Chương 67: Ấn dấu tay
Edit: comthapcam
Việt vương sửng sốt, lập tức đứng dậy, đi ra bên ngoài bình phong ngồi xuống ghế.
Mộc Vân Dao không nghĩ tới động tác của hắn nhanh như vậy, thoáng sửng sốt một chút mới hoàn hồn, đứng dậy đem xiêm y mặc vào, lau mồ hôi lạnh trên đầu, thở một hơi sau đó mới đi ra ngoài.
Việt vương ngồi ngay ngắn trên ghế, ngón tay vuốt ve trường kiếm, không biết suy nghĩ cái gì.
Mộc Vân Dao liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, đứng dậy đi đến sau án thư viết khế thư, trong khoảnh khắc ngòi bút tiếp xúc với trang giấy, nàng bỗng nhiên ngừng một chút, trong mắt hiện lên một đạo giảo hoạt, ngay sau đó dùng chữ của Việt Vương đem khế thư viết xong.
Chỉ vì chữ viết này, mà nàng phải dùng ba thành thu nhập của Nghê Vân phường, có thể nói chữ này nàng dùng bạc trắng mua về, một khi đã như vậy, nàng quyết định , sau này trừ chuyện phi thường tất yếu, cũng sẽ không đổi bút tích!
Nhìn bút tích (chữ viết ) trên khế thư, Việt Vương liếc Mộc Vân Dao một cái, cũng không nói gì thêm, tiếp nhận bút ký ba chữ Ninh Tứ Gia.
"Tứ gia, ngài như vậy thật không phúc hậu chút nào nha, ta cho ngài là ba thành lợi nhuận hàng thật giá thật, ngài chỉ để lại ba chữ Ninh Tứ Gia, thiên hạ này họ Ninh đứng hàng thứ bốn rất nhiều đi, vạn nhất về sau có biến cố gì, ta đi đâu mà tìm người?"
"Ngươi muốn như thế nào?" Trong phòng không có mực đóng dấu, Mộc Vân Dao ánh mắt vừa chuyển, từ trên bàn trang điểm lấy một hộp son, trực tiếp bắt lấy tay Việt Vương ấn ở trên đó một chút, nhanh chóng ấn ở trên khế thư, sau đó cấp tốc đem khế thư thu hồi: "Tứ gia, đắc tội rồi, này cũng là phòng tiểu nhân không phòng quân tử, Tứ Gia ngài quân tử chi tư, hẳn sẽ không chú ý đi?"
Ánh mắt Việt Vương nhìn thoáng qua ngón tay dính son, cũng không đem khế thư đoạt lại, Mộc Vân Dao trước mắt, có vài phần gan dạ sáng suốt, nhưng trốn không thoát thủ đoạn của hắn. Nhìn Việt Vương không có tức giận, Mộc Vân Dao nhẹ nhàng thở ra, tâm chậm rãi buông xuống, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng đối với Việt Vương có chút kiêng kị thậm chí sợ hãi. Nếu đổi thành Tấn Vương hoặc là người Tô gia, nàng có thể mặt không đổi sắc tiến hành chu toàn, duy độc đối mặt với Việt Vương, luôn cảm giác trên đỉnh đầu có một thanh hàn đao, bất cứ lúc nào đều có thể rơi xuống.
"Dựa theo nội dung trên khế thư, cuối mỗi tháng ta sẽ đem ba thành lợi nhuận phân ra, không biết nên đưa đến đâu?" Thật vất vả trói Việt Vương lại, tự nhiên có chỗ cần dùng, nhưng đất phong của hắn ở Việt Tây, nếu người đi rồi không lưu lại phương thức liên lạc, sau này thời điểm cần dùng đến hắn nên như thế nào?
"Tìm tần quản sự ở Cẩm Tú Viên cách vách."
Cách vách? Mộc Vân Dao sửng sốt, chẳng lẽ Cẩm Tú Viên cách vách là sản nghiệp của Việt Vương, này không khỏi quá mức trùng hợp đi? Trách không được, hắn có thể nhanh như vậy liền tìm được mình.
"Còn có một việc, Tứ gia, lúc trước ở phía sau núi Hạ Yển thôn, ngài lấy sợi dây hồng trên cổ ta, mặc dù không phải vật quý trọng, nhưng là của mẫu thân tỉ mỉ chuẩn bị cho ta, còn thỉnh Tứ gia trả lại."
"Đã đánh mất."
Đã đánh mất? Mộc Vân Dao trong lòng khó chịu, đó là vật mẫu thân đeo lên cho nàng lúc đầy tháng, nhiều năm như vậy không rời thân, sau khi phụ thân qua đời, mỗi ngày buổi tối nàng đều phải nắm cái dây đó mới có thể ngủ an ổn, không nghĩ tới lại bị Việt Vương làm mất.
"Tứ gia có phải cũng cần đưa cho ta một tín vật hay không, về sau, sau này cũng thuận tiện liên lạc với Tần quản sự."
Việt Vương tựa phi tiếu nhìn nàng một cái, lập tức từ trong lòng lấy ra một vật ném lại.
Mộc Vân Dao theo bản năng vươn tay tiếp , là chủy thủ của Việt Vương ngày ấy nàng lấy đi, bất quá xứng với vỏ đao, nhìn xem nửa thước có thừa, dùng để phòng thân cực kì không tồi.
Mộc Vân Dao coi như vừa lòng, có chủy thủ này trong tay, nàng mới cảm thấy an tâm một chút, nếu về sau Việt Vương hối hận, muốn đòi lại, nàng cũng sẽ nói cho đối phương một tiếng đã làm mất.
Sau khi đàm phán xong, Mộc Vân Dao nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài: "Tứ gia, sắc trời không còn sớm , ngươi cũng nên trở về nghỉ ngơi đi?"
Nghe nàng mở miệng đuổi người, trong lòng Việt Vương hiện lên một tia không vui, bất quá thời gian trì hoãn cũng không ngắn, xác thực nên trở về. Hắn đứng lên, thân hình cao to lạnh lẽo, lướt qua Mộc Vân Dao đi ra cửa.
Một hồi lâu, Mộc Vân Dao mới nhụt chí ngồi trên ghế, duỗi tay đấm đấm hai chân có chút nhũn ra, một thân khí thế kia của Việt Vương, thật đúng là đủ dọa người , bất quá có giấy khế thư, bút mua bán này xem như kiếm được lời .
Góc tường Cẩm Tú Viên, Vu Hằng nhìn thân hình Việt Vương lướt qua tường mới nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh ra đón: "Chủ tử ngài không có việc gì đi?"
Việt vương liếc hắn một cái, gật gật đầu, không có lên tiếng trả lời, rồi sau đó trực tiếp về phòng ngủ.
Vu Hằng xoay người, vừa lúc nhìn đến Tần quản sự, hai người cách xa phòng ngủ, đi đến chỗ nhà đình, ghé vào cùng một chỗ nhỏ giọng nghị luận.
Tần quản sự: "Chủ tử vừa mới đi gặp vị Mộc tiểu cô nương cách vách kia đi?"
Vu Hằng: "Lão nhân ngài không phải biết rõ còn cố hỏi?" "Ha, vị Mộc cô nương ka dung mạo xinh đẹp, chung linh dục tú (đất thiêng nảy sinh hiền tài), ta ở Giang Nam thời gian dài như vậy, chưa từng thấy qua cô nương nào linh khí bức người như nàng vậy ." Tuy nàng tuổi nhỏ một chút, nhưng đợi thêm hai năm là được, tuổi còn nhỏ một chút, tính tình cũng đơn thuần một chút, nuôi từ nhỏ, tập cho không sợ chủ tử một thân lạnh lẽo.
Vu Hằng nhìn Tần quản sự tươi cười quái dị, không tự giác cách hắn xa một chút: "Bát tự còn chưa xem đâu, lão nhân ngài cũng không nên cùng Thành công công thư từ qua lại, nếu không làm hỏng đại sự của chủ tử, liền không xong."
Vị Tần quản sự trước mắt này cùng Thành công công quen biết đã lâu, hai người đều là lão nhân bên người chủ tử, hơn nữa đều có đại ân với chủ tử. Ngày thường, chủ tử cũng cực kì kính trọng với bọn họ, bằng không cũng sẽ không đem Giang Nam giao cho Tần quản sự.
Nhưng chuyện của vị Mộc cô nương kia, dù sao cũng liên lụy trọng đại, tâm tư chủ tử rốt cuộc như thế nào còn không xác định, nếu bọn họ nóng vội, vậy liền không xong.
Tần quản sự trợn mắt liếc Vu Hằng một cái, rồi sau đó trực tiếp chắp tay sau lưng chậm rì rì rời đi. Hắn cùng lão Thành đi theo bên người chủ tử hai mươi năm, điểm ấy còn không biết? Đừng nhìn lão Thành bình thường cậy già lên mặt, trong miệng ồn ào lợi hại, nhưng đối mặt chủ tử, một chút quy củ cũng không dám vượt qua , trong lòng hắn cũng chỉ là sốt ruột mà thôi, chủ tử cũng đã hai mươi, ngay cả thị nữ bên người cũng chưa từng có, bọn họ cũng là lo lắng do chuyện cũ tạo thành tổn thương cho chủ tử.
Không biết có phải bởi vì đã bị kinh hách hay không, một đêm này Mộc Vân Dao ngủ cực kì không an ổn, đến hừng đông, còn cảm thấy đầu hỗn loạn, rửa mặt xong nhìn miệng vết thương trong gương, vết thương đã khép lại vảy kết, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra, chỉ có thể cẩn thận dùng phấn che đi.
Tô thanh thấy nàng tinh thần không tỉnh táo, không khỏi lo lắng nói: "Dao nhi, nếu không hôm nay liền nghỉ tạm một ngày?"
Mộc Vân Dao vội vàng vực lại tinh thần: "Mẫu thân, ta không sao, chính là tối hôm qua ngủ không ngon mà thôi. Hôm nay đã cùng hai vị phu nhân hẹn trước, không thể lỡ hẹn. Ngài yên tâm, chờ tiếp đãi hai vị phu nhân xong, ta liền lên trên lầu ngủ một giấc, cam đoan buổi tối trở về liền có thể tung tăng nhảy nhót ."
Tô thanh bị nàng chọc cười, duỗi tay điểm điểm chóp mũi của nàng: "Được, ngươi phải chú ý một chút, nếu không thoải mái, liền để cho Cẩm Lan cùng Cẩm Xảo đến nói cho ta biết."
" Ta biết rồi mẫu thân."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro