Chương 137: Ông chủ Thải Nguyệt các đến
Edit: comthapcam
Mộc Vân Dao không nghĩ tới Tần quản sự phản ứng lớn như thế: "Kỳ thật chỉ là một chút gia vị (?) tầm thường, bất quá phải tốn công xào một phen, so với gạo thóc cũng không quý hơn bao nhiêu, kỳ thật, có rất nhiều thương nhân vào màu đông sẽ đi các nơi buôn bán, cũng sẽ mang theo bên người một ít trà gừng, chẳng lẽ Tần quản sự chưa nghe nói qua sao?"
Tần quản sự sửng sốt, lập tức lắc đầu cười khổ: "Để cô nương chê cười rồi, ta là theo Vương gia từ trong cung ra , lúc trước ở trong hoàng cung tất nhiên không tiếp xúc đến mấy thứ này, sau đó đến Việt Tây, nơi đó vật tư thiết hụt, người ở đó cũng rất thưa thớt, vào đông, thường xuyên phải nhẫn nhịn chịu đói, cho dù là Vương gia muốn dùng than củi cũng phải vô cùng tiết kiệm.
Quanh đó cũng có mấy thành trì, chỉ là giá cả gạo thóc nơi đó quá cao, mỗi tháng triều đình cũng chỉ phát chút quân lương, ngay cả một chút gạo cũng không mua nổi, hơn nữa, nay triều đình ngay cả quân lương cũng cắt xén..."
Nghe Tần quản sự tường thuật, trong lòng Mộc Vân Dao càng thêm kinh ngạc, nàng chỉ thấy Việt Vương qua hai lần, lần thứ nhất gặp mặt là khi nàng từ trên xe ngựa ngã sấp xuống dưới chân hắn, khi đó chỉ cảm thấy người trước mắt lạnh như nước, mày kiếm cũng một mảnh lạnh thấu xương, lần thứ hai gặp mặt là nàng bị Tấn vương đưa đến Việt Vương phủ, trong phòng chỉ vội vàng liếc mắt một cái, liền hôn mê bất tỉnh...
Ấn tượng đối với Việt Vương, phần lớn đều là những oán hận nghe được từ trong miệng của Tấn Vương, lúc ấy Việt Vương đã thủ lĩnh cấm quân của hoàng thành, thân phận hiển hách, trên vạn người, không nghĩ tới lúc hắn ở Việt Tây lại gian khổ như thế. Đường đường là một vị hoàng tử, còn là con trai trưởng của Hoàng Hậu, vậy mà phải lo lắng kế sinh nhai, nói ra, chỉ sợ sẽ làm không ít người chê cười.
Tần quản sự nặng nề mà thở dài: "Vương gia mười hai tuổi đã đến Việt Tây, năm ấy đi còn mắc bệnh nặng, thiếu chút nữa không kịp chữa trị. Sau đó, Vương gia dùng toàn lực phát triển, nhưng điều kiện có hạn, nay vào đông, còn thường xuyên có người đói chết. May mắn có Mộc cô nương, nếu là trà gừng này có thể vận chuyển đến Việt Tây, thật là đã giúp được một chuyện lớn."
Khó trách lúc trước Tần quản sự vội vàng gửi chi phiếu qua cho Việt Vương, nguyên lai hắn thật sự thiếu tiền, hơn nữa xem tình hình này, nơi đó sợ là cái gì cũng thiếu.
"Một khi đã như vậy, ta liền nhanh chóng an bài, rang một tô trà gừng gửi qua cho Vương gia."
"Vâng, đa tạ cô nương, có việc gì cần ta làm, ngài cứ việc phân phó, ta về Cẩm Tú Viên trước, viết thư đem tin tức tốt này nói cho Vương gia."
"Được."
Thời điểm Tần quản sự đi còn luyến tiếc trà gừng trong tay, ngay cả chén cũng mang đi. Mộc Vân Dao nhìn bóng dáng hắn, không khỏi cong môi cười, nàng tin tưởng điều kiện Việt Tây không tốt, nhưng tuyệt đối không thê thảm như Tần quản sự nói như vậy, dù sao nếu thật sự cái gì cũng không có, thì sao có thể gây dựng được thế lực của chính mình?
Bất quá chuyện này không có quan hệ với nàng, nàng chỉ là muốn mượn trà gừng này, để cho Việt Vương thiếu mình một cái nhân tình, sau này chờ hắn thăng chức, có thể mượn thanh thế của hắn, để thuận tiện làm việc một chút là được.
Mộc Vân Dao cẩn thận cân nhắc một lát, kêu Lục Lượng tiến vào.
"Chủ tử."
"Lục Lượng, thủ hạ của ngươi có người có am hiểu buôn bán không?" Cho dù là Lục Lượng, hay là Tiền chưởng quầy, đám người Đinh Duyệt Lam, người biết bọn họ quá nhiều, muốn đi mua lượng lớn lương thực, thật sự kiến người khác chú ý.
"Có, Tề Danh, hắn am hiểu việc buôn bán."
"Được." Mộc Vân Dao gật gật đầu, tay cầm trang giấy đưa qua, "Trên này là những thứ ta cần, ngươi đưa cho Tề Danh kia nhìn một cái, để cho hắn đi điều tra một chút, nhìn xem báo giá bao nhiêu, thống kê thành ngân lượng rồi báo cho ta."
"Vâng, chủ tử."
Một bên khác, Tần quản sự bưng một chén trà gừng về Cẩm Tú Viên, khóe mắt chứa ý cười khó có thể che dấu, làm Vu Nghị tò mò không thôi: "Tần quản sự, cái này là cái gì, mùi vị thực không tồi."
Tần quản sự vội vàng né tránh: "Đây chính là bảo bối, nhanh đi tiếp khách đi, không nên hỏi thì đừng hỏi, đợi chút, ta nhớ rõ nơi này của chúng ta có không ít châu báu trang sức đi?"
"Vâng, có không ít, bất quá đều do vị kia lưu lại, chủ tử tuy chưa nói, nhưng chúng ta vẫn không nên đụng vào thì hơn..."
"Ngươi chọn một bộ ổn ổn, đưa qua cho Mộc cô nương đi."
Vu Nghị cả kinh: "Tần quản sự, cái này có phải nên thương lượng một chút với chủ tử hay không?"
"Bảo ngươi đưa qua thì ngươi cứ đưa đi, nếu chủ tử hỏi đến, cứ nói là ta bảo đưa, sẽ không liên lụy đến ngươi đâu, hừ." Tần quản sự nói xong, trực tiếp bưng trà gừng đi.
Sau khi vào thư phòng, chậm rãi uống xong chén trà, cảm giác được trong bụng ấm áp dễ chịu, Tần quản sự không khỏi thở dài một tiếng, nếu có thể sớm gặp được Mộc cô nương, chủ tử cũng sẽ không phải vất vả như vậy...
Bất quá, qua qua lại lại, ắt có duyên, hiện tại cũng không muộn, vận may của chủ tử rốt cuộc cũng đến!
Viết xong hai phong thư, Tần quản sự giao cho Vu Nghị: "Tự mình đi đưa đến tận tay chủ tử, việc cực kì quan trọng."
Vu Nghị biến sắc, vội vàng gật đầu: "Vâng."
Sau khi Mộc Vân Dao phân phó Lục Lượng xong, liền an tâm theo dõi tiến độ của Nghê Vân phường, nay có thêm mấy cửa hàng mặt tiền của tuần phủ phu nhân, mà quy mô của Nghê Vân phường còn hơn cả Vọng Phong lâu, mấy cửa hàng này nàng cũng không có ý định xây lại, chỉ cần tỉ mỉ sửa chữa một phen, có thể cho Nghê Vân phường tạm thời sử dụng.
Tập mỹ nhân Nghê Vân làm ra, Mộc Vân Dao cẩn thận xem xét qua không có vấn đề gì, trực tiếp dựa theo thường lệ, đưa cho mỗi quý phủ một quyến.
Nay, thân phận của nàng bất đồng với trước kia, tập mới đưa đưa ra, liền thu được rất nhiều thư đặt xiêm y, có thể nói, chỉ cần nàng mở miệng, liền lập tức có gần bốn vạn lượng bạc tiến vào, vừa lúc, nàng tính hối lộ Việt Vương, số bạc này vừa lúc có chỗ sử dụng.
Tập mỹ nhân Nghê Vân với ra đã nhân hết mọi khen ngợi ở Kim Lăng thành, bên kia, Đàm Lâm ông chủ Thải Nguyệt các sốt ruột đến Kim Lăng thành, nghe nói mấy lần hắn mang theo hậu lễ cầu kiến Triệu Huyện lệnh, đều bị đuổi ra khỏi phủ nha, dẫn tới rất nhiều người kéo đến đến xem náo nhiệt.
Mộc Vân Dao đang ở chỉ huy tú nương điều chỉnh kích cỡ xiêm y, thấy Cẩm Lan cầm bái thiếp bước vào vào: "Tiểu thư, Đàm lão gia ông chủ Thải Nguyệt các phái người đưa bái thiếp tới, muốn gặp ngài một lần."
Mộc Vân Dao tiếp nhận bái thiếp nhìn lướt qua, tùy tiện ném sang một bên: "Ngươi đi ra, nói trong nhà chỉ có ta cùng mẫu thân, không tiện đi lại nhiều, thật sự không thể tiếp đãi Đàm lão gia."
"Vâng, tiểu thư."
Cẩm Lan đi không bao lâu, lại cầm một bái thiếp tiến vào: "Tiểu thư, Đàm lão gia nói muốn mời cô nương đến Bất Tiễn lâu uống trà..."
Mộc Vân Dao tiếp nhận bái thiếp, mở ra liền nhìn thấy ngân phiếu bên trong, hai vạn lượng: "Bút tích* thật lớn... Bất quá, bạc đưa đến cửa, tất nhiên không có đạo lý trả về, đi trở lời lại, nói khách ở xa tới, giờ Tỵ canh ba sáng mai, ta ở Bất Tiễn lâu thỉnh Đàm lão uống trà."
"Tiểu thư, chẳng lẽ ngươi tính buông tha cho Đàm Bát Vượng sao?"
Cẩm Lan không nhịn được hỏi. "Ta chỉ là một thương gia, cũng không phải quan, phán quyết cụ thể như thế nào là chuyện của Triệu Huyện lệnh, ta gặp Đàm lão gia, tất nhiên là nói chuyện mua bán."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro