Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Nói thành có ý.

Chương 34: Nói thành có ý.

Edit & Beta: Nguyệt giả.

Vân Mạt viết một lần năm món thực đơn, mỗi món là: Canh tiên cá đậu hủ, đậu hủ hầm uyên ương, toan canh quái đậu hủ, ngỗng quay đậu hủ, nhũ bồ câu đậu hủ. (N: sao toàn mấy cái tên quái quái ấy nhỉ -.- còn là đậu hủ)

Cách làm năm món này cũng rất đơn giản, cá, vịt, canh, ngỗng quay, nhũ bồ câu, kèm theo là nguyên liệu Quan Âm Đậu Hủ, nước canh nồng đậm, mùi vị thơm ngon, phối hợp rất hoàn mỹ.

Nàng vừa hạ bút xuống, cửa mai viên liền có người mở ra,
Hà chưởng quầy đi tới trước bàn, cũng không ngồi xuống, nói: "Vân cô nương......" Hắn muốn nói lại thôi, thần sắc có chút khó xử nhìn Vân Mạt.

"Hà chưởng quầy, ngài tới rất đúng lúc, ta cũng vừa viết xong thực đơn." Vân Mạt đem bút đặt xuống nghiên mực, thuận tay đem thực đơn viết chưa khô đưa cho Hà chưởng quầy.

Hà chưởng quầy tinh tế xem qua một lượt, vô cùng vừa lòng, "Làm phiền Vân cô nương rồi, chỉ là......."

Vân Mạt thấy ánh mắt khó xử của hắn, hai lần muốn nói lại thôi, liền chủ động dò hỏi:

"Hà chưởng quầy, có gì ngài cứ nói ra thẳng, không cần ngại."

Hà chưởng quầy nghĩ nghĩ, ngượng ngùng nói: "Vân cô nương, là như vầy, công tử nhà ta xưa nay thân thể không được tốt cho lắm, gần đây lại càng suy yếu, không ăn uống được gì. Vân cô nương ngươi làm đồ ăn rất tươi ngon, ngon miệng, cho nên, ta muốn nhờ cô nương một chút, chuẩn bị cho công tử nhà ta một bửa cơm, không biết cô nương có đồng ý không?"

Văn Hương Lâu nguyên liệu gì cũng có, chỉ là làm một bữa cơm, cũng không nhọc công gì, huống chi đây là Văn Hương Lâu, nếu không đáp ứng lời mời này, có thể sẽ mất đi sự hòa hợp hai bên.

Vân Mạt nghĩ một lúc, liền mỉm cười với Hà chưởng quầy nói: "Nếu Hà chưởng quầy đã mời như vậy, Vân Mạt làm sao có thể cự tuyệt lời mời của Hà chưởng quầy chứ."

Hà chưởng quầy vừa nghe xong, trong lòng vô cùng cảm kích, "Đa tạ Vân cô nương." Giờ phút này, trong mắt hắn đã tràn đầy sự cảm kích từ tận đáy lòng.

"Không biết vị công tử kia khẩu vị như thế nào? Là thanh đạm hay là cay?" Vân Mạt lại hỏi.

"Thanh đạm, công tử nhà ta khẩu vị thanh đạm." Hà chưởng quầy nhanh chóng trả lời, sau đó không chờ nỗi tự mình dẫn Vân Mạt vào sau bếp Văn Hương Lâu.

"Vân cô nương, nguyên liệu ở đây đều đầy đủ, cô nương cứ dùng thoải mái, nếu cần người hỗ trợ, cô nương cứ phân phó một tiếng."

"Được." Vân Mạt khẽ gật đầu.

Nhà bếp ở Văn Hương Lâu nàng có dùng qua một lần nên cũng quen thuộc, liền nhờ một tiểu nhị khác giúp một tay, rồi chính mình bắt đầu lựa chọn nguyên liệu nấu ăn. Nhớ tới hôm nay có mang theo nộn xuân mầm, Mộc Cẩn Hoa, nàng liền phân phó người đem tới, vừa lúc có hai dạng nguyên liệu nấu ăn.

Một khắc sau, Hà chưởng quầy tự mình bưng khay lên lầu hai trúc viên.

Trúc viên là một nơi thần bí, chưa bao giờ chiêu đãi vị khách được vào trúc viên.

Hà chưởng quầy bưng khay đứng trước cửa phòng, gõ cửa, nhẹ giọng nói: "Công tử, sáng nay ngài chưa dùng cơm, ta đã nhờ Vân cô nương làm một chút món ăn mới mẻ, ngài ăn nhiều mổ chút đi, vị Vân cô nương kia tay nghề làm đồ ăn rất lợi hại.”

“Khụ khụ……”

Hà chưởng quầy nói xong, bên trong phòng liền truyền ra liến tiếp tiếng ho khan nhỏ, sau đó lại yên tĩnh lại.

"Công tử...... Ai!" Hà chưởng quầy vẻ mặt bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt của hắn trở thành thất vọng, chuẩn bị bưng khay rời đi, thì phát một tiếng kẽo kẹt, cửa phòng trúc viên mở ra.

Một dung mạo thanh tú, thân thể nho nhã đứng ở cửa, hắn thấy Hà chưởng quầy chuẩn bị rời đi, liền gọi lại: "Hà chương quầy, công tử đang đói bụng, nói muốn ăn cơm."

"Được, được." Hà chưởng quầy vội vàng xoay người lại, vui mừng khôn xiết, lập tức đem khay đưa cho nam tử kia, còn thúc giục nói: "Tuấn Thư, ngươi nhanh nhanh đem đồ ăn vào đi, đừng để cho công tử đợi lâu."

Bên trong trúc viên trang trí rất thanh nhã, bước vào đã có một mùi dược hương nhàn nhạt bay tới, phía trước là một lụa mỏng được chia làm hai.

Tuấn Thư vén một bên lụa mỏng lên, đi tới đặt thức ăn lên bàn, cung kính nói: "Công tử, cháo này không có vấn đề gì, người nhanh ăn một chút để hạ nhiệt."

Trên bàn tổng cộng có ba món, một cá quế canh đậu hủ, hai xuân mầm kèm trứng gà, ba là cháo trắng trộn hoa dâm bụt.

"Ừm." Tuân Thư nói xong, một thanh âm ở sau màn lụa mỏng vang lên, tuy rằng chỉ là một thanh âm đơn giản, nhưng lại cực kỳ ôn nhuận, dễ nghe.

Cách một màn lụa mỏng, chỉ thấp thoáng thấy một thân ảnh xuất trần của một nam tử ngồi ở trước bàn, động tác dùng cơm cực kỳ ưu nhã.

Vị nam tử xuất trần này chính là chủ nhân sau lưng Văn Hương Lâu, Tuân Triệt.

Tuân Thư lẳng lặng hầu hạ một bên, nhìn công tử nhà mình bắt đầu động đũa, Tuân Triệt nhìn về phía vị nữ tử bên cạnh, hai người nhìn nhau, trên mặt đều nhàn nhạt ý cười.

Công tử cuối cùng cũng chịu ăn uống rồi.

Một lát sau, Tuân Triệt buông đũa xuống, ôn nhuận hỏi vị nữ tử bên cạnh: "Túc Nguyệt, Văn Hương Lâu khi nào có một đầu bếp mới?"

Những món thức ăn này, trước kia hắn chưa từng ăn bao giờ, thưởng thức qua, liền tự nhiên nghĩ tới Văn Hương Lâu có một đầu bếp mới.

"Công tử, Văn Hương Lâu gần đây vẫn chưa có đầu bếp mới, đây là do chính tay Vân cô nương làm, chỉ mới hợp tác với Văn Hương Lâu chúng ta." Túc Nguyệt đem sự tình từ đầu tới cuối nói cho Tuân Triệt.

"Ra là vậy...... Vị Vân cô nương này thật có tâm." Tuân Triệt lẩm nhẩm, ngôn ngữ ẩn hiện lộ ra ý tán thưởng đối với Vân Mạt, hắn trầm mặc một lát, phân phó nói: "Tuân Thư, ngươi đi tìm Hà thúc, kêu Hà thúc dẫn vị Vân cô nương này tới đây, ta muốn gặp nàng."
Tuân Thư hơi ngạc nhiên, liền lập tức tuân lệnh, "Vâng, công tử."
Không chỉ có Tuân Thư cảm thấy ngạc nhiên, mà ngay cả Túc Nguyệt cũng ngoài ý muốn nhìn Tuân Triệt, chỉ nhìn thấy sau lưng của hắn, nàng hơi hơi nhíu mày.

Công tử xưa nay tính tình thanh lãnh, cũng rất ít gặp ai, hôm nay tại sao lại muốn gặp một nữ tử không quen biết?

"Công tử, vị Vân cô nương này chỉ sợ là dồn hết tâm quyết để nịnh bợ Văn Hương Lâu, cho nên mới hao hết tâm tư để làm ba món ăn này." Túc Nguyệt nghĩ nghĩ, do dự mà mở miệng.

Ở Tỉ Quy Huyện này, những người nịnh bợ Văn Hương Lâu và công tử rất nhiều, thế nhân hiểm ác, nàng không thể không để phòng.

“Khụ khụ……” Lại là một trận ho nhẹ liên tiếp.

"Túc Nguyệt, không nên xem vẻ bề ngoài mà đánh giá, cái gọi là lấy lá che mặt, cũng không thể nhìn người bằng đôi mắt." Ho khan dừng lại, Tuân Triệt ôn nhuận nói, lần nữa phát ra sau màn lụa mỏng, "Vị Vân cô nương này có thật sự có tâm hay không, cứ nhìn thử rồi biết." Hắn nhìn thức ăn trên bàn, "Nhìn cá quế canh đậu hủ này có vẻ rất đơn giản, nhưng nhìn kỹ có thể thấy, xương cá đã được gắp ra hết, bỏ vào miệng là tan, ngươi cũng biết, cá quế rất nhiều xương, nếu là vô tâm thật, sao có thể lo lắng mà đem xương cá bỏ ra hết, còn có, cháo trắng trộn dâm bụt vừa vặn một chén này, chắc là Hà thúc đã nói cho vị Vân cô nương này biết ta thân thể ốm yếu, cho nên vị Vân cô nương này mới cố tình bỏ hết xương cá, cũng cố tình chỉ làm đúng một chén cháo trắng trộn dâm bụt, là sợ ta lâu bệnh ăn vào sẽ hư dạ dày, bị hóc xương cá, một lúc làm thương đến dạ dày."

Tuân Triệt dứt lời, Túc Nguyệt nhìn chằm chằm ba món ăn trên bàn, hơi giật mình.

Nàng không nghĩ tới, nhìn ba món ăn đơn giản như vậy, thế nhưng lại dồn tâm huyết vào đó rất nhiều, xem ra nàng thật sự đã đem lòng tiểu nhân đối với quân tử.

"Công tử giáo huấn rất phải, Túc Nguyệt ghi nhớ trong lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro