Chương 118: Được đền bù như mong muốn
Edit: comthapcam
Nói một hồi lâu, Tần quản sự mới ngừng câu chuyện: "Đây là ngân lượng thời gian này kiếm được, bao giờ ngươi trở về đưa cho Vương gia."
Thấy số lượng ngân phiếu, Vu Nghị không nhịn được cả kinh: "Nhiều như vậy?" Quán trà mới khai trương không đến một tháng đi, lại có thể kiếm được nhiều ngân lượng như vậy?
Tần quản sự không khỏi có cảm giác ưu việt một chút, nhìn Vu Nghị: "Mới ba vạn lượng bạc, đã làm ngươi ngạc nhiên như thế?" Mộc cô nương là một pho tượng vàng, có nàng, ngân lượng có thể kiếm về nhiều hơn.
Vu Nghị nuốt nước miếng: "Tần quản sự, ngươi thấy chúng ta có phải cũng nên ở Việt Tây mở vài quán trà hay không?"
"Dân chúng Việt Tây mỗi ngày có thể ăn no cũng đã không tồi, mở quán trà ai sẽ đi uống?"
"Việt Tây không được, vậy ở chỗ khác cũng được nha, Giang Nam nhiều thành trì phát triển như vậy, mỗi chỗ mở một quán, chủ tử chúng ta sẽ không vì bạc mà buồn bực nữa!" "Bây giờ trước mắt mở một Bất Tiễn lâu là được rồi, việc này còn phải nghe theo an bài của Mộc cô nương." Trong lòng Tần quản sự thở dài, hắn cũng hận không thể lập tức đem Bất Tiễn lâu mở rộng khắp toàn bộ Đại Lịch triều, bất quá chỉ cần Mộc cô nương ở đây, nói không chừng nguyện vọng này rất nhanh sẽ thực hiện được! Cho nên phải viết thư cho lão Thành, để hắn đốc thúc Vương gia nhiều hơn mới được.
Kim Lăng thành nổi lên một trận phong ba phẩm trà, làm cho mặt Tần quản sự lúc nào cũng nở nụ cười, trong hoàng thành Kinh Đô, atừ công công cũng vui vẻ tươi cười rạng rỡ.
Hắn mang về lá trà Mộc Vân Dao đưa, lại liên tưởng đến cảm thụ sau khi uống trà xong ở Cẩm Tú Viên, không khỏi bớt chút thời gian pha trà uống, sau khi uống xong liền thấy tinh thần nhẹ nhàng, áp lực trong lòng cũng vơi vài phần.
Tổng quản bị phong hàn, hắn liền thế vào vị trí nội thị tổng quản hầu hạ ở bên cạnh Hoàng Thượng. Hậu cung mấy ngày nay có vị quý nhân mất hài tử, người cũng điên điên khùng khùng ngã vào hồ nước chết đuối, trên triều đình thượng nhao nhao ồn ào, chọc Hoàng Thượng không vui.
Nếu không phải biết nội thị tổng quản bệnh rất nặng, hắn cũng phải hoài nghi có phải đối phương muốn trốn tránh mới đẩy qua cho hắn. Bởi vậy thời điểm dâng trà thật vô cùng cẩn thận, sợ chọc đến Hoàng Thượng không vui. Chỉ là sau khi Hoàng Thượng uống một ngụm trà, đột nhiên đem chén trà đặt ở trên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn: " Trên người nội thị không được huân hương, chẳng lẽ ngươi không biết?" Từ Lạp ở trong cung cũng coi như là lão nhân, nếu đổi là tiểu thái giám bình thường, hắn liền trực tiếp hạ lệnh đem người ra đánh chết .
Từ Lạp vội vàng quỳ xuống, trên người cơ hồ bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm: "Thỉnh Hoàng Thượng minh giám, nô tài có gan lớn bằng trời cũng không dám vi phạm cung quy, nô tài chưa bao giờ từng huân hương qua."
"Vậy ngươi hương sen trên người ngươi từ đâu mà đến?" Trong giọng nói của Hoàng Thượng càng thêm tức giận, uy áp nặng nề làm cho Từ Lạp hận không thể nằm ở trên mặt đất. Từ Lạp không nhịn được cả người phát run, nghĩ đến lúc trước uống chén trà kia, không khỏi âm thầm kêu khổ, sớm biết vậy cho dù thèm chết cũng không uống: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, ngài nói hương sen hẳn là do nô tài uống trà, đều do nô tài nhất thời thèm mong, lên cơn trà, liền không khống chế được, thỉnh Hoàng Thượng tha mạng!"
"Ngươi nói trà?" Tức giận trong giọng nói của Hoàng Thượng một chút cũng không giảm, "Ta sao không biết trà trong cung còn mang theo hương sen?"
"Là thời điểm nô tài từ Kim Lăng thành về, Mộc Vân Dao tặng cho." "Mộc Vân Dao, là người mở Nghê Vân phường, truyền thụ tay nghề thêu cho nữ tử Kim Lăng thành?" Đoạn thời gian trước, đám quan viên còn bởi vì Nghê Vân phường bị cháy mà dâng sổ con, giống như bị cháy là tú phường của nhà bọn họ không bằng, có mấy lời có chút kịch liệt, lại không có cách nào trách tội được mấy quan viên này, liền đơn giản nói ra xem Mộc Vân Dao muốn cái gì, hắn liền hạ chỉ bồi thường, làm những quan viên này tức đến giậm chân.
"Đúng là nàng, Mộc Vân Dao cô nương không chỉ có tay nghề thêu tinh vi, mà tay nghề pha cũng rất độc đáo, nô tài từng uống qua trà nàng pha, sau khi uống xong miệng đầy hương sen, không còn phiền não, cả người thư thái, bởi vậy mới không nhịn được thời điểm đang trực vụng trộm uống một chén, trên người liền mang theo hương trà, về sau nô tài không dám nữa , thỉnh Hoàng Thượng tha mạng."
"Không còn phiền não, cả người đều thư thái? Trà này là tiên đan thần dược sao?" Hoàng Thượng nghe xong lời nói của hắn liền có vài phần hứng thú, tức giận giảm đi vài phần, "Ngươi đi lấy một ít đến, pha cho trẫm rồi dâng lên đây, trẫm cũng phải nếm thử có đúng như ngươi nói không."
Hoàng Thượng đã mở miệng, nô tài phía dưới một phen rối ren, đem hơn phân nửa Thái y viện dọn đây, một đám cẩn thận cầm lá trà kiểm tra, sau khi xác định không có vấn đề, mới cho Từ Lạp pha dâng đến trước mặt hoàng thượng.
"Hoàng Thượng, trà đã pha xong rồi, ngài nếm thử." May mắn trong cung cũng có một ít hoa sen, thu thập sương sớm trên lá sen, bất quá Từ Lạp ngửi hương trà, vẫn cảm thấy so với Mộc Vân Dao tự tay pha kém vài phần.
Trà vừa tiến vào, Hoàng Thượng liền ngửi thấy mùi hương kia, tương tự hương trà trên người Từ Lạp, bất quá càng thêm tươi mát, xa xưa vài phần, nhịn không được bưng chén trà lên nhấp một ngụm, mi tâm không khỏi thoáng giãn ra: "Thật đúng là không tầm thường." Từ Lạp nhẹ nhàng thở ra, lúc này cũng vui vẻ bán cho Mộc Vân Dao một chỗ tốt: "Nô tài tay vụng, không bằng tay nghề pha trà của Mộc Vân Dao cô nương, khi nàng pha trà trong chén trà biến ảo hoa cỏ, một ngày kia, nô tài vừa bưng chén trà lên, liền nhìn thấy lá trà biến thành hình dáng hoa sen, thoáng một cái, lại biến ảo thành phi điểu (chim bay), thanh khí bốc hơi, mây tía lượn lờ, thật sự là làm người ta lấy làm tò mò."
Hoàng đế không khỏi hưng thú thêm vài phần, nhìn về chén trà trước mắt, cảm thấy trong lòng có chút tiếc nuối: "Nàng không phải mở tú phường sao? Sao lại mở quán trà rồi?" Từ Lạp không dò được tâm tư Hoàng Thượng, nói chuyện càng thêm cẩn thận vài phần: "Hẳn là muốn truyền bá một chút tay nghề pha trà đi, bên trong quán trà không ít người đi cùng nhau theo học, hơn nữa tên quán trà cũng có ý tứ, quán trà kia rõ ràng là mở ở một chỗ trong vườn, nhưng lại gọi là Bất Tiễn lâu."
"Bất Tiễn lâu? Mộc Vân Dao này thật có tâm, lại nói Kim Lăng thành là cố hương của trà thánh Lục Vũ, hắn từng làm 'Lục Tiện Ca', thơ viết
"Bất tiện hoàng kim lôi, bất tiện bạch ngọc bôi;
bất tiện triêu nhập tỉnh, bất tiện mộ nhập đài;
Thiên tiện vạn tiện tây giang thủy, tằng hướng cánh lăng thành hạ lai".Có thể sử dụng Bất Tiễn lâu làm tên, cũng xem như nàng có vài phần tâm tư."
"Đúng vậy, vị Mộc cô nương kia nhận được ban thưởng của Hoàng Thượng thụ sủng nhược kinh, nhiều lần hướng về phía Kinh Đô khấu tạ thánh ân, còn từng nói muốn cố gắng, tranh thủ sớm một ngày có thể mở Bất Tiễn lâu ở Kinh Đô, có cơ hội vào Kinh Đô ở ngoài thành cung khấu tạ Hoàng Thượng."
"Nàng không cầu cái khác, chỉ cầu trẫm ban cho nàng một bức mặc bảo, coi như là có tâm, chuẩn bị giấy bút."
"Vâng." Từ Lạp nhỏ giọng lau mồ hôi lạnh trên đầu, vội vàng phân phó người đi chuẩn bị.
Không bao lâu, hai tấm mặc bảo phía trên viết ba chữ Nghê Vân phường cùng Bất Tiễn lâu được Từ Lạp cầm ra: "Tô đại nhân, Hoàng Thượng truyền khẩu dụ xuống, sai người đem hai tấm mặc bảo này đến Kim Lăng thành, giao cho Mộc Vân Dao cô nương."
"Thỉnh Từ công công bẩm báo Hoàng Thượng, thuộc hạ lập tức sẽ đem đưa đến Kim Lăng thành."
Từ lạp mỉm cười gật đầu: "Tô đại nhân đây là muốn đích thân đi sao? Vậy không ngại thay ta chuyển lời cho Mộc cô nương một câu, nói lá trà của nàng đã đưa đến trước mặt Hoàng Thượng rồi." Trong lòng Tô Thanh Ngô vừa động: "Nhất định."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro