Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Đào Nhiễm không biết mẹ cô đã dùng ngữ khí gửi gắm phó thác mình ra ngoài.

Hôm thứ 3 đến trường, cô mua kì 13 của «Ước muốn ngược gió», lão bản hiệu sách nói họa sĩ cô thích đã xuất bản truyện mới, hỏi cô có muốn lấy một quyển hay không.

Đào Nhiễm cao hứng muốn chết, lại mua bốn quyển.

Truyện tranh mới tên là «Đừng giả vờ, tôi biết em thích tôi».

Bộ truyện tổng tài bá đạo tiêu chuẩn, nhưng là nhân vật dưới ngòi bút của tác giả này như có độc, dù là một bộ truyện cẩu huyết nhưng cô ấy vẽ ra vẫn rất hấp dẫn.

Hai tiết học đầu, Đào Nhiễm đem «Ước muốn ngược gió» đọc xong hết.

Đại kết cục có một đoạn nhạc dạo bi thương, cô đọc đến rơi nước mắt, từng giọt từng giọt.

Đoạn Phân Phương vỗ vỗ bả vai cô: "Kiềm chế."

"Nga."

Vẫn còn đang trong giờ học.

Tới tiết thứ 3, vừa lúc là giờ của chủ nhiệm Trần Chí.

Ông ấy mang theo ý cười đi vào phòng học, trên mặt tràn đầy vui sướng.

"Thi khảo sát lần này, đồng học ban chúng ta biểu hiện thật không tồi, lão sư thật vui mừng. Hy vọng mọi người thi giữa kì cũng có thể biểu hiện tốt như vậy."

Phía dưới một trận đáp ứng mờ mịt.

Đối với biểu tình như nhặt được vàng kia của chủ nhiệm, ai cũng biết là vì Ngụy Tây Trầm.

Có cái học sinh xuất sắc như vậy, đối với lão sư cũng là chuyện vẻ vang mặt mũi.

Trần lão sư cầm bài thi toán học: "Vậy bây giờ chúng ta tới sửa bài thi...."

Thời điểm sắp tan học, Trần lão sư để các bạn học tự mình xem những bài sai.

Ông đi đến phía cuối phòng học.

Đào Nhiễm làm việc riêng trong giờ luôn thực cẩn thận, thoáng nhìn thấy góc áo của lão sư liền nhanh chóng nhét truyện tranh vào trong hộc bàn. Động tác nhanh đến mức làm Đoạn Phân Phương ngồi bên cạnh ngây ra, sau khi phản ứng lại cô cũng đem tiểu thuyết của mình nhét vào trong hộc bàn.

Trên mặt bàn của Đào Nhiễm lại có thêm một tờ bài thi.

Trước khi Trần lão sư đến gần, cô cau mày, mắt nhìn lên một đống dấu gạch đỏ trên bài thi của mình, làm ra bộ dáng đau khổ suy nghĩ.

Trần lão sư đi đến bên người cô, nhìn bài thi một đống dấu gạch đỏ tươi, còn có cái số "30" kia, một trận đau đầu.

Cái học sinh này, mắng cô vô dụng, khuyên bảo cũng vô dụng, kéo xuống thành tích trung bình của cả lớp, Trần Chí cũng không biết phải làm gì với cô mới tốt.

Mấu chốt là người ta thái độ rất tốt, bài tập cũng sẽ làm, nói cô cũng sẽ một bộ ngoan ngoãn nghe theo.

Khoai lang bỏng tay.

Nhớ tới cuộc gọi lúc sáng của mẹ Đào Nhiễm, Trần Chí hắng giọng: "Đào Nhiễm a."

"Lão sư."

"Lúc sáng mẹ em có gọi điện cho tôi, nói là chuyển chỗ ngồi cho em, đến ngồi cùng Ngụy Tây Trầm. Tan học em liền thu thập dọn qua đó đi."

"......." Đào Nhiễm như sét đánh giữa trời quang. "Lão sư, em cảm thấy chỗ này của em rất tốt."

"Đi đến cùng Ngụy Tây Trầm hảo hảo học tập a, Ngụy đồng học là hạng nhất, vừa vặn có thể giúp em. Nga đúng rồi, hắn hẳn là xem như anh trai của em đi?"

Một câu cuối cùng này thanh âm không lớn, nhưng ở trong phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, phảng phất như ném một cục đá xuống mặt nước, dạn ra từng gợn sóng.

Anh trai? Có quỷ mới là em gái cậu ta!

Trần Chí suy nghĩ đến đơn giản, Ngụy Tây Trầm là đứa nhỏ mà ba Đào Nhiễm gửi gắm lại đây, nếu không có quan hệ thân thích, ai lại như vậy mà đi giúp một đứa nhỏ?

Hơn nữa tên phụ huynh của Ngụy Tây Trầm còn điền tên mẹ Đào Nhiễm.

"Hảo hảo cùng anh trai em học tập." Trần Chí vừa nói dứt câu, chuông tan học liền vang lên. Ông ấy cầm ly nước ra khỏi phòng học.

Phía cuối phòng học nổ tung rồi.

Đoạn Phân Phương: "Nhiễm Nhiễm, không phải cậu nói không quen biết cậu ta sao?"

Đào Nhiễm muốn khóc: "......Phút cuối cùng tớ làm bạn cùng bàn với cậu, cậu lại đi quan tâm chuyện đó."

"A phải rồi, cậu đi tớ liền ngồi một mình."

"Tuyệt giao 3 phút."

Đào Nhiễm quay đầu lại, Ngụy Tây Trầm ngồi phía sau cô đang xem bài thi, giống như cái gì cũng chưa nghe được, cái gì cũng không thèm để ý.

Đào Nhiễm nhận mệnh mà kéo bàn.

Bàn của bọn họ là bàn đơn, cô chỉ cần kéo bàn về phía sau là được.

Toàn bộ quá trình Ngụy Tây Trầm chỉ thờ ơ ngồi nhìn cô dọn, Đoạn Phân Phương thật ra tới nâng giúp cô một chút.

Bên cạnh Đoạn Phân Phương trống đi một chỗ, bên cạnh Ngụy Tây Trầm lại trở nên nhiều hơn một người.

Đào Nhiễm đem không vui viết lên mặt, cô cũng không cùng hắn nói chuyện, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cánh tay hai người để thực sự gần, bên người cô tràn đầy sự áp bách của thiếu niên.

Đào Nhiễm cực lực bỏ qua sự không tự nhiên, hôm qua cô còn mắng hắn, ngẫm lại liền đáng sợ.
------------------
Chúc mọi người có một năm mới vui vẻ nha, càng ngày càng thông minh, càng xinh đẹp, càng thành công hơn nữa, yêu yêu♡(*'ω`*)/♡
-----------
À mà có ai đang hóng dispatch khui như tớ không? Hihihihh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danglavichi