Chương 115: Dặn dò trước khai trương
Edit: comthapcam
Tiễn Tô Thanh Ngô cùng Từ Lạp đi, cả người Mộc Vân Dao buông lỏng, trên mặt dạt dào ý cười.
Tần quản sự phân phó Vân Xuân pha trà, tự mình đưa đến tay Mộc Vân Dao: "Cô nương, chuyện lúc trước ngài tính toán có thể thành công không?"
"Tám chín phần mười."
Trong lòng Tần quản sự mừng rỡ: "Thật tốt quá, cứ như vậy không biết thuận tiện bao nhiêu lần." "Từ từ đã, hẳn là không quá mấy ngày, liền có thể xác thực được tin tức, bây giờ cho người người dọn dẹp Cẩm Tú Viên một chút, chờ lát nữa còn phải chiêu đãi đám người Kim phu nhân, các phu nhân này có người thể hàn, đi chuẩn bị một ít hoa cỏ, trà quả nữa, hẳn là lát nữa tuần phủ phu nhân cũng tới, nàng không ăn đồ ngọt, liền chuẩn bị một ít điểm tâm lạnh, thời điểm này phải vô cùng chú ý, không được xảy ra sai lầm."
"Vâng, ta sẽ cho người đi chuẩn bị."
Chờ tần quản sự rời đi, Mộc Vân Dao đem túi thơm treo trên người gỡ xuống, đưa cho Cẩm Lan chờ ở một bên: "Tìm chậu than rồi thiêu hủy, không được lưu lại dấu vết gì."
"Vâng, tiểu thư." Cẩm Lan cũng không hỏi bên trong là cái gì, sau khi nghe phân phó liền trực tiếp cầm hương túi đi xuống. Mộc Vân Dao thở một hơi, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, khóe môi không nhịn được cong lên, mặc dù là nàng được người ta thích, nhưng cũng không có khả năng chỉ gặp mặt hai lần, liền làm cho Từ Lạp hoàn toàn kính trọng vài phần đối với nàng, trà là trà tốt, nước cũng là nước tốt, chẳng qua muốn đạt tới trình độ làm cho người ta tinh thần yên tĩnh, còn cần phối hợp với một chút thủ đoạn. Tuy rằng mạo hiểm một chút, nhưng vì hai biển hiệu chữ vàng của nàng, chút nguy hiểu ấy hoàn toàn không đáng giá nhắc tới. Chỉ là vị Từ công công này, có thể đến Kim Lăng thành tuyên đọc khẩu dụ thay Hoàng Thượng, lại cùng Tô Thanh Ngô quen biết như vậy, hẳn là ở trong cung cực kì có địa vị mới đúng, nhưng trong trí nhớ của nàng, lại hoàn toàn không nhớ rõ có nhân vật như hắn.
Xem ra còn phải tìm cơ hội để Việt Vương giúp nàng tìm hiểu một hai, mọi chuyện nếu đúng như nàng suy đoán, vậy nói không chừng kế tiếp nàng có thể kết được một cái thiện duyên thật lớn, để nàng sau này ở Kinh Đô có thể càng thêm như cá gặp nước.
Nghỉ ngơi một canh giờ, Kim phu nhân làm bạn với tuần phủ phu nhân tới Cẩm Tú Viên, Mộc Vân Dao nhận được tin tức, vội vàng mang theo người ra ngoài đón.
Năm mươi người áo trắng phiêu phiêu, dung mạo tuyệt đẹp nhau hành lễ, chỉ một thoáng, liền làm cho các phu nhân xem ngây người. Thái độ của tuần phủ phu nhân đối với Mộc Vân Dao vô cùng thân thiết, đây là mùa hè nàng thư thái nhất, mặc xiêm y Mộc Vân Dao làm, phá lệ sảng khoái hợp lòng người, không cần lúc nào cũng thời thời khắc khắc vì mồ hôi làm ẩm ướt xiêm y mà lo lắng, tâm tình tự nhiên cũng thoải mái hơn, hơn nữa nay Mộc Vân Dao là ân nhân của toàn bộ nữ tử Kim Lăng thành, lại được Hoàng Thượng ban thưởng, cùng nàng giao hảo, trăm lợi mà không một hại.
Các phu nhân khác tất nhiên cũng hiểu được đạo lý này, chỉ là trước kia Mộc Vân Dao tìm mọi cách lấy lòng các nàng, nay ngược lại, các nàng lúc nào cũng phải chú ý nói chuyện đúng mực, trong lòng cảm thấy có chút chua lòm hụt hẫng. Các phu nhân đến có chút nhiều, nếu để Mộc Vân Dao tự mình pha trà, căn bản làm không hết việc, lại không thể một mình chiêu đãi tuần phủ phu nhân cùng Kim phu nhân, để tránh làm cho các phu nhân này sinh khúc mắc, cho nên rứt khoát tránh cho thanh nhàn, sau khi dẫn các phu nhân đến Tiêu Tương uyển ngồi, trực tiếp kêu đám người Vệ Nhất cùng Vân Xuân tiến vào.
Tiêu Tương uyển rất rộng, nhiều người tiến vào như vậy cũng không chật chội.
Nhìn những bàn trà cụ mang đến, các phu nhân ở đây đều tò mò, lần đầu tiên thấy pha trà cần dùng đến nhiều trà cụ như thế.
Mộc Vân Dao tiến lên hành lễ, cười trong suốt mở miệng: "Thỉnh các vị phu nhân thưởng thức tay nghề pha trà của Bất Tiễn lâu."
Nàng hành lễ xong thì lui ra, năm mươi người cùng tiến lên hành lễ vấn an. Các phu nhân mặc dù ở Kim Lăng thành thân phận hiển hách, nhưng chưa từng được đồng thời năm mươi người cùng nhau hành lễ vấn an qua, trong lúc nhất thời cảm thấy thân phận của mình cũng cao quý không ít, còn chưa bắt đầu uống trà, trong lòng đã hơn vài phần tự đắc.
Đợi cho bọn họ bắt đầu pha trà, các vị phu nhân lại nhìn đến choáng váng, áo trắng xuất trần, phiêu phiêu như tiên, nữ tử bên này tố chỉ nhỏ dài, cổ tay trắng nõn như ngọc, một hàng vừa động đều là nhu mỹ, uyển chuyển. Nam tử bên này cương nhu tương tế (vừa cứng vừa mềm), ôn nhuận như ngọc, hưu hưu có dung, phong thái tao nhã.
Không nói bọn họ pha trà mùi thơm ngát, chỉ trực tiếp bưng lên một chén nước trắng, cũng cảm giác nước trắng này không giống bình thường.
Nước trà pha xong, các vị phu nhân còn chưa hoàn hồn.
Vệ Nhất cùng Vân Xuân mang theo người, theo trình tự bưng nước trà qua, rồi sau đó cung kính lui xuống.
Bọn người đi rồi, Kim phu nhân không nhịn được tán thưởng một tiếng: "Sau này, trừ nơi này của ngươi ra, ta sẽ không đi quán trà nào khác." Chỉ riêng phô trương như này, cũng đủ để ném những quán trà khác ra sau đầu .
"Đúng vậy, lần đầu tiên biết pha trà còn cần phải chú ý nhiều như vậy, chỉ cần nhìn liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui."
Các vị phu nhân đều hoàn hồn, khen không dứt với Mộc Vân Dao.
Mộc Vân Dao cười vui sướng: "Đa tạ các vị phu nhân tán thưởng, nghe các ngài nói như vậy, trong lòng ta nắm chắc hơn nhiều rồi, chỉ sợ Bất Tiễn lâu khai trương lại không có khách để tiếp thôi."
Nàng vừa nói như vậy, chọc các vị phu nhân không khỏi nở nụ cười, đều nói xong nếu không ngại, các nàng liền tự mình dẫn người đến cổ động, trong lúc nhất thời trong Tiêu Tương uyển liên tục truyền ra tiếng nói cười. Sau khi nói chuyện xong bắt đầu phẩm trà, không ít các phu nhân không thể uống trà bưng chén trà, vừa nhìn liền lộ ra tươi cười thiệt tình, biết các nàng không thể uống trà, liền đổi thành trà hoa quả, cũng khó trách thời gian ngắn ngủi như vậy Mộc Vân Dao đã có thể ở Kim Lăng thành hô mưa gọi gió, phần tâm tư này thật sự là quá mức tinh tế.
Một phen khách và chủ cùng vui, Mộc Vân Dao lại thu hoạch không ít lời khen ngợi, thời điểm tiễn vài vị phu nhân rời đi, còn cố ý đưa một ít bao hoa hồng đã được phơi nắng, làm vài vị phu nhân cười liên tục.
Bận rộn một ngày, Mộc Vân Dao mới chân chính thả lỏng lại, đổ một chén trà ngồi ở trên ghế chậm rãi uống.
Tần quản sự dẫn đám người Vệ Nhất cùng Vân Xuân tới: "Cô nương, quán trà chúng ta ngày mai sẽ chính thức buôn bán, ngài còn có cái gì muốn dặn dò bọn họ không?"
Mộc Vân Dao buông chén trà: "Cũng không có gì cần dặn dò, chỉ là các ngươi phải nhớ kỹ, sau này thân phận của các ngươi là tư trà (đại loại là người pha trà) của Bất Tiễn lâu, chiêu đãi khách nhân mới là đứng đầu, nếu không thể làm khách nhân thích Bất Tiễn lâu của chúng ta, vậy hết thảy đều là nói suông, cái gì cũng không thể thực hiện."
Mục đích Việt vương chọn năm mươi người này trong lòng nàng rất rõ ràng, lần này dặn dò chỉ là sợ bọn họ sẽ vì cái trước mắt, một lòng sốt ruột thu thập tin tức, sẽ làm kế hoạch thất bại. Trong lòng Tần quản sự rùng mình, hắn thiếu chút nữa quên mất chuyện này, về sau thời gian còn rất dài, cái trước mắt chính là làm Bất Tiễn lâu lớn mạnh, nếu chỉ vì cái trước mắt, làm người ta phát giác không thích hợp, cho dù có biển chữ vàng của Hoàng Thượng, người khác không động đến nơi này, vậy lựa chọn không đến là được? Một khi không hấp dẫn được khách nhân, Bất Tiễn lâu liền không có ý nghĩa.
"Vâng, cô nương." Mọi người vội vàng lên tiếng trả lời. Mộc Vân Dao gật gật đầu: "Mặt khác ta sẽ cho người tìm kiếm các loại sách về trà nghệ (nghệ thuật pha trà), mỗi người chọn một bộ mình thích về đọc, không cần các ngươi phải nắm giữ toàn bộ, nhưng phải nắm giữ được một hai chỗ độc đáo, mặt khác mỗi người ngẫm lại mình xuất thân, nhà ở nơi nào? Còn có thân nhân hay không? Lúc trước làm cái gì? Như thế nào lại đến Kim Lăng thành? Vì sao lại biết pha trà? Tóm lại, đem lai lịch xuất thân của mình nghĩ càng rõ ràng, càng tỉ mỉ càng tốt, sau đó nhớ kỹ, mặc kệ người khác hỏi như thế nào, đều dựa theo như vậy mà trả lời."
"Vâng, cô nương." "Còn nữa tính tình các ngươi đều quá mức trong trẻo lạnh lùng, mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, kết hợp với lai lịch xuất thân của mình, làm tính cách của mình biến đổi cho ta, các ngươi có thể thanh cao, có thể cao ngạo, có thể hận đời, có thể điềm đạm đáng yêu, có thể tự cao tự đại, có thể thiên chân vô tà, duy độc không thể toàn bộ năm mươi người đều có gương mặt như thế, một khi đã chọn được tính cách cho chính mình, vậy thời gian kế tiếp liền duy trì như vậy cho ta, không cần ở trước mặt người bên ngoài đổi tới đổi lui."
"... Vâng, cô nương."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro