
Chương 121: Trong lòng bất an
Edit: comthapcam
Trên mặt Mộc Vân Dao mang theo ý cười, nói chuyện gọn gàng dứt khoát: "Ngươi là chủ nhân Như Ý các?"
"Đúng vậy."
"Ngươi vừa mở miệng đã nói đến pháp lệnh, vậy chuyện này liền dễ giải quyết, Cẩm Lan, đem khế thư lúc trước Đinh Duyệt Lam cùng Nghê Vân phường ký kết đưa cho nàng nhìn." Mộc Vân Dao cũng không tính tốn nhiều võ mồm.
"Cái khế thư gì?" Tú bà Như Ý các nhìn thấy thứ trên tay Cẩm Lan, sắc mặt lập tức biến đổi, tròng mắt chuyển động, ngồi dưới đất kêu khóc ra tiếng, "Ông trời ơi, đây không phải muốn mạng của ta sao, lúc trước ta mua Đinh Duyệt Lam mất một vạn lượng bạc nha, nay lại bị người khác cướp đi, ta sống như thế nào bây giờ a, không bằng đâm đầu chết ở chỗ này..."
Mộc Vân Dao không nghĩ tới người vừa rồi còn nói chuyện phân rõ trái phải, giờ phút này lại đột nhiên sử dụng chiêu trò vô lại như thế, mi tâm nhất thời không nhịn được nhíu lại.
Trong lòng tú bà Như Ý các hối hận không thôi, nếu sớm biết Đinh Duyệt Lam cùng Nghê Vân phường ký kết khế thư, đêm qua nhất định thống thống khoái khoái nhận một vạn lượng bạc kia rồi, đều trách mình nghe Đinh lão gia cùng Đinh lão phu nhân giựt giây, muốn từ trên người Mộc Vân Dao đòi nhiều một chút. Xung quanh không ít người chờ ở cửa Cẩm Tú Viên, chuẩn bị vào Bất Tiễn lâu uống trà vây quanh lại, nghe thấy có liên quan đến Đinh Duyệt Lam, lại càng hứng thú. Chuyện của Đinh gia sớm đã trở thành đều tài cho dân chúng Kim Lăng thành nói chuyện khi trà dư tửu hậu*, cho dù là hiện tại, đều nghị luận như cũ, còn tưởng rằng người Đinh gia đã rời khỏi Kim Lăng thành, không nghĩ tới Đinh Duyệt Lam lại bị bán vào Như Ý các!
*chỉ câu chuyện phiếm về đủ mọi đề tài giữa bạn bè sau khi đã thưởng trà hay uống rượu. ..
Như Ý các chính là thanh lâu, đường đường Tuyên Phủ Sử phu nhân chợt lưu lạc phong trần, tin tức này một khi lan truyền ra ngoài, còn không oanh động toàn bộ Kim Lăng thành? Nghe được nghị luận xung quanh, thần sắc Mộc Vân Dao liền lạnh lẽo: "Ngươi dùng bao nhiêu tiền mua Đinh Duyệt Lam cùng ta không có quan hệ gì, thời gian ước định trên khế thư chưa tới, nàng vẫn là chưởng quầy Nghê Vân phường, nếu ngươi lại dây dưa không rõ, vậy đừng trách ta cùng ngươi đối mặt trên công đường!"
Có khế thư trong tay, còn ký kết trước khế bán mình của Như Ý các, thế nào cũng là bên nàng chiếm lý."Mộc cô nương, ngươi làm một kiện xiêm y bán được mấy ngàn lượng bạc, tất nhiên không biết những người đê tiện chúng ta chịu khổ như thế nào, cô nương ở chỗ chúng ta không biết phải bồi bao nhiêu khách nhân mới có thể kiếm về một vạn lượng bạc, ta mua Đinh Duyệt Lam, là muốn để nàng thành trụ cột của Như Ý các ta, ngươi lại đem người mang đi, Như Ý các chúng ta chỉ có thể đóng cửa nha, còn nữa, để một người đi ra từ thanh lâu làm chưởng quầy Nghê Vân phường, về sau ai còn dám đi học tập châm pháp thêu..."
"Làm càn!" Một tiếng quát chói tai bỗng nhiên truyền đến, đánh gãy lời của tú bà Như Ý các.
Đám người chợt tách ra, Kim phu nhân nắm tay Ngân Hồng chậm rãi đi tới.
Tú bà Như Ý các nhìn thấy Kim phu nhân, sắc mặt chợt biến đổi, vội vàng cúi đầu.
Mộc Vân Dao tiến lên đỡ lấy Kim phu nhân, âm thầm bảo nàng không cần tức giận. Kim phu nhân âm thầm nhéo nhéo tay nàng, trong mắt còn mang theo ý cười, chỉ là thời điểm nàng nhìn thấy tú bà Như Ý các, sắc mặt hoàn toàn lạnh lẽo: "Đinh Duyệt Lam cùng Nghê Vân phường ký kết khế thư trước, như vậy nàng chính là chưởng quầy Nghê Vân phường, nếu ngươi đau lòng bạc đã mất, vậy đi tìm người bán Đinh Duyệt Lam về, nếu dám tiếp tục ở chỗ này càn quấy, nói xấu thanh danh Nghê Vân phường, vậy đừng trách bản phu nhân không khách khí đối với ngươi."
Bỏ qua một bên phong hào cáo mệnh trên người nàng, chỉ bằng địa vị của Tào Vận Niên, muốn niêm phong một Như Ý các cũng dễ như trở bàn tay!
"Vâng, nô tỳ biết sai rồi, không dám nữa làm loạn nữa, thỉnh phu nhân thứ tội."
"Nhanh rời đi!"
"Vâng, vâng, đa tạ phu nhân khoan hồng độ lượng." Tú bà Như Ý các vội vàng mang theo người rời đi.
Mộc Vân Dao nhìn bóng dáng nàng ta vội vàng rời đi, mi tâm cũng không giãn ra.
Kim phu nhân nhìn vẻ mặt nàng không đúng, còn tưởng rằng nàng để ý chuyện vừa nãy, mở miệng an ủi nói: "Không cần để ý lời của nàng ta, cũng chỉ là trong lúc nhất thời sẽ có người truyền chút tin đồn nhảm nhí, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với Nghê Vân phường."
"Ân, ta đã biết, hôm nay sắc mặt phu nhân hôm nay đã tốt lên rất nhiều rồi." Mộc Vân Dao tất nhiên biết đạo lý này, chỉ là nàng lại cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy, tú bà Như Ý các vừa mới náo loạn một hồi, cảm giác không đau không ngứa càng như là một hồi chê cười.
Chờ Tô Thanh cùng Kim phu nhân đi vào trong vườn tản bộ, Mộc Vân Dao kêu Lục Lượng đến: "Hôm nay người Như Ý các tới, ta cảm thấy trong lòng bất an, ngươi đi điều tra Đinh lão gia cùng Đinh lão phu nhân, xem bọn họ ở chỗ nào nào, có cùng người nào tiếp xúc hay không?"
"Vâng, chủ tử."
Cẩm Lan bưng trà lên, thấy mi tâm Mộc Vân Dao nhíu lại, thật cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, ngài cảm thấy chuyện này có vấn đề?" Mộc Vân Dao hơi hơi gật đầu: " Tú bà Như Ý các cũng không phải ngốc, cho dù Đinh phu nhân dung mạo xinh đẹp, nàng cũng không đến mức dùng một vạn lượng bạc đi mua người. Hơn nữa, sau khi nàng phát hiện trong tay chúng ta có kế thư ký kết cùng Đinh phu nhân, thái độ chuyển biến cũng quá mức đột nhiên, sau khi nhìn thấy Kim phu nhân, lại sợ tới mức không dám phản bác, một câu liền xoay người đi, thấy như thế nào cũng như đang thử ta."
"Thử?" "Để Lục Lượng điều tra rồi nói sau." Mặc kệ là Nghê Vân phường hay là Bất Tiễn lâu, người âm thầm ghen tị đỏ mắt không ít, ai biết có phải có người không kiềm chế được mà ra tay hay không, huống chi lúc trước vì tranh tú nương, nàng còn âm thầm ra tay đóng một Thải Nguyệt các, thời gian dài như vậy, khó tránh khỏi người Thải Nguyệt các sẽ không tra được nàng, cẩn thận phòng bị một chút cũng không thừa.
Lục Lượng đi điều tra, nhưng tra xét hai ngày đều không có tìm được manh mối gì.
Mộc Vân Dao cũng không quá mức sốt ruột, người không có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp, nếu sau lưng Như Ý các thật sự có người sai sử, vậy nhất định sẽ có hậu chiêu, nàng cần phải cẩn thận ứng phó mới được.
Đã nhiều ngày một bên vừa nhìn chằm chằm Nghê Vân phường, một bên vừa coi chừng Bất Tiện lâu, Mộc Vân Dao khó tranh thủ được lúc rảnh rỗi, mang theo Cẩm Lan cùng Cẩm Xảo đi dạo.
Trên đường, phát hiện nơi nơi một mảnh vui sướng, chợt nhiều hơn không ít sạp bán đèn trung thu hình thỏ nhỏ cùng bánh trung thu.
Mộc Vân Dao suy nghĩ, không khỏi có chút giật mình: "Ngày mai là Trung thu sao?"
"Đúng vậy tiểu thư, hai ngày này ngài chưa nhắc tới, nô tỳ còn tưởng ngài không thích Trung thu đó."
"Trung thu đoàn viên, sao có thể không thích?" Chỉ là Trung thu năm này, chỉ có hai người nàng cùng mẫu thân thôi. Thời điểm còn ở Hạ Yển thôn, mỗi khi đến Trung thu, phụ thân sẽ mang nàng đi Yển thành, lúc ấy không ít hài tử trong tay cầm theo một đèn trung thu hình con thỏ, nhưng ai cũng không có đèn đẹp như trong tay nàng, bởi vì đó là do phụ thân tự tay vì nàng làm, lỗ tai thật dài, thân hình mập mạp, cặp mắt Hồng Hồng, cầm đèn đi lại, mấy chòm râu liền run rẩy, không biết dẫn tới bao nhiêu người hâm mộ.
"Tiểu thư nếu thích đèn thỏ, nô tỳ đi mua giúp ngài một cái như thế nào?" Cẩm Lan thấy nàng nhìn đèn xuất thần, không khỏi lên tiếng hỏi.
Mộc Vân Dao lắc lắc đầu: "Không cần, nhìn một cái là được, đi thôi."
Bên trong nàng đã không phải hài tử mười ba tuổi, nhắc lại đèn trung thu hình thỏ nhỏ, cũng không thể tìm được cảm giác thuần nhiên vô ưu ngày xưa, huống chi cái đèn đẹp nhất đã khắc sâu trong đầu nàng, lại nhìn những thứ bán trên sạp này, cũng không gì hơn.
"Vâng." Cẩm Lan âm thầm nhìn nhìn Mộc Vân Dao, cảm thấy trên người nàng có một cỗ cảm xúc không nói nên lời, giống như là cảm khái, hoặc giống như là hoài niệm, phức tạp làm cho người ta không thể phân biệt rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro