anh em khác của mình trong vòng mười năm gần đây, ba biết chính xác nó như thế nào.
“Đưa cậu ta đến gặp ba càng sớm càng tốt.”Ba ra lệnh và tôi gật đầu.
“Cậu ta sẽ làm gì? Đứa trẻ yêu thích nhất của ba đã hỏi khi anh ấy đang mở nắp sô cô la trong lọ thủy tinh được để khắp nhà.”
“Tìm vệ sĩ mới cho Kinn,” Người ba trả lời khiến Big nhìn tôi.
“Vậy thì, của tôi nữa, ba!” Anh trai tôi nói với giọng kích động và khó đè nén cảm súc.
“Sao cũng được. Nhưng con đã có Pete, người đang cuối đầu.
“Anh ấy thật ngu ngốc. Tôi muốn một người thông minh.”
Tôi thấy Pete đảo mắt và cau có với ông chủ của mình. Mặt dù anh tôi chưa từng trải qua một vụ bắt cóc nào khác trước đây.
“Được thôi. Nếu con có chuyện xấu khác, ba sẽ tìm cho con một người mới.” Ba tôi lại chiều chuộng nó. Ai nói chỉ có đứa con út sẽ luôn bị chiều đến hư hỏng? Tôi, đứa con giữa và đứa em út của tôi, như bị lãng quên từng ngày. Không gì được cưng chiều hơn đứa con trai lớn trong gia đình, ngày nào tôi cũng trông thật lạc lõng.
“Còn vệ sĩ của tôi thì sao?” Một âm thanh trầm khác đến từ nhân vật thứ hai giống tôi, như thể đang soi vào một tấm gương của Doreamon. Tôi nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế sofa, nhìn em trai bước vào với vẻ mặt nghịch ngợm.
“Bạn là ai?”
“Cái gì…có vẻ như em ấy mỗi ngày điều trở nên điên cuồng hơn!” Anh trai vừa nói vừa ấn huyệt thái dương.
“Em điên rồi…trí nhớ của em có vấn đề không?” “ Vì em tôi nhớ đương về nhà.” Em trai tôi hiếm khi về nhà nên sự trở lại của em ấy là một điều kỳ diệu. Kim thỉnh thoảng sẽ ló đầu về nhà nếu như không bị vũ vực kéo đi. Thậm chí sau nhiều tháng không trở về nhà, mọi người chỉ nghĩ rằng em ấy vẫn ở bên ngoài như mọi khi. Vì vậy, sẽ không có gì lạ nếu một ngày nào đó không ai nhận ra em ấy bị bắt cóc.
“Cái gì thế này? Tại sao hôm nay tất cả bọn trẻ của tôi điều ở nhà? Có vẻ như sắp có một cơn bão lớn ngày hôm nay.” ba tôi nói.
“Tôi chỉ là một con chó bị bỏ rơi, vì vậy tôi đã chạy trốn ra khỏi nhà. Thật trế trêu cho cuộc đời tôi.” Kim nói.
Kim ngồi bên cạnh, Pa tôi cưng chiều nhìn em trai. Tất cả những gì em ấy nói đều khiến tôi khó xử, vì một người như em ấy có thể không muốn về nhà.
“Vậy tại sao lại quay lại? Nếu không có em ở đây điều đó thật tuyệt vời. Ba sẽ chỉ để gia sản của mình cho tôi và Kinn.” Khun nói với em trai của chúng tôi.
“Ba…ba…sao con trai lớn của ba lại nói như vậy?” Kim nhanh chóng chỉ vào Khun.
“Đúng như tôi nghĩ. Điều này khiến tôi lo lắng.” Ba nói nhanh.
Tôi phát ngán với cách cử xử của em trai, rồi anh trai của tôi bấm điều khiển từ xa liên tục chuyển kênh. Ít nhất thì nó vui vẻ hơn khi họ tranh luận với nhau.
“Chà, vì mọi người hôm nay tụ tập…Ngày mai ba người kiểm tra tài sản hồ sơ ở công ty.”
“Hừ, cứ nói với thuộc hạ.” Tôi nói.
“Ba người các người mới là chủ của công ty trong tương lai các người không muốn giúp ta công việc sao? Nhất là ngươi Kim! Học cho tốt đi.
Nói xong, bố bước ra ngoài để lại tôi với hai anh em và đám vệ sĩ này. Kim mở màng cho cuộc tranh cải.
“Đúng đó! Là do anh.” “Bạn lớn tuổi nhất, hãy học cách làm việc có ích, đừng tạo gánh nặng cho những đứa trẻ khác của ba.”
“Hãy coi chừng cái miệng của bạn. Ít nhất tôi cũng đã giúp ba nhiều hơn bạn.”
Ai có thể tin rằng họ là anh em của tôi vì cả hai người điều làm những hành động như những đứa trẻ. Thậm chí mọi người luôn nhầm tưởng tôi là con cả trong gia đình này vì trông tôi chững chạc hơn cả hai anh em nó. Ngay cả Khun người đã tốt nghiệp sớm hơn tôi, cũng có trách nhiệm như tôi quản lý công ty và giúp đỡ ba. Mặc dù ít nhất anh ấy có thể giúp ba nghỉ ngơi trong hai năm và anh ấy đã làm rất tốt. Về phần Kim, chàng trai hư hỏng đó học Quản trị kinh doanh ở một trường đại học khác với tôi. Hai năm trước, đừng chỉ nhìn thấy hắn ương ngạnh, ăn chơi, nhưng một khi đã nghiêm túc, thì sau này sẽ thật sự nghiêm túc. Tôi tránh xa trung tâm của cuộc cải vã. Đi tới chỗ của tôi và ra lệnh cho họ giám sát ngôi nhà và câu lạc bộ nơi tôi quản lý.
Ngày hôm sau, tôi nhận được tin báo ràng không có người tên Jom trong xóm. Họ thậm chí còn tìm kiếm và hỏi nhưng không ai biết. Và họ dứt khoát nói rằng không tìm thấy nó. Chết tiệt, tôi đã tức giận khi nghe thấy điều đó.
“Thật sự thưa ngài. Tôi nhớ khuôn mặt của cậu ta và không gặp thấy cậu ta tối qua. Ngay cả người trong khu phố của cậu ta cũng không ai biết người tên Jom,và trông họ rất bối rối khi hỏi tên cậu ta. Người đó có thật sự tên Jom không?” Big nói với một giọng nghiêm túc.
Tôi ngồi xem TV trong phòng và suy nghĩ về điều gì đó. Sau đó, tôi đã nhớ ra điều gì đó, thực ra tôi có số…Tôi nhớ ra nó rất nhanh, tôi lập tức đi tìm ba.
“Ba, con mượn di động của ba được không?”
Rồi tôi vội vàng tìm số điện thoại của bốn ngày trước. Sau khi tìm thấy nó, tôi nhanh chóng sao chép.
“Cảm ơn ba”
Tôi đưa lại điện thoại di động cho ba, người đã đưa cho tôi một cái nhìn ngờ vực.
“Lấy số tìm người, ba.”
“Mấy ngày gần đây làm gì mà tìm không được?”
Ba hét lê một cách ngạo mạng và trêu chọc tôi một chúc. “Có chút khó khăn bởi vì cậu ấy là người không bình thường!” Tôi nói với ba trước khi trở về phòng của mình và nhanh chóng quay số. Đợi một lúc, âm thanh của cuộc gọi đã được kết nối: “Xin chào…” Tôi chào bằng một giọng rất nhẹ nhàng (Ai!) một giọng nói không thân thiện ở đầu dây bên kia đáp lại. Nó khiến tôi mỉm cười vì tìm đúng người.
“Ai đây?” (Ồ, bạn đang tìm ai vậy?)
“Bạn là Jom…phải không?”
Shiiittttttttttttttt!!!
“Đầu dây điện thoại vừa đóng. Làm tôi càng chắc chắn hơn nữa. Bạn nghĩ có thể lừa tôi, Huh?!”
“Big, đi tìm người tên Jom từ Khoa Khoa học Thể Thao năm hai…”
Tôi ra lệnh cho vệ sĩ của mình, với khóe môi đang mỉm cười. "Em muốn chơi với tôi sao? Được rồi, tôi sẽ chiều em."
Tôi để người của tôi đi săn lùng một người đàn ông tên Jom. Còn tôi, hôm nay đến công ty cùng Khun và Kim chiếc xe sang trọng đã đợi trước cửa nhà. Hiện tại chúng tôi đang tranh nhau không chịu xuống. Tôi thật sự không muốn ba thấy tình cảnh này. Ông ấy chắc chắn sẽ rất buồn.
Chúng tôi đang đứng trước nhà máy sản xuất sô cô la là công ty con ở Teerapanyakun. Một nhà máy đang dần bị bỏ quên, bởi vì nó chỉ mang đến một khoảng lợi nhuận nhỏ. Ngay cả trong năm năm qua, tình trạng vẫn không mấy tiến triển. Nhưng ba rất chăm chút tỷ mỉ để mở nó vì cậu con trai cả của ông rất yêu thích sô cô la từ nhà máy này. Nhãn hiệu trên món tráng miệng này trông thật sự đáng sợ đối với tôi. Đó là hình ảnh của ba cậu bé đứng khoanh tay và thè lưỡi trên mặt đàn. Cộng với thương hiệu là Mr.3K.
Ba người chúng tôi mặt áo vest, đeo cà vạt và đi về phía những người nhân viên, họ đang vui mừng vì sự xuất hiện của chúng tôi. Chúng tôi thay phiên nhau kiểm tra các kho lưu trữ thu nhập và chi tiêu. Sau đó đến thăm bộ phận sản xuất. Tôi không thấy tốc độ tăng trưởng nào tăng lên cũng như giảm xuống, cứ như cũ bền bỉ như thế này. Nhà sản xuất sô cô la này được coi là cơ sở kinh doanh sạch nhất trong gia đình .Bởi vì, ba sở hữu nhiều sòng bạc và các cơ sở kinh doanh bất động sản khác. Buôn bán vũ khí trái phép và các khu vực cờ bạc được mở ở khắp mọi nơi. Tất cả các doanh nghiệp này điều phát triển và thành công nhanh chóng. Vì vậy, luôn có những gia tộc không chấp nhận sự thành công của gia đình chúng tôi.
Vì vậy, đối mặt với việc kinh doanh trắng tay này, tôi hơi lo lắng. Có nên suy nghĩ đến việc tiếp nhận nhà máy sô cô la này không? Để trả lời câu hỏi, trước tiên tìm hiểu xem nó hoạt động như thế nào.
………
“Ăn song gọi người đến đón”
“Bạn đi đâu?” Kim hỏi. “Bạn đã hoàng thành nhiệm vụ của mình giờ thì chọn đồ để ăn?”
“Tôi cũng muốn vừa ăn vừa ngắm cảnh…vậy, đến Vanista đi.” Tôi trả lời.
Vanista là một nhà hàng ý hảo hạng nằm trên một tòa nhà cao tầng. “Không, tôi không muốn đi! Đi cái gì đơn giản hơn đi, ví dụ đơn giản như trung tâm mua sắm là đủ. Pete rẽ vào trung tâm mua sắm ngay phía trước.” Kim vừa nói vừa đặt airpots và bật nhạc để không phải nghe tiếng ngái ngủ suốt chặn đường.
Khi chúng tôi đến trung tâm mua sắm, chúng tôi đi dạo và nhình quanh để chọn một nhà hàng, đập vào mắt tôi là dáng người cao lớn của anh em nhà kia không xa. Họ bắt mắt đến mức khi Kun đi về phía mụt tiêu quá nhanh khiến tôi và Kim phải chạy theo sau.
“Này, nhị tộc.” chúng tôi mỉm cười nhìn hai nam nhân trạc tuổi nhau. Hai anh em đang đúng trước cửa hàng đọc thực đơn, ngẩn mặt lên trước để nhìn lại và cười toe toét lại với chúng tôi…
“Này, P’…” Vegas, con trai cả của gia tộc thứ hai.
“Xin chào, P’Kinn?”
“Tìm đồ ăn?” Tôi hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.
“Ừ. P’Kinn cũng tới ăn sao?” Macao hỏi.
Không lạ khi anh ấy là người chọn chơi thân và tốt với tôi. Mặt dù chúng tôi chưa bao giời đối mặt trực tiếp với nhau, nhưng chúng tôi biết ai là người đứng sau hậu trường, trong vụ hành hung và bắc cóc. Nhưng điều đó chỉ áp dụng lên riêng tôi, vì thực tế Khun và Kim luôn đụng độ với Vegas và Macao từ khi còn nhỏ.
“Kim…có vẻ như chúng ta phải đổi khu vực mua sắm. Không khí ở đây thật tệ, không thoải mái và có không khí rùng lợn cả xui xẻo ngay quanh đây. Những lúc như thế này Kun và Kim rất đoàn kết và hòa thuận.
“P’Khun Karb, anh có đang phản ứng thái quá không?” Trước đây, tôi và Macao cảm thấy thoải mái khi đến đây, nhưng khi anh bước vào, nó mang lại cảm giác xui xẻo cho xung quanh đây. Vegas coi đó là điều hiển nhiên bởi vì khi lớn lên luôn chống đối lại anh trai tôi.
“Hừ! Nhị tộc giáo dục con cái tốt nhỉ.”
“Đủ rồi, hai người, dừng lại!!!”
“Anh cả của P’Kinn, là người bắt đầu trước.” Vegas chỉ vào Kun. “Tại sao ta lại đến chào hỏi ngươi?”
“Đi nào!”
Tôi kéo cánh tay của anh trai đi. Về phần Kim, em ấy chỉ cười và cười đi theo phía sau.
“P”Kinn, đừng quên mua miếng dáng miệng cho anh cả.” Macao hét lớn.
Tôi, không muốn tiếp tục nên đã ôm chặc anh trai lập tức kéo đi. Chúng tôi chọn một nhà hàng Nhật Bản đơn giản. Kéo ghế và nhấn anh trai nhanh chóng ngồi xuống.
“Có chuyện gì xảy ra với em vậy?” Anh trai quay lại và chửi bới tôi.
“Bắt nạt trẻ con.”
“Những đứa trẻ đó không đơn giản và ngây thơ như vẻ ngoài của chúng hiện ra. Anh ghét chúng nó!”
Anh trai vừa nói vừa cau mày và khoanh tay. Không ai có thể đổ lỗi cho sự thô lỗ của anh kể cả ba của chúng tôi. Không có người dạy dỗ (ba ly hôn), nên ba đã rất yêu thương và nuôn chiều chúng tôi…
“Đã mấy tuổi rồi còn định đánh nhau với mấy đứa nhỏ?”
“Dù sao anh cũng là anh trai của em, hay họ là em trai của em?”
“Chà có lẻ là thế.” Tôi không thích ai trong số họ, thậm chí không muốn nghĩ về nó. Bao nhiêu doanh nghiệp sẽ diệt vong trong cuộc va chạm ở đây?
Ba người chúng tôi ăn song rồi đi dạo trung tâm mua sắm với những người vệ sĩ đi theo chúng tôi từ phía xa, đặc biệt là Pete mang theo rất nhiều đồ đạc của Khun. Trong khi đó Bastard mang theo một chiếc đông hồ cả triệu đô. Tôi liếc nhìn thấy ai đó ở đằng xa, đang tiến về phía chúng tôi.
“Thưa ông…!!! Thưa ông, giúp tôi.”
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt tìu tỵ và đầy những vết bầm tím tiến đến gần. Cánh tay tôi bị kéo chạy hết mức có thể của ông ta nhưng với tôc đọ và nhưng người vệ sĩ cách tôi không xa họ đã kéo ông ta ra.
“…” Tôi cau mày và nhìn người đàn ông bị kéo ra xa. Ba người chúng tôi lặng lẽ đứng im nhìn cảnh này vì nó rất quen thuộc.
“Thưa ngài, hãy nghe tôi trước. Tôi xin ngài, hãy để tôi nói, thưa ngài!”
Tôi tò mò và bước đến chỗ ông ta.
“Đi thôi.”
Các vệ sĩ của tôi nhìn người đàn ông trước khi làm theo lệnh của tôi. Ông ta trông có vẻ nhẹ nhõm, trong đôi mắt hiện lên tia hy vọng hướng về phía chúng tôi. Cơ thể ông ta chuẩn bị tiếp cận chúng tôi một lần nữa nhưng nhanh chóng bị người của tôi chặn lại.
“Nói, đừng lại gần” Pete trầm giọng.
“Xin hãy thay mặt tôi nói chuyện với ba anh được không?”
Có vẻ như bác đã nhầm. Đây là AnaKinn. “Kim nói với một tiếng cười lớn. Chắc nghĩ tôi là anh cả, đặc biệt là vì khuôn mặt của tôi.” Thậm chí có lần tôi đến công ty, mọi người chào hỏi bằng cái tên Khun!!
“Ông muốn gì?” Anh trai tôi nói mà không nhìn người kia.
“Bạn có thể giúp tôi không? Tôi tên Athe. Cách đây khoảng 10 năm có làm ăn với bố cậu. Giờ tôi muốn vay tiền của bố cậu.”
“Vì anh thua cờ bạc có phải không?”
Nhưng dù vậy tôi cũng thật sự là đối tác của công ty bố cậu.
“Tôi nợ họ năm mươi triệu, họ bảo phải trả sau ba ngày, nếu không…”
“Anh sẽ bị ném xuống biển?”
Chúng tôi đang chú ý đến chiếc đồng hồ Kim mới mua. Những chuyện như thế này khiến tôi ngạc nhiên vì trước đó ba của tôi đã nói rất nhiều và chúng tôi phải làm quen với nó. Hóa ra ông nói rất nghiêm túc.
“Đúng vậy, trong ba ngày tôi sẽ không trả đủ. Tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu nhưng cần thời gian. Xin cậu giúp tôi. Các cậu có thể nói chuyện với ba của cậu được không?”
“Đi thôi. Đi ăn kem.”
Tôi đi theo anh trai tôi đến quầy kem. Người lạ định tiếp cận lần nữa, nhưng vệ sĩ của tôi tiếp tục chặn lại. Về chuyện của sòng bạc, ba người chúng tôi thậm chí không động vào và không can thiệp vào chuyện đó của ba. Tôi chỉ nghĩ rằng ba làm hoặc quyết định về nó rất đúng đắn.
“Thưa ông, xin hãy giúp tôi.!”
Giọng nói lớn đã khiến bảo vệ đưa ông ta ra khỏi trung tâm mua sắm. Những chuyện này sẽ tìm đến chúng tôi thường xuyên hơn nữa. Có lẽ ông ta nên thương lượng với ba, chứ không phải chúng tôi.
Tôi đi dạo một chút nữa. Khi chúng tôi quay trở lại và đi ra khỏi trung tâm thương mại để chờ xe đến đón chúng tôi. Nhưng đập vào mắt tôi, người đàn ông lạ khi nảy đến cầu cứu. Ngồi bên vỉa hè như một con chó. Nhưng nó không khiến tôi chú ý bằng chiếc xe quen thuộc đậu bên cạnh người đó. Tôi khẽ nheo mắt rồi nở một nụ cười mỉa khi nhìn thấy bóng dáng của người tôi luôn tìm kiếm, đang kéo người đàn ông ngồi lên xe và bỏ đi.
“Hehe…tưởng tìm bạn khó như mò kim đáy bể nhưng cuối cùng cũng tìm được bạn!!!
Hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro