Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương50.3

"Được." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hai người ở lại chỗ này chờ, Dư Lâm Lâm, tôi với anh đi."

Lâm Thu Thạch đang định mở miệng, Lê Đông Nguyên lại cười như không cười, nói: "Manh Manh, này không thích hợp đi."

Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Sao lại không thích hợp."

Lê Đông Nguyên nói: "Vạn nhất chúng ta ở cửa gặp Giang Tín Hồng, em không sợ chúng ta hỏi ra tin tức gì không nói cho em sao?"

Nguyễn Nam Chúc nhìn Lê Đông Nguyên liếc mắt một cái, hiển nhiên Lê Đông Nguyên tuy rằng dùng bọn họ làm ví dụ, nhưng lại ám chỉ chính là lo lắng Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc có điều giấu diếm,bất quá là hai tổ chức khác nhau, có điều băn khoăn là bình thường.

"Không bằng em cùng Hạ Như Bội chờ ở chỗ này đi, tôi cùng Dư Lâm Lâm đi nhìn xem." Lê Đông Nguyên nói, "Như vậy chúng ta đều yên tâm."

Nguyễn Nam Chúc suy nghĩ một lát, tất nhiên đồng ý đề nghị của Lê Đông Nguyên: " Cũng có thể." Hắn lại nhìn về phía Lâm Thu Thạch, "Đi sớm về sớm."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Sau đó Lâm Thu Thạch cùng Lê Đông Nguyên bất đầu hướng khu dạy học đi, muốn xem Giang Tín Hồng rốt cuộc ở chỗ nào. Dọc theo đường đi Lê Đông Nguyên đều hỏi chuyện về Chúc Manh, về quan hệ của Dư Lâm Lâm với Chúc Manh, địa vị của Chúc Manh ở Hắc Diệu Thạch, mà Lâm Thu Thạch đối với hắn, rất không khách khí từ chối, dùng tiêu chuẩn không biết rõ lắm làm đáp án.
Lê Đông Nguyên bị kháng cự như vậy, người cũng không giận, cười tủm tỉm nhìn Lâm Thu Thạch, nói Hắc Diệu Thạch các người ai cũng thú vị vậy sao.

Lâm Thu Thạch: "Cũng không thú vị lắm."

Hai người bọn họ tới phía dưới khu dạy học, thấy người bên trong hình như đã đi hết, chỉ còn lại mấy gian phòng học còn sáng đèn, trong đó có lớp 12-3.

"Đi thôi, lên nhìn xem." Lê Đông Nguyên nói.

Lâm Thu Thạch cùng hắn lên tầng trên, tới lớp 12-3 trên tầng lầu, bọn họ vừa mới đi đến phòng học gần đó, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng cãi nhau kịch liệt, cẩn thận nghe, trong đó đúng là có tiếng của Giang Tín Hồng mà bọn họ muốn tìm, cậu ta hình như cùng người khác cãi cọ gì đó.

"Cậu có phải lúc trước đã biết cái gì không ---" đây là âm thanh xa lạ, nhưng nghe cũng thực non nớt, hẳn là học sinh.

" Tôi đâu có biết cái gì!! Tôi cái gì cũng không biết, cậu không cần lại đến tìm tôi, chờ đến lúc thi đại học xong rồi, hết thảy đều sẽ kết thúc!!" Giang Tín Hồng cảm xúc cũng rất kích động.

"Xong rồi, sao có thể xong rồi! Nếu cô ta đi theo đến đại học thì sao? Hơn nữa chuyện này, đâu phải ngày một ngày hai là xong! " Người nọ nói chuyện âm thanh càng lúc càng lớn, thậm chí bắt đầu dùng sức đập lên mặt bàn, "Cậu nói cậu thực sự cái gì cũng không biết?"

"Tôi không biết! Tôi thực sự không biết!" Giang Tín Hồng nói. " Tôi nếu biết sẽ không nhìn bọn họ chết thảm như vậy!"

"Nhưng vì cái gì cậu không chết ----" người nọ nói, "Chỉ có cậu, chỉ có cậu là sống tốt! "

Giang Tín Hồng bị những lời này chọc giận, phẫn nộ mắng lời thô tục, " Cậu con mẹ nó có ý gì, cái gì mà chỉ có tôi sống tốt, cậu không phải vẫn tồn tại đó sao!!"

"Nếu không phải lúc trước cậu tin* lời nói của tôi, tôi cũng sẽ không sống sót, hiện tại bọn họ đều đã chết, tôi tồn tại có ý nghĩa gì, tôi nói cậu biết Giang Tín Hồng, nếu để tôi biết, chuyện này có quan hệ gì với cậu.... " Giọng nói kia lạnh lẽo vô cùng, nghe mà lạnh cả người,  "Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu."

(* nguyên văn là"đối",mình không hiểu nghĩa nên viết bừa vậy :v)

Giang Tín Hồng mắng: "Cậu cút cho tôi! Đồ lấy oán trả ơn! "

Người nọ cười lạnh một tiếng, nói: "Không cần cậu nhắc, tự tôi sẽ đi, cậu... Chính mình cẩn thận một chút đi." Hắn nói xong liền từ trong phòng học đi ra,không chú ý tới chỗ ngoặt Lâm Thu Thạch cùng Lê Đông Nguyên trốn, vội vội vàng vàng đi xuống lầu.

Giang Tín Hồng ở lại phòng học phun ra vài câu thô tục, cuối cùng cũng bình ổn lửa giận, đeo cặp sách từ trong phòng học đi ra.

Nhưng cậu vừa tới cửa, thấy Lê Đông Nguyên và Lâm Thu Thạch đứng ở ngoài, sắc mặt nháy mắt càng khó xem:" Các người rốt cuộc muốn làm cái gì, tôi nói tôi cái gì cũng không biết!"

Lê Đông Nguyên mỉm cười:" Bạn học Giang, chúng ta còn chưa hỏi cái gì đâu."

Giang Tín Hồng nói:" Cái gì tôi cũng không biết ----" cậu lặp lại một lần, xoay người muốn chạy, lại bị Lê Đông Nguyên giữ chặt.

"Anh làm cái gì đó!" Giang Tín Hồng bị kéo có điểm tức giận.

Ý cười trên mặt Lê Đông Nguyên nhạt dần, hắn nói:" Tiểu bằng hữu, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."

Giang Tín Hồng nói: "Anh. . ."

Lê Đông Nguyên đánh gãy cậu nói: "Trường học này thường xuyên có người chết đi."

Giang Tín Hồng trợn tròn đôi mắt.

Lê Đông Nguyên nói: "Nếu cậu đột nhiên biến mất, cậu nói xem bọn họ sẽ cảm thấy cậu là bị người giết, hay là do quỷ giết?"

Giang Tín Hồng không nói, hiển nhiên Lê Đông Nguyên đã chặn đứng lời nói của cậu,trong trường học này phát sinh quá nhiều sự cố, những việc này cố cũng không có kết quả gì. Có thể nói là tất cả mọi người trong trường học đều ngầm hiểu biết đây không thể nói sự thật.

Huống hồ cậu còn có thân phận đặc thù, chính là học sinh lớp hai biến mất, nếu không thấy cậu, chỉ sợ những người đó sẽ đem chuyện này chuyển sang hướng ma quỷ.

"Được thôi, rốt cuộc các người muốn biết cái gì." Giang Tín Hồng đánh giá xong thể hình của mình và Lê Đông Nguyên kém xa, lúc sau quyết định từ bỏ giãy dụa, "Tôi biết cũng không nhiều lắm!"

Lê Đông Nguyên lúc này mới buông lỏng tay, khôi phục lại bộ dáng cười tủm tỉm, Lâm Thu Thạch ở bên cạnh âm thầm nghĩ Lê Đông Nguyên người này cũng không phải loại tốt gì, ngày thường cười ôn nhu như vậy, tới lúc uy hiếp người ta thật thuần thục.

"Lâm Lâm,cậu đừng nhìn tôi như vậy." Lê Đông Nguyên tựa hồ biết Lâm Thu Thạch suy nghĩ cái gì, còn không quên giải thích một câu, "Tôi ngày thường không như vậy."

Lâm Thu Thạch:" Anh ngày thường là trực tiếp động thủ sao?"

Lê Đông Nguyên:" Ha ha cậu thật hài hước."

Lâm Thu Thạch:" . . . " Người này cư nhiên không có phản đối.

Giang Tín Hồng tay khoanh trước ngực, hiển nhiên đối với Lê Đông Nguyên cùng Lâm Thu Thạch đều thập phần kháng cự, cậu nói:" Các người hỏi nhanh lên, tôi còn phải về nhà."

" Cậu nguyên là lớp hai đúng không? Vừa rồi người kia là bạn học lớp hai?" Lê Đông Nguyên nói.

"Đúng vậy." Giang Tín Hồng nói, " Cậu ta cũng là lớp hai."

"Lớp hai các cậu còn lại bao nhiêu người?" Lê Đông nguyên hỏi.

Giang Tín Hồng nói:" Chỉ còn lại hai chúng ta thôi."

Lê Đông Nguyên :"Cho nên cậu biết Lộ Tá Tử ở trong trường học làm chuyện gì?"

Lúc nhắc tới cái tên này, Giang Tín Hồng trong mắt lộ ra ánh mắt sợ hãi khó mà che giấu, thậm chí cả người đều run lên một chút, cậu khẽ cắn môi gật đầu.

"Đem chuyện lúc ấy các cậu cùng Lộ Tá Tử nói một chút đi." Lê Đông Nguyên nói, "Còn có câu nói ngày hôm kia,cô ta không nên tồn tại, rốt cuộc là có ý gì."

Giang Tín Hồng giơ tay lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, cậu nói:" Cũng không có gì hay ho, lúc cô ta vừa đến lớp chúng ta, bị một ít người lăng mạ, những người đó có thói quen khi dễ Lô Tá Tử. . ."

"Ví dụ như sách vở của cô ta viết đi tìm chết?" Lê Đông Nguyên nói.

"Làm sao anh biết?" Giang Tín Hồng hoảng sợ nhìn Lê Đông Nguyên.

"Chúng tôi biết rất nhiều." Lê Đông Nguyên cười cười, "Cho nên lúc cậu đang nói chuyện, có thể trước hết nghĩ rõ ràng rồi nói,nếu chúng tôi phát hiện đồ vật cậu nói cùng cái chúng tôi biết đến không giống nhau.  . . Cũng đừng trách chúng tôi không khách khí."

Giang Tín Hồng nuốt nước bọt thật mạnh.

"Cậu biết không, con người đôi khi còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều." Lê Đông Nguyên nói, " Nếu động tay đến người bên cạnh này, tôi cảm thấy cậu đến lúc đó khả năng muốn cho mình chết sớm một chút."

Ở bên cạnh yên lặng làm phông nền, Lâm Thu Thạch nghĩ thầm Lê Đông Nguyên anh là bị Nguyễn Nam Chúc lây bệnh, không thể hiểu được cho anh bỏ thêm đất diễn.

"Cậu nói đúng đi, Lâm Lâm?" Lê Đông Nguyên cư nhiên còn không biết xấu hổ quay đầu xem phản ứng của Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch:". . .Đúng"

Lê Đông Nguyên còn nghịch ngợm hướng về phía anh chớp chớp mắt, Lâm Thu Thạch:" . . . . " Từ trình độ nào đó nói Lê Đông Nguyên cùng Nguyễn Nam Chúc quả là hợp nhau.

Thảm nhất chính là Giang Tín Hồng cư nhiên còn tin lời Lê Đông Nguyên nói, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lâm Thu Thạch liếc mắt một cái, thậm chí còn yên lặng lui về phía sau một bước, cậu nói:" Tôi thật sự biết không nhiều lắm. . . "

Lê Đông nguyên đặt câu hỏi:" Cho nên Lộ Tá Tử, rốt cuộc là chết như thế nào? Vì cái gì các bạn học của cậu đều chết hết, mà cậu lại là ngoại lệ là người cuối cùng sống sót?"

Giang Tín Hồng nói:" Chuyện này phải nói từ ba năm trước đây. . . "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro