Chương 91: Ngươi không nói xin lỗi?
Edit: comthapcam
Nghe thấy động tĩnh Tô Thanh cũng vội vàng chạy xuống, đứng ở bên người Mộc Vân Dao, lo lắng nhìn trường hợp trước mắt: "Đinh lão gia cùng Đinh lão phu nhân, có hiểu lầm gì thì giải thích rõ ràng là được, cần gì nổi giận như thế?"
Đinh lão phu nhân trừng mắt lông mày dựng thẳng, đánh giá Tô Thanh một cái, mũi hừ lạnh một tiếng: "Nghê Vân phường rốt cuộc là tú phường hay là động hồ ly, vào cửa đã ngửi được mùi hồ ly, còn làm hại con gái ngoan ngoãn của ta! Khó trách một cái Nghê Vân phường nho nhỏ có thể ở Kim Lăng thành tạo ra động tĩnh lớn như vậy, nguyên lai là một con hồ li tinh già dẫn theo một con tiểu hồ ly tinh, những người bình thường ở Kim Lăng thành đương nhiên không chịu nổi thủ đoạn dụ dỗ của các ngươi rồi!"
Sau khi vào Kim Lăng thành, trên cơ bản Tô Thanh sẽ không cảm giác được chút ác ý gì, lời này của Đinh lão phu nhân trực tiếp đem bức tường (kb có đúng k nữa) của nàng đạp đổ, nàng giống như nhớ tới đoạn thời gian gặp phải Lý thị, trong lúc nhất thời tức giận đến xanh mặt, cả người run lên, nói không lên lời.
Ánh mắt Mộc Vân Dao lạnh thấu xương, chứa sát khí nhất thời nhìn về phía Đinh lão phu nhân.
Đinh lão phu nhân bị ánh mắt của nàng nhìn đến, nhịn không được lui về phía sau hai bước, đôi mắt kia tối như mực nhìn không tới đáy, hắc bạch phân minh lại sắc bén lạnh thấu xương, làm cho người ta liếc mắt một cái liền không khỏi hốt hoảng trong lòng, tiểu nha đầu này sao có thể tà môn như thế?
Mộc Vân Dao cười lạnh một tiếng: "Đềunói hổ dữ không ăn thịt con, ngược lại hôm nay ta lại thấy người ác độc như vậy, nữ nhi đang khỏe mạnh, lại không nói nàng thần trí không rõ ràng, không biết nói như vậy, đối với Đinh lão gia cùng Đinh lão phu nhân có chỗ tốt gì?"
"Ta khi nào thì nói bậy? Lúc trước nữ nhi ta đang khỏe mạnh, đến nơi này của ngươi mới một lần, về nhà liền trở nên nghi thần nghi quỷ, sau đó lại tự dưng cùng cách với con rể, con rể ta đến đón nó trở về, nó lại tình nguyện dùng mảnh sứ vỡ tự làm mặt mình bị thương, cũng muốn ở lại Nghê Vân phường, không phải bị các ngươi hạ dược thì như thế nào?"
Ở cửa tụ tập một đám dân chúng, nghe nói như thế, đều cảm thấy chuyện này khó bề phân biệt, lúc trước còn nói là Chu đại nhân đẩy Đinh phu nhân, mới khiến nàng ngã trên mặt đất bị mảnh sứ làm bị thương, như thế nào nay đến miệng Đinh lão phu nhân, lại nói là Đinh phu nhân vì muốn ở lại Nghê Vân phường mới tự làm bị thương chính mình? Này rốt cuộc nên tin tưởng ai ?
Đinh Duyệt Lam sắc mặt trắng bệch, nghe dân chúng xung quanh nghị luận, đáy lòng lại xin lỗi Mộc Vân Dao: "Mẫu thân, ngài không cần nói lung tung, ta là không có chỗ đi, mới đến Nghê Vân phường, được Mộc cô nương thu lưu, ngài không cần không vu oan hãm hại nàng."
"Vu hãm (vu oan + hãm hại) ? Nếu ả ngồi ngay ngắn tiếp ta, ta tự nhiên sẽ không gì vu hãm nàng làm gì, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, nguyên bản ngươi cùng Chu Cao là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, từ sau khi các ngươi thành thân, hắn đối với ngươi sủng ái đến cực điểm, chẳng lo ngươi có hành vi làm càn, hắn vẫn như cũ không chút phê bình kín đáo nào, như nay ngươi đến Nghê Vân phường không đến mấy ngày, liền kiên trì cùng cách với hắn, thậm chí còn nháo loạn để toàn bộ Kim Lăng thành đều biết, người không biết còn tưởng Chu Cao đã làm chuyện có lỗi với ngươi đâu?"
"Hắn làm chuyện có lỗi với ta, không phải trong lòng các ngươi cũng rõ sao?" Đinh Duyệt Lam thương tâm tột đỉnh, cha mẹ mình thế nhưng lại giúp đỡ người ngoài cùng nhau bức bách nàng!"
"Chu Cao tính tình ôn hòa, đối đãi với chúng ta cũng cực kì hiếu thuận, đối với ngươi lại sủng ái đến cực điểm, thậm chí trong phủ ngay cả một thị thiếp cũng không có, chúng ta thân là cha mẹ cũng không bắt bẻ được gì, ngươi còn không biết đủ? Hôm nay ngươi phải theo ta trở về quay lại với Chu Cao, chuyện này coi như chưa phát sinh qua. Lam nhi, thân là cha mẹ, chúng ta sẽ không hại ngươi!"
"Ta sẽ không trở về!" Nay đã biết bộ mặt thật sự của Chu Cao, vừa thấy hắn, Đinh Duyệt Lam liền cảm thấy ghê tởm, càng đừng nói trở về sáng chiều ở chung với hắn.
Đinh lão phu nhân cười lạnh một tiếng, ánh mắt lại hướng về phía Mộc Vân Dao: "Đều là do tiểu hồ ly tinh ngươi mê hoặc lòng người, ngươi hại một mình nữ nhi của ta không đủ, nay còn muốn hại toàn bộ nữ tử Kim Lăng thành, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thực hiện được!"
Nói xong, liền quay đầu nhìn về phía dân chúng xung quanh: "Các ngươi còn dám để nương tử, nữ nhi nhà mình đến Nghê Vân phường học thêu thùa cái gì, nói không chừng qua hai ngày, nương tử, nữ nhi các ngươi cũng hoàn toàn thay đổi tính tình, một hai nháo loạn cùng cách, đến lúc đó, muốn khóc cũng không tìm lại được!"
"Mẫu thân, ngài sao có thể hồ ngôn loạn ngữ như thế!" Ngực Đinh Duyệt Lam không ngừng phập phồng, dĩ vãng mẫu thân tuy rằng cũng có chút ngang ngược, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như hôm nay không nói đạo lý như vậy, thế nhưng lại còn không phân tốt xấu, liên tiếp hắt nước bẩn lên Nghê Vân phường, chẳng lẽ nàng không biết, việc làm của Nghê Vân phường đối với Kim Lăng thành có công lớn như thế nào sao?
"Ta cũng không có nói lung tung, trước kia ngươi là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, nay lòng dạ lại trở nên thâm trầm, không phải bị Nghê Vân phường mê hoặc thì là cái gì? Ta cũng chỉ hảo tâm cảnh tỉnh cho mọi người, bằng không chờ sự tình bộc phát ra liền hối hận không kịp!"
Đinh Duyệt Lam tràn đầy áy náy nhìn về phía Mộc Vân Dao: "Tiểu chủ tử, đều do ta..."
Mộc Vân Dao lắc đầu: "Không trách phu nhân, chỉ đổ thừa Nghê Vân phường ta khiến người khác mắt." Lúc này nàng đã hoàn toàn hiểu được, mặc dù không có Đinh Duyệt Lam, cũng sẽ có những người khác tìm đến, chỉ cần Nghê Vân phường tiếp tục truyền thụ châm pháp thuê, chuyện này liền không thể an ổn.
Đinh lão phu nhân vẫn không buông tha như cũ: "Trước kia nghe nói Nghê Vân phường làm ra cái tập mỹ nhân gì, sau lại làm ra xiêm y có thể thu hút đom đóm, này không phải thủ đoạn dụ dỗ thì là cái gì? Mọi người tới nơi này học châm pháp, cần phải hiểu rõ rồi chứ, đừng có mà đưa nữ tử tới nơi này để có đi không có về!"
Mộc Vân Dao đi tới cửa, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Đinh lão phu nhân: "Cho dù thủ đoạn dụ dỗ của ta như thế nào cũng không bằng tính toán khéo léo của Đinh lão phu nhân."
"Lời này của ngươi có ý tứ gì?"
"Ta nói lão phu nhân chẳng lẽ không hiểu? Đinh gia cũng là một thương gia, nhưng trong đoạn thời gian ngắn như vậy, thanh danh Đinh gia đã trở nên nổi tiếng, ở Kim Lăng thành chiếm vị trí nhất định, đầu tiên là đại nữ nhi gả vào Kinh Đô, tuy rằng gả cho quan viên ngũ phẩm, nhưng rốt cuộc vẫn là dưới chân thiên tử địa vị phi phàm. Nhị nữ nhi cũng chính là Đinh Duyệt Tâm gả cho ngũ phẩm Kim Lăng Đồng Tri, tam nữ nhi cũng chính là Đinh Duyệt Lam gả cho ngũ phẩm Tuyên Phủ Sử, nữ nhi út nay cũng đang nghị thân cùng Tuyên Úy Sứ, ngài sinh mấy nữ nhi này ai cũng xuất sắc cả nhỉ!"
Đinh lão phu nhân nhịn không được nuốt nước miếng, cảm thấy trong lời của Mộc Vân Dao có ý gì đó: "Đó là Đinh gia ta làm việc thiện tích đức, mới được trời cao phù hộ, nữ nhi Đinh gia cũng được gả vào nhà tốt, chẳng như loại lòng dạ độc địa như ngươi ghen tị với người khác."
Mộc Vân Dao nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Đinh gia các ngươi nếu thật sự là làm việc thiện tích đức, trời cao cũng sẽ không để cho Đinh gia tuyệt hậu!"
Sắc mặt Đinh lão phu nhân bỗng nhiên biến đổi, thanh âm chợt trở nên sắc nhọn hẳn lên: "Ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, bằng không ta xé miệng ngươi!"
Mộc Vân Dao đi đến trước mặt Đinh lão phu nhân, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn nàng, giống như nhìn thấu cả người nàng.
Đinh lão phu nhân nhịn không được lui về phía sau hai bước, sau lại cảm thấy có gì phải sợ, vội vàng đứng tại chỗ. Mộc Vân Dao lạnh lùng cong khóe môi: "Đinh lão phu nhân, nếu hiện tại ngươi xin lỗi mẫu thân ta cùng Nghê Vân phường, ta có thể thả cho ngươi một con ngựa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro