Chương 40: Cơm nắm Xuân mầm.
Chương 40: Cơm nắm Xuân mầm.
Edit: Từ Băng.
Beta: Nguyệt giả.
Vương Nguyên Khánh kê phương thuốc xong, đem mấy gói thảo dược giao lại cho Vân Mạt, giúp hắc y nhân băng bó miệng vết thương.
Vân Mạt thanh toán tiền bệnh tiễn ông ra cửa.
“Vương thúc, việc hôm nay hy vọng thúc có thể giữ bí mật.” Đưa Vương Nguyên Khánh đến cửa, Vân Mạt không quên nhắc nhở ông một câu, “Ta lo lắng sự tình sẽ truyền đến tai sơn phỉ, sẽ khiến hắn hoảng sợ.”
Vương Nguyên Khánh gật đầu, “Vân Mạt, ngươi cứ yên tâm, ta chỉ lo trị bệnh cứu người còn mặt khác không quan tâm.”
Với người phủ Xương Bình Hầu nếu ông không phải là thầy lang thì sao ông dám xen vào.
“Đa tạ Vương thúc.” Được Vương Nguyên Khánh cam đoan, Vân Mạt lúc này mới yên tâm.
Tiễn Vương Nguyên Khánh đi, mặt trời đã xuống núi, bầu trời hồng hồng, từng nóc nhà khói bếp lượn lờ, Vân Mạt thấy thời gian không còn sớm, chạy nhanh vào nhà bếp nấu cơm chiều.
Hôm nay đi chợ mua gạo, Vân Mạt vo gạo vào nồi, chuẩn bị nấu một nồi cơm tẻ dùng để làm cơm nắm.
Vân Hiểu Đồng trông coi bếp nhóm lửa, củi lửa châm đến đỏ rực, rất nhanh mở nắp nồi ra, nước ra màu trắng sữa, cơm sùng sục trong nồi bốc lên bọt nhỏ, nhà bếp nhỏ hẹp bên trong tràn đầy mùi cơm chín.
Tiểu đầu đinh ăn không được ớt, đem cơm nấu trong nồi, Vân Mạt đem xuân mầm rửa sạch sẽ, cắt thành từng miếng nhỏ, gõ mấy quả trứng gà, chiếc đũa quấy đều để trứng hòa tan với nhau.
Một lát sau, mùi cơm nồng đậm từ nắp nồi phùng lên tràn ra, còn mang theo mùi gạo cháy giòn dụ người ta chảy ròng ròng nước miếng.
“Mẫu thân, cơm tẻ này thật là thơm.” Vân Hiểu Đồng ngồi trước bếp, nhìn Vân Mạt, liếm liếm môi.
Vân Mạt một bên làm việc, một bên nhìn hắn cười ôn hòa, “Đồng Đồng, hôm nay mẫu thân nấu cơm nắm cho con ăn.”
Tiểu đầu đinh bộ dáng xinh đẹp, trước kia, chỉ là không có thứ tốt nuôi dưỡng mới xanh xao nhỏ gầy, mấy ngày nay, hai mẹ con ăn đủ chất, bất quá thời gian ngắn ngủi, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã thấy có chút thịt.
Ngửi mùi cháy thơm lừng, Vân Mạt xem chừng nồi cơm, mở nắp nồi, cầm đũa gỗ đặt cái nồi sang bên cạnh mình, chờ lát nữa cơm nguội mới bắt đầu làm cơm nắm.
Cơm múc ra sạch sẽ, đáy nồi dính miếng cháy khô giòn vàng ươm, Vân Mạt đem cạo lên, tách ra thành từng khối nhỏ, đặt ở trong bát rồi đưa cho Vân Hiểu Đồng, “Đồng Đồng, đói bụng không, ăn trước chút miếng cháy cho lấp bụng, cơm cháy ăn rất ngon."
Vân Hiểu Đồng sờ sờ bụng, bên trong phát ra tiếng 'ọc ọc', khuôn mặt nhỏ đỏ lên, có chút xấu hổ đến đáng yêu.
“Đói bụng thì ăn đi, cơm chiều còn phải đợi chút nữa.” Vân Mạt thấy bộ dáng của hắn xấu hổ, ôn hòa cười.
“Mẫu thân, người mệt mỏi một ngày rồi, người cũng phải ăn.” Vân Hiểu Đồng nhận bát cơm, nhón mũi chân, đưa một miếng đầu tiên vào miệng Vân Mạt.
Tiểu đầu đinh rất hiểu chuyện, Vân Mạt nhai trong miệng miếng cháy chỉ cảm thấy ăn vào giòn tan, “Thật thơm.”
Ăn xong miếng cháy, Vân Mạt bắt đầu rang cơm, bỏ mỡ heo vào nồi, trộn đều, đổ trứng đã tan vào trong nồi, xào trên nồi thành trứng viên, cắt xuân mầm cùng nhau xào, thấy lửa vừa đủ liền cho thêm ít muối vào nồi.
Trứng gà tươi cùng xuân mầm mùi hương đậm đặc, cho dù chỉ thêm muối vào nhưng hương vị ấy vẫn thơm nức.
Xào xong, bên nồi cơm cũng hơi ấm, Vân Mạt rửa tay sạch sẽ rồi đặt nồi cơm lên bàn, bóp cơm nắm cũng đơn giản giống như nhồi bột vậy.
Làm cơm nắm xong, Vân Mạt lại nấu một nồi khoai tây bánh canh.
Khoai tây bánh canh cùng cơm nắm, thơm nức, ngon miệng, sự phối hợp tuyệt hảo của một bữa cơm, hai mẫu tử đều ăn đến no bụng.
Ăn qua cơm chiều, Vân Mạt dọn dẹp nhà bếp, đặt cơm canh để ở trong nồi cho hắc y nhân, trong bếp còn có chút than lửa nho nhỏ, có than lửa nhỏ ấm ấm cũng không sợ trong nồi cơm canh lạnh.
“Đồng Đồng, mẫu thân có việc, muốn đi qua nhà Hà bà bà một chuyến, con có đi cùng không?” Dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, Vân Mạt nghĩ phải đến Thu gia mượn Thu Thật một bộ y phục cũ cho hắc y nhân thay, nếu không một thân mang y phục đen như vậy sẽ có người thấy, cho nên vạn nhất nên chuẩn bị trước để tránh có người thấy được, còn có Quan Âm Đậu Hủ kia, nàng cũng chỉ có hai cánh tay, cũng không thể lo liệu hết quá nhiều việc, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có đi Thu gia nhờ Thu Nguyệt, Hạ Cửu nương hỗ trợ.
Trời còn chưa tối, Vân Hiểu Đồng dựa ghế gỗ vào cửa chính vẽ lại bảng chữ mẫu, nhìn Tuân Triệt đưa bảng chữ mẫu, tiểu đầu đinh yêu thích không buông tay, mừng rỡ miệng cười toe toét.
“Mẫu thân, người đi đi, ta ở nhà trông coi hắc y thúc thúc, sợ thúc tỉnh lại muốn tìm nước uống.” Nói xong hắn vẫn ông ngẩng đầu, chăm chú nhìn bảng chữ mẫu, ra vẻ ông cụ non vẫy vẫy tay.
Vân Mạt thấy bộ dáng chăm chú của hắn, cười khổ một chút.
Tiểu hài tử này, còn nghĩ lừa lão nương, trông coi hắc y thúc thúc là giả, luyến tiếc không muốn buông bảng chữ mẫu kia mới là thật, thật là, mới có bảng chữ mẫu thôi đã quên mẹ ruột rồi.
“Đồng Đồng, mẫu thân đi rồi, có việc liền kêu, biết không?”
“Đã biết, mẫu thân, người mau đi đi.” Đầu cũng không nâng, tay nhỏ lại một lần nữa vung lên.
“……” Vân Mạt lệ rơi đầy mặt, chẳng lẽ, nàng không có mị lực bằng một bộ bảng chữ mẫu sao? Suy!
Thu gia.
Vân Mạt đi vào sân Thu gia, Hạ Cửu nương và Thu Nguyệt đang ngồi ở một chỗ cùng nhau thêu thùa, Thu Thật thì ở một bên làm dây cỏ.
“Hạ thẩm, Thu Nguyệt muội muội, Thu Thật đại ca, đã ăn cơm chiều chưa?"
“Ăn rồi.” Hạ Cửu nương nghe thấy giọng Vân Mạt, ngẩng đầu lên, “Vân Mạt, sao chỉ một mình ngươi đến đây, Đồng Đồng đâu.”
Vân Mạt cười nhạt nói: “Hôm nay Văn Hương Lâu Tuân công tử tặng một bảng chữ mẫu, đang luyện chữ.”
“Mạt tỷ tỷ, Đồng Đồng rất thông minh, tương lai nhất định có tiền đồ.” Thu Nguyệt thu kim, cắn đứt chỉ thêu trong tay, đem một đôi giày đầu hổ nâng lên cho Vân Mạt xem, “Giày đầu hổ của Đồng Đồng chỉ vừa mới làm xong, muội còn nghĩ chút nữa đi nhà tranh, không nghĩ tới, tỷ lại tự mình tới, làm ta không kịp đi.”
Giày đầu hổ được làm tinh xảo rất đáng yêu, đôi đầu hổ thêu rất đẹp, mạnh mẽ oai phong, Vân Mạt nhận lấy nhìn kỹ, yêu thích không buông tay, “Hạ thẩm, Thu Nguyệt muội muội, thật quá cảm tạ các người.”
“Có gì phải cảm tạ, chỉ là làm giày cho tiểu Đồng Đồng thôi, hắn nếu biết có giày mới nhất định sẽ rất vui vẻ.” Hạ Cửu nương khẽ gắt một câu, “Đúng rồi, quần áo kia ta cũng chuẩn bị xong rồi, ngươi chờ chút, ta vào nhà mang ra cho ngươi.” Nói xong đứng dậy đi vào phòng.
Hạ Cửu nương vào nhà lấy vải ra, Vân Mạt liền nhìn Thu Thật nói: “Thu Thật đại ca, huynh có bộ quần áo cũ nào hay không, muội muốn lấy một bộ.”
“A? Ngươi muốn quần áo cũ làm gì?” Thu Thật vẻ mặt buồn bực.
Vân Mạt là một nữ nhân, muốn lấy quần áo cũ của nam nhân làm gì?
Vân Mạt cười cười, nhanh nhạy giải thích, "Chuyện là thế này, Vân gia phái gia đinh tới giúp đỡ mẫu tử chúng ta, mà gia đinh kia vận khí không tốt, trên đường gặp phải sơn phỉ, không chỉ tiền mà quần áo đều bị cướp mất, thiếu chút nữa còn mất mạng.”
Nàng đem những lời nói với Vương Nguyên Khánh lúc ấy nói một lần nữa cho Thu Thật, Thu Nguyệt nghe, sở dĩ nàng cố tình dấu diếm chân tướng, cũng không phải nàng không tin Thu Thật, Thu Nguyệt mà là không nghĩ lại dọa hai anh em bọn họ.
“Hừ, bên kia cuối cùng nhớ tới muội cùng Đồng Đồng, bọn họ may ra còn có lương tâm.” Vân Mạt đề cập đến Vân gia, Thu Nguyệt hừ hừ cái mũi, vẻ mặt không dễ chịu.
Thu Thật buông một nửa dây cỏ, nói: “Quần áo cũ thì có, chỉ cần vị đại huynh đệ kia không chê, ta đây sẽ mang tới.”
“Không chê, có đã không tồi rồi.” Vân Mạt vẻ mặt cảm kích nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro