Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Trước giờ chưa có bạn cùng bàn nào làm cho Đào Nhiễm cảm thấy thống khổ như vậy. 

Áp lực tinh thần và thể xác song song nghiền áp.

Cô trước kia đi học chỉ đọc truyện tranh, hiện giờ bị Ngụy Tây Trầm thu, cô chỉ có thể ngủ.

Tháng 9, cơn lạnh đầu thu còn chưa hoàn toàn kéo đến, cô mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, như một mặt trời nhỏ, nằm ngủ say bên cạnh Ngụy Tây Trầm.

Giáo phục mùa hè của cao trung Cẩm Thành có 2 bộ, giáo phục mùa đông cũng vậy.

Áo khoác bông xanh trắng đan xen, to rộng lại cách thức hóa, vừa nhìn thấy liền thấy giống công nhân vệ sinh.

Hai bộ giáo phục này không chỉ một lần bị học sinh phun tào quá xấu, nhưng mà trường học cũng không thay đổi, cứ như vậy đã nhiều năm.

Trong một tảng lớn "công nhân vệ sinh", Đào Nhiễm nghiễm nhiên nổi bật nhất.

Này làm cho cô vừa ngủ đã bị bắt được.

Trước kia ngồi cùng Đoạn Phân Phương, Đoạn Phân Phương là sẽ nhắc nhở cô,  nhưng Ngụy Tây Trầm hiển nhiên là sẽ không có lòng tốt như vậy, hắn không hố cô một phen liền làm cô cảm thấy bất ngờ.

Cô bị phạt đứng ở bên người Ngụy Tây Trầm, cúi đầu nhìn hắn. 

Lâu như vậy cô cuối cùng cũng có thể lí giải vì sao thành tích của hắn tốt như vậy, hắn hư là hư thật, nhưng khi học lại rất nghiêm túc.

Nghe giảng bài nghiêm túc, luyện đề cũng nghiêm túc.

Trách không được mọi người không thấy được mặt xấu của hắn, thời điểm bình thường, hắn hoàn toàn diễn tròn vai học sinh tốt.

Tháng 10 liền bắt đầu kì thi tháng lần đầu.

Ngày đầu tiên quay lại sau ngày nghỉ Quốc khánh, Đào Nhiễm giật mình phát hiện một sự kiện đáng sợ---------Lam Tấn cùng Ngụy Tây Trầm bắt đầu lăn lộn bên nhau. 

Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì, rốt cuộc giữa người xấu với nhau tương đối có tiếng nói chung. Nhưng Lam Tấn bộ đem Ngụy Tây Trầm làm đại ca làm Đào Nhiễm sờ không được đầu óc, cô lặng lẽ hỏi Ngụy Tây Trầm: "Ai, hắn vì cái gì nghe lời cậu nói như vậy?"

"Muốn biết?"

"Muốn."

"Sau khi tan học ở lại, tôi nói cho cậu biết."

Sau khi tan học ở lại, như thế nào nghe đến khiếp đến hoảng.

Đào Nhiễm bất động thanh sắc sờ sờ cổ. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, cô liền nắm cặp sách chạy ra ngoài, Ngụy Tây Trầm lạnh lùng cười, xách cổ áo sau của cô.

Đào Nhiễm căm giận nói: "Cậu buông tôi ra, tôi nói cho cậu biết, Kiều Tĩnh Diệu ở dưới lầu chờ tôi, nếu mà tôi không xuống, cậu có tin cô ấy dẫn người lên đây đánh cậu không?"

Lam Tấn cười hì hì thò đầu lại: "Đào Nhiễm cậu yên tâm đi, tôi sẽ nói cho ca bọn họ rằng lão sư gọi cậu đi có chút việc, để bọn họ đi trước."

"...........!!!"

Lam Tấn: "Ngụy ca hảo hảo chơi."

Đám người bọn họ ngày thường liền gây chuyện thị phi đem người vây lại, đồng học còn lại cảm thấy không hợp liền chạy.

Đoạn Phân Phương đã biết bản chất của Ngụy Tây Trầm: "Nhiễm Nhiễm, ông ngoại tớ còn ở bệnh viện, tớ đi xem ông ấy trước a."

Chạy nhanh như lòng bàn chân bôi dầu vậy, chạy trốn so với ai đều mau.

Đào Nhiễm nghẹn một búng máu trong cổ họng, Lam Tấn thấy trong lớp học không còn ai, mang theo tiểu đệ rời đi còn không quên hỏi Ngụy Tây Trầm: "Ngụy ca có cần em đóng cửa không?"

Ngụy Tây Trầm giơ lên khóe môi: "Không cần."

Mấy cái nam sinh nhốn nháo cười mà đi rồi.

Đào Nhiễm nói: "Cậu thả tôi ra đi, gần đây tôi có làm chuyện gì đắc tội với cậu đâu."

Cô thật sự có chút sợ hắn.

Gio thu thổi động tóc mái của nam sinh, hắn nhẹ thở dài, cũng không giải thích, đem đề luyện để ở trên bàn cô: "Làm xong mới được đi." 

Đào Nhiễm vừa cúi đầu nhìn, suýt nữa ngất xỉu, một trang giấy lớn tràn đầy đề toán học.

 Cô nhìn sơ qua liền chóng mặt, nói chi đến việc làm xong.

"Nếu tôi về trễ mẹ tôi sẽ lo lắng."

"A di sẽ không." Thiếu niên híp híp mắt. "Mẹ cậu nói, làm tôi hảo hảo cho cậu học bổ túc."

Biết giãy giụa cũng vô dụng, Đào Nhiễm nhận mệnh mà bắt đầu làm bài.

Cô nhìn lướt qua, không có x cùng y, điều này làm cô cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.

Trên trang giấy màu trắng, là chữ viết cứng cáp mà hữu lực của thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danglavichi