Chương 52.1. Rời đi
Hai bức ảnh đều là hình tập thể của lớp 2, một tấm thiếu Lộ Tá Tử, tấm còn lại thì thiếu Giang Tín Hồng cùng bạn của cậu ta. Vị trí của những người khác trong hình cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện biểu tình của những người này lại có chút bất đồng. Hạ Như Bội sau khi xem xong lông tóc đựng đứng, phát hiện: "Tấm ảnh này là...... Chụp một lần nữa ở cùng một chỗ?"
"Hẳn là vậy." Lê Đông Nguyên nói, "Dù sao khẳng định không phải là do Photoshop."
"Cho nên Lộ Tá Tử vì sao lại muốn giữ lại tấm ảnh này?" Hạ Như Bội không dám tiếp túc cầm tấn ảnh chụp này trong tay, vội bỏ xuống như mới vừa cầm vào một củ khoai lang nóng bỏng tay, nói: "Em...... Em thật sự không hiểu......"
Nhưng nhìn biểu tình của ba người Nguyễn Nam Chúc bọn họ, trừ bỏ một mình cô, còn lại hiển nhiên đều đã hiểu rõ lý do.
Hạ Như Bội nhìn Lê Đông Nguyên ném một ánh mắt cầu cứu, Lê Đông Nguyên lại rất trìu mến vỗ vỗ đầu cô, nói: "Không cần vội, một lúc nữa cô sẽ hiểu thôi."
Hạ Như Bội: "......" Tay anh đây là đang sờ vật nuôi trong nhà sao?
Lâm Thu Thạch đích xác hiểu rõ lý do vì sao Lộ Tá Tử giữ lại tấm ảnh này, anh nhìn hai tấm ảnh, hơi hơi thở dài.
Chuyện bạo lực học đường chỗ nào cũng có, chỉ là không tới nỗi mất mạng. Nhiều giáo viên cũng lười quản, lại không nghĩ rằng mặc kệ sẽ chỉ làm sự tình càng thêm nghiêm trọng.
"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc nhìn thời gian, "Bọn họ sắp sửa nghỉ trưa, chúng ta có thể đi chặn người."
"Đi." Lê Đông Nguyên đứng dậy.
Nhà Giang Tín Hồng ở ngay bên cạnh trường, cho nên giữa trưa từ trường học về nhà ăn cơm. Bọn họ tìm chỗ ẩn nấp gần cổng trường, chờ Giang Tín Hồng xuất hiện. Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, Giang Tín Hồng không có xuất hiện, nhưng lại thấy được cậu bạn thân kia của Giang Tín Hồng..
Sau khi hỏi thăm qua, Lâm Thu Thạch bọn họ cũng biết người này tên là Mưu Khải, đã từng là bạn cùng lớp với Giang Tín Hồng, sau khi đã xảy ra chuyện hắn mới bị phân tới một lớp khác.
Thân hình Mưu Khải so với Giang Tín Hồng cường tráng hơn một chút, tính tình thoạt nhìn cũng có chút táo bạo, cậu ta nói: "Mấy người tìm tôi làm gì, tôi không biết gì hết!"
"Tìm chỗ nào không có người nói chuyện đi." Lê Đông Nguyên nói, "Rốt cuộc chuyện chúng tôi muốn nói với cậu, cậu sẽ không muốn có người khác nghe thấy đâu."
Mưu Khải đang muốn phản bác, lại thấy Nguyễn Nam Chúc lấy ra một tấm ảnh quơ quơ trước mặt cậu ta. Vừa thấy tấm ảnh, sắc mặt cậu ta đại biến, ngập ngừng hai câu, cuối cùng đồng ý đề nghị của Lâm Thu Thạch bọn họ.
Vì thế đoàn người đi tới rừng cây nhỏ phía sau khu dạy học. Sắc mặt Mưu Khải rất khó coi, ẩn giấu dưới ánh mắt không kiên nhẫn là áp lực mang theo nồng đậm sợ hãi.
Nguyễn Nam Chúc đi thẳng vào vấn đề: "Tá Tử là do mấy người giết đúng không?"
Mưu Khải bị hoảng sợ, khiếp sợ một lát liền nháy mắt thẹn quá thành giận: "Cô đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu ý của cô. Tá Tử rõ ràng là bị tai nạn xe cộ chết ——"
"Bị tai nạn xe cộ? Tại sao cô ta lại xảy ra tai nạn xe cộ?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Còn không phải cậu cùng Giang Tín Hồng ——"
Cậu còn muốn nói tiếp, Lê Đông Nguyên lại ra dấu dừng lại. Hắn nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc: "Có ngại không?"
Nguyễn Nam Chúc: "Năm phút đồng hồ?"
Lê Đông Nguyên: "Có thể."
Nguyễn Nam Chúc duỗi tay bắt lấy cánh tay Lâm Thu Thạch, hai người xoay người rời đi.
Lâm Thu Thạch bị Nguyễn Nam Chúc kéo có điểm mờ mịt: "Sao thế?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đi, cho Lê Đông Nguyên năm phút, để hắn thu phục người này."
Lâm Thu Thạch cảm thấy không thể tưởng tượng: "...... Hắn thật sự biết thôi miên hả?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đã quên chuyện ngày hôm qua anh thiếu chút nữa bị hắn thôi miên hả? Thủ lĩnh Bạch Lộc có một vài kỹ năng đặc biệt cũng không kỳ quái."
Hai người đứng bên ngoài, để lại chút thời gian cho Lê Đông Nguyên trong rừng cây nhỏ. Dù sao ở ngoài cửa bọn họ vẫn là đối thủ cạnh tranh, Lê Đông Nguyên không muốn cho bọn họ thấy át chủ bài cũng là chuyện bình thường.
Sau năm phút đồng hồ, không nhiều không ít, khi bọn họ lại lần nữa trở lại rừng cây nhỏ, Lê Đông Nguyên đã lấy được đáp án.
"Lặp lại lần nữa." Lê Đông Nguyên nói.
Mưu Khải trước mặt hiển nhiên cũng không phải đang ở trong trạng thái bình thường. Ánh mắt hắn dại ra, như là đã mất đi thần chí, chết lặng lặp lại lời nói mới rồi: "Là tôi cùng Giang Tín Hồng giết Tá Tử. Lúc ấy chúng tôi muốn khi dễ cô ta một chút, muốn đẩy cô ta vào đống rác ven đường, nhưng là không đẩy đúng phương hướng. Cô ta trực tiếp bị đẩy đến giữa đường cái, một chiếc xe chạy ngang qua, đem chân cô ta cán đứt......"
Lê Đông Nguyên: "Các người lúc ấy có thể cứu cô ta phải không?"
Biểu tình Mưu Khải vặn vẹo một chút, tựa hồ muốn giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại, thành thành thật thật nói ra cảnh tượng mà Lâm Thu Thạch nghe được đêm qua: "Đúng vậy, có thể cứu, nhưng chúng tôi không có cứu cô ta, bỏ chạy...... Giang Tín Hồng kéo tôi bỏ chạy. Cậu ta nói chúng tôi đã gây ra chuyện như vậy, sẽ bị bắt giam. Tôi không muốn bị nhốt vào tù......"
Lâm Thu Thạch nghe Mưu Khải nói, trong lòng sinh ra một cơn tức giận.
Lúc ấy hẳn là ngay giữa trời đông giá rét, nếu Mưu Khải cùng Giang Tín Hồng kịp thời gọi xe cứu thương, nói không chừng Tá Tử đã không phải chết. Nhưng bọn hắn lại không làm vậy, mà là lựa chọn nhu nhược chạy trốn. Tá Tử đã mất một chân cứ như vậy bị vứt bỏ ở giữa đêm đông lạnh buốt, chết dần chết mòn trong nỗi cô đơn tuyệt vọng.
"Thật quá đáng." Lâm Thu Thạch cau mày.
Lê Đông Nguyên hừ nhẹ một tiếng: "Chuyện quá đáng hơn còn ở phía sau." Hắn nhìn vào mắt Mưu Khải, "Tá Tử đã chết còn chưa tính, lớp các người vì sao còn muốn sáng tác ra bài hát cười nhạo cô ta?"
Nói đến bài hát này, thân thể Mưu Khải run lên một chút, biểu tình hoảng sợ trên mặt so với lúc nãy càng rõ hơn. Cậu ta ngập ngừng, run run rẩy rẩy nói: "Đó...... Đó không phải là ý của bọn tôi, là bọn họ......cứ một hai phải làm như vậy. Tôi cùng Giang Tín Hồng cũng có ngăn cản, nhưng mà không có thành công."
"Cậu có hát không?" Rốt cuộc, Nguyễn Nam Chúc cũng hỏi vấn đề quan trọng nhất.
Mưu Khải chậm rãi lắc đầu: "Không có, tôi cùng Giang Tín Hồng đều không có hát. Chúng tôi không dám......không dám......"
Dù sao cũng là hung thủ giết chết Lộ Tá Tử, hai người này sao mà dám không kiêng nể gì hát ra ca khúc quỷ dị kia. Nhưng mà trừ bỏ bọn họ, tất cả mọi người trong lớp đều hát, cho nên, những người đó cũng đã chết.
Mà này hai tên hung thủ vốn nên đền mạng đầu tiên, lại bởi vì sợ hãi ca khúc này mà tránh thoát được kiếp nạn.
Lê Đông Nguyên nghe xong câu chuyện, ôn nhu nở nụ cười. Hắn chậm rãi từ trong túi lấy ra một cuốn vở, sau đó đưa tới trước mặt Mưu Khải: "Đến đây, hát lên đi?"
Mưu Khải nhìn những câu chữ trên vở, trên trán bắt đầu tràn ra mồ hôi lạnh, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng. Lúc cậu ta muốn nói cái gì đó, giọng nói của Lê Đông Nguyên lại vang lên bên tai cậu ta. Lê Đông Nguyên nói: "Cậu vốn dĩ muốn hát mà, vì sao lại sợ hãi chứ? Không cần sợ, ở chỗ này rất an toàn, cậu có thể yên tâm, cứ việc hát."
Yết hầu Mưu Khải giật giật, môi rốt cuộc mở ra, cất giọng hát lên bài hát kia: "Tá Tử từ nhỏ gọi là Tá Tử thật buồn cười nha.Nàng rất thích chuối tiêu nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn được một nửa thật đáng thương nha. Tá Tử đi xa hẳn đã quên tôi rồi, thật là cô đơn nha Tá Tử......"
Theo giọng hát của cậu ta, Lâm Thu Thạch nghe được dưới chân bọn họ truyền đến âm thanh kỳ lạ, anh nói: "Lui về đằng sau, dưới chân có cái gì đó."
"Ta không có chân, ngươi cho ta có được không?" —— những ca từ cuối cùng mới vừa ra khỏi miệng, dưới chân Mưu Khải liền xuất hiện vô số cánh tay trắng bệch, túm chặt lấy chân cậu ta.
Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng những cánh tay này là muốn đem cậu ta kéo vào trong đất, lại phát hiện không biết từ khi nào, Lộ Tá Tử cũng xuất hiện.
Cô ta xuất hiện từ sâu trong rừng, chậm rãi dùng đôi tay bò tới trước mặt Mưu Khải, sau đó bắt lấy chân cậu ta......
Mưu Khải từ trong cơn thôi miên của Lê Đông Nguyên tỉnh lại, liền thấy được một màn khiến người sợ hãi ngay trước mắt. Hắn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, biểu tình sợ hãi vặn vẹo hét lên: "Tá Tử, thực xin lỗi —— thực xin lỗi —— tha thứ cho tôi đi mà, Tá Tử ——".
Tá Tử nhếch môi cười, cô ta nghiêng đầu, đột nhiên bắt lấy chân trái Mưu Khải, dùng sức.
Rắc một tiếng, chân trái Mưu Khải theo tiếng mà rơi.
"A A A A!!!" Mưu Khải kêu thảm thiết.
"Đau quá, Tá Tử đau quá ......" Tá Tử tắm trong máu tươi, lộ ra nụ cười thỏa mãn, cô ta nói, "Tá Tử đau quá a, ngươi đem chân cho Tá Tử được không?"
Mất máu quá nhiều làm thân thể Mưu Khải nhanh chóng suy yếu. Tá Tử ôm cái chân kia tràn đầy hạnh phúc. Cô ta cũng không có nhìn về phía Lâm Thu Thạch bọn họ, chỉ là duỗi tay, chỉ tới một hướng nào đó, sau đó dựng thẳng ngón tay lên, bày cái một con số.
Sau đó, trước mắt hết thảy đều biến mất. Mưu Khải đã chết bị kéo xuống lòng đất, trừ bỏ máu tươi đầy đất, không còn có thứ gì chứng minh sự tồn tại của cậu ta nữa.
"Nôn ——" Hạ Như Bội đại khái là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh máu me như vậy, nhịn không được dựa vào gốc cây nôn đến trời đất đảo lộn. Ba người bên cạnh biểu tình cũng còn tương đối bình tĩnh.
Nguyễn Nam Chúc trong lúc chờ Hạ Như Bội nôn mửa xong, đem tấm ảnh Tá Tử để lại cho bọn họ lấy ra xem. Cậu nhìn thoáng qua, liền đem ảnh chụp đưa cho Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch nhìn ảnh chụp, quả nhiên, trên tấm ảnh Tá Tử để lại cho anh có thêm một người, đúng là người vừa mới chết đi, Mưu Khải.
Ảnh chụp Mưu Khải, trên mặt treo nụ cười cứng đờ, đứng bên cạnh Tá Tử.
Nụ cười sáng lạn của Tá Tử vào lúc này lại khiến người rét run, mà bên cạnh cô ta, còn có một vị trí bị bỏ trống......
"Nếu lúc còn sống không thể cùng các ngươi chụp ảnh chung, như vậy sau khi chết thì thỏa mãn tâm nguyện của ta đi." Lê Đông Nguyên nói một câu như vậy, "Thật đúng là một tiểu cô nương lãng mạn mà." Hắn ôn nhu cười.
Lâm Thu Thạch trước đó vẫn luôn cảm thấy Lê Đông Nguyên có chút biến thái, hiện tại phát hiện bệnh của tên này giống như là trầm trọng hơn rồi. Anh lại lén lút nhìn chòng chọc Nguyễn Nam Chúc, thấy Nguyễn Nam Chúc cư nhiên cũng đang cười...... Hai người này đúng là trình độ tương tự a.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro