Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 128: Thân phận của Lục Lượng

Edit: comthapcam

Tần quản sự nghe thấy nàng đến đây, vội vàng đến đón: "Tiểu thư, ngài đã tới, bảng hiệu kia..."

"Ta biết, chờ lát nữa để Lục Lượng lấy mặc bảo đến đây, ông làm cho người vẽ lại rồi đi làm bảng hiệu là được."

"Được, được, ta đã tìm được người rồi, là sư phó nổi danh ở Kim Lăng thành, nhất định sẽ làm bảng hiệu hoàn mỹ không sứt mẻ."

Mộc Vân Dao không khỏi nở nụ cười: "Ta tất nhiên tin tưởng ánh mắt của ngài." Lúc này Tần quản sự mới phát giác mình quá mức sốt ruột, không khỏi cười ha ha: "Cô nương, có bảng hiệu Hoàng Thượng ban, hôm nay người đến đặt chỗ chợt nhiều lên gấp hai, cũng phải sắp xếp đến một tháng sau, hơn nữa sáng sớm hôm nay, có vài khách thương đến đặt lá trà, chỉ là vườn trà của chúng ta quá nhỏ, cung ứng không được nhiều."

Ngữ khí hắn tràn đầy tiếc hận, nhìn người khác cầm bạc tìm tới cửa, nhưng lại không có cách nào cầm được bạc, thật sự là làm cho người ta đau lòng."Vườn trà của chúng ta nhỏ, nhưng toàn bộ Giang Nam lại lớn, thu mua lá trà tự mình rang trà là được, có những nơi không tiện vận chuyển, trực tiếp đưa trà sư phó rang trà qua, tìm nơi treo biển Bất Tiện lâu lên, mua bán cũng thuận tiện, sau này Bất Tiễn lâu làm lớn, muốn tới địa phương khác mở quán trà, cũng có thể có cái dựa vào, cớ sao mà không làm?"

Tần quản sự sửng sốt, lập tức vỗ ót: "Ta vậy mà không nghĩ ra, đạo lý đơn giản đơn giản như vậy cũng không suy nghĩ cẩn thận, làm cô nương chê cười." "Ngài cũng chỉ là trong lúc nhất thời không nghĩ tới thôi, bất quá, nếu đi nơi khác, trước tiên nhất định phải suy tính rõ ràng, phái người đi cũng phải là người đáng tin cậy, dù sao ở xa, dễ dàng nảy sinh sự cố. Bất Tiễn lâu chúng ta treo bảng hiệu Hoàng Thượng ban thưởng, phẩm chất lá trà nhất định phải trước sau như một, cho dù là đến địa phương khác, cũng phải nghiêm khắc kiểm tra, không được làm ảnh hưởng đến bảng hiệu."

"Vâng, ta nhất định sẽ cẩn thận chọn lựa, thỉnh cô nương yên tâm, sổ sách cũng sẽ cho người đưa đến đúng hạn, để cô nương dễ kết toán."

Mộc Vân Dao nở nụ cười: "Vậy thì tốt, về sau ta chỉ cần ngồi ở trong nhà chờ tiền rơi xuống."

Tần quản sự vội vàng đi xuống an bài, Mộc Vân Dao liền kêu Lục Lượng đến, để hắn đi điều tra chuyện những tiểu khất cái ở cửa vườn.

Cẩm Lan không nhịn được hỏi: "Tiểu thư, ngài cảm thấy hứng thú với những người đó sao?" Vô luận ở chỗ nào, khất cái cũng không phải ít, Kinh Đô Tây Lăng cũng như thế, chứ càng đừng nói Kim Lăng thành .

"Chỉ là cảm thấy bọn họ, nếu có thể sử dụng được thì mở một đường sống cho bọn họ, lại không cần tốn nhiều sức tìm người có thể sử dụng, nhất cử lưỡng tiện."

"Tiểu thư muốn dùng những tiểu khất cái này?" Cẩm Lan không nhịn được lo lắng, "Tuy rằng nói khất cái cũng có người tốt, nhưng rất nhiều người tính tình đã hình thành, chỉ nghĩ nhận cứu tế của người khác, cho dù có cho bọn hắn làm, cũng là thủ đoạn gian dối, sợ là khó có thể điều khiển được."

"Hiện tại chỉ là nhìn xem, nếu thật sự có thể sử dụng, cũng phải hảo hảo chọn lựa một phen." Nay Bất Tiễn lâu dần dần ổn định, sau khi Nghê Vân phường một lần nữa khai trương cũng có thể mỗi ngày hốt bạc, đây là thời điểm nghĩ biện pháp bồi dưỡng một ít người của mình, về sau nếu đến địa phương khác xây dựng tú phường, quán trà cũng có thể dùng được.

Mộc Vân Dao đem chuyện này giao cho Lục Lượng, liền yên tâm đi làm việc khác, đến chạng vạng, Lục Lượng mới đi qua: "Chủ tử, đã tra được chỗ ở của tiểu khất cái mà ngài nói, tính cả cô nương hôm nay cùng ngài trò chuyện, là ở Từ Ấu Cục."

Mộc Vân Dao có chút ngoài ý muốn: "Từ Ấu Cục?" "Vâng, nơi đó chuyên thu dưỡng người già neo đơn và trẻ nhỏ ở Kim Lăng thành, tên cô nương kia là Thải Thanh, hài đồng nói chuyện cùng ngài gọi là Nam Nhi, đều là mới đến bên ngoài quán trà vài ngày nay, Thải Thanh kia đã học thêu qua, bất quá học được một nửa, Từ Ấu Cục vừa lúc có đứa nhỏ gặp chuyện không may, nàng liền trở về chăm sóc đứa nhỏ kai, bởi vậy mới chậm trễ."

"Đúng là thú vị, trước nhìn kỹ rồi hẵn nói."

"Chủ tử, ngài cần nhân thủ? Ta đã chiêu mộ được một ít người, nếu người cần cứ việc phân phó."

Mộc Vân Dao có chút kinh ngạc, lúc trước sau khi cho Lục Lượng bạc, nàng cũng không hỏi qua, không nghĩ tới trong thời gian ngắn, Lục Lượng đã tìm được người có thể dùng: "Có thể tín nhiệm?"

"Có thể tin." Lục Lượng gật gật đầu.

Nhìn bộ dáng hắn chắc chắn như vậy, Mộc Vân Dao đột nhiên hỏi: "Lục Lượng, lại nói, ta còn không biết tên thật của ngươi là gì? Trước kia làm cái gì?"

Nàng có thể tin tưởng nhân phẩm Lục Lượng, cũng bởi vì kiếp trước thấy hắn ở bên người Tấn vương, hơn nữa từ đầu chí cuối đều trung thành và tận tâm với Tấn vương, có thể nói, mặc kệ trước kia hay là hiện tại, nàng đối với hắn, hoàn toàn không biết gì cả.

Cả người Lục Lượng cứng đờ, đột nhiên quỳ một gối với Mộc Vân Dao: "Ta không nhớ rõ, bất quá thỉnh chủ tử yên tâm, Lục Lượng tuyệt đối sẽ không phản bội." Thấy hắn phản ứng lớn như vậy, vốn Mộc Vân Dao chỉ thuận tiện hỏi trong lòng lại cân nhắc hơn vài phần, nhìn ánh mắt Lục Lượng dị thường trong trẻo lạnh lùng: "Ta nếu không tin ngươi, cũng sẽ không đem tánh mạng người thân giao vào tay ngươi, đứng lên đi, ngươi không muốn nói thì thôi, cần gì phải nói mình không nhớ rõ?"

Lục Lượng vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, bộ dáng kiên định mà bướng bỉnh.

Mi tâm Mộc Vân Dao nhíu lại, trong lòng nhất thời hơn vài phần tức giận: "Như thế nào, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không muốn nghe?"

Lục Lượng vội vàng ngẩng đầu, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi: "Chủ tử, ta không phải ý này, chỉ là..."

"Được rồi, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, ngươi đi theo ta thời gian cũng không ngắn, nếu không tín nhiệm ngươi, đã sớm đem ngươi đuổi đi, bất quá ta chỉ thuận miệng hỏi, nhưng bộ dáng này của ngươi có vẻ trong lòng có quỷ ."

Lục Lượng vốn không giỏi ăn nói, lúc này nghe thấy Mộc Vân Dao nói như thế, càng không biết nên trả lời như thế nào. Nhìn bộ dáng hắn như đầu gỗ, trong lòng Mộc Vân Dao bất đắc dĩ nở nụ cười, sớm biết người này có bộ dáng này, cần gì tức giận với hắn chứ: "Đứng lên đi, ngươi không muốn nói ta sẽ không hỏi, thủ hạ của ngươi nếu có thể dùng, vậy đến trông coi Tần quản sự đi, hẳn là không đến mấy ngày nữa, hắn sẽ phái người đến chỗ khác thu mua lá trà, ta ít nhiều cũng cần biết tình huống một chút, không thể hoàn toàn mặc kệ không quản."

Nay nàng cùng Việt Vương tuy rằng hợp tác, nhưng tương lai nói không chừng một ngày nào đó sẽ trở mặt thành thù, phòng bị nhiều hơn cũng không thừa.

"Vâng, chủ tử."

"Để người của ngươi cẩn thận một chút, không được để người khác phát hiện."

"Thỉnh chủ tử yên tâm, ta nhất định sẽ dặn dò bọn họ."

"Ân, ngươi đi ra ngoài đi."

Đợi cho Lục Lượng rời đi, Mộc Vân Dao ngẩng đầu, thoáng cân nhắc sau một lát, hơi hơi giãn mi tâm: Trước mắt xem ra, Lục Lượng coi như tin được, chỉ hy vọng hắn vẫn có thể như thế là được.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Vân Dao lại đế Cẩm Tú Viên, nghĩ hài đồng đứng ở cửa, liền đi vòng cửa chính.

Ở cửa, quả nhiên nhìn thấy đứa nhỏ gọi là Nam Nhi ở đó, nhìn thấy nàng, trên mặt liền co quắp: "Gặp qua tiểu thư."

"Hôm nay tỷ tỷ ngươi không ở đây, theo ta vào trong vườn ăn chút điểm tâm?" Mộc Vân Dao thấy hắn cả người gầy yếu, nhưng ánh mắt lại vô cùng thanh thấu, nên sinh ra vài phần thích thú.

Nam Nhi vừa nghe thấy ánh mắt sáng ngời, chần chờ một lát, lại lắc đầu: "Đa tạ tiểu thư, bất quá tỷ tỷ nói, vô công không hưởng lộc, ta không giúp tiểu thư làm cái gì, cho nên không thể ăn đồ của người." Vô công không hưởng lộc? Đứa nhỏ này thật thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro