
Chương 8.1
Sometimes you gotta remember, everyone wasn't raised like you.
- Unknown
Tạm dịch:
Đôi khi bạn phải nhớ rằng,
không phải ai cũng lớn lên như bạn.
- Không xác định
Râu Trắng gọi các chàng trai đến. "Đừng quên những gì ta đã nói trước đây. Bây giờ chúng ta đang ở Tân Thế Giới. Chúng ta cũng ở gần lãnh thổ của Doflamingo hơn. Hãy ở bên Namur và đừng đi lạc khỏi cậu ấy. Nhóc hiểu chứ?"
Các chàng trai gật đầu, và Râu Trắng để họ đến gặp Namur, người đang đợi họ. Người cá dẫn các cậu bé đến chỗ một người cá khác đang đứng đợi. "Jinbe," Namur chào.
"Namur, rất vui được gặp lại cậu. Bố già có đến không?" Jinbe hỏi.
"Ông ấy đang kiểm kê hàng tồn kho với những đọi trưởng còn lại. Ông ấy nói rằng cậu có thể báo cáo sau. Ngay bây giờ, chúng tôi sẽ cho những đứa trẻ này tham quan một chuyến."
Jinbe nhìn xuống nơi Namur chỉ và nhìn ba đứa trẻ, hai trai một gái. "Có chuyện gì với bọn trẻ vậy?"
"Chuyện dài lắm. Bố có thể giải thích. Tôi không biết nhiều về họ. Dù sao thì cũng là những đứa trẻ ngoan. Mấy nhóc, đây là Jinbei, một trong Thất Vũ Hải."
Ba đứa trẻ cứng người trước danh hiệu, trốn sau lưng đội trưởng và nhìn Namur như thể cầu cứu.
Namur bối rối nhìn họ. "Chuyện gì vậy?"
"Thất Vũ Hải," là tất cả những gì Sabo rít lên, và Namur bằng cách nào đó hiểu được ý chính của nó.
"Các Thất Vũ Hải cũng giống như bất kỳ ai khác, giống như những hải tặc. Có những người tốt và những người không tốt lắm. Tôi cho rằng cậu đã đụng độ với một kẻ xấu?" Namur giải thích. Cả ba gật đầu. "Nếu điều đó khiến cậu cảm thấy tốt hơn, thì ông ấy giống như một gia đình vậy. Hòn đảo này nằm dưới sự bảo vệ của Râu Trắng. Jinbei chỉ là một phần của Thất Vũ Hải để bảo vệ thủy thủ đoàn của mình, bao gồm hầu hết là nô lệ bỏ trốn, khỏi chính phủ." Namur giải thích.
"Nô lệ bỏ trốn?" Ace hỏi, cảm thấy một chút sợ hãi của mình tan biến.
"Tôi là thuyền trưởng thứ hai của băng hải tặc Mặt trời. Thuyền trưởng trước đây của chúng tôi, Fisher Tiger, đã giải phóng rất nhiều người dân của chúng tôi, những người bị bắt làm nô lệ," Jinbei tiếp tục giải thích biểu tượng hình xăm mặt trời của mình cho các chàng trai. "Đó là lý do Râu Trắng biến hòn đảo này thành lãnh thổ của mình. Để loài người không dám nghĩ đến việc bắt người dân của chúng tôi và biến họ thành nô lệ nữa. Tôi nợ Bố già rất nhiều vì điều đó."
"Giúp nô lệ?" Luffy bừng sáng với ý nghĩ đó.
"Đúng rồi."
"Được thôi." Luffy tuyên bố. "Ngươi tốt, không giống Mingo."
"Ai?" cả Namur và Jinbe đều hỏi.
"Mingo. Tên khốn hồng hạc," là tất cả những gì Luffy nói với những người anh em của mình đang khoanh tay gật đầu một cách thông thái.
"Được rồi..." Namur quyết định không hỏi. "Các cậu muốn làm cái gì trước?"
Sabo đưa ra chiếc túi nhỏ đựng bảo vật của mình. "Tiền mặt này và mua quần áo mới. Đồ của bọn tôi đang trở nên quá nhỏ. Nhân tiện, tôi là Sabo."
"Ace."
"Luffy!"
"Rất vui được gặp các cậu. Tôi là Jinbe và vừa mới được bổ nhiệm làm Shichibukai, vì vậy tôi chưa gặp những người khác. Không biết người Mingo này là ai."
Hai người cá dẫn bọn trẻ đến khu mua sắm sau khi đổi kho báu lấy một khoản belis kha khá. "Luffy thì sao?" Namur chỉ vào đứa trẻ nhất khi hai cậu lớn hơn mua hàng.
"Luffy nói rằng em ấy sẽ mặc quần áo cũ của bọn tôi," Sabo nói khi Ace trả tiền.
"Luffy là con gái. Tại sao cô bé lại muốn mặc quần áo cũ của cậu?" Jinbe hỏi, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.
"Xin lỗi, Jinbe," Namur lắc đầu thích thú. "Luffy là con trai. Đôi khi cậu bé ấy mặc quần áo bình thường của con trai, và những lúc khác cậu ấy mặc váy."
Jinbe nhìn Luffy như thể cậu bé là một đứa lập dị trước khi chuyển ánh mắt chỉ trích sang những người anh trai của cậu. "Cậu để em trai mình mặc quần áo con gái à?"
"Đúng vậy," Ace nói một cách phòng thủ. "Ông có vấn đề với điều đó? Em ấy có thể mặc bất cứ thứ gì em ấy muốn."
"Ít nhất thì Luffy trông cũng ổn với chúng," Sabo vui vẻ nói, nhìn Luffy đi qua một giá váy. "Đã tìm được gì chưa?"
"Không," là câu trả lời bị bóp nghẹt của Luffy khi cậu cố gắng tìm đường ra khỏi giá đỡ tròn. "Không có gì đẹp," cậu bĩu môi khi cậu bước ra ngoài.
"Không sao đâu," Jinbe nói khi cam chịu trước một cậu bé thích mặc váy. Rốt cuộc thì Râu Trắng cũng có Izo, còn gì nữa. "Có rất nhiều cửa hàng khác. Tôi chắc rằng cậu sẽ tìm thấy thứ gì đó."
"Thế còn Criminal thì sao? Đó là một thương hiệu nổi tiếng ở Đảo Người Cá," Namur gợi ý.
Jinbe gật đầu. "Chúng ta cũng có thể ghé qua các cửa hàng khác trên đường tới đó."
Sau một vài điểm dừng, nơi Ace và Sabo mua thêm một vài thứ và quần áo, họ đã đến được cửa hàng mà họ đang tìm kiếm. Luffy nhìn chằm chằm vào cửa sổ cửa hàng một lúc trước khi mắt cậu sáng lên và cậu kéo Namur theo đúng nghĩa đen, thực sự nhớ lời hứa với Râu Trắng rằng sẽ không rời xa anh, vào cửa hàng.
Cậu bé không dừng lại ngay cả khi họ đã vào bên trong, kéo theo Namur đang phàn nàn phía sau, với ba người còn lại chạy vào không xa phía sau. Luffy cuối cùng dừng lại trước một người đàn ông phía sau quầy. "Tôi muốn chiếc váy đó," Luffy chỉ vào cửa sổ.
Người đàn ông nhìn cậu bé, không ấn tượng với yêu cầu của cậu. "Cái váy đó có giá 20.000 beli. Cậu có đủ tiền đó không?"
"Họ có thể trả," Namur rên rỉ từ mặt đất. Và tại đây họ đều cho rằng Luffy không có sức mạnh. Rõ ràng tất cả những cơ bắp tiềm ẩn đó chỉ hoạt động khi cậu quyết tâm đạt được điều gì đó.
Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Namur và Jinbe, cùng với hai cậu bé khác. "Ồ, tại sao cậu không nói cậu đã ở cùng với Râu Trắng. Tôi rút lại, nó chỉ có 15.000 beli, giảm giá cho Râu Trắng." Người đàn ông nhìn cậu bé một lượt rồi bỏ đi để mang về chiếc váy đúng kích cỡ.
"Tại sao cậu không đi thử nó?" Nhân viên bán hàng dẫn Luffy đến phòng thay đồ.
Sau khi mặc chiếc váy vào, Luffy bước ra ngoài với một cái bĩu môi. "Nó ngắn quá," cậu chỉ vào chiếc quần short của mình đang lấp ló dưới chiếc váy. Ace và Sabo cười khúc khích trước điều đó.
"Cậu mặc quần đùi dưới đó?" Jinbe nói trong sự hoài nghi.
Luffy gật đầu tự hào. "Anh có một cái dài hơn?" cậu hỏi nhân viên bán hàng.
"Tôi e rằng chúng tôi không có," người bán hàng nhìn cậu bé như thể cậu là một kẻ điên. "Nếu cậu phải mặc quần đùi dưới váy, chúng tôi có quần đùi ngắn hơn."
"Không! Phải dài hơn. Quần đùi của Ace dài."
"Cái gì?"
Ace và Sabo đang cười lăn lộn trên mặt đất trước phản ứng của nhân viên bán hàng, trong khi Namur lấy tay che mặt.
"Luffy thích quần đùi dài. Em ấy nói sẽ cảm thấy kỳ lạ nếu không mặc chúng," Ace vừa nói vừa cười.
"Cậu ấy là con trai," Namur thở dài khi giải thích một lần nữa. "Cậu có cái tương tự nhưng dài hơn không?"
"Tôi sẽ xem những gì tôi có thể tìm thấy," nhân viên bán hàng bỏ đi nhưng không phải không nhìn bọn trẻ với vẻ ghê tởm.
Phải mất một lúc để nhân viên bán hàng trở lại. Khi làm vậy, anh thấy các chàng trai đang xem qua một giá váy, chọn một vài chiếc để Luffy thử. Người bán hàng đưa cho cậu bé một chiếc váy mà cậu tìm thấy với một tiếng thở dài. Bán hàng là bán hàng.
"Các cậu có đủ tiền cho tất cả những thứ này không?" Jinbe vẫy tay trên vài bộ váy mà Luffy đã chấp nhận.
Ace và Sabo nhún vai, không chắc liệu họ có làm vậy hay không. "Nếu không, chúng ta có thể quay lại tàu và lấy thêm," Ace nói.
"Bất cứ điều gì Luffy muốn," Sabo đồng ý.
Jinbe nhìn Namur, người cũng nhún vai, "Đứa trẻ không đòi hỏi nhiều. Mua quần áo cho nó cũng không hại gì." Đó là một lời nói dối. Đứa trẻ thật ích kỷ, và điều đó chẳng ích gì khi mọi người trên tàu chỉ phục vụ cho cậu bé.
May mắn thay, các cậu bé đã có đủ quần áo, và cả nhóm quay trở lại để bọn trẻ khám phá hòn đảo dưới đáy biển nhiều hơn.
Sau vài giờ đi loanh quanh và đi vào các cửa hàng ngẫu nhiên, họ nghỉ chân tại một công viên. Jinbe và Namur đang thảo luận xem nên đi ăn tối ở đâu thì họ nghe thấy tiếng trẻ con la hét. Họ chỉ dừng lại một lúc trước khi quay lại quyết định bữa tối khi họ nhận ra giọng nói không phải của một trong ba người họ. Đó là khi họ nghe thấy những gì đang được hét lên.
Họ nhanh chóng quay đầu về phía nơi họ để các cậu bé chơi trên sân chơi một mình, để thấy ba đứa trẻ người cá và hai cậu bé người cá đang la hét xúc phạm ba đứa trẻ.
Namur cảm thấy hơi tự hào về họ vì đã không đánh trả. Thay vào đó, Ace và Sabo lườm năm đứa trẻ cá một chút trước khi rời khỏi xích đu, trong khi Luffy nhìn bối rối.
Jinbe đứng dậy khỏi chỗ ngồi với ý định bảo bọn trẻ dừng lại, nhưng một đứa quyết định ném đá. Luffy dễ dàng tránh được tảng đá nhưng lại trượt khỏi xích đu và nằm ngửa trong quá trình này. Hai người anh trai của cậu lo lắng chạy đến để chắc chắn rằng cậu vẫn ổn.
Khi đã chắc chắn rằng Luffy vẫn ổn, Ace gầm gừ với năm đứa trẻ lớn hơn, "Tại sao các người lại..." Cậu đứng dậy và tiến một bước về phía họ, nhưng bị chặn lại bởi cái nắm chặt cổ tay của Sabo.
"Không đánh nhau. Chúng ta đã hứa với Marco," Sabo rít lên với cánh tay còn lại ôm lấy Luffy.
"Tại sao các cậu lại bắt nạt những đứa trẻ này?" Jinbe đứng trước mặt 5 đứa trẻ người cá hỏi.
"Bởi vì họ là con người, và con người không nên ở đây," một người nhổ nước bọt và ném một hòn đá khác. Cú ném này đã trúng vào một bên đầu của Sabo, khiến máu chảy dài trên mặt cậu.
Luffy nhìn chằm chằm vào vết máu mỏng trên mặt anh trai mình. Ace và Sabo phải bịt tai lại khi Luffy khóc đến nghẹt thở. Vào thời điểm đó, Namur đã đứng dậy để đến chỗ các cậu bé để kiểm tra chúng, nhưng ngay cả anh ấy cũng phải quay lại và bịt tai lại vì cậu bé quá ồn ào.
"Luffy. Luffy! Anh ổn chứ?" Sabo quay đầu nhìn em trai mình sau khi anh lau máu trên mặt, làm vấy bẩn nó trong quá trình này. "Thấy chưa? Anh vẫn ở đây. Anh không sao. Chỉ bị đứt tay một chút thôi. Thấy không?" Điều đó dường như giúp Luffy bình tĩnh lại chỉ bằng một tiếng sụt sịt.
"Các cậu ổn chứ?" Namur hỏi khi cuối cùng anh cũng có thể khám phá ra đôi tai của mình.
"Ừm," Sabo thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ vì họ là con người không có nghĩa là các cậu cứ tấn công họ," họ nghe thấy Jinbe nói.
"Chúng ta là người cá. Chúng ta mạnh hơn những con người ngu ngốc đó. Chúng ta nên giết tất cả bọn chúng."
Khi nghe điều đó, Luffy cứng người lại và quay sang nhìn những kẻ bắt nạt một cách trống rỗng, mọi cảm xúc đều biến mất. Họ không chỉ làm tổn thương Sabo mà còn muốn giết họ. Cậu sẽ không ngồi xuống. Cậu đã lớn lên trong môi trường nếu bạn không muốn bị giết, bạn phải giết người trước.
Ace và Sabo nhận ra ánh nhìn đó khi một trong hai người họ bị thương trong một nhiệm vụ. Đó là cái nhìn hứa hẹn cái chết đau đớn cho kẻ đã gây ra vết thương đó. Họ đã làm điều duy nhất mà họ có thể nghĩ ra và ngồi lên người em trai mình để ngăn em ấy làm điều gì đó mà họ sẽ hối hận.
"Luffy?" Namur đưa tay ra trong sự quan tâm.
"ĐỪNG!" cả hai cậu bé hét vào mặt người đàn ông.
"Nếu bạn đến gần hơn, em ấy có thể cắn," Sabo giải thích khi cậu và Ace ở trên đầu Luffy đang đứng yên, ngăn cậu ta di chuyển. Điều này dường như giúp cậu bé bình tĩnh lại, nhưng cái nhìn trống rỗng vẫn không biến mất, vì vậy họ vẫn ngồi trên người cậu.
"Đúng rồi. Chúng ta nên là người đeo những chiếc vòng cổ đó cho họ." Một trong những kẻ bắt nạt đe dọa.
Ace và Sabo nhìn nhau lo lắng khi Luffy cảm thấy như đóng băng dưới chân họ, đôi mắt cậu giờ mở to đầy sợ hãi. Họ nghe thấy Luffy lẩm bẩm một mình khi cậu bắt đầu run lên vì sợ hãi. "Không cổ áo. Không cổ áo."
"Đúng vậy. Họ nên là nô lệ của chúng ta thay vì ngược lại. Chúng ta tốt hơn họ."
Cái nhìn trống rỗng không còn trên khuôn mặt của Luffy, mà thay vào đó là vẻ giận dữ thuần túy khi cậu gầm gừ và cố gắng đánh bật những người anh em của mình ra khỏi người.
"Chết tiệt, Luffy. Đứng yên đi," Ace càu nhàu sau khi bị đá vào lưng.
"Không. Không. Không. Không không không không không! Không có vòng cổ! Không còn nữa! Chúng ta sẽ không quay lại!"
"Có chuyện gì thế-yoi?" Marco hỏi khi đáp xuống và biến đôi cánh của mình thành cánh tay. "Tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng hét của Luffy-yoi."
Điều đó đủ khiến Luffy mất tập trung để đánh bật anh trai mình ra khỏi người. Namur đỡ lấy các chàng trai trước khi họ ngã xuống và giữ lấy họ khi tất cả nhìn Luffy lẩm bẩm một mình một lần nữa.
"Tôi sẽ không quay lại. Bọn tôi sẽ không quay lại. Không còn vòng cổ nữa!" cậu cứ lặp đi lặp lại, trông có vẻ lạc lõng khi cậu ôm đầu.
"Luffy?" Marco cố gắng với tới cậu bé, nhưng bàn tay của anh bị hất ra xa.
"KHÔNG! KHÔNG QUAY LẠI!" Cậu hét vào mặt tất cả bọn họ. Sau đó, đôi mắt của cậu dừng lại ở Ace và Sabo và thấy họ đang bị kìm lại như thế nào. "Để họ đi!"
Luffy tấn công Namur để đưa anh trai của mình trở lại, nhưng bị Marco chặn lại. "Bỏ nó đi, nhóc-yoi."
"Hãy nhìn xem," một trong những đứa trẻ người cá nói, "bây giờ hắn đang cố tấn công một người của chúng ta." Bây giờ tất cả những kẻ bắt nạt bắt đầu ném đá vào Luffy, trong khi đó Jinbe đã làm những gì có thể để ngăn chặn chúng, bị trúng một vài viên đá trong quá trình này.
Luffy từ từ quay mặt về phía những đứa trẻ lớn hơn, không buồn né những cục đá. "Đừng làm tổn thương anh trai tôi," cậu hét lên khi chạy về phía họ. Marco một lần nữa chặn đường cậu bằng cách đứng giữa Jinbe và Luffy. Lần này, Luffy thậm chí không dừng lại và lao thẳng vào Marco.
Marco không ngần ngại dang hai tay ra và biến chúng thành đôi cánh rực lửa để ôm chặt lấy cậu bé. Anh cố gắng một chút khi Luffy khua tay chân để đá và đấm, thậm chí còn cắn vào vai anh để thoát ra khỏi vòng vây. May mắn thay, cậu bé không mạnh bằng hai cậu nhóc lớn hơn.
"Luffy-yoi, không sao đâu," Marco dịu dàng nói với cậu bé trong khi khẽ đung đưa cậu, hy vọng ngọn lửa ấm áp sẽ giúp cậu bình tĩnh lại. "Không ai đưa các cậu về. Ace và Sabo vẫn an toàn. Namur sẽ bảo vệ họ-yoi. Tôi cũng ở đây. Sẽ không ai bắt các cậu đi khi tôi ở đây, được chứ?" Khi chắc chắn rằng cậu bé trong vòng tay mình đã bình tĩnh, anh ta tắt trái ác quỷ của mình. "Đây rồi. Cậu bé ngoan. Không có gì phải lo lắng cả-yoi, tôi hứa sẽ không để bất cứ ai cướp các cậu khỏi tay chúng tôi, được chứ?"
Râu Trắng, Haruta và Vista đến để thấy Marco đang đung đưa Luffy trong vòng tay của mình. "Marco đúng là một ông bố vụng về," Vista cười khúc khích nói.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Râu Trắng hỏi Ace, Sabo và Namur.
Trước khi bất kỳ ai trong số họ có thể trả lời, một người phụ nữ nhỏ nhắn với một đội cận vệ lâu đài đã tiến đến chỗ họ. Người phụ nữ chỉ dừng lại đủ lâu để quan sát mọi người ở đó trước khi đi thẳng đến đàn cá con, để lại những người bảo vệ với những tên cướp biển. Cô ấy tát mạnh vào cả hai bên mặt của từng người trong số năm chàng trai đủ để khiến Ace và Sabo nao núng sau mỗi cú đánh.
"Tại sao con lại bắt nạt đứa trẻ tội nghiệp đó?" cô hỏi bằng một giọng đều đều. Hai tên cướp biển Râu Trắng trẻ tuổi đã rất ngạc nhiên khi cô ấy đánh họ trước khi hỏi.
"Bởi vì họ là con người, và họ ở trên hòn đảo của chúng ta," một người càu nhàu với cả hai tay xoa xoa mặt.
"Không phải là một câu trả lời hay," cô tát cậu một lần nữa vào bàn tay đang xoa mặt cậu và quay sang cậu bé tiếp theo. "Đứa trẻ đó đã làm gì cậu?"
"Cô ấy...cô ấy..." cậu bé tiếp theo ấp úng trước khi trông tự tin hơn, "cô ấy là một kẻ man rợ đã tấn công một người cá." Cậu bé chỉ vào Namur đằng sau họ.
Namur không nói bất cứ điều gì và chỉ khẽ cúi đầu chào Hoàng hậu. Anh biết Hoàng hậu sẽ có thể sắp xếp mọi thứ.
Otohime quay sang cậu bé tiếp theo. "Và tại sao đứa trẻ này lại làm một việc như vậy?"
"Bởi vì cô ấy là con người." Và một cái tát nữa giáng xuống cậu bé trước mặt.
"Không phải là một câu trả lời hay. Hãy thử lại." Cô quay sang cậu bé thứ tư. "Là con người người thì có liên quan gì chứ?"
"Bởi vì con người là những sinh vật xấu xa thích nô dịch chúng ta." Và một cái tát nữa.
Quay sang cậu bé cuối cùng, cô cho cậu một cái tát thay vì hỏi cậu một câu. "Chỉ vì đứa trẻ đó là con người, không liên quan gì cả. Đứa trẻ đáng thương này không làm gì con. Không có lý do gì để hành hạ sinh linh tội nghiệp này thêm nữa." Sau đó, cô dịu giọng khi ôm họ thành một nhóm. "Không ai xứng đáng làm nô lệ. Không phải chúng ta, không phải con người, không ai cả."
Sau đó, cô quay lại và thấy Luffy, người đã vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Marco, phía sau cô với hai cánh tay giơ lên, yêu cầu được bế. Nở nụ cười ấm áp với cậu bé, cô bế cậu lên và cậu rúc đầu vào ngực cô.
"Giọng nói thật dễ chịu," cậu nói khi thả lỏng mình trong vòng tay cô và chìm vào giấc ngủ. Đôi mắt cô ấy hơi mở to, trước khi cô ấy quay lại bước tới nhóm của Râu Trắng.
"Hoàng hậu Otohime," Râu Trắng cúi đầu chào trong khi Vista và Haruta cúi đầu.
"Một trong những cư dân của chúng tôi đã đến gặp tôi khi chúng tôi đang tuần tra thị trấn và kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. Tôi ước chúng ta có thể gặp nhau trong hoàn cảnh tốt hơn", cô xin lỗi. Đôi mắt cô dừng lại ở hai chàng trai khác đang đứng bên cạnh Namur. Ace và Sabo cứng người vì sợ hãi và cúi đầu cứng ngắc với cô ấy.
"Tay của cô đang chảy máu, thưa người," Sabo chỉ vào bàn tay bị tát của cô khi cậu run rẩy đứng dậy cúi chào.
"Nếu ta có thể dạy cho bọn trẻ ấy một bài học, thì tình trạng tay của ta không thành vấn đề," cô ấy gạt đi điều đó với một nụ cười nhân hậu khi tiếp tục nhìn các chàng trai.
"Có thể... bọn tôi có thể đưa em trai của bọn tôi trở lại?" Ace hỏi trước khi nhớ lại cách cư xử của mình. "Làm ơn? Và người thực sự nên kiểm tra tay của mình."
"Vậy đứa trẻ này là em trai của con," Nét mặt Otohime dịu lại khi cô nhìn cậu bé trong vòng tay mình. "Các con rất tốt bụng. Ta nghĩ mình sẽ giữ cậu bé một lúc. Các con có điều gì muốn nói, bây giờ là thời điểm thích hợp khi ta ở đây. Ta tin rằng nếu điều đó đến từ các con, những đứa trẻ này sẽ hiểu rõ hơn những điều ta muốn nói." Cô ấy ngồi xuống một tảng đá gần đó, đỡ lấy Luffy và giơ cánh tay bị thương của cô lên để một trong những lính canh của cô ấy băng bó. Ace và Sabo nhìn nhau, tự hỏi làm thế nào và những gì người phụ nữ biết.
Ace bước vài bước dứt khoát qua Hoàng hậu, với Sabo theo sau, tiến về phía lũ cá con và lườm chúng. "Hãy bỏ thái độ cao ngạo đó và đừng nghĩ rằng người cá các người là tất cả. Người của các người không phải là những người duy nhất bị bắt làm nô lệ. Những tên ngu xuẩn đó thậm chí có thể sử dụng trẻ em và trẻ sơ sinh của con người." Nắm đấm của cậu run lên vì tức giận vì sự thiếu hiểu biết của họ.
Với một thái độ bình tĩnh hơn, Sabo nói thêm, "Suốt cuộc đời của Luffy có chưa đến một năm tự do, và em ấy mới chỉ bảy tuổi. Bọn ta đã dạy em ấy rất nhiều điều. Mỗi ngày em ấy đều học được một điều mới. Thực tế là, em ấy thậm chí còn không biết Namur, người đã ở cùng chúng tôi kể từ ngày đầu tiên chúng tôi được tự do, là một người cá. Đối với em ấy, mọi người đều như nhau. Mọi người đều tốt, trừ khi được chứng minh ngược lại. Hôm nay, ngươi vừa dạy thằng bé rằng người cá là những người xấu. "
Thấy năm chàng trai nao núng và xì hơi trước câu nói đó, Ace đã bình tĩnh lại một chút. "Không phải tất cả con người đều xấu. Có một số người tốt ngoài kia. Tôi chắc chắn rằng có những người cá không tốt sống ở đây, giống như có người xấu và người tốt."
Marco đặt tay lên vai Ace để an ủi. "Thật là một ngày dài. Về nhà thôi nào-yoi."
"Nhà," Sabo buồn bã nhắc lại. "Tôi không nghĩ Luffy đã từng có một ngôi nhà. Ông nội nói rằng Luffy trong lúc di chuyển... và thậm chí sau đó, bọn tôi chưa bao giờ ở một nơi lâu."
"Bây giờ thằng bé đã có rồi-yoi," Marco nói khi anh nhẹ nhàng xoay họ lại để đối mặt với Otohime và Luffy. "Nhóc sẽ chỉ phải dạy cho thằng bé biết thế nào là nhà."
"Nếu cậu đồng ý, ta muốn đưa những đứa trẻ này đi cùng ta trong vài giờ," Otohime nói trước sự phản đối của Bộ trưởng Cánh tả. "Ta muốn dạy chúng rằng không phải ai trên đảo này cũng xấu. Ta cũng tin rằng cậu bé này có điều gì đó đặc biệt".
Râu Trắng cười. "Thằng nhóc kia thực sự đặc biệt, nhưng ta không dám chắc cậu nhóc có thể đọc được lòng người như người." Hoàng hậu chỉ mỉm cười trìu mến với Luffy.
"Có vẻ như con ông có một quá khứ thú vị," Jinbe nói.
"Bản thân chúng tôi cũng hơi tò mò," Vista nói với Haruta gật đầu. "Ý tôi là, ngày hôm qua cũng có chuyện đó."
"Một câu chuyện trong phòng của đội trưởng-yoi," Marco rên rỉ với tay che mặt, đứng cạnh đội trưởng của họ. "Tôi khá chắc chắn rằng sự cố ngày hôm qua vẫn còn mới mẻ trong tâm trí của Luffy, và đó là lý do tại sao cậu bé đã phản ứng dữ dội như thế."
Râu Trắng gật đầu trước khi nói thêm với hai cậu bé, "Tất nhiên là với sự cho phép của các người. Ta nghĩ tốt nhất là ít nhất các đội trưởng cũng biết điều gì sẽ xảy ra nếu chuyện như ngày hôm qua lại tiếp tục diễn ra."
Ace và Sabo nhìn nhau lo lắng trước khi cùng thống nhất ý kiến. "Bọn tôi tin tưởng người."
"Nghe có vẻ là một câu chuyện đáng yêu. Ta sẽ cố gắng đưa bọn trẻ trở lại với ông trước bữa tối, để ông có thời gian kể chuyện," Otohime nói trước khi rời đi cùng các cậu bé theo sau.
-*/-*/-*/
"Làm sao người biết Luffy là con trai?" Sabo hỏi.
"Ta chỉ biết thôi. Cũng như ta biết đứa trẻ này đã đau đớn đến mức nào," Hoàng hậu trả lời.
"Bọn tôi có thể có em ấy trở lại?" Ace hỏi với hai tay giơ ra làm động tác nắm lấy.
"Haki quan sát?" Sabo đoán khi cô đưa Luffy cho Ace. "Haki quan sát có thể thực sự đọc được suy nghĩ của mọi người?"
Otohime cười. "Không, ta không thể đọc được suy nghĩ của người khác. Ta có thể đọc được trái tim của họ, đặc biệt là những cảm xúc mạnh mẽ. Đúng, đó là nhờ Haki Quan sát mạnh mẽ của ta. Đó là thứ ta bẩm sinh đã có. Ta tin rằng em trai của con cũng có thể. Cậu bé có thể đã phản ứng lại với những cảm xúc căm thù của họ."
Hai cậu bé đã rất kinh ngạc khi nhìn thấy Lâu đài Ryugu khi nó xuất hiện. Họ theo dõi trong sự im lặng sửng sốt khi nhìn hết chỗ này đến chỗ khác vào những rặng san hô tuyệt đẹp trang trí cho lâu đài dưới đáy biển.
Otohime mở toang cánh cửa với một tiếng gọi vui vẻ khi tất cả lính canh trở về vị trí của họ, "Các con, ta về rồi đây!"
Ace ôm chặt lấy Luffy và ôm cái đầu nhỏ vào ngực mình khi cậu và Sabo tranh nhau trốn đằng sau Nữ hoàng khi ba người cá lớn hơn một chút và một nàng tiên cá thậm chí còn lớn hơn bơi về phía họ.
"Hai người các con nhất định phải bình tĩnh lại, nếu không em trai của các con sẽ hoảng sợ khi không biết nơi này là đâu." Nàng thấp giọng nói với hai người trốn ở phía sau. "Chúng ta không muốn điều đó, phải không?" Cả hai đều lắc đầu và hít một vài hơi bình tĩnh. Họ không hoàn toàn bình tĩnh, nhưng ít nhất họ đã bình tĩnh hơn vài giây trước.
"Mẹ!" các hoàng tử và công chúa cất tiếng chào.
"Nnn?" Luffy quay đầu lại trong tay Ace và đưa tay lên dụi mắt. "Moẹ? Đó là gì? Thức ăn?"
Otohime ngạc nhiên trước câu hỏi nhưng không nói gì khi cô ấy chào các con mình.
Sabo cười khúc khích và xoa đầu cậu bé. "Không, Luffy. Đó là mẹ, và nó không phải là thức ăn. Em cảm thấy thế nào rồi?"
"Mmm," cậu bé ngáp, "mệt." Sau khi hoàn thành việc dụi mắt khỏi cơn buồn ngủ, Luffy quay đầu lại để quan sát xung quanh. "Ooo! Chúng ta ở đâu? Đẹp quá!" cậu cười vui vẻ, đá chân vào người Ace trong sự phấn khích.
"Mẹ, người mang theo khách sao?" người cá với mái tóc màu xanh nhạt và cái đuôi màu xanh lam hỏi khi anh ta nhìn các cậu bé xung quanh cô.
"Đúng vậy, ta đã mang họ đến" Otohime trả lời. "Ba đứa trẻ này là những đứa trẻ bị vướng vào một sự cố nhỏ ở công viên."
Ba người cá lơ lửng phía sau cô để nhìn rõ hơn những vị khách của họ, khiến Ace và Sabo đứng hình lại. Luffy ngọ nguậy trong tay anh trai để quay người lại để nhìn họ rõ hơn vì tò mò.
"Xin chào, tôi là Fukaboshi," người cá tóc xanh chào đón.
"Tôi là Ryuboshi," người cá với mái tóc màu hồng sẫm và cái đuôi màu tím nói.
"Tôi là Manboshi," người tròn trịa hơn với đôi vây giống tai màu đỏ trên đầu và chiếc đuôi màu tím nói.
"Và – và tôi là Shirahoshi," nàng tiên cá to lớn với mái tóc và đuôi màu hồng nhạt rụt rè nói khi cô cố gắng dùng mẹ mình để che giấu bản thân. Sau đó, cô quay đầu lại hỏi mẹ mình: "Mẹ, đây có phải là con người không?"
Ace và Sabo đưa cho cô ấy một cái nhìn cảnh giác trước khi Sabo thận trọng trả lời, "Đúng thế, chúng tôi là con người."
"Không, bọn anh không phải," Luffy phủ nhận. "Anh là Sabo và Ace," cậu chỉ vào từng người anh của mình khi nói điều này. "Và tôi là Luffy!" Sau đó cậu ngọ nguậy trong vòng tay của Ace, muốn được đặt xuống. Cậu bé sau đó đứng trước mặt Otohime và tò mò nhìn cô.
"Sao vậy bé con?" cô ấy hỏi.
Luffy mất thêm vài phút để nhìn cô ấy trước khi nở một nụ cười lớn. "Con thích người. Người có vẻ đẹp."
"Luffy," Ace thận trọng nói, "em có nhớ chuyện gì đã xảy ra ở công viên không?"
"Huh?" Cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ trước khi cau mày xuất hiện trên khuôn mặt. "À. Mọi người nói những điều tồi tệ, và em chiến đấu với Marco."
"Đúng vậy," Sabo nói. " Khi chúng ta trở về em phải xin lỗi. Nhưng hiện tại, em cần phải làm gì?"
Luffy quay lại với Otohime. "Cảm ơn vì đã giúp đỡ, Moẹ."
Từ cuối cùng khiến mọi người ở đó choáng váng, trước khi Ace và Sabo phá lên cười.
"Luffy, đó không phải tên bà ấy," Sabo nói.
"Nhưng đó là cách Hoshi gọi bà ấy," cậu bé bối rối chỉ vào công chúa, người hiện đang lượn lờ phía sau mẹ cô.
"Bà ấy là mẹ của họ," Ace vẫy tay với các hoàng tử và công chúa, "không phải của chúng ta. Họ gọi bà ấy như vậy bởi vì...uh..."
"Giống 'cha' mà là nữ. Em có nhớ 'cha' là gì không?" Sabo cố giải thích.
"Ừm, cha là rồng. Người đã giúp tạo ra em."
"Đúng vậy. Mẹ là người khác giúp cha tạo ra em bé," Sabo cố nhịn cười trước câu trả lời của Luffy.
"Oh~ Thế nghĩa là em cũng có một người mẹ?"
"Anh chắc là em biết," Ace xoa đầu em trai mình. "Em có thể hỏi ông nội vào lần tới khi chúng ta gặp ông ấy."
"Được rồi," Luffy cười rạng rỡ. "Vậy, người tên là gì?" cậu hỏi hoàng hậu.
Otohime cúi xuống trước mặt cậu bé và bế cậu lên. "Con có thể gọi ta là Mẹ. Việc này không làm phiền ta chút nào."
"Mmm. Được rồi," cậu tựa đầu vào tim cô. "Hay quá. Nhưng Ace và Sabo nghe hay hơn. Vui hơn, làm con ấm lòng."
"Âm thanh con nghe thấy từ họ là Tình yêu," cô nói với cậu khi dẫn họ đi khắp lâu đài. "Họ quan tâm đến con rất nhiều. Nhiều đến mức ngay cả ta cũng có thể nghe thấy hơi ấm từ họ. Con thật may mắn khi có họ làm anh của mình."
Luffy cười khúc khích. "Con biết. Ace và Sabo là tốt nhất!" Ace và Sabo cúi đầu và đỏ mặt trước câu nói đó.
"Ta cũng muốn xin lỗi. Ta xin lỗi vì cách những đứa trẻ đó đối xử với con. Lẽ ra điều đó không bao giờ xảy ra, nhưng đó là cách chúng được nuôi dạy. Ta đang cố gắng thay đổi điều đó. Ta mơ về một ngày mà người dân của bọn ta có thể chung sống hòa bình với con người".
Luffy ngước lên để nhìn thấy khuôn mặt của cô. "Cái gì là người?"
"Chính là em," Manboshi nói, lơ lửng gần họ hơn. "Con người không có vây hay đuôi và cần không khí để sống. Bọn anh," anh chỉ vào mình, "là người cá, hoặc nhân ngư. Bọn anh có thể sống dưới nước và hít thở không khí."
"Em không hiểu. Anh có đuôi. Người cá cũng có chân? Namur nói rằng anh ấy là người cá và anh ấy có chân."
"Không, Luffy," Sabo nói. "Hãy nhớ cuốn sách mà bọn anh đã cho em xem với rất nhiều loài động vật khác nhau? Cũng giống như hổ khác với sư tử, mặc dù chúng không giống nhau, chúng vẫn thuộc họ nhà mèo. Hoàng tử Manboshi là nhân ngư, nhưng vẫn được coi là một người cá."
"Ồ ~ Được rồi. Vì vậy, nó là một bí ẩn."
"Chúng ta đến nơi rồi," Otohime nói khi họ bước vào một khu vườn xinh đẹp. "Tại sao chúng ta không ăn trưa ở đây?"
"Yay! Đồ ăn!" Luffy reo hò khi được đặt xuống chiếc ghế đá dưới vọng lâu.
"Người có chắc không?" Sabo rụt rè hỏi khi cậu và Ace ngồi xuống hai bên người em trai đang phấn khích của mình. "Chúng tôi ăn rất nhiều và cách ăn uống của chúng tôi rất tệ." Đặc biệt là Ace và Luffy, Sabo nghĩ thầm.
"Đúng vậy," Ace rời mắt khỏi họ và gãi đầu một cách ngượng ngùng, "có vẻ như bọn tôi chưa bao giờ có cơ hội dùng bữa với quý tộc đâu."
"Không cần phải lo," Otohime mỉm cười với họ. "Hãy ăn theo cách con muốn. Sẽ không có ai ở đây cảm thấy bị xúc phạm đâu."
"Chỉ là," Sabo ngập ngừng khi nhìn những đứa trẻ hoàng gia trước mặt họ, "đừng nghĩ rằng tất cả con người đều ăn như bọn tôi. Bọn là một trường hợp đặc biệt, ừm, giống Luffy hơn."
"Ý cậu là sao? Tại sao lại là Luffy?" người con trai cả hỏi.
"Luffy," Ace nhìn sang cậu bé bên cạnh đang chơi với bộ đồ ăn bằng bạc và đĩa của mình, không để ý đến chúng, "chưa bao giờ được người lớn nuôi nấng. Chỉ có tôi và Sabo, và cậu biết đấy, trẻ con thì không làm cha mẹ rất tốt." Cậu cúi đầu xuống vì xấu hổ.
"Bố mẹ tôi buộc tôi phải học mọi thứ từ khi còn rất nhỏ, nhưng họ không phải là hình mẫu tốt. Và những người lớn đã nuôi dạy Ace không phải là những người đáng kính, nhưng họ là những người tốt. Vấn đề là chúng tôi đã không như vậy." được nuôi nấng bởi chính những người trưởng thành từ rất lâu. Vì vậy, chúng tôi không thực sự biết mình đang làm gì." Sabo cười khúc khích.
"Vớ vẩn," Hoàng hậu quở trách họ. "Chỉ cần nhìn vào em trai của con. Xem cậu bé ấy hạnh phúc như thế nào? Con đã cho cậu bé mọi thứ cậu ấy cần. Tình yêu, hạnh phúc và một vị trí trong trái tim con."
"Mẹ?" Shirahoshi trao cho mẹ cô một cái nhìn dò hỏi. "Không phải anh ấy là con trai, như Fukaboshi, Ryuboshi và Manboshi sao? Luffy là con gái, phải không?"
"Uh, xin lỗi," Ace đỏ bừng mặt. "Đó là lỗi của chúng tôi. Luffy là con trai, nhưng chúng tôi để em ấy mặc những gì ẻm muốn."
"Có lẽ bọn tôi nên bỏ thói quen đó cho em ấy," Sabo trầm ngâm nói. "Nó đã gây ra rất nhiều nhầm lẫn."
"Đúng vậy, nhưng em ấy sẽ không vui nếu chúng ta nói với em ấy rằng em không thể mặc những gì em muốn. Chưa kể em ấy trông rất đẹp khi mặc chúng," Ace nói với Sabo.
"Đúng thế, nhưng hãy tưởng tượng khi em ấy lớn lên. Mọi người sẽ chế nhạo em ấy vì mặc váy, khi em ấy rõ ràng là con trai," Sabo nói.
"Có vấn đề gì với chiếc váy của em sao?" Luffy đứng dậy, cuối cùng cũng nghe được điều gì đó khiến cậu quan tâm. "Thật xinh đẹp." Cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi để xoay một vòng và khoe chiếc váy của mình.
"Hừm, vâng, đó là một chiếc váy rất đẹp-jamon," một giọng nói trầm vang lên từ phía sau các chàng trai. "Mặc dù vậy, có vẻ như nó đã được nhìn thấy ngày tốt hơn-jamon."
Giật mình, Ace và Sabo quay đầu lại thì thấy một người cá to lớn với bộ râu và mái tóc màu cam bù xù có đuôi màu xanh lam và đội vương miện trên đầu. Người cá vẫy tay với ai đó và nói điều gì đó trước khi đuổi cô ấy đi.
"Bố!" những đứa trẻ hoàng gia chào đón người cá lớn và công chúa bay đến để ôm ông ấy.
"Bó là gì?" Luffy hỏi.
"Bố, Luffy. Đó là một cách gọi khác của cha," Ace giải thích.
"Ồ, được rồi. Vậy ông là rồng à?"
Người đàn ông cười. "Không. Ta là nhân ngư vây tay, Vua của Vương quốc Ryugu, Neptune-jamon."
"Em nghĩ cha là rồng," nụ cười của Luffy tắt ngấm. "Em muốn nhìn thấy con rồng thực sự."
Sabo thở dài. "Luffy, rồng là sinh vật thần thoại. Anh không nghĩ có ai từng nhìn thấy rồng thật. Và Dragon là tên của cha em, ông ấy không phải thứ gì. Cha em không phải loài bò sát."
"Em không hiểu."
"Ugh, có lẽ chúng ta nên bắt ông nội cho Luffy xem ảnh của cha em ấy hay gì đó," Ace lầm bầm với tay che mặt.
Neptune cười khi ngồi xuống cạnh vợ con. "Bọn trẻ các cậu thật thú vị-jamon. Ta nghe nói các cậu đi cùng thuyền với Râu Trắng? Oh, nó đến rồi-jamon." Ông vẫy tay với người hầu gái mà ông đã nói chuyện trước đó và lấy một thứ mà cô ấy đưa cho ông. Ông chìa ra cho họ cầm. "Hãy coi đây là lời xin lỗi vì những gì người của ta đã làm với cậu. Ta hy vọng nó có kích thước phù hợp-jamon."
Ace lấy món đồ từ tay người đàn ông và giơ nó lên. Đó là một chiếc váy màu hồng, tương tự như chiếc mà Luffy đang mặc nhưng dài hơn.
Đôi mắt của Luffy lấp lánh và cậu ấy ngay lập tức cởi chiếc đang mặc để mặc chiếc mới vào. "Cảm ơn, ông già râu ria! Nó đẹp quá!" Anh xoay người trong đó.
Cả hai anh em của anh đều phải đối mặt với lòng bàn tay. "Tên ông ấy không phải là ông già râu ria, Luffy. Em thật thô lỗ."
"Huh?"
Neptune cười. "Đừng lo lắng về điều đó. Ta có thể nói rằng cái này hơi đặc biệt một chút. Chỉ là một chút-jamon." Ông cười thêm vài cái.
"Anh iu!" Otohime đập vào tay chồng mình.
"Ow. Anh đã làm gì-jamon?" người đàn ông to lớn rên rỉ.
Bữa trưa diễn ra tràn ngập tiếng cười và thức ăn bay tứ tung, nhưng gia đình hoàng gia không bận tâm. Sau đó, bọn trẻ chơi trong vườn. Các hoàng tử thậm chí còn dạy những đứa trẻ loài người cách sử dụng San hô sủi bọt. Họ dạy Luffy cách đuổi bắt nhau trong vườn, sử dụng bong bóng để giúp họ nổi lên và đi vòng quanh khu vườn.
Khi đến lúc cả ba quay trở lại tàu, Otohime và Neptune đã hộ tống họ trở lại.
-*/-*/-*/-*/-*/
Me: Chương này tận 10k từ, nên tui sẽ tách nó ra làm 2 chương nhé. Tui không biết mình có dịch sai chỗ nào không nên mấy bồ nếu được thì cứ bắt lỗi giúp tui nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro