🍓Chương 2: Mèo lưu lạc
Ban đêm, cục cảnh sát người người lục tục tan tầm.
Thẩm Linh Chi cuộn tròn ở trên sô pha, nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ phát ngốc.
Rốt cuộc ai đã giết cô đây? Dạ Phiên nói án mạng xảy ra cùng ngày nó chạy ra khỏi nhà ,cũng không biết chính xác tình huống ngay lúc đó.
Mèo đen này đích xác hay thích chạy ra ngoài kể cả không có việc gì cũng lười ở nhà, ngày nào cô về cũng chưa chắc thấy được bóng dáng của nó.
Còn việc vì sao cô lại biến thành mèo…
Dạ Phiên nói,có lẽ thời điểm cô chết lại cùng lúc trùng với ngày con mèo Scotland phụ cận chết nên linh hồn của Thẩm Linh Chi mới có thể bám vào thân mèo.
Có thể mượn cơ hội sống lại đối với Thẩm Linh Chi mà nói cũng đã là một loại may mắn.
Bọn họ đợi đến 12 giờ khuyu,mưa vẫn chưa ngừng nên không thể rời đi.
Thẳng đến khi mặt trời ló dạng, mưa to mới tạnh, Thẩm Linh Chi bị mèo trảo của Dạ Phiên không lưu tình chút nào mà chụp tỉnh, nhân lúc nhân viên vệ sinh mở cửa dọn dẹp , hai con mèo một trước một sau thoát đi cục cảnh sát.
Thẩm Linh Chi lúc trước đều là bị người ôm, căn bản không có thói quen dùng tứ chi đi đường, cũng không hiểu cách dùng cái đuôi bảo trì cân bằng, vì thế trên đường đi mới xảy ra tình huống như thế này: Mèo nhỏ gian nan mà bước chân ngắn nhỏ, mông nhỏ lông xoắn xù xù , thân mèo như uống rượu say lảo đảo đi hình chữ S, phía trước mèo đen uy phong lẫm liệt đi không quá hai bước liền quay đầu cạn lời mà trừng nàng.
【 Thẩm tiểu thư, chân của ngươi tàn phế sao? 】
【 uy, đây là lần đầu tiên ta biến thành mèo nên kinh nghiệm có chút không tốt… A! 】
Bùm một tiếng, thân kiều nhuyễn của mèo trắng nhỏ lại lần nữa nằm liệt giữa đường, lần này không có sô pha mềm như bông, hai chi trước của Thẩm Linh Chi chụp đúng vũng nước mưa,bọt nước dơ hề hề bắn tung tóe lên mặt mèo của Thẩm Linh Chi.
【 ngu ngốc. 】
Mèo đen nhịn không được trào phúng.
Thẩm Linh Chi lấy chân trước lung tung lau lông mèo bị ướt, kết quả càng lau càng bẩn,cô nhìn mèo đen trên mặt toàn là ý cười nhạo liền nghiêm trọng hoài nghi,có phải hay không bộ dáng cô quá xấu ,vì cái gì gia hỏa này một chút đều không thích cô ?
Vừa vặn có vũng nước trước mặt,Thẩm Linh Chi liền nhìn ảnh ngược của bản thân.
Một con mèo toàn thân tuyết trắng,đầu tròn tròn mập mạp , đỉnh đầu có vằn màu xám nhạt có hình dạng ngọn lửa, hai tai mèo tội nghiệp hướng về phía trước rủ xuống, phối hợp với một đôi mắt mèo ngập nước tròn vo , quả thực manh đến chấn động lòng người.
Xem ra không phải cô có vấn đề, là nó trời sinh không hiểu thương hương tiếc ngọc, hừ.
【 Thẩm tiểu thư, có thể đi rồi sao? 】
Mèo đen cao ngạo bước đến trước mặt Thẩm Linh Chi, phảng phất như trước mặt là một tên thiểu năng 【 năm trăm mét , ngươi đi hết một giờ ,ngươi còn kém hơn cả loài rùa, ít nhất rùa bị ngã còn có mai chống đỡ. 】
Con mèo này thật quá độc miệng đi!
【 ngươi chê ta chậm, vậy ngươi cõng ta đi! 】
【… 】 mèo đen vẻ mặt đậu má.
【 ngươi xem ngươi đi, không có một chút tinh thần đoàn kết hỗ trợ , chỉ biết dong dài mà cười nhạo ta. Thôi, không phiền toái ngươi, ngươi nói cho ta địa chỉ của nghi phạm đi, để ta tự mình bò qua đi. 】
Thẩm Linh Chi ngẫm lại cũng rất ngượng ngùng.
Chính mình ngay cả đi đường cơ bản cũng không học được, lại để cho một con mèo phải bồi cô, thật sự rất tội lỗi.
Nhưng mà, ở trong mắt những người khác, đầu tròn của mèo nhỏ ủy khuất mà gục xuống , trên mặt còn dính bọt nước dơ hề hề, mũi nhỏ còn hít hít,rất giống bị người hung hăng vứt bỏ , có bao nhiêuđáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Mèo đen không nói gì mà liếc nàng.
Sau một lúc lâu, thật sự ưu nhã mà xoay người.
Mèo đen này thường xuyên cấp Thẩm Linh Chi một bóng dáng cao lãnh, chạm vào đều không cho kể cả chạm vào một chút, cô cũng tập thành thói quen.
Nào biết, mèo đen đột nhiên ngồi xổm xuống,lông tóc đen bóng ở trong gió phá lệ nhu thuận.
【 đi lên. 】
【 Hả? 】
Thẩm Linh Chi trừng lớn mắt, gắt gao đè nén xuống nội tâm cuồn cuộn, tư thế này không phải là… Nhưng cô chỉ thuận miệng nói giỡn thôi nha!
Dạ phiên nghe được lời nói trong lòng Thẩm Linh Chi, mặt mèo càng đen.
【 Nếu không lên, ta liền đá ngươi . 】
Thẩm Linh Chi không hề do dự,lùi lại một bước lấy đà rồi nhảy lên tấm lưng rắn chắc của mèo đen.
Ay, rốt cuộc cô cũng sờ được lông của tiểu bạch.
Ấm áp,xù xù lại còn thoải mái
Mèo đen bị Thẩm Linh Chi nhảy lên lưng đành cố nén xúc động đem nữ nhân này ném xuống , vững vàng mà đứng lên.
Vì thế ở thời điểm bận rộn trong ngày,không ít các học sinh ,cũng không ít người đi làm với các lão nhân tập thể dục bắt gặp cảnh tượng kì quái,một con mèo đen cõng một con mèo trắng nhỏ.
Không ít người nhìn thấy mèo trắng nhỏ liền nhịn không được xúc động.
“Oa a a, đó là mèo tai cụp nha, vừa nhỏ vừa tròn,moe kinh người!”
“Mẹ ơi,tâm muốn tan chảy luôn mất…”
“Mèo nhỏ, có muốn uống sữa không? Sữa rất ngon nha!”
Trên một đường đi tới, Thẩm Linh Chi quả thực thành nữ vương mèo ngồi trên lưng, bị mọi người vây quanh ôm ấp, được cho ăn nhiệt tình, đồ ăn đều là sữa bò, miêu lương, sữa bò, miêu lương… Nhưng tất cả đều ăn vô cùng ngon a.
Thẩm Linh Chi cảm động đến thiếu chút nữa chảy xuống nước mắt.
Cô thậm chí tự hỏi,làm một con mèo nhỏ cute cũng thật không tồi.
Mà mèo đen phía dưới Thẩm Linh Chi lại khó chịu đến cực điểm.
Hắn tính tình an tĩnh, trên người cõng con mèo ngốc tâm tình đã không tốt, bị một loạt người vây quanh làm cho sắc mặt kém tới cực điểm, cặp mắt mèo liền hung tợn trừng, trực tiếp đem mấy em bé nhỏ dọa khóc.
“Nha, con mèo đen kia thế nào lại hung hăng như vậy?”
“Đôi mắt kia thật ra cũng rất xinh đẹp!”
“Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng mèo đen lại có mắt màu lam, có phải hay không phát dục có khuyết tật ?”
【 phốc… 】
Thẩm Linh Chi nhịn không được, run rẩy râu mèo cười.
【Còn cười liền đem ngươi ném xuống. 】
Thẩm Linh Chi lập tức câm miệng.
Mèo khuyết tật cõng cô cả một quãng đường như vậy ,cười nó cũng có chút xấu tính.
Nửa giờ sau ——
【 Thẩm Linh Chi, ngươi có phải hay không muốn cùng ta giao phối? 】
【 hả? 】
Giao giao giao… phối?!
Mèo trắng nhỏ bị lời nói oanh tạc đến phát ngốc,chỉ biết trừng to mắt, cả người chỉ muốn đệt một cái.
【 vậy ngươi lấy cái đuôi quấn ta làm cái gì! 】
【 không thể sao… 】 Thẩm Linh Chi thanh âm nhỏ xíu
【 Thẩm Linh Chi, mèo cái lấy đuôi quấn không khác đồ vật của nam nhân là mấy, không được chạm vào, biết không. 】
【 a, thực xin lỗi! 】
Thẩm Linh Chi lập tức buông ra cái đuôi của Dạ Phiên.
Cô chỉ là cảm thấy cái đuôi sau vung vung không được quen cho nên mới quấn lấy đuôi mèo đen bảo trì bất động.
【… 】FUCK!
Mèo đen nhịn không được chửi thề,Thẩm Linh Chi cuốn lấy đuôi hắn,làm cho hắn có chút phản ứng sinh lý,không thể một hai lời là dập được.
Dạ phiên cảm thấy, nữ nhân này ngốc quá mức,người như thế hắn cũng chẳng muốn hơn thua.
Ba ngày sau, bọn họ rốt cuộc trèo đèo lội suối tới một tràng biệt thự .
Kỳ thật khoảng cách cục cảnh sát tới đây cũng là 12km, có sáu km bọn họ vẫn là trộm bò lên trên xe tải đi nhờ xe, vấn đề ăn uống đi vệ sinh cũng phí không ít thời gian, đối với người mới làm mèo được vài ngày như cô mà nói, đi WC đều là vấn đề khó khăn không nhỏ.
Thẩm Linh Chi hai chân trước cầm thanh sắt trên cửa sắt,đầu tròn nho nhỏ ngó vào trong.
【 đây có phải là nơi ngươi bảo ? 】
【 Kỷ Trường Cố, tổng tài của tập đoàn Kỷ thị, nhiều lần đứng ở dưới lầu nhà ngươi theo dõi, nhìn chằm chằm vào phòng ngươi hồi lâu.Sau khi ngươi bị ngộ sát cũng vài lần lái xe đến dưới lầu nhà ngươi theo dõi. 】
Thẩm Linh Chi tỏ vẻ đã chịu kinh hách.
【 Kỷ Trường Cố? Tổng tài? Ngươi không lầm đi? 】
Thân là người thành phố Hải Tô , đương nhiên nghe nói qua Kỷ thị tập đoàn xí nghiệp khổng lồ
Đối với dân chúng bình thường mà nói, tuyệt đối là một người cao cao tại thường khó có thể với tới.
Trong thời điểm kì nghỉ hè ,cô may mắn được một công ty con của Kỷ thị thu tuyển ,lần duy nhất cùng Kỷ Trường Cố gặp gỡ là lần hắn đến công ty con thị sát tình hình, cô chỉ đứng xa xa nhìn thoáng qua ngay cả mặt cũng chưa thấy rõ. Sau đó, tựa hồ có lãnh đạo ở trước mặt hắn khen kĩ năng máy tính của cô không tồi, hắn liền phái bí thư tiện thể nhắn cho cô để cô có thể hỗ trợ hắn tu sửa máy tính…
Hỏng rồi, có phải hắn cho rằng cô là gián điệp thương mại,trộm xem tư liệu trong máy tính của hắn nên mới giết cô để diệt khẩu?!
Mèo đen vẻ mặt như xem người bị thiểu năng trí tuệ, 【 gián điệp thương mại mà giống như ngươi chắc đều cạp gió mà ăn . 】
Thẩm Linh Chi phun tào, 【ngươi dám đọc trộm ý nghĩ của ta,đây chính là xâm phạm quyền riêng tư】
【 ngươi vẫn là nên giữ sức lực, ngẫm xem phải nói như thế nào để thuyết phục Kỷ Trường Cố thu dưỡng ngươi đi, nơi này là khu dân cư cao cấp,trong phạm vi một km cũng không tìm ra người cho ngươi miêu lương với sữa bò đâu. 】
Nói cách khác, nếu đêm nay cô không được ở lại đây,cô sẽ trực tiếp đói chết.
Thẩm Linh Chi trợn tròn mắt.
Đúng lúc vào lúc này, cửa sắt khắc hoa văn từ từ mở ra, một chiếc xe màu đen Maybach từ bên trong đi ra.
---
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)
Hình ảnh mèo trắng nhỏ và Dạ Phiên uy vũ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro