Chương 120: Tung tích của Đinh Duyệt Lam
Edit: comthapcam
Từ Tào phủ trở về, Mộc Vân Dao nói tình huống của Kim phu nhân với Tô Thanh một chút, Tô Thanh nghe xong liền khen nàng: "Lúc trước nếu không có Kim phu nhân dìu dắt, sẽ không có mẹ con chúng ta hôm nay, ta biết thời gian dài ở chung như vậy, trong đó khó tránh khỏi có chút lợi dụng để được lợi ích. Tình cảm giữa người với người không phải một sớm một chiều là có thể thành thật với nhau, nay cùng Kim phu nhân ở chung thời gian dài, biết cách làm người của nàng, có phần chân thật, vậy đừng suy nghĩ lợi hại nhiều, tìm cách giữ gìn mới đúng."
Mộc Vân Dao sửng sốt, lập tức gật gật đầu: "Vâng, mẫu thân nói rất đúng." Sống lại một đời, lòng nàng trở nên lạnh lẽo cứng rắn, có thể vì đạt được mục đích mà tỉ mỉ tính kế, nhưng không nghĩ sẽ biến mình thành người không từ thủ đoạn, nói cách khác, nàng thống hận người Tô gia cùng Tấn vương có cái gì khác nhau?
Nghê Vân phường bị cháy tất nhiên cần dựng lại, Kim phu nhân đem khế đất tiểu lâu đưa cho nàng, Mộc Vân Dao cảm tạ cũng không từ chối, chờ Bất Tiễn lâu đi vào quỹ đạo sau, liền thường xuyên đi xem tiến độ xây lại Nghê Vân phường.
Tiếp xúc nhiều tú nương như vậy, trong lòng nàng đã chú ý không ít người, phân phó Cẩm Lan cùng Cẩm Xảo đi hỏi qua, trừ ba người đã cùng quý phủ ký khế thư, còn mười mấy người khác đều đáp ứng đến Nghê Vân phường làm công.
Thời gian này Bất Tiễn lâu lâu phát triển, Mộc Vân Dao dư dả không ít thời gian, liền mua sợi tơ, vải vóc làm cho tú nương thử làm xiêm y, có hai người thiên phú không tồi, dựa theo cấp bộ này làm được xiêm y chỉ cần hơi sửa thêm một chút liền có thể trực tiếp bán đi.
Kim phu nhân nghe theo đề nghị của Mộc Vân Dao, cơ hồ mỗi ngày đều đến Cẩm Tú Viên, không biết có phải do tâm tình thả lỏng hay không, nàng có thể ăn những đồ Tô Thanh làm, còn liên tục khen tay nghề Tô Thanh tốt, không quá mấy ngày hai người càng thân quen.
Biết về sau Tô Thanh muốn chưởng quản Nghê Vân phường, Kim phu nhân trong nói chuyện phiếm cố ý vô tình lộ ra tình huống của các quý phủ, làm Tô Thanh biết được rất nhiều thứ có lợi.
Nhìn mẫu thân cùng Kim phu nhân ở chung hòa hợp, trong lòng Mộc Vân Dao tất nhiên là vui mừng, liền chuyên tâm theo dõi mấy tú nương làm xiêm y, mắt thấy Nghê Vân phường sẽ có một bảng hiệu chữ vàng, cũng không thể làm ra chuyện gì làm tổn hại danh tiếng,, tất nhiên mỗi kiện xiêm y này phải tinh xảo, hoa mỹ mới được.
Dùng qua cơm chiều, Mộc Vân Dao liền ở trong thư phòng suy nghĩ kiểu dáng xiêm y, Lục Lượng đột nhiên gõ cửa.
"Làm sao vậy?"
"Chủ tử, thuộc hạ phát hiện tung tích của Đinh phu nhân!"
Mộc Vân Dao vội vàng ngẩng đầu, Kim Lăng Đồng Tri cùng Tuyên Phủ Sử đồng thời bị áp giải vào Kinh Đô vấn tội, Đinh gia cũng không bị sao, nàng vẫn không thu được tin tức của Đinh Duyệt Lam, còn tưởng rằng nàng đã bồi Đinh lão gia cùng Đinh lão phu nhân rời khỏi Kim Lăng thành: "Người ở chỗ nào?"
"Như Ý các."
"Như Ýcác?" Mộc Vân Dao cẩn thận suy nghĩ một chút, chưa từng nghe nói qua chỗ này.
Vẻ mặt Lục Lượng trong nháy mắt mất tự nhiên: "... Ở hẻm chữ thập."
Sắc mặt Mộc Vân Dao chợt biến đổi, hẻm chữ thập là nơi tập hợp những thanh lâu sở quán ở Kim Lăng thành, hẳn là Như Ý các cũng là một trong chỗ đó: "Ngươi mang ngân phiếu đi chuộc người ra đi."
"Chủ tử, tú bà mở miệng muốn một vạn lượng."
Sắc mặt Mộc Vân Dao càng thêm khó coi: "Tú bà kia sợ là đã đoán chắc ta có quan hệ cùng Đinh phu nhân mới dám công phu sư tử ngoạm như thế, không phải là một vạn lượng thôi sao, cho nàng!"
"Vâng."
Lục Lượng mang ngân phiếu vội vàng đi ra ngoài, chỉ là không đến nửa canh giờ một mình trở về: "Tú bà kia nói một vạn lượng là giá vừa nãy, hiện tại chào giá hai vạn lượng."
Mộc Vân Dao lạnh lùng cười: " Giá không cố định, vốn không nghĩ sẽ chấm rứt chuyện này, Như ý các lòng tham không đáy, nếu đưa bạc không thả người, vậy ngươi đi tìm Tần quản sự mượn hai người, đi cứu Đinh phu nhân ra!"
"Vâng." Lục Lượng lập tức xoay người đi ra ngoài.
Hơn nửa canh giờ sau, Cẩm Lan cùng Cẩm Xảo đỡ Đinh Duyệt Lam đi đến.
"... Đa tạ Mộc cô nương." Đinh Duyệt Lam vừa vào cửa, liền dùng lực đứng vững, đáng tiếc nàng cả người bị thương, trực tiếp té trên đất.
Mộc Vân Dao bước lên phía trước đỡ lên: "Đinh phu nhân, hiện tại sao người lại biến thành bộ dáng như vậy?"
Cả người Đinh Duyệt Lam gầy yếu, đầy vết thương, sợi tóc hỗn độn, sắc mặt trắng bệch, làm sao còn nửa phần phong thái ngày xưa?
Nghe Mộc Vân Dao hỏi, Đinh Duyệt Lam cười thê thảm: "Ta vốn tưởng rằng tuy không phải thân sinh, nhưng ở chung nhiều năm như vậy cũng sẽ có vài phần tình cảm không dứt bỏ được, làm sao nghĩ đến, lòng dạ bọn họ lại ác độc như thế..."
Nói xong, nước mắt không nhịn được rơi xuống trên xiêm y dính máu thành một mảnh."Cẩm Lan ngươi đi chuẩn bị chút thức ăn, Cẩm Xảo đi chuẩn bị nước ấm cùng xiêm y sạch sẽ, rửa mặt chải đầu ăn một chút gì đã rồi nói sau." Mộc Vân Dao đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi thở dài, Đinh Duyệt Lam nhớ kỹ ân dưỡng dục của bọn họ, làm sao có thể nghĩ đến, Đinh lão gia cùng Đinh lão phu nhân hoàn toàn coi nàng thành công cụ lợi dụng, người như thế sao có thể để ý đến sống chết của công cụ?
Đinh Duyệt Lam giống như rối gỗ rút mất linh hồn, cả người tinh thần có chút hốt hoảng, được Cẩm Xảo hầu hạ rửa mặt xong, mới hơi hơi có chút tinh thần.
Mộc Vân Dao cầm bình dược, thời điểm giúp Đinh Duyệt Lam bôi dược, không khỏi âm thầm nhíu mày, vết thương trên người nàng cũng quá mức nghiêm trọng rồi, hơn nữa nhìn bộ dạng này có mới có cũ, hẳn là bị không ít tra tấn: "Ta giúp phu nhân bôi dược, cẩn thận điều dưỡng một đoạn thời gian là có thể tốt."
Mặt Đinh Duyệt Lam vẫn tái nhợt như cũ, nói cảm tạ: "Đa tạ Mộc cô nương."
Cẩm lan bưng cháo trắng lên. Mộc Vân Dao đem đặt trước mặt Đinh Duyệt Lam: "Ta nghe Lục Lượng nói người bị nhốt lâu rồi chưa ăn cái gì, cho nên để Cẩm Lan nấu chút cháo, trước ăn một chút, miễn cho thân thể không tiêu hoá được, nơi này tuy là thư phòng, nhưng phòng trong bị ta ngăn cách, tất cả chăn đệm đều là mới, ăn xong người liền ở trong này nghỉ ngơi một đêm trước, đến ngày mai, ta sẽ để cho người dọn dẹp phòng cho phu nhân."
Mộc Vân Dao nói xong, thấy Đinh Duyệt Lam gật đầu, liền chậm rãi đi ra ngoài.
Cẩm Lan cùng Cẩm Xảo canh giữ ở cửa, nhìn nàng đi ra không khỏi quan tâm hỏi: "Tiểu thư, Đinh chưởng quầy không có việc gì chứ?"
"Vết thương trên người trị dễ dàng, vết thương trong lòng lại chẳng có thuốc, sợ là nàng bị Đinh lão gia cùng Đinh lão phu nhân làm tổn thương thấu tim rồi, hy vọng có thể nhanh chóng nghĩ thoáng ra. Cẩm Xảo, ngươi ở lại chỗ này, nếu Đinh phu nhân có cần cái gì, ngươi hỗ trợ chiếu cố một chút."
"Vâng, tiểu thư."
Hôm sau, Mộc Vân Dao vừa mới cùng Tô Thanh dùng điểm tâm xong, Cẩm Lan liền đi vào bẩm báo: "Tiểu thư, người Như Ý các đến đây nháo loạn, nói là muốn đem Đinh chưởng quầy mang về."
Tô Thanh cũng nghe nói chuyện của Đinh Duyệt Lam, lúc này tức giận không chịu nổi: "Dao Nhi, nhất định không thể để Đinh phu nhân quay lại cái hố lửa kia nữa."
"Mẫu thân yên tâm, ta biết nên làm như thế nào." Mộc Vân Dao vừa đi ra cửa, vừa phân phó Cẩm Lan, "Ngươi ra cửa đợi, lúc này Kim phu nhân không sai biệt lắm cũng nên đến đây, đừng để người Như Ý các va chạm nàng."
"Vâng."
Tú bà Như Ý các năm nay nhìn như bốn mươi, nhưng vẫn có phong vận, ăn mặc vô cùng diễm lệ, có thể thấy được khi trẻ cũng là mỹ nhân, nhìn Mộc Vân Dao vẫn chưa nháo loạn, chỉ là ngôn ngữ lại những câu mang thứ (?): "Mộc cô nương có lễ, đoạn thời gian này, Mộc cô nương truyền thụ châm pháp thêu thùa cho nữ tử Kim Lăng thành, người đê tiện như chúng ta cũng có nghe thấy, chỉ là thân phận thấp kém, không có cách nào đi vào nơi này của cô nương để học tập, trong lòng cũng cực kì kính nể đối với cô nương, chỉ là cho dù ngài có ân tình với Kim Lăng thành, cũng không thể không tuân theo pháp lệnh, ký bán mình vào Như Ý các liền là người của ta, ngài trực tiếp ra tay cướp người, là đạo lý như thế nào?"
-----------------------------
CTC: Hicc dạo này quá bận sẽ không thể có nhiều thời gian để edit được nữa :<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro