CHƯƠNG 3: MẶT TRỜI MỌC
Trấn nhỏ cũng chỉ lớn có bấy nhiêu, chỉ có hơn sáu trăm hộ, các hộ trong trấn phần lớn Trần Bình An đều nhận ra, về phần người có tiền có của ăn của để, nhà cao cửa rộng, thiếu niên nghèo một bước cũng không vào, một số ngõ rộng nhà giàu tụ tập Trần Bình An thậm chí còn chưa có đặt chân qua, mặt đường bên đó, đa phần đều được lát đá, trời mưa cũng không bị bẩn do bùn văng khắp nơi. Những tảng đá này cũng rất tốt, trải qua trăm ngàn năm người dẫm đạp đi lại bây giờ đã sáng bóng như gương.
Lô, Lý, Triệu, Tống bốn dòng họ, ở trấn nhỏ này là thế gia vọng tộc, hương thục chính là mấy nhà này mở, ở ngoài thành phần lớn đều có được hai ba khu nhà lò lớn. Chỗ ở của các đời Đốc tạo quan, đều cùng nằm trên một con đường chung với các hộ này.
Vừa đúng dịp, Trần Bình An đưa mười phong thư hầu như tất cả đều là những hộ có tiếng hào phóng trong trấn nhỏ, cái này cũng hợp tình hợp lý, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột sinh trong lỗ chuột, có thể gửi thư từ xa về quê nhà, gia thế khẳng định không kém, nếu không cũng không cần lo lắng rời nhà đi xa. Chín phong thư trong đó, Trần Bình An thực ra phải đi hai nơi, phố Phúc Lộc cũng ngõ Đào Diệp, khi hắn lần đầu tiên dẫm lên tảng đá lớn như cái sạp giường, thiếu niên còn chó chút thấp thỏm, chậm lại bước chân, thế mà có chút tự biết xấu hổ, nhịn không được cảm thấy giầy rơm của mình làm ô uế mặt đường.
Phong thư thứ nhất Trần Bình An đưa đi, là nhà có tổ tiên tường chiếm được một thanh ngọc như ý do hoàng đế ngự ban Lư gia, Lúc thiếu niên đứng ở bậc cửa, càng là cảm xúc bất an.
Nhà người có tiền chính là nhiều chú ý, Lư gia nhà lớn không nói, ngoài cửa còn bày hai con sư tử bằng đá, cao bằng người, khí thế khiếp người. Tống Tập Nhân nói món đồ này có thể trị hung trấn tà, Trần Bình An không hiểu lắm cái gì gọi là hung tà, chỉ là rất ngạc nhiên miệng sư tử cao bằng người, hình như còn ngậm một quả cầu tròn vo, cái này làm thế nào mà tạo hình được? Trần Bình An khó nén xúc động đi chạm vào quả cầu đá, đi lên bậc thang, gõ cái tay cầm hình sư tử bằng đồng xanh trên cửa, rất nhanh có một người trẻ tuổi mở cửa đi ra, vừa nghe nói là tới đưa thư, vẻ mặt không chút thay đổi, dùng hai ngón tay kẹp lấy một góc phong thư, sau khi lấy được phong thư, liền xoay người bước nhanh đi vào nhà, đóng lại luôn cánh cửa lớn phía sau.
Quá trình thiếu niên đi đưa thư sau đó, cũng như vậy không có gì lạ, trong góc đường ngõ Đào Diệp có hộ thanh danh không tiện, mở cửa là một ông lão thấp bé mặt mũi hiền lành, sau khi nhận thư, cười nói: "Tiểu tử, vất vả rồi. Muốn tiến vào nghỉ ngơi một chút uống ngụm nước ấm hay không?"
Thiếu niên ngại ngùng cười, lắc đầu, chạy rời đi.
Ông lão mang phong thư nhà nọ nhẹ nhàng để vào tay áo, cũng không gấp trở vào nhà, ngẩng đầu nhìn về phương xa, tầm mắt đục ngầu.
Cuối cùng của tầm mắt, từ cao đến thấp, từ xa đến gần, dừng ở cây đào hai bên đường, ông lão có vẻ già nua hoa mắt ù tai, lúc này mới lộ ra nụ cười.
Không lâu sau, một con chim sẻ nhỏ màu sắc đáng yêu đậu ở đầu cây đào, mở cái miệng nhỏ, tùy tiện kêu lên
Lá thư để đến cuối cùng này, Trần Bình An cần đưa cho tiên sinh dạy học ở hương thục, trong lúc đó có đi qua một cái sạp thầy bói, là một đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào cũ, thẳng thắt lưng tọa trấn sau bàn, đỉnh đầu hắn đội phát quan, giống như một đóa hoa sen nở rộ.
Đạo nhân trẻ tuổi sau khi thấy thiếu niên bước nhanh qua, liền chào hỏi nói: " Người trẻ tuổi, đi ngang qua đừng bỏ qua, đến rút một thẻ, bần đạo giúp ngươi đoán một quẻ, có thể giúp ngươi biết trước cát hung phúc họa".
Trần Bình An không có dừng bước chân lại, nhưng quay đầu, khoát tay.
Đạo nhân cũng không từ bỏ ý định, thân thể nhảy tới, lớn giọng, "Người trẻ tuổi, ngày xưa bần đạo thay người giải đoán, cần thu mười văn tiền, hôm nay phá lệ, chỉ lấy ngươi ba văn tiền! Đương nhiên, nếu là rút ra một thẻ thượng, ngươi không ngại lại thêm một văn tiền mừng, nếu vận may vào người, vậy bần đạo cũng chỉ thu ngươi năm văn tiền, thế nào?"
Bước chân đi xa của Trần Bình An rõ ràng tạm dừng một chút, đạo nhân trẻ tuổi đã hỏa tốc đứng dậy, rèn sắt khi còn nóng, cao giọng nói: "Buổi sáng sớm, người trẻ tuổi cậu là vị khách đầu, bần đạo là người tốt làm việc tốt đến cùng, chỉ cần cậu ngồi xuống rút thẻ, thật không dám giấu giếm, bần đạo biết viết một số phù văn giấy vàng, có thể giúp ngươi vì tổ tiên cầu phúc, tích góp một chút âm đức, lấy năng lực bần đạo, không dám nói nhất định cho người ta đầu thai đại phú đại quý, nhưng nó thêm một phần phúc báo, tóm lại là nên thử một chút."
Trần Bình An ngẩn người, nửa tin nửa ngờ xoay người quay về, ngồi ở ghế dài trước sạp.
Một đạo sĩ mộc mạc, một thiếu niên nghèo hèn, hai kẻ nghèo hèn lớn nhỏ, đối diện mà ngồi.
Đạo nhân đưa tay ra, ý bảo thiếu niên cầm lấy ống thẻ.
Trần Bình An do dự, đột nhiên nói: "Ta không rút thẻ, ngươi giúp ta viết một phần phù văn giấy vàng, được không?"
Ở trong trí nhớ của Trần Bình An, vị đạo nhân trẻ tuổi này hình như là vân du đến đây, ở trấn nhỏ đã ít nhất năm sáu năm, vẻ ngoài lại không có thay đổi gì, đối với ai cũng đều rất hòa nhã, bình thường giúp người sờ xương, xem tướng, rút thẻ xem bói, ngẫu nhiên cũng có thể viết giùm thư nhà, kỳ lạ chính là, trên bàn có ống thẻ chứa một trăm lẻ tám cây thẻ trúc, nhiều năm qua như vậy, trấn nhỏ cả trai lẫn gái rút thẻ, cũng không có ai rút được thẻ thượng thượng, cũng không có ai rút được thẻ hạ, giống như cả một trăm lẻ tám thẻ, chỉ có thẻ trung thượng chứ không có thẻ xấu.
Cũng vì lý do đó mà ngày lễ tết, đơn giản vì may mắn, người dân trấn nhỏ sẽ tiêu mười văn tiền, cũng có thể chấp nhận, nếu quả thật có chuyện phiền lòng thì chắc chắn không tới đây để vung tiền như rác. Nếu nói đạo sĩ này là kẻ lừa gạt thì lại oan uổng người ta, trấn nhỏ chỉ lớn như vậy, nếu thực sự chỉ biết giả thần giải quỷ lừa gạt người khác, thì đã sớm bị người ta đuổi ra ngoài rồi. Cho nên nói bản lĩnh của vụ đạo nhân trẻ tuổi này, khẳng định không ở trên tướng thuật, giải quẻ. Cũng có chút tiểu bệnh tiểu tai, rất nhiều người sau khi uống một chén nước phù của đạo nhân, rất nhanh có thể khỏi, có chút linh nghiệm.
Trần Bình An nhỏ giọng phản bác nói: " là ba văn tiền"
Đạo nhân cười ha ha nói: "Vạn nhất rút ra quẻ thượng thượng, cũng chỉ năm văn tiền thôi."
Trần Bình An đã hạ quyết tâm, đưa tay đi lấy ống thẻ, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Đạo trưởng làm sao biết trên người ta vừa mới có năm văn tiền?"
Đạo nhân ngồi nghiêm chỉnh, " Bần đạo xem độ dày phúc khí của người khác, tài vận nhiều hay ít, không bao giờ sai"
Trần Bình An nghĩ nghĩ, cầm lấy ống thẻ nọ.
Đạo nhân mỉm cười nói: " Người trẻ tuổi, đừng khẩn trương, mệnh khi có cuối cùng sẽ có, mệnh không có đừng có cưỡng cầu, lấy tâm bất biên đối đãi chuyện vô thường, đó là pháp vạn toàn đẹ nhất."
Trần Bình An một lần nữa mang ống thẻ để lên bàn, vẻ mặt trịnh trọng, hỏi: " Đạo trưởng, ta mang theo năm văn tiền đều đưa cho ngươi hết, cũng không rút thẻ, xin đạo trưởng mang mấy tấm phù văn giấy vàng, viết tốt hơn so với bình thường, có được không?"
Đạo nhân ý cười như thường, hơi cân nhắc, gật gật nói: " Có thể."
Trên bàn, bút mực giấy đều đã chuẩn bị đầy đủ, đạo nhân cẩn thận hỏi qua ngày sinh danh tính quê quán của cha mẹ Trần Bình An, rút ra một tấm phù chỉ màu vàng, rất nhanh đã viết xong, hành văn liền mạch lưu loát.
Về phần viết cái gì, Trần Bình An hoàn toàn không biết.
Sau khi hạ bút, cầm lên lá phù, đạo nhân trẻ tuổi thổi thổi nét mực, "Sau khi cầm về nhà, người đứng ở trong cửa, mang giấy vàng đốt ngoài cửa, là được."
Thiếu niên trịnh trọng tiếp nhận lá phù nọ, sau khi cẩn thận cất đi, không quên mang năm đồng tiền đặt ở trên bàn, cúi đầu cảm tạ.
Đạo nhân trẻ tuổi phất tay, ý bảo thiếu niên đi làm chuyện của chính mình đi.
Trần Bình An nhấc chân chạy đi đưa một phong tơ cuối cùng.
Đạo nhân lười biếng tựa vào trên ghế, liếc mắt nhìn đồng tiền, xoay người đưa tay mang chúng kéo đến trước người.
Chính vào lúc này, một con chim sẻ nhỏ bé xinh sắn, từ trên cao bay hạ trên mặt bàn, khẽ mỗ mỗ đồng tiền, rất nhanh đã không còn hứng thú, vỗ cánh bay đi xa.
"Hoàng tước thủy dục hàm hoa lai, quân gia chủng đào vị vị khai."*
Đạo nhân sau khi khoan thai nói xong câu thơ này, ra vẻ tiêu sái nhẹ nhang phất tay áo, thở dài nói: " Mệnh đã tám xích, sao có thể cầu một tượng."*
*Mệnh đã tám xích sao có thể cầu một trượng; một xích bằng tầm 33,33cm mà mười xích mới bằng một trượng, mà ở câu trên nói tám xích chưa đủ một trượng, ý của câu này chỉ đã có mệnh đoản mạng có cưỡng cầu cũng không được.
Cái vung tay áo này, có hai thẻ trúc từ trong tay áo rơi xuống, rơi ở trên đất, đạo nhân ai ui một tiếng, nhặt nhanh lên, sau đó len lút nhìn xung quanh, phát hiện tạm thơi không có ai nhìn về phía bên này, lúc này mới như trút được gánh nặng, một lần nữa mang hai thẻ trúc nọ giấu vào trong tay áo rộng thùng thình.
Đạo nhân trẻ tuổi ho khan một tiếng, chỉnh chang lại vẻ ngoài, tiếp tục ôm cây đợi thỏ, chờ đợi vị khách tiếp theo.
Hắn có chút cảm khái, quả nhiên vân là kiếm tiền của nữ tử càng dễ dàng hơn.
Thật ra, hai thẻ trúc giấu trong tay áo đạo nhân trẻ tuổi, một thẻ là thẻ thượng thượng, một quẻ là thẻ hạ hạ, đều dùng để kiếm một khoản tiền lớn.
Không thể nói cho người ngoài.
Thiếu niên tất nhiên không rõ ràng huyền cơ ảo diệu trong đó, một đường bước chân nhẹ nhàng, đi tới bên ngoài hương thục, phụ cận rừng trúc xào xạc, ý xanh dào dạt.
Trần Bình An bước chậm lại, trong phòng vang lên tiến người trung niên thuần hậu, " Nhật xuân hữu diệu, cao cừu như nhu."*
* Nhật xuân hữu diệu, cao cừu như nhu: câu này ý nói ánh nắng mùa xuân lấp lánh làm cho vạn vật như càng thêm nhu hòa mềm mại.
Theo sau liền vang lên một trận thanh âm thanh thúy non nớt chỉnh tề: "Nhật xuân hữu diệu, cao cừu như nhu."
Trần Bình An ngẩng đầu nhìn, mặt trời mọc lên ở phương đông, huy hoàng mênh mông.
Thiếu niên suy nghĩ thất thần.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, hài đồng học vỡ lòng đang rung đùi đắc ý, dựa theo tiên sinh yêu cầu, thành thạo ngâm nga một đoạn văn chương: " Kinh trập, thiên địa sinh sinh, vạn vật đồng vinh. Dạ ngọa tảo hành, nghiễm bộ vu đình, quân tử hoãn hành, dĩ tiện chí sinh..."
Trần Bình An đứng trước cửa hương thục, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Nho sĩ trung niên hai bên tóc mai đã điểm sương quay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Trần Bình An dùng cả hai tay cầm thư đưa ra, cung kính nói: "Đây là thư của tiên sinh."
Nam nhân cao lớn mặc một bộ thanh sam cao tiếp nhận phong thư, nhẹ nhàng nói: "Sau này nếu không có chuyện gì, thì có thể tới nơi này nghe giảng."
Trần Bình An có chút khó xử, bởi hắn chưa chắc có thời gian tới đây nghe giảng, thiếu niên lại không muốn lừa dối y.
Nam nhân cười nhẹ, hiểu ý nói: "Không sao, tất cả đạo lý toàn ở trong sách, con người lại ở ngoài sách. Nếu có việc thì cứ đi làm đi."
Trần Bình An thở phào nhẹ nhõm, cáo từ rời đi.
Khi thiếu niên đã đi được một quãng rất xa, thần xui quỷ khiến mà quay đầu nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy vị tiên sinh kia vẫn đang đứng trước cửa, thân ảnh được bao phủ trong ánh mặt trời, từ phía xa xa nhìn lại, giống như một vị thần nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro