Chương 1: Tang thi hoàng và lương thực dự trữ (1)
Trời nhiều mây, tang thi đi lại trong thành phố thương mại với những bước chân nặng nề, nhưng mà những tang thi đều cố tình tránh một con phố.
Ở con phố kia, một thiếu niên nằm trong vũng máu, hai tay đặt ở trên bụng, đột nhiên, đầu ngón tay cậu khẽ giật giật, đôi mắt nhắm chặt trong mở ra, lộ ra đôi mắt đỏ tươi như máu.
"Nhiệm vụ của ngài là sưu tập đủ tinh hạch." Hệ thống cung kính nói.
Cơ Thanh từ trên mặt đất ngồi dậy, thân thể phát ra tiếng răng rắc răng rắc trầm đục, cậu dường như một cỗ máy bị vứt đi, trên người mỗi một cái linh kiện đều phát ra tiếng rỉ sét.
Đói quá.
Cơn đói sâu đến tận tủy xương.
Cơ Thanh lung lay mà đứng lên, ánh mắt rơi xuống những tang thi xung quanh, đầu lưỡi liếm láp cánh môi.
Cậu chậm chạp mà đi về phía sau lưng tang thi, ngón tay thon dài đặt trên cổ xanh trắng của tang thi, khi tang thi quay đầu, tay Cơ Thanh nháy mắt dùng sức.
Đầu tang thi rơi xuống.
Cơ Thanh đào ra tinh hạch, dùng lòng bàn tay lau vết máu bên ngoài, tinh hạch vào miệng là tan, biến thành chất lỏng ấm áp, làm dịu thực quản của cậu. Làn da chậm rãi biến thành màu trắng ngà, đôi môi tái nhợt biến thành màu hồng nhạt, đôi mắt đỏ như máu cũng chuyển biến thành màu đen tĩnh mịch.
Đại não bị đói khát lấp đầy rốt cuộc thanh tỉnh, Cơ Thanh hỏi: "Đây là mạt thế vị diện sao?"
Hệ thống thật cẩn thận mà trả lời: "Đúng vậy, thân phận của ngài là tang thi hoàng, nhưng ngài còn chưa hoàn toàn trưởng thành, chỉ có nhận được càng nhiều năng lượng, ngài mới có thể trở nên càng cường đại hơn."
Cơ Thanh hít hít cái mũi, làm nũng bất mãn mà oán giận: "Hảo phiền toái ~"
"Ta ghét nhất vị diện có điều kiện gian khổ."
Hệ thống nghe vậy run run rẩy rẩy mà co thành một đoàn, nỗ lực nuốt xuống nước miếng không phát ra tiếng. Tiểu tổ tông phúc hậu và vô hại trước mặt là cái sát tinh, cậu từng là thanh đao sắc bén nhất trong tay Chủ Thần, chém giết thần phật, thẳng đến khi cây đao này rốt cuộc thực hiện xong chức trách, công thành lui thân, đi vào vị diện cấp thấp dưỡng lão.
Hệ thống phát ra sợ hãi từ nội tâm.
Mũi nhỏ của Cơ Thanh giật giật, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, chắc chắn nói: "Phía trước có người."
Hệ thống lập tức xem xét bản đồ, báo cáo vị trí một cách nhanh chóng.
Cơ Thanh theo hương vị cùng hệ thống chỉ huy chậm rãi đi đến, dọc theo đường đi tang thi cấp thấp nhìn thấy Cơ Thanh đều giống như phụ nữ nhà lành gặp được thổ phỉ nhanh tránh đi.
Lộc cộc, Cơ Thanh càng đi lại gần, ngửi được hương vị càng mê người, cậu nhảy lên tường vây, dõi mắt trông về phía xa, rốt cuộc thấy một mảnh đỏ tươi, cùng với một ít tinh thể băng.
Một nhân loại nửa quỳ trong vũng máu, những tinh thể băng hình lăng trụ xuất hiện xung quanh anh ta. Vô số tang thi ở xung quanh ngo ngoe rục rịch, hai tang thi trung cấp một trước một sau vây nhân loại kia.
Sau khi cảm giác được hơi thở của Cơ Thanh, hai tang thi trung cấp nháy mắt ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Mà Cơ Thanh nhắm mắt làm ngơ với những ánh mắt này, cậu nửa ngồi xổm trên tường vây, gió thổi loạn những sợi tóc trên đầu. Cậu tựa như linh miêu, mắt hạnh lạnh lùng mà nhìn chăm chú bốn phía, khi tầm mắt tập trung nhìn vào một thân ảnh, trong mắt Cơ Thanh hiện lên một màu đỏ yêu dị.
Khuôn mặt vô hại ban đầu đột nhiên trở nên yêu dị, đầu lưỡi Cơ Thanh nhẹ nhàng liếm môi dưới khô khốc, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ngọt ngào như ẩn như hiện.
"Có vẻ như là hương vị của kem a."
Hệ thống hoàn toàn không dám nói lời nào.
Hệ thống đem chính mình co thành một đoàn, run bần bật mà nhìn đại lão giống như thỏ con nhảy nhót mà nhằm phía trung tâm chiến đấu, một chân đá những tang thi trung cấp phía trước, khi đối phương không kịp phản ứng lại nháy mắt móc ra tinh hạch, sau đó vô cùng hung tàn mà nhét vào miệng, hai má phồng lên, cậu tiếp tục hoạt bát mà chơi cùng những tang thi phía sau, nắm tay nhỏ điên cuồng mà đập vào ngực tang thi, giẫm lên chân đối thủ và tàn phá nó.
Giải quyết xong hai tang thi trung cấp, Cơ Thanh thả ra uy áp dọa chạy các tang thi khác.
Uy áp thuộc về tang thi cao cấp như thủy triều thổi quét, tang thi cấp thấp lập tức chạy như điên. Nguyên bản địa phương đông đúc lập tức trống trải, chỉ chừa nhân loại dị năng giả bị thương lẻ loi mà đứng ở trung tâm.
Cơ Thanh đến gần nhân loại dị năng giả kia, cách băng tinh cùng đối phương nhìn nhau. Đây là một người đàn ông mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, trên người hắn quấn quanh Ma Tinh Đằng, Ma Tinh Đằng là một loại thực vật có thể tổn hại tinh hạch thực vật biến dị khác.
Giờ phút này, khuôn mặt người đàn ông bởi vì mất máu quá nhiều có vẻ phá lệ tái nhợt, lông mi phủ một lớp tuyết mỏng, hắn mặt vô biểu tình mà nhìn chăm chú Cơ Thanh đầy mặt tò mò, ánh mắt tràn ngập sự dò xét và áp bách, khí thế cường đại giống như một tòa băng sơn.
Cơ Thanh vươn ngón tay, thật cẩn thận mà chọc chọc băng tinh lơ lửng, bị một khối băng tinh nhỏ đông lạnh ngón tay tê dại.
"Cao cấp dị năng giả bị thương." Cơ Thanh phán đoán thực lực của nhân loại này, sau đó bàn tay khép lại thành nắm đấm nhỏ, hung hăng đập nát khối băng tinh.
Khớp xương ở các ngón tay hiện ra vết máu, Cơ Thanh ủy ủy khuất khuất mà liếm liếm địa phương bị thương, sau đó vươn một bàn tay khác dùng sức đập về phía trước.
'Bang kỉ bang kỉ bang kỉ', Cơ Thanh ra sức mà đem băng tinh đập nát, sau đó một tay xách nhân loại lên, ngay khi tiếp xúc với da thịt, trên tay Cơ Thanh liền nhanh phủ lên một tầng hàn băng màu lam, lan đến bả vai mới khó khăn dừng lại.
Nhân loại kia phun ra một búng máu, mắt đen hơi khép lại, lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm Cơ Thanh.
Hắn so với Cơ Thanh cao hơn rất nhiều, bàn tay với những khớp xương thon dài rõ ràng chặt chẽ giữ chặt lưng Cơ Thanh, lạnh lẽo hàn ý cuồn cuộn không ngừng mà từ lòng bàn tay toát ra hắn, đem Cơ Thanh nửa người đều đóng băng lại.
Cơ Thanh dùng sức đem tay rút ra từ khối băng, hắn phụt phụt ra sức mà làm động tác rút củ cải, sau đó đột nhiên đem miệng đến bên tai người đàn ông kia, hạ giọng hung nói: "Đừng náo loạn, bằng không ta hiện tại liền phải ăn ngươi!" Khi nói lời này, chóp mũi Cơ Thanh lơ đãng thổi qua vành tai đối phương, lực độ mềm nhẹ giống như lông chim khẽ vuốt.
Chỉ một chút, vành tai nhân loại kia liền nhanh chóng hồng đến chảy máu. Khuôn mặt hắn vẫn là bộ dáng lạnh như băng, ngoại trừ đôi tai hồng thì thoạt nhìn tựa như mạnh mẽ trấn định.
"Ngươi là thứ gì?" hắn cúi người nhìn về phía Cơ Thanh.
Cơ Thanh bất mãn mà đối hệ thống nói: "Nhân loại này không nên nói chuyện, ta phải có tiểu cảm xúc nha!"
Hệ thống nhanh chóng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, đại lão ngài nhanh chóng ăn nhân loại không có mắt này!"
"Ngươi không có phát hiện hắn bị tinh hạch Ma Tinh Đằng ô nhiễm sao, muốn ăn cũng phải đem hắn dưỡng tốt lại ăn, ta chính là một người có phẩm chất tốt." Cơ Thanh đối hệ thống không chú ý tỏ vẻ thập phần khinh bỉ.
Ý thức cùng hệ thống nói nhiều điều vô nghĩa như vậy, trong hiện thực kỳ thật một giây cũng không có trôi qua.
Cơ Thanh vươn cánh tay không bị đóng băng của chính mình ra, hóa tức giận thành sức mạnh, hung hăng đập mạnh vào một chỗ của tảng băng. Lớp băng từ trung gian rầm rầm vỡ ra, Cơ Thanh lắc lắc cánh tay, bắt lấy cổ tay đối phương, hùng hổ mà đem nhân loại kia túm đến trước mặt.
Nhân loại kia hẳn là một mét chín, cho nên Cơ Thanh chỉ có thể cố sức mà ngước mặt căm tức nhìn đối phương, đôi mắt cậu vốn dĩ đã rất to, giờ phút này lại tức giận mà cố tình trừng lớn, dường như là một đôi mắt hạnh sáng lấp lánh lại lóng lánh nước.
Lông mi dày ở mắt đuôi khẽ nhếch lên, Cơ Thanh làn da trắng như sữa bò, cậu phát hỏa bộ dáng một chút cũng không dọa người, ngược lại như là một tiểu vương tử kiêu căng.
Cơ Thanh trừng mắt nhìn đối phương trong chốc lát, phát hiện thân cao thật sự là đáng ghét, vì thế Cơ Thanh siêu cấp hung tàn lôi kéo góc áo đối phương, rầm rì mà nói: "Ngồi xổm xuống, nhân loại."
Dị năng giả nhân loại kia bảo trì biểu tình vi diệu, thật sâu mà nhìn thoáng qua Cơ Thanh đang chống nạnh, ma xui quỷ khiến mà ngồi xổm xuống.
Phía trước băng sơn một chút súc tới rồi mặt biển hạ, tầm nhìn đều trống trải không ít.
[???... Bạn nào biết câu này có ý gì thì bảo mình ạ. Nguyên văn 前面的冰山一下缩到了海面下,视野都开阔了不少。]
Cơ Thanh nâng lên cằm, rũ xuống mắt, mắt đuôi tự nhiên ngước lên, cậu đặc biệt có khí tràng mà tuyên bố: "Ngươi chính là lương thực dự trữ của ta, nếu không nghe lời, ta liền trực tiếp đem ngươi ăn luôn!"
Dự Trữ Lương tiên sinh như cũ bảo trì biểu tình cao thâm khó đoán, lẳng lặng nhìn Cơ Thanh.
Không có được câu trả lời, Cơ Thanh cảm thấy uy nghiêm chính mình đã chịu khiêu khích, cậu siêu cấp đáng sợ mà đối lương thực dự trữ vươn móng vuốt tội ác, dùng tay nhỏ bạch bạch nộn nộn nắm cái mũi đối phương, sau đó âm trầm hỏi: "Nghe được không?"
Dự Trữ Lương tiên sinh dùng tay bao lại móng vuốt nhỏ của Cơ Thanh, muốn đem móng vuốt dời đi lại phát hiện không thể di chuyển, hắn cũng không có rối rắm lâu lắm, dùng biểu tình bình tĩnh hỏi: "Ngươi hiện tại không ăn ta sao?"
Bởi vì cái mũi bị Cơ Thanh nắm, cho nên hắn nói ra thanh âm ồm ồm.
Cơ Thanh nhịn không được bật cười, má lúm đồng tiền vô cùng bắt mắt mà hiện lên, má lúm đồng tiền nhỏ làm người phi thường muốn chọc một chọc.
Dự Trữ Lương tiên sinh sâu không lường được mà nhìn má lúm đồng tiền kia.
Cơ Thanh xem xét lương thực dự trữ, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đem lương thực dự trữ khiêng tới đầu vai, nhẹ nhàng tựa như khiêng bao tải.
Dự Trữ Lương tiên sinh một mét chín người cao to ủy khuất mà bảo trì tư thế mũi chân chạm đất, hắn đối Cơ Thanh nói: "Để ta xuống dưới, ta chính mình có thể đi."
Cơ Thanh quay đầu trung khí mười phần nói: "Ta không, vạn nhất ngươi chạy làm sao bây giờ."
Nửa ngày sau, Dự Trữ Lương tiên sinh nói: "Ta đây bế ngươi." Hắn nói xong thực hiện một động tác xảo kính xuống dưới, sau đó bế Cơ Thanh lên.
Cơ Thanh: ...?
Cơ Thanh: ?????
Cơ Thanh: !!!!!
Bị lương thực dự trữ của chính mình dĩ hạ phạm thượng, Cơ Thanh trong lúc nhất thời không có phản ứng lại, mộng bức mà bị người ta ôm công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro