Chương 112: Quán trà - Bất Tiễn lâu
Edit: comthapcam
"Đa tạ đại nhân, trên tay ta có vườn trà, ngày mai quán trà sẽ khai trương, ta nhất định sẽ kinh doanh thật tốt, đưa thanh danh Bất Tiễn lâu lan truyền ra ngoài, nói không chừng vài năm về sau, quán trà của ta mở rộng, có thể mở đến Kinh Đô, đến lúc đó ta liền có thể đến ngoài hoàng cung cảm tạ thánh ân Hoàng Thượng."
Tô Thanh Ngô vẫn đánh giá Mộc Vân Dao, trong mắt hào quang biến ảo: "Bất Tiễn lâu? Một quán trà tên Bất Tiễn lâu, tên này có ý nghĩa gì?" "Ta mở quán trà tại một chỗ trong vườn, trong vườn có một tiểu lâu sáu tầng, ta muốn làm cho nơi này biến thành nơi người chân chính biết trà, yêu trà có thể ở nơi này giao lưu trao đổi, trà thánh có vân:
Bất tiện hoàng kim lôi, bất tiện bạch nhọc bôi;
bất tiện triêu nhập tỉnh, bất tiện mộ nhập đài;
Thiên tiện vạn tiện Tây Giang thủy, tằng hướng Cánh Lăng thành hạ lai.
(Không muốn chén hoàng kim, không muốn ly bạch ngọc, chẳng muốn sáng vào triều, chẳng muốn chiều vào cung; Ngàn mong vạn muốn nước sông Tây Giang (nước ngon pha trà), nên đã từng đến thành Cánh Lăng).
Bởi vậy, tòa tiểu lâu này liền gọi là Bất Tiễn lâu, phẩm trà bên trong không bất luận tiền bạc gì."
Từ công công khẽ gật đầu, lời nói của Mộc Vân Dao khiến cho hắn hứng thú, cũng không phải cảm thấy nàng có thể thật sự có bao nhiêu trà ngon, dù sao ngay cả trà cống phẩm ở trong cung hắn cũng được ban thưởng qua, chủ yếu hắn cũng là người yêu trà, Bất Tiễn lâu miêu tả lại quá mức tốt đẹp, khó tránh khỏi muốn đi dạo một vòng:
"Bất Tiễn lâu, thật là cái tên hay, chỉ bằng tên này cũng đáng đến thử một lần, vừa rồi nghe cô nương nói ngày mai quán trà khai trương, không biết có không mời chúng ta đến thưởng thức?"
"Nếu mấy vị đại nhân có thể đi, Bất Tiễn lâu tất nhiên vinh hạnh khôn xiết, ta sẽ tự mình pha trà chiêu đãi mấy vị đại nhân." Vẻ mặt Mộc Vân Dao vui mừng, người nhìn tâm tình cũng thoải mái.
"Được, nhất định rồi."
"Vâng, vậy giờ tỵ sáng mai, cung nghênh mấy vị đại nhân đến!"
Mộc Vân Dao vui mừng ra khỏi tiền thính liền đến hậu viện, hành lễ cảm tạ với Kim phu nhân: "Đa tạ phu nhân lúc trước đã nhắc nhở." Thấy bộ dáng này của nàng, Kim phu nhân liền biết hết thảy đều thuận lợi, không khỏi cũng mừng thay cho nàng: "Hết thảy thuận lợi liền tốt." Nếu Nghê Vân phường của Mộc Vân Dao có thể được Hoàng Thượng tự tay viết mặc bảo ban thưởng cho, như vậy liền tương đương với một bảng hiệu chữ vàng, chỉ cần Nghê Vân phường không ngã, phần chiến tích này nhất định sẽ được dân chúng tán dương, cuối cùng vẫn là nàng (MVD) cùng Tào Vận Niên được lợi.
"Phu nhân, ngày mai giờ tỵ quán trà của ta khai trương, mời phu nhân đến ta rất hân hạnh được đón tiếp."
"Đợi lâu như vậy, rốt cục cũng khai trương, ta nhất định sẽ đến cổ vũ, đến lúc đó cũng nếm thử tay nghề pha trà của ngươi, chỉ là vết thương trên tay ngươi..."
"Không ý chuyện gì, nay đều đã kết vảy hơn phân nửa." Ông trời cũng giúp nàng, cho dù tay bị chặt đứt, nàng cũng phải kiên trì!
"Vậy là tốt rồi."
Mộc Vân Dao đi từ Tào phủ ra trực tiếp đến Cẩm Tú Viên, Tần quản sự thấy nàng vội vàng đến đây như thế, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nghe nàng nói xong, cả người không khỏi ngơ ngác xuất thần: "Cô nương nói là một vị công công muốn tới nơi này của chúng ta uống trà?"
"Vâng, ta thấy vị đại nhân kia mặt trắng, lúc nói chuyện thanh âm bén nhọn, hơi thở quanh thân cũng vô cùng đặc biệt, cẩn thận nghĩ lại hẳn là nội thị đại nhân đến từ Kinh Đô."
Mộc Vân Dao biết Tần quản sự là người của Việt Vương, sợ thân phận của ông sẽ bị vị công công kia nhận ra, bởi vậy liền đến đây nhắc nhở hắn, nếu không có gì thì sớm tránh đi.
Tần quản sự phục hồi tinh thần lại, ngạc nhiên nhìn Mộc Vân Dao: "Cô nương chọn thời cơ thật quá thích hợp, nếu vận hành tốt, nói không chừng có thể làm cho Bất Tiễn lâu của chúng ta một bước thành danh!"
Nghe quán trà tên là Bất Tiễn lâu, trong lòng hắn cũng không nhịn được sợ hãi than: Bất tiện hoàng kim lôi, bất tiện bạch nhọc bôi;
bất tiện triêu nhập tỉnh, bất tiện mộ nhập đài;
Thiên tiện vạn tiện Tây Giang thủy, tằng hướng Cánh Lăng thành hạ lai.
Chỉ bằng đoạn thơ này, hắn cũng cảm thấy muốn tới nơi này uống một chén trà. Thấy hắn đồng ý, trong lời nói cũng không có ý kiêng dè, Mộc Vân Dao liền biết Tần quản sự vô cùng tin tưởng đối với việc dấu diếm thân phận của mình, nghĩ cũng đúng, nếu có thể tùy tiện bị người khác nhận ra, cũng không dám nghênh ngang hành động ở Kim Lăng thành: "Hy vọng thật có thể như lời ngài nói, làm Bất Tiễn lâu dương danh Kim Lăng thành."
"Chỉ là năm mươi người kia còn có khiếm khuyết, nếu ngày mai khách nhân đến nhiều..." Trong lòng Tần quản sự có chút hối hận, nếu sớm biết vậy, hẳn nên khuyên Vương gia chọn hạng người thiên tư thông minh một chút, nói không chừng lúc này đã sớm có thể lĩnh hội được tinh túy pha trà mà Mộc cô nương nói. Mộc Vân Dao cân nhắc: "Ngày mai có mấy vị đại nhân, Kim phu nhân cũng nói sẽ mời mấy vị phu nhân khác đến, không tiếp đãi khách nhân bình thường, đám người Vệ Nhất cùng Vân Xuân có lẽ có khiếm khuyết, nhưng nếu cùng nhau pha trà sẽ cực kì rung động, không bằng khi khai trương, liền để bọn họ cùng nhau pha một lần, coi như triển lãm, sau đó chọn ra vài người tay nghề tốt nhất đến chiêu đãi khách nhân."
Tần quản sự tưởng tượng, khẽ gật đầu: "Cũng chỉ có thể như thế, chờ lát nữa ta lại bảo bọn họ đi luyện tập."
"Được, ta vào vườn đi dạo một vòng, nhìn xem ngày mai nên triển lãm ở chỗ nào."
"Đúng rồi cô nương, nếu quán trà của chúng ta đã có tên, có cần suốt đêm đi làm một bảng hiệu treo lên hay không?"
Mộc Vân Dao lắc đầu, bên môi mang theo ý cười: "Tự mình đi làm không có ý nghĩa, ta xem có thể tìm ai đó ban thưởng cho một tấm hay không."
Tần quản sự lúc đầu chưa hiểu được có ý gì, đợi sau khi Mộc Vân Dao rời khỏi, mới đứng lên, trên mặt mừng như điên, nếu thật sự có thể được ban thưởng, như vậy đại khế của Vương gia nhất định có thể thành công rồi!
Lúc trước còn cảm thấy Vương gia cho Mộc Vân Dao mượn vườn xây dựng quán trà làm chuyện này chậm trễ, hiện tại xem ra, này quả thực là đào được một đại bảo bối, hiện tại hắn phải đi viết thư nói cho Vương gia, bảo bối này vô luận như thế nào cũng phải thỉnh đến vương phủ đi!
Mộc Vân Dao bận rộn đến nửa đêm, trong đầu không ngừng nghĩ đến chuyện ngày mai, đến nửa đêm mới ngủ, hai canh giờ sau liền tỉnh lại, không có cảm giác buồn ngủ chút nào, ngược lại thần thái sáng láng.
Tô Thanh bưng điểm tâm cùng cháo tổ yến đến, vẻ mặt khẩn trương: "Dao nhi, lát nữa còn nhiều việc cần làm, hiện tại nhanh chóng ăn một chút đi."
"Đa tạ mẫu thân." Mộc Vân Dao cao hứng phấn chấn ăn xong mấy thứ này, ngẩng đầu chú ý tới Tô Thanh giống như muốn nói lại thôi, không khỏi hỏi, "Mẫu thân làm sao vậy? Có phải muốn dặn dò gì không?" "Này... Dao nhi, 'ái thế tham tài, ái tiền như mệnh'(yêu tiền như mạng), có vài chuyện giữ tâm thái bình thường là được, không cần quá mức khẩn trương gấp gáp, ngược lại sẽ dễ dàng gây ra sai lầm." Hôm qua, Mộc Vân Dao đã nói chân tướng chuyện này với nàng, cũng nói rõ kế hoạch trong lòng, sau khi Tô Thanh nghe được, ngược lại so với Mộc Vân Dao còn khẩn trương hơn, còn chưa bắt đầu, đã lo được lo mất.
Mộc Vân Dao không khỏi nở nụ cười, tiến lên ôm lấy Tô Thanh, cọ cọ ở trong lòng nàng: "Có mẫu thân ở đây, ta cảm giác chuyện này nhất định có thể thành công, ngài ở đây chờ tin tức tốt của ta đi!"
"Được." Nhìn bộ dáng Mộc Vân Dao, khẩn trương trong lòng Tô Thanh cũng dần dần an ổn lại, giúp nàng thay xiêm y, chải tóc cho nàng, xuyên qua gương đồng tinh tế đánh giá, "Dao nhi thật sự càng ngày càng xinh đẹp."
Mộc Vân Dao cười cong mắt: "Ta đây là giống mẫu thân, mẫu thân xinh đẹp, ta tất nhiên cũng xinh đẹp rồi."
Tô Thanh không khỏi điểm điểm ở trên đầu nàng: "Da mặt này không giống mẫu thân nha." Mộc Vân Dao nghe xong không thuận theo, quấn quít lấy Tô Thanh mãi cho đến khi nàng thừa nhận chính mình nói sai rồi mới thôi, mắt thấy cách giờ tỵ còn không đến nửa canh giờ, nàng mới dẫn theo Cẩm Lan cùng Cẩm Xảo đi vào Cẩm Tú Viên.
----------------------------------
CTC: Mọi người nghỉ lễ 30/4 - 1/5 vui vẻ nha =)) hai ngày nghỉ lười quá đăng được có 5 chương :<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro