Chương49.1 Lộ Tá Tử
Người hy sinh đầu tiên trong nhóm đã xuất hiện, không khí trong đoàn đều bị trình trệ.
Cô gái mới tới nhìn căn phòng hỗn độn, cẩn thận hỏi có cần hay không đem thi thể xử lý quét tước một chút, Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, nói:"Không cần, thi thể này rất nhanh sẽ biến mất". Việc này trong cánh cửa đều theo tiêu chuẩn như vậy, thi thể theo phương thức này biến mất.
Cô gái kia tựa hồ không rõ cái gì gọi là thực nhanh đã không thấy tăm hơi, biểu tình trên mặt đều là lo sợ bất an, toàn thân run bần bật. Mà hiển nhiên không ai an ủi cô, những người khác sắc mặt cũng không quá tốt, như vậy liền không có ai nói chuyện.
Lâm Thu Thạch thật ra đã thành thói quen, cho nên có vẻ tương đối bình tĩnh, Hạ Như Bội sắc mặt lại trắng bệch, nhìn thoáng qua thi thể rồi trốn vào phòng, nói gì cũng không chịu ra ngoài.
Nhìn cô nhát gan như thế, Lâm Thu Thạch có chút tò mò ba cửa trước cô như thế nào mà qua được. Chẳng lẽ đều là dựa vào Lê Đông Nguyên? Nhưng nhìn Lê Đông Nguyên cũng không phải loại không có lợi lại đi giúp người, chỉ là không biết Hạ Như Bội có ưu điểm gì mà được hắn che chở như vậy.
"Đi thôi, hôm nay đến phòng hồ sơ nhìn xem, xem có thể tìm được tài liệu gì hay không". Xem thi thể xong, Nguyễn Nam Chúc đưa ra đề nghị cho ngày hôm nay.
"Được". Lê Đông Nguyên gật gật đầu.
Vì thế bốn người liền chuẩn bị đến nhà ăn ăn bữa sáng, sau đó lại đi phòng hồ sơ.
Đại khái bởi vì nhìn thấy thi thể, Hạ Như Bội hầu như không ăn gì, đồ ăn đặt trước mặt cũng không thèm động đũa, mày vẫn luôn nhíu lại.
Cũng may Nguyễn Nam Chúc lúc này tựa hồ hỏi chuyện gì, bằng không chỉ sợ lại muốn diễn một tuồng kịch.
Nhìn Hạ Như Bội không ăn uống gì, Lê Đông Nguyên khuyên vài câu, nhưng thấy cô không chịu đành phải thở dài từ bỏ, nghĩ chờ cô đói bụng tự nhiên sẽ muốn ăn thôi.
Phòng hồ sơ cách khá xa, ở một góc trong trường học. Toàn bộ phòng hồ sơ tổng cộng ba tầng, thoạt nhìn đã có chút tuổi tác. Quản lí nhân viên là ông lão 60 tuổi, Nguyễn Nam Chúc chủ động tìm hiểu một chút, lão tất nhiên không dám cản trở, đồng ý để bốn người vào trong tra tư liệu.
Phòng hồ sơ tràn ngập một mùi khó ngửi của giấy cũ và mùi mốc, làm người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái, Hạ Như Bội đi vào liền thấp giọng ho khan, Lê Đông Nguyên hỏi cô làm sao vậy.
"Tôi bị dị ứng." Hạ Như Bội gian nan nói.
" Vậy cô ra cửa chờ đi". Lê Đông Nguyên cũng không muốn cưỡng ép cô.
Hạ Như Bội cao hứng gật đầu, phòng hồ sơ ánh đèn lờ mờ, nơi nơi đều là những chồng hồ sơ rất cao, từ bên ngoài nhìn vào rất là khủng bố, càng không cần phải nói đi vào sẽ như thế nào. Có thể không cần theo vào, Hạ Như Bội tự nhiên cao hứng, Lê Đông Nguyên dặn dò cô ngồi ở cửa không được lộn xộn, bọn họ sẽ mau chóng đi ra.
Ba người đi vào bên trong, Nguyễn Nam Chúc cười như không cười, nói:"Không ngờ nha,Bạch Lộc thủ lĩnh ấy vậy là người biết thuơng hương tiếc ngọc".
"Manh Manh em đang ghen tị sao?" Lê Đông Nguyên cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc: "Ghen nhưng thật ra không đến mức, chỉ là tò mò, rốt cuộc Hạ Như Bội có mị lực gì mà có thể khiến anh như vậy".
Lê Đông Nguyên căn bản không đáp, chỉ cười nói: "Quả nhiên ghen tị."
Nguyễn Nam Chúc thấy hắn không chịu nói, cũng không hề hỏi, xoay người vào hồ sơ quán.
Hồ sơ quán phân loại thời gian, tra tìm chốc lát bọn họ thực sự tìm được tư liệu về học sinh cấp ba ba năm trước đây, mà khi đó nhóm học sinh này vẫn là học sinh mới vừa vào trường.
Nguyễn Nam Chúc duỗi tay đem đem hồ sơ thuộc về bọn họ cầm xuống dưới, mở trang đầu tiên, liền thấy hình chụp ảnh chung, mặt trái dùng bút than màu đen viết bốn chữ
Cao nhị nhị ban.(Lớp 10-2)
" Tìm được rồi".Nguyễn Nam Chúc nói, " Đây là ảnh bọn họ chụp chung".
Lâm Thu Thạch tiến đến bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, thấy ảnh chụp trên tay hắn.
Ảnh chụp này phi thường bình thường, cũng không có chỗ nào đặc thù, ảnh chụp bọn học sinh bộ dạng non nớt, hai bên còn có thầy giáo.
Nguyễn Nam Chúc nói :" Bọn họ tổng cộng có 34 người... " hắn đột nhiên nhíu mày, " Ảnh chụp có chỗ không thích hợp".
Lâm Thu Thạch cũng không phát hiện ra có chỗ nào không thích hợp, bất quá Nguyễn Nam Chúc nói như vậy, liền khẳng định là có chỗ không tốt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nói nên lời không tốt ở chỗ nào.
" Từ từ..." Lâm Thu Thạch chợt có phát hiện mới, cậu nói, " 34 người? Nhưng ảnh này chụp chỉ có 33 người nha".
Mười một người một hàng, tổng cộng ba hàng, vị trí của mọi người đều tương đối chỉnh tề, liếc mắt một cái là có thể nhận ra nhân số lớp này.
" Đúng! Chính là nhân số!" Nguyễn Nam Chúc nói, "Tư liệu viết thì có 34 người, còn có người nào vậy?"
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc liếc nhau, ở trong mắt đối phương thấy được sự tương đồng. Hiển nhiên, bọn họ đều cảm thấy người kia chính là Tá Tử.
" Hẳn là có lớp học cùng cụ thể tư liệu đi." Lê Đông Nguyên lấy một đống hồ sơ, bắt đầu cẩn thận xem, rất nhanh xem tới một hồ sơ học sinh, "....Một tờ bị người khác xé mất rồi."
Vốn nên có 34 trang hồ sơ, lúc này lại chỉ còn có 33 trang, trong đó một tờ bị người khác xé đi, giống như là chụp ảnh chung ở giữa người kia biến mất.
" Người này chúng ta đã gặp qua." Nguyễn Nam Chúc đột nhiên chỉ vào ảnh chụp chung một người nào đó nói.
" Gặp qua?" Lâm Thu Thạch bị Nguyễn Nam Chúc làm hoảng sợ.
" Anh không nhớ rõ? " Nguyễn Nam Chúc nói, "Ngày hôm qua lúc ăn cơm, chúng ta gặp cậu nam sinh kia."
Lâm Thu Thạch tự nhiên nhớ rõ: "Cậu ta không phải học sinh lớp 12-3 sao?"
Nguyễn Nam Chúc nói, :"Cậu ta đương nhiên là lớp 12-3,hiện tại cái trường học này có lớp 12-2 hay không mới là vấn đề."
Lâm Thu Thạch: " Cô nói là học sinh lớp 12-2 đều chết sạch?"
Nguyễn Nam Chúc: " Có khả năng."
Nếu người nọ không chết, đã nói lên hắn khẳng định đã làm điều đặc biệt nào đó mới từ vận rủi mà chạy thoát, đây là cái manh mối cực kì quan trọng.
Bọn họ ba người lại xem chốc lát, còn muốn nhìn một chút có hay không tin tức khác .
Tại thời điểm bọn họ cúi đầu tra tìm tư liệu, Lâm Thu Thạch chợt nghe có tiếng bước chân từ bên ngoài cạnh giá sách truyền đến, mới đầu cậu còn tưởng Hạ Như Bội, còn mở miệng kêu một tiếng, sau lại cảm thấy không đúng lắm, bởi vì tiếng bước chân này không phải có tiết tấu chân trái chân phải, mà là tiếng thịch thịch thịch... Giống như là tiếng nhảy lên nghe được ở khu dạy học trước đó.
Lâm Thu Thạch duỗi tay liền bắt được tay Nguyễn Nam Chúc,hất hất cằm ý bảo.
Nguyễn Nam Chúc hiển nhiên cũng không có nghe thấy âm thanh kia, nhưng thấy sắc mặt Lâm Thu Thạch, vẫn là khẳng định cậu phát hiện cái gì.
" Chúng ta đi thôi". Lâm Thu Thạch mở miệng, " Dù sao cũng tìm không sai biệt lắm."
Lê Đông Nguyên còn muốn nói cái gì, Nguyễn Nam Chúc lại ra hiệu giữ im lặng, vì thế hắn cũng ngầm hiểu, nói: "Được."
Ba người buông hồ sơ, bắt đầu hướng cửa mà đi.
Ngay lập tức ở chỗ họ vừa mới rời khỏi, phía sau đống hồ sơ đột nhiên đổ xuống đất,thật mạnh nện xuống chỗ bọn họ vừa mới đứng.
Âm thanh này liền vang tới tai lão quản lí, lão quản lý thấy đống hồ sơ đổ xuống đất thì tức giận phi thuờng, hướng bọn họ mà răn dạy một hồi.
Nguyễn Nam Chúc cũng không giải thích, chỉ là thấp giọng nói nhỏ, dù sao cũng là một cô nương xinh đẹp, chịu thua bộ dạng làm người ta thuơng tiếc kia, quản lí hồ sơ cuối cùng vẫn là buông tha cho bọn họ, không tiếp tục trách cứ nữa.
Ba người lúc này mới có thể rời đi, đi tới cửa sau, Nguyễn Nam Chúc nhỏ giọng nói:" Nhìn thấy không?"
Lâm Thu Thạch: " Nhìn thấy cái gì?"
Nguyễn Nam Chúc: " Mặt sau ngăn tủ kia có dấu tay máu."
Lâm Thu Thạch: " Không có."
Lê Đông Nguyên ở bên cạnh nhiệt tình nói: "Tôi thấy nè."
Nguyễn Nam Chúc: " Không có gì, nhìn thấy cũng không dùng làm gì."
Lê Đông Nguyên:"......"
Lâm Thu Thạch nghe hai người này nói chuyện dở khóc dở cười.
Ba người đi tới cửa, thấy Hạ Như Bội ngồi trên ghế một cách nhàm chán, nhìn thấy bọn họ đi ra, hỏi: " Các người ra nhanh vậy? Bên trong có tiếng động, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Chồng hồ sơ bị đổ". Lê Đông Nguyên, "bị người đẩy."
" Bị người đẩy? Có phải người vừa mới đi vào hay không?" Hạ Như Bội hỏi
"Người vừa mới đi vào? Còn có người khác vào hồ sơ quán?" Nguyễn Nam Chúc bắt được trọng điểm trong lời cô nói.
" Có, là một cô gái, nói là học sinh của trường, quản lý hồ sơ liền cho cô ta vào." Hạ Như Bội ôm cánh tay, một bộ dáng cực kì sợ hãi, " Các người không phát hiện ư?"
"Không có." Nguyễn Nam Chúc lắc đầu.
Lâm Thu Thạch thực ra chính xác nghe được có người đi vào, nhưng căn cứ sự việc vừa phát sinh, thứ tiến vào có lẽ không phải người.
"Học sinh đó trông như thế nào?" Lê Đông Nguyên hỏi.
"Một nữ sinh, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, mặt tôi không nhìn rõ, tóc dài." Hạ Như Bội, "Chính là một nữ sinh trẻ tuổi cực kì bình thường."
"Kia hẳn là..." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chúc mừng cô, cô có thể là người đầu tiên nhìn thấy BOSS."
Hạ Như Bội:"....."
Nguyễn Nam Chúc:" Vận khí tốt như vậy nói không chừng còn được gấp đôi kinh nghiệm khen thuởng nha."
Hạ Như Bội thiếu chút nữa bị Nguyễn Nam Chúc dọa cho phát khóc.
Lê Đông Nguyên bất đắc dĩ bảo Nguyễn Nam Chúc đừng dọa Hạ Như Bội, để cô nương này thực sự sợ hãi cũng không phải là chuyện tốt.
Nguyễn Nam Chúc dựa vào người Lâm Thu Thạch, nói người ta cũng thực sợ hãi nha, anh cái gì cũng không lo lắng cho tôi.
Lê Đông Nguyên:"....." Em mà sợ sao? Tôi như thế nào cảm thấy lá gan của em so ra còn to hơn.
" Tôi muốn đi vệ sinh." Ba người đi ra ngoài, Nguyễn Nam Chúc chợt nói, "Lâm Lâm anh đi cùng tôi."
Lê Đông Nguyên nói:" Mọi người cùng nhau đi."
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm bằng hữu anh khẩn trương như vậy làm cái gì, chẳng lẽ anh biết hắn kì thật có thể cùng tôi đi WC?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro