Chương 96: Chuyện của Đinh gia so với thoại bản còn xuất sắc hơn
Edit: comthapcam
"Phu nhân lời này có ý gì? Ngài niên hoa chính thịnh, phong tư sáng lạn, không biết bao nhiêu người hâm mộ, mỹ nhân đồ trên tập này, đều là ta dựa theo phong thái của phu nhân mà tú chế ra." Mộc Vân Dao hơi hơi nhấp mím môi, thở dài một tiếng nói, "Phu nhân đang trách ta, nói đến cũng là ta không phúc hậu*..."
*là người phụ nữ gặp được nhiều may mắn hạnh phúc
Bản tập nàu đã sớm chuẩn bị, lúc này nàng mới lấy ra, chính là hy vọng Đinh Duyệt Lam có thể nghĩ thoáng ra, khôi phục vinh quang như xưa.
Đinh Duyệt Lam lắc đầu: "Tiểu chủ tử, ta cũng không có trách ngài, chuyện của Đinh gia cũng không có quan hệ gì với ngài, ngài chính là một người vạch trần chân tướng, lại nói, ta còn muốn cảm tạ ngài, bằng không, ta không biết sẽ còn bị lừa dối bao nhiêu năm..."
Mộc Vân Dao cũng là cười khổ một tiếng nói: "Nhưng là, trong tâm khảm của phu nhân vẫn không vượt qua được."
Đinh Duyệt Lam trầm mặc gật gật đầu.
"... Vậy phu nhân có tính toán gì?"
"Ta quyết định sau hai ngày liền rời đi..."
"Không cần, phu nhân muốn ở bao lâu, liền ở bấy lâu, nếu chuyển ra ngoài, trong lòng ta khó an." Mộc Vân Dao nói xong, thùy hạ đôi mắt trung mang theo một tia thương cảm.
Đinh Duyệt Lam không nói chuyện nữa, Mộc Vân Dao biết tính tình nàng như vậy mình đã quyết định, người khác khuyên giải căn bản vô dụng, chỉ có thể âm thầm đáng tiếc trong lòng: "Bản tập này, coi như là lễ vật ta đưa cho phu nhân đi, mặc kệ đến khi nào, người muốn trở về, Nghê Vân phường mãi mãi hoan nghênh."
Nói xong, lại lấy ra năm trăm lượng ngân phiếu: "Nữ tử ở bên ngoài gian nan, bạc này phu nhân cầm lấy, coi như là thù lao mấy ngày nay làm chưởng quầy ở Nghê Vân phường."
Đinh Duyệt Lam rốt cục cũng ngẩng đầu: "Không được, quá nhiều rồi."
"Cầm đi, phu nhân mặc dù không muốn nhận, nhưng cũng không phải không trở về, chờ ngài dàn xếp tốt, có công việc, lại trả lại cho ta cũng không muộn, như vậy cũng không xem như nợ ân tình ta."
"... Ta..." Trong lòng Đinh Duyệt Lam càng khó an, nếu nói không có khúc mắc, đó là gạt người, nhưng nàng hiểu được chuyện của Đinh gia không trách Mộc Vân Dao được, nếu không phải lúc trước nàng tới Nghê Vân phường, về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Hiện tại Mộc Vân Dao vì nàng tính toán như vậy, lại làm cho nàng có loại cảm giác xấu hổ vô cùng.
"Tốt lắm, thời gian không còn sớm, ta cũng cần phải trở về, ngày mai còn phải dậy sớm."
Đợi cho Mộc Vân Dao rời đi, Đinh Duyệt Lam vuốt ngân phiếu trên bàn, chỉ cảm thấy độ ấm nóng bỏng, giống như có thể truyền đến trong lòng.
Hôm sau, Mộc Vân Dao vừa mới thức dậy, Cẩm Lan chạy tiến vào: "Tiểu thư, Dinh chưởng quầy rời đi rồi."
Động tác rửa mặt của Mộc Vân Dao dừng một chút, lập tức lên tiếng: "Đã biết, đi xuống dùng điểm tâm đi, cơm nước xong còn có rất nhiều việc cần hoàn thành."
"... Vâng, tiểu thư."
Đinh chưởng quầy rời đi làm mọi người trong Nghê Vân phường thương cảm một trận, bất quá kế tiếp còn phải truyền thụ châm pháp thêu thùa, cũng không thể tiếp tục thương cảm.
Trương tuần phủ nhận án của Đinh gia, lập tức cho người đi điều tra, lần điều tra này trực tiếp làm Kim Lăng thành nổ tung. Tửu lâu trà trang, thanh lâu sở quán đều nghị luận chuyện của Đinh gia.
Cẩm Xảo ở bên ngoài nghe ngóng, trở về miểu tả sinh động cho Mộc Vân Dao cùng Tô Thanh nghe."Phu nhân, tiểu thư, mọi người biết không, hôm nay có lão phụ nhân bẩm báo với Trương tuần phủ, nói nàng là nguyên phối của Đinh lão gia, nói lúc trước thời điểm Đinh lão gia chưa giàu có, lấy lý do vô tử (k có con) hưu nàng, đem nàng đưa cho một gã thương hộ làm thiếp, tên thương hộ kia cảm tạ Đinh lão gia, cho hắn chút của cải, Đinh gia bởi vậy mới giàu. Sau đó, Đinh lão gia phát hiện đây là đường tắt, liền vơ vét rất nhiều bé gái mồ côi, muốn chọn lựa vì mưu lợi cho Đinh gia, chỉ tiếc, rất nhiều người coi hắn là thành nam bảo, nữ hài cũng đưa đi không ít, nhưng được hồi báo rất nhỏ... Khụ khụ..."
Cẩm Xảo nói xong một hơi không nhịn được ho khan, một bên Cẩm Lan đang nghe xuất thần vội vàng lấy cho nàng chén nước: "Nói nhanh lên."
Cẩm Xảo uống hết chén nước, nói tiếp: "Sau đó, Đinh lão gia liền thu dưỡng đại nữ nhi Đinh Duyệt Cẩm, tỉ mỉ bồi dưỡng đến mười bốn tuổi, đưa đến bên người Lưu đại nhân khi ấy vẫn là quan tri huyện thất phẩm, Lưu đại nhân dìu dắt Đinh gia, Đinh gia lúc này mới có cửa hàng mặt tiền. Đinh lão gia nếm được ngon ngọt, lại liên tiếp thu dưỡng Đinh Duyệt Tâm cùng Đinh Duyệt Lam, vốn là ngay từ đầu Đinh Duyệt Tâm cùng Kim Lăng Đồng Tri ân ái, chỉ là lúc ấy Đồng Tri đại nhân trúng cử nhưng lại không được thăng quan, Đinh lão gia không cam lòng, liền âm thầm tác hợp Đinh Duyệt Tâm cùng Tuyên Phủ Dử đại nhân ngẫu nhiên gặp nhau, làm Tuyên Phủ Sử đại nhân si mê nàng (ĐDT) không thôi, qua một thời gian, Đồng Tri đại nhân được triều đình trọng dụng, thăng quan một chút, Đinh lão gia liền ngồi không yên, đem Đinh Duyệt Tâm gả cho Kim Lăng Đồng Tri, nhưng lại không buông tha cho Tuyên Phủ Sử đại nhân, một hai phải gả Đinh phu nhân (ĐDL) qua..."
Cẩm Xảo thở dốc, cầm chén trà lên uống một ngụm.
Tô Thanh nghe xong liền ngây người, chỉ cảm thấy chuyện này của Đinh gia so với thoại bản còn xuất sắc hơn: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, cũng không biết Đinh Duyệt Tâm cùng Tuyên Phủ Sử đại nhân nói gì, làm Tuyên Phủ Sử đáp ứng cưới Đinh phu nhân Đinh Duyệt Lam, nhưng lại âm thầm cùng Đinh Duyệt Tâm dan díu không rõ, còn thề phải bảo vệ nàng cả đời. Hai người ôm ấp một chỗ, bị Đinh phu nhân phát hiện, cho nên mới nháo loạn ra chuyện sau đó."
"Đồng Tri phu nhân cùng Tuyên Phủ Sử ôm ấp một chỗ, việc này bí ẩn, như thế nào lại truyền ra?"
Tô Thanh nhịn không được tò mò."Là hạ nhân trong Đinh phủ nói, phu nhân, ngài không biết, hiện tại chuyện của Đinh gia bị truyền ra, rất nhiều chuyện là do hạ nhân trong Đinh gia phát tán, những hạ nhân đó biết rất nhiều bí mật, còn nói vị nữ nhi út của Đinh gia Đinh Duyệt Ninh vốn đang nghị thân cùng Tuyên Úy Sứ, kỳ thật nơi nào là đang nghị thân, rõ ràng là đã gạo nấu thành cơm. Nghe nói, là Đinh Duyệt Ninh thừa dịp đến quý phủ Kim Lăng Đồng Tri làm khách, té ngã vào trong lòng Tuyên Úy Sứ, còn trong lúc vô ý kéo vạt áo ra, Tuyên Úy Sứ đại nhân vốn đã có vị hôn thê, Đinh Duyệt Ninh lại lấy chuyện trong sạch của mình bị hủy muốn tự sát, lúc này mới khiến cho Tuyên Úy Sứ đại nhân mở miệng muốn thành thân với nàng..."
Tô Thanh nghe được thổn thức không thôi: "Này... Này thật đúng là làm cho người ta không thể tưởng tượng được... Có tin tức của Đinh phu nhân?"
"Sau khi Đinh lão gia không thể nhúc nhích, chỉ có thể miễn cưỡng nói chuyện, có người nhìn Đinh phu nhân về Đinh gia ."
Động tác lật sổ sách của Mộc Vân Dao ngừng một chút, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ, đúng là tác phong của Đinh Duyệt Lam. Chuyện của Đinh gia ồn ào huyên náo, Nghê Vân phường ít nhiều cũng ảnh hưởng một chút, bất quá không có gì đáng ngại, nữ tử đến học châm pháp thêu thùa còn rất nhiều, nữ tử ở Kim Lăng thành đã có thể thêu ra không ít tú phẩm không tầm thường, sau khi bán ra còn thật sự đổi được không ít bạc, trong lúc nhất thời làm những người khác học tập càng nghiêm túc.
Chuyện truyền thụ châm pháp đã đi vào quỹ đạo, Tào Vận Niên viết tấu chương cũng đã đưa đến Kinh Đô. Mộc Vân Dao dần dần an nhàn, liền bắt đầu chuyên tâm tú chế tập tranh mỹ nhân. Tập tranh mỹ nhân tương đương với thể diện của Nghê Vân phường. Bởi vì Đinh Duyệt Lam rời đi, nên bản tập lúc trước nàng không tính dùng đến, nên cần phải làm lại một lần nữa, xiêm y xứng với trang sức nào, cực kì phức tạp, chân chính thêu chế cũng không cần nàng tự mình làm, cũng không cần quá mức sốt ruột.
Mặt khác còn một sự kiện đó là đặt tên cho quán trà ở Cẩm Tú Viên, Mộc Vân Dao muốn để Tô Thanh đặt tên như cũ, nhưng mà nửa ngày, Tô Thanh không đáp ứng, nàng đành phải tự mình suy nghĩ .
"Tiểu thư, Ngân Hồng cô nương đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro