Chương 80: Tiến độ khả quan
Edit: comthapcam
Nhìn mấy vị phu nhân vội vàng rời đi, Mộc Vân Dao không khỏi cười cười, đây là kết quả sau khi nàng cùng Kim phu nhân thương nghị, dạy nữ tử trong Kim Lăng thành châm pháp độc đáo, một khi làm thành, đó là một phần công lớn lao. Phần công lao này nếu chỉ có Nghê Vân phường cùng Tào Vận Niên gánh vác, những người đỏ mắt này chỉ sợ sẽ trực tiếp xâu xé bọn họ, không bằng cho những người này đều tham dự vào, thứ nhất là thêm nhiều chân tay, thứ hai những người này vì tranh công, sẽ cực lực đem phần công lao này khuyếch đại, sau đó đưa đến trước mặt hoàng thượng, cuối cùng vẫn là Nghê Vân phường cùng Tào phủ chiếm công đầu.
Bởi vì có rất nhiều người nhiệt tình trợ giúp, Mộc Vân Dao cũng không có bao nhiêu chuyện nữa, bởi vậy liền chuyên tâm mang đám người Cẩm Lan chế tạo xiêm y.
Chờ nàng thở phào nhẹ nhõm, mới phát giác đã qua bảy tám ngày, Việt Vương sớm đã rời đi.
Cẩm Tú Viên bên kia tiến độ rất khả quan, Kim phu nhân giúp Mộc Vân Dao một ân tình lớn như vậy, phá lệ dặn dò những người hỗ trợ sửa chữa Cẩm Tú Viên, nhất định phải nhanh chóng, bởi vậy mới qua một đoạn thời gian ngắn, rất nhiều chỗ đã vào quy mô.
Kim chưởng quầy phụ trách trông coi tiến đến bẩm báo với Mộc Vân Dao: "Cô nương, dựa theo ngài phân phó, Cẩm Tú Viên đã sửa chữa được đại khái, ngài có thời gian thì đi nhìn một cái, nếu không có vấn đề, chúng ta cứ dựa theo bản vẽ tiếp tục tu sửa."
Mộc Vân Dao nghe vậy mừng rỡ, trải qua một phen lăn lộn như vậy, Nghê Vân phường bên này tạm thời kiếm không được bao nhiêu tiền bạc, mở quán trà này mới là cây rụng tiền về sau của nàng: "Chờ ta dặn dò đám người Cẩm Lan một tiếng, liền cùng ngươi đi xem."
Mấy ngày nay vội vàng nhiều việc, chưa có đi qua lần nào, cũng không biết trong lòng Tần quản sự nghĩ như thế nào, dù sao đó cũng là chỗ của Việt Vương, lại là mượn, ở chung tự nhiên phải phá lệ cẩn thận một chút, không nên lưu lại khúc mắc gì.
Vừa đến cửa Cẩm Tú Viên, tần quản sự đã chờ ở nơi đó, nhìn thấy nàng xuống xe, tươi cười cực kì ôn hòa: "Mộc cô nương có lễ."
"Gặp qua Tần quản sự, dạo này bận rộn, cũng không chuẩn bị cái gì, hai ngày này làm một ít điểm tâm, miễn cưỡng có thể ăn được, mang đến cho ngài nếm thử."
Tần quản sự ngay lập tức bước lên phía trước tiếp nhận điểm tâm: "Đa tạ cô nương, cô nương hôm nay đến là xem tiến độ sửa chữa vườn đi, hơn nữa, trải qua bàn tay khéo léo của cô nương, khu vườn này ta nhìn không nỡ rời mắt."
Kim chưởng quầy ở một bên đáp lời: "Thời gian này, làm phiền Tần quản sự mang theo người hỗ trợ, nếu không tiến độ cũng sẽ không nhanh chóng như thế."
Mộc Vân Dao cảm kích nhìn về phía Tần quản sự: "Chỉ bằng một lời cảm tạ, khó có thể biểu đạt cảm kích trong lòng ta, nếu đưa lễ vật, lại có vẻ quá mức xa lạ, vậy chỉ có thể chờ Cẩm Tú Viên sửa chữa xong, ta sẽ tự tay pha trà, mời Tần quản sự nếm thử, để tỏ lòng biết ơn."
"Đó là phúc khí của lão nô." Trong Tần quản sự âm thầm cảm khái, cô nương này thật sự là càng xem càng làm cho người ta vừa lòng, làm việc nói chuyện không có chỗ không chu toàn toàn, câu nào cũng khiến người ta dễ chịu trong lòng!
Vừa nói, vừa đi vào Cẩm Tú Viên, bởi vì muốn đổi thành quán trà, liền phải mua thêm rất nhiều bàn ghế, cũng phải mua thêm đồ vật để chiêu đãi rất nhiều tân khách, lại không thể phá hư cảnh trí trong vườn, Mộc Vân Dao tốn một phen tâm tư, nay đã tu sửa được bảy tám phần , chỉ cảm thấy một phen tâm huyết không có uổng phí.
"Kim chưởng quầy, ta nhìn một chút, cũng không có gì vấn đề, nhờ Kim chưởng quầy dựa theo bố trí hiện tại mau chóng hoàn công đi, nơi này có chút ngân lượng, thỉnh Kim chưởng quầy giúp ta mua chút rượu và thức ăn, hảo hảo khao những thợ thủ công tu chỉnh vườn này một chút."
"Chuyện này sao có thể không biết xấu hổ? Mộc cô nương đưa tiền công vốn rất cao, này đó..." Kim chưởng quầy liên tục từ chối.
Mộc Vân Dao mỉm cười nói: "Mọi người tận tâm hết sức, có thể trong vòng mấy ngày ngắn ngủi tu chỉnh ra hình dáng đại khái, hẳn đã nhiều ngày chưa nghỉ ngơi, tìm người thay nhau khởi công, bạc này cũng cũng chỉ đủ Kim chưởng quầy dẫn mọi người đi ăn, uống chút rượu nhạt, là chút tâm ý của ta, còn thỉnh chưởng quầy không cần từ chối, bằng không trong lòng ta thật khó an."
"Nếu cô nương đã nói đến đây rồi, ta liền không chối từ, ta ở đây thay những thợ thủ công này đa tạ cô nương thiện tâm."
Kim chưởng quầy cầm ngân lượng đi xuống chuẩn bị, Tần quản sự cùng Mộc Vân Dao đến một bên lương đình ngồi xuống.
Mộc Vân Dao mở miệng: "Mấy ngày nay nhiều việc, thời điểm Tứ gia đi cũng chưa kịp đưa tiễn, hiện tại ngẫm lại, thực tại cảm thấy vô ý."
Tần quản sự cười lắc đầu: "Cô nương không cần để ở trong lòng, thời điểm Tứ gia đi cũng vội vàng, cũng chưa kịp đi tìm cô nương cáo biệt, bất quá Tứ gia phân phó, nếu cô nương có chuyện gì có thể viết thư nói cho hắn." Mộc Vân Dao sửng sốt, không khỏi cẩn thận cân nhắc lời Tần quản sự vừa nói: Viết thư? Lời này của Việt vương có phải ý gì hay không ? Chẳng lẽ là hắn không yên tâm mình, sợ mình tham ô sản nghiệp của hắn, nên mới bảo mình thỉnh thoảng báo tình huống Kim Lăng thành cho hắn? Nếu là như vậy, vì để hắn an tâm, vẫn nên viết thư cho hắn thì tốt hơn .
"Vâng, sau này tất nhiên sẽ thường viết thư, để Tứ gia có thể nắm rõ tình huống của Cẩm Tú Viên."
Trong mắt Tần quản sự tràn đầy ý cười: "Tứ gia nhận được thư của cô nương, nhất định cực kì cao hứng." Mặc dù có chút tự tiện chủ trương, nhưng chờ về sau, chủ tử nhất định sẽ cảm tạ mình .
Lại nói chuyện cùng Tần quản sự một lát, Mộc Vân Dao lúc này mới đứng dậy cáo từ, vừa trở Nghê Vân phường không lâu, liền nhìn thấy Kim phu nhân mang theo Ngân Hồng đi đến.
"Gặp qua phu nhân."
"Mau đứng lên, đã nói cho ngươi không cần đa lễ, nhưng ngươi mỗi lần đều cấp bậc lễ nghĩa chu toàn như vậy." "Lễ không thể bỏ, phu nhân không cho ta hành lễ, đó là thương tiếc, ta nếu không hành lễ lễ, liền có chút thị sủng mà kiêu ." Mộc Vân Dao nói xong, trong mắt mang theo vài tia nghịch ngợm, làm cho người ta cảm thấy thái độ vô cùng thân thiết, tự nhiên, "Phu nhân mau ngồi, hai ngày này làm một ít điểm tâm, ta cảm thấy có thể ăn được, phu nhân cũng nếm thử."
"Ban ngày vội vàng cũng có chút đói bụng, hôm nay ở nơi này của ngươi dính chút thơm lây."
"Người bình thường muốn làm chủ mời ngài ăn tiệc, sếp hàng còn chưa đến lượt đâu!" Mộc Vân Dao vội vàng phân phó Cẩm Lan cùng Cẩm Xảo đi chuẩn bị điểm tâm cùng nước trà, "Hai ngày này phu nhân chắc là mệt muốn chết rồi, bất quá ta thấy thành quả cũng thập phần nổi bâth, hẳn là đã thống kế hơn phân nửa đi."
"Ân, cũng không sai biệt lắm , bởi vì người rất nhiều, muốn đưa tất cả đến nơi này của ngươi, để các nàng đi theo ngươi học tập cũng không phải là biện pháp, hay là dựa theo biện pháp lúc trước chúng ta thương lượng qua, trước chọn lựa ra một ít tú nương tay nghề tốt, đến đây để ngươi tự mình bồi dưỡng, đem nhóm người này bồi dưỡng ra, rồi lại để cho các nàng đi dạy người khác."
"Vậy phải làm phiền phu nhân phí nhiều tâm tư, ta chỉ có một thân tay nghề thêu thùa này, mắt khác là để ta nhúng tay, cũng giúp không được việc (?)." Nói xong, trên mặt Mộc Vân Dao mang theo vài phần ngượng ngùng. Kim phu nhân nhìn bộ dáng này của nàng, không khỏi thở dài một tiếng: "Cơ hội như vậy, người khác cầu cũng không cầu được, ngươi có thể chủ động tìm ta hỗ trợ, trong lòng ta thập phần cảm kích. Vân Dao, ngươi bản chất thông tuệ, lời dư thừa ta cũng không nói nhiều, nghe nói ngươi muốn mở quán trà, phần lễ vật này coi như là hạ lễ của ta đi."
Chính văn đệ 80 chương hạ lễ quý trọng
Kim phu nhân nói xong, Ngân Hồng phía sau cầm một cái hộp nhỏ ra, thần sắc cung kính đưa cho Mộc Vân Dao.
Mộc Vân Dao mở hòm ra, bên trong chỉ có một tờ giấy hơi mỏng, xem xong nội dung trên giấy, vội vàng lên tiếng từ chối: "Phu nhân, phần lễ vật này rất quý trọng, ta thật sự không thể nhận lấy..." "Vân dao, ta tặng cho ngươi giá trị có hạn thôi. Nhưng ngươi lại tặng cho ta là thứ vô hình trừu tượng, rất nhiều người theo đuổi nhiều năm mà không thể có được, giá trị không thể đo lường. Ta đưa cho ngươi phần lễ vật này coi như là một chút tâm ý, nếu ngươi vẫn từ chối, ta thật sự tức giận."
Mộc Vân Dao hơi hơi mím môi, rồi sau đó thoải mái cười: "Ta đây liền nhận, đa tạ Kim phu nhân."
Trên mặt Kim phu nhân lập tức mang theo ý cười: "Tốt, thế này mới tốt, được rồi, biết ngươi gần đây nhiều việc, ta đi trước, mau làm việc của ngươi đi thôi."
"Vân Dao cung tiễn phu nhân."
Kim phu nhân đi rồi, Tô Thanh đi xuống lầu: "Dao nhi, Kim phu nhân đến có việc gì?"
Sau khi Mộc Vân Dao tuyên bố muốn truyền thụ châm pháp thêu thùa cho toàn bộ nữ tử Kim Lăng thành, lòng của nàng vẫn không yên, chuyện này là chuyện tốt, nhưng quá mức trọng đại, vạn nhất có người ở giữa quấy rối, cuối cùng chịu thiệt vẫn là Dao nhi.
Mộc Vân Dao đưa cầm hòm trong tay qua: "Kim phu nhân là biết được ta muốn mở quán trà, nên đến đưa hạ lễ ."
"Hạ lễ?" Tô thanh mở hòm ra, nhìn nội dung trên tờ giấy, nhất thời kinh hô một tiếng, "Này... Này cũng quá quý trọng, thế nhưng lại tặng chúng ta hai mươi mẫu vườn trà, còn là vườn trà thượng đẳng..." "Nếu đã tặng, chúng ta thu là được." Đối với Kim phu nhân cùng Tào Vận Niên mà nói, hai mươi mẫu vườn trà này thật đúng là không tính là cái gì, dù sao bằng vào cơ duyên nàng đưa qua, Tào Vận Niên có thể nói là mở ra một đạo thông thiên chi đồ, có phần chiến tích này, có thể không cần ở trên quan trường chịu khổ mười mấy năm.
Tô thanh vẫn cảm thấy băn khoăn: "Dao nhi, phần ân tình này của Kim phu nhân, chúng ta phải nhớ ở trong lòng, sau này nếu có thể hồi báo, tất nhiên phải hồi báo một hai."
"Vâng, mẫu thân yên tâm, ta đều nhớ kỹ!"
Tô Thanh lúc này mới cảm thấy an tâm hơn nhiều: "Hôm nay bận cả một ngày, sắc trời cũng không còn sớm, sớm đi lên lầu nghỉ ngơi đi."
"Mẫu thân đi nghỉ ngơi trước đi, ta còn muốn nhìn bản vẽ Cẩm Tú Viên một chút, xem còn chỗ nào cần cải thiện nữa không."
"Được rồi, biết ngươi không làm xong sẽ không nghỉ ngơi, ta có làm xôi ngọt thập cẩm cho ngươi, nếu cảm thấy đói bụng, liền ăn một chén."
"Hiện tại ta phải đi ăn một chén, ăn xong lại nghĩ chuyện bản vẽ. Dù sao bản vẽ cũng không chạy được, nhưng nếu không ăn xôi ngọt thập cẩm, nhất định bọn nha đầu Cẩm Lan sẽ ăn hết, ai bảo tay nghề mẫu thân tốt như vậy!" Mộc Vân Dao nói xong vội vàng đứng dậy đi đến nhà bếp!
Tô Thanh cười đem nàng giữ lại: "Ngươi ở đây ngồi đi, mẫu thân đi giúp ngươi lấy một chén, nhìn bộ dáng này của người, người không biết còn tưởng rằng mẫu thân bỏ đói ngươi."
"Đều do mẫu thân tay nghề tốt, trách không được ta không có tiền đồ."
"Phải, phải, do mẫu thân."
Tô Thanh lấy một chén cho Mộc Vân Dao, rồi lại bưng tới một đĩa nhỏ ăn với cơm ăn sáng, nhìn nàng ăn xong mới đem chén đũa thu thập lên trên lầu nghỉ ngơi.
Mộc Vân Dao nhẹ nhàng xoa xoa bụng, buổi chiều vốn đã ở Cẩm Tú Viên ăn chút điểm tâm, nay lại ăn một chen cơm cảm giác có chút căng khó chịu.
"Chủ tử không đói bụng, không nên ăn." Lục Lượng đột nhiên lên tiếng, làm cho Mộc Vân Dao đang chuyên tâm liền cả kinh, rồi sau đó cảm giác ngạc nhiên, đầu gỗ này từ khi nào thì cũng bắt đầu chú ý những việc nhỏ này: "Nếu ta không ăn, mẫu thân sẽ lo lắng, ăn một chút, nàng mới có thể bình yên ngủ ngon." Chỉ cần có thể làm cho mẫu thân cảm giác yên tâm, bất luận làm gì nàng cũng vui vẻ đi làm.
Mi tâm Lục Lượng giật giật, trong lòng cân nhắc lặp lại những lời này, cảm thấy có thể hiểu được một chút, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, lại cảm thấy cái gì cũng không hiểu được.
Mộc Vân Dao nhìn bản vẽ Cẩm Tú Viên trong chốc lát, bỗng nhiên bên ngoài nổi gió, đem khung cửa sổ mở ra, thổi vào một khí oi bức: "Đây trời muốn mưa sao?"
Giang Nam khí hậu ôn hòa, duy nhất có một chỗ không quan là mùa hạ thường xuyên mưa, thời điểm ban ngày thời tiết còn sáng sủa, trong nháy mắt liền u ám.
Mắt thấy trời mưa, Lục Lượng đi đóng cửa sổ các nơi cho tốt.
Mộc Vân Dao trong lúc nhất thời không ngủ được, liền phân phó Lục Lượng đi nghỉ ngơi.
Lục Lượng nghe lời vừa muốn lên lầu, chợt nghe thấy tiếng đập cửa vang lên, vội vàng trở lại: "Chủ tử?"
"Đi mở cửa."
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, đợi đem cửa mở ra, bóng người đứng ở cửa toàn thân đã ướt đẫm.
Thấy rõ người tới, Mộc Vân Dao trong lòng cả kinh: "Đinh Duyệt Lam..."
Người tới đúng là Tuyên Phủ Sử phu nhân Đinh Duyệt Lam, sắc mặt của nàng cực kì tái nhợt, so với đêm mưa hôm trước còn không bằng, nhưng tinh thần so với lần trước tốt hơn vài phần, nhìn thấy Mộc Vân Dao, cứng ngắc mỉm cười: "Đêm mư tới cửa, quấy rầy Mộc cô nương ."
"Phu nhân nói gì vậy, bên ngoài mưa lớn, mau tiến vào." Mộc Vân Dao đem Đinh Duyệt Lam đỡ vào, phân phó Lục Lượng đi kêu Cẩm Lan cùng Cẩm Xảo dậy.
Nhìn mình lưu lại nước trên thảm, giọng nói Đinh Duyệt Lam áy náy: "Lần trước đã phiền ngươi một lần, lần này lại làm phiền ngươi, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui đều không có nơi nào có thể đi, duy độc nơi này của người, cảm giác sẽ không cự tuyệt để ta ngoài cửa."
"Phu nhân nói cái gì vậy, chỉ cần ngài nguyện ý đến, Nghê Vân phường lúc nào cũng quét dọn giường chiếu đón chào." Mộc Vân Dao để Lục Lượng đi xuống, Cẩm Lan cùng Cẩm Xảo đã đi ra đón, giống như lần trước đi chuẩn bị nước ấm cùng trà gừng.
Đinh phu nhân không nói thêm gì, đến buồng trong đi tắm thay xiêm y.
Gian ngoài Cẩm Lan hỏi Mộc Vân Dao: "Tiểu thư, nên đưa cho Đinh Duyệt Lam kiện xiêm y như thế nào?"
"Kiện xiêm y 'đối nguyệt xem đèn' không phải còn ở trong điếm sao, ngươi đi lấy kiện xiêm y đó đến đây, ta tự mình đưa vào."
"Vâng, tiểu thư."
Đinh phu nhân tắm rửa xong mặc một thân trung y trắng, xuyên qua bình phong liền nhìn thấy Mộc Vân Dao đang cầm kiện xiêm y 'đối nguyệt xem đèn' đứng ở một bên.
"Hiện tại đêm đã khuya, phu nhân lại vừa dính mưa, theo đạo lý mà nói, hẳn là chuẩn bị cho phu nhân xiêm y đơn giản nhẹ nhàng, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy thân xiêm y này xứng với phu nhân." Mộc Vân Dao ánh mắt thông thấu, đôi mắt mỉm cười dưới ánh đèn, mang theo quang mang ấm áp.
Đinh Duyệt Lam tiến lên, nhìn kiện xiêm y dù cho ban đêm vẫn mãnh liệt chói mắt như cũ, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên: "Ngươi nói không sai, ta cũng hiểu được thân xiêm y này xứng với ta."
Nàng muốn sống tùy ý, ngạo nghễ, nay cho dù là bị dẫm đạp ở bên trong vũng bùn, cũng không thể ném xuống ngạo nghễ trong xương, bởi vì có vài thứ một khi đã đánh mất, cũng khó tìm có thể tìm trở về! Mộc Vân Dao mỉm cười, tiến lên giúp đỡ Đinh Duyệt Lam mặc xiêm y, rồi sau đó lui về phía sau hai bước, đánh giá mỹ nhân trước mắt kinh thế tao nhã, sợ hãi than nói: "Chỉ cần phu người nguyện ý mặc thân xiêm y này đi hai vòng, xiêm y của Nghê Vân phường ta liền vĩnh viễn cũng không lo không bán được."
-------------------------------------
CTC: Mặc dù rất muốn edit tiếp nhưng hai hôm nay chỉ ngủ gần 5 tiếng nên dù có tâm cũng không còn sức nữa. Hẹn gặp lại =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro