Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Tỉ Quy Huyện đệ nhất mỹ nữ

Chương 32: Tỉ Quy Huyện đệ nhất mỹ nữ.

Edit & Beta: Nguyệt giả.

Sáng hôm sau, Vân Mạt như trước đem tiểu đầu đinh gửi sang nhà Thu gia, rồi cùng Thu Nguyệt vội vàng lên đường.

Thu Nguyệt như cũ bán giày rơm thảo lót, Vân Mạt thì vác giỏ tre có Quan Âm Đậu Hủ, mặc khác còn có chuẩn bị vài món mới như Mộc Cẩn Hoa, xuân mầm.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, dọc theo con đường không gặp mấy bà nương lắm miệng nữa, liền rất nhanh đã vào thành Tỉ Quy Huyện.

Từ bên ngoài thành đã nghe thấy ồn ào, bước vào liền cảm thấy náo nhiệt, luôn luôn thấy người ra ra vào vào, hai phía đều có hàng khác nhau.

Mới sáng sớm đã phải đi năm dặm, Thu Nguyệt cũng đã mệt, nàng cõng sọt sau lưng, động tác nhanh nhẹn đi xuyên qua đám người, Vân Mạt vác giỏ theo sau.

"Mạt tỷ tỷ, ngươi nhanh lên, bên kia còn dư quầy hàng." Thu Nguyệt vừa chỉ vừa thúc giục, nhìn bộ dáng nôn nóng của nàng, như là sợ quầy hàng kia sẽ nhanh chóng có người chiếm.

Vân Mạt thấy nàng nôn nóng như vậy cũng hơi hơi mỉm cười, đi nhanh tới.

Chiếm được quầy hàng, hai người liền dọn hàng ra. Thu Nguyệt làm việc nhanh nhẹn, tính tình lại dễ nóng vội, làm một hơi không nghỉ, mới dọn hàng xong liền bắt đầu kéo giọng rao hàng.

"Bán giày rơm, thảo lót, Quan Âm Đậu Hủ đây. Quan Âm Đậu Hủ thơm mềm đây."

Nàng hắng giọng lên, hô to, thanh âm truyền thật xa, trên đường những người đang đi đều vây lại hỏi.

Thu Thật làm giày rơm và thảo lót rất chắc và bền, bộ dáng lại rất đẹp, giá cả cũng chỉ tầm một văn tiền, cho nên chỉ trong vòng một tách trà(*) Thu Nguyệt đã bán xong hết giày rơm và thảo lót.

Tiễn khách xong, Thu Nguyệt vẫn thấy đậu hủ của Vân Mạt còn nguyên, liền tò mò hỏi: "Mạt tỷ tỷ, Văn Hương Lâu không muốn mua Quan Âm Đậu Hủ nữa à? Sao không thấy tỷ đem vào đó bán cho nhanh, ở đây bán không được giá tốt, mệt lắm."

Vân Mạt cười nhạt, không vội nói: "Ta làm như vậy là có đạo lý của ta, chờ lát nữa ngươi sẽ biết."

Thu Nguyệt thấy nàng đã tính toán trước, thấy thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Trải qua nhiều ngày tiếp xúc với Vân Mạt tỷ, nàng hiểu một điều là: Mạt tỷ tỷ trong lòng luôn có sự chuẩn bị trước, Vân Mạt tỷ trước kia không có loại suy tính trước như vậy, cũng không dám phản bác cho chính mình như hôm nọ, đã nhiều ngày rồi, nàng hình như có cảm giác Vân Mạt tỷ tỷ đã thay đổi. Nhìn tỷ ấy mà như trong thấy một con phương hoàng ẩn ẩn sau lưng, giống như sẽ có một ngày giương cánh bay cao, cũng phát ra khí chất vương giả, nàng chỉ cần im lặng đi theo Mạt tỷ tỷ là được rồi, liền có thể xem mọi việc tiếp theo do chính Vân Mạt tỷ xử lý.

Vân Mạt thấy Thu Nguyệt không có ý định hỏi, liền quay đầu tiếp tục chăm sóc sạp của mình, cũng học theo bộ dáng của Thu Nguyệt hét thật lớn rao hàng: "Bán Quan Âm Đậu Hủ đây, Quan Âm Đậu Hủ thơm ngon mềm đây, ai đi ngang qua có thể lại coi một chút."

Lần trước họp chợ chưa có kinh nghiệm, nhưng lần này thì khác, lớn tiếng rao hàng cũng không còn ngượng nữa.

"Giá........" Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa tiến vào, trên kiệu có theo lục lạc bạc, bên cạnh lục lạc còn treo một túi thơm nhỏ, cứ vậy chậm rãi đi vào phố đông, những người đi bộ đều nhanh chóng chia ra hai phía để nhường đường.

"Mau xem, là Kim Linh tiểu thư."

"Không sai, trên xe có treo lục lạc bạc, đúng là Kim Linh tiểu thư đang ở trong xe ngựa."

Xe ngựa càng ngày càng gần, trong đám người, có mấy người là nho sinh y phục xanh nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn vào xe ngựa.

"Thu Nguyệt, vị Kim Linh tiểu thư này là ai?" Vân Mạt liếc qua trên xe ngựa một cái, thấy các bá tánh đều thống nhất tách ra hai phía nhường đường, giống như nghênh đón nữ thần vậy, liền thuận miệng hỏi Thu Nguyệt một câu.

Thu Nguyệt thu hồi ánh mắt hâm mộ, nói: "Mạt tỷ tỷ, ngươi rời khỏi kinh thành hai năm không vào lại thành, đương nhiên sẽ không biết, cũng khó trách tỷ không biết kim linh tiểu thư là ai. Vị này chính là Kim Linh tiểu thư, nữ nhi của thái gia Viên đại nhân trong Tỉ Quy Huyện, không chỉ thế, vị Kim Linh tiểu thư này tài mạo song toàn, tâm địa thiện lương, có thể nói là đệ nhất tài nữ, đệ nhất mỹ nữ trong Tỉ Quy Huyện này đấy."

Đệ nhất tài nữ cộng thêm đệ nhất mỹ nữ, khó trách các nho sinh kia đều nhìn với ánh mắt mê muội.

Vân Mạt cũng chỉ tùy ý hỏi thăm một chút, liền đố với vị Kim Linh tiểu thư mất hứng thú, việc nàng phải làm bây giờ chính là tìm mọi cách kiếm tiền, để dưỡng béo tiểu đầu đinh.

"Bán Quan Âm Đậu Hủ đây, Quan Âm Đậu Hủ nộn nộn ngon ngon đây." Tiếng rao lại bắt đầu rao hàng, tất cả mọi người đều chú ý đến vị Viên kim kinh này, chỉ duy nhất nàng kéo giọng rao hàng, thật rất gây mất hứng thú.

Quả nhiên, nàng rao xong một tiếng, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn theo âm thành, tập trung hết vào nàng, trên mặt của bọn họ đều không sai biệt lắm, quái dị giống nhau, đặc biệt là mấy vị nho sinh y phục xanh kia vẻ mặt cực kỳ mất hứng.

"Tuệ Trân, kêu xa phu dừng xe ngựa lại." Đúng lúc này, một giọng nói như giọt nước xuân ỏe trong xe ngựa vang lên, vô cùng êm tai dễ nghe.

"Vâng, tiểu thư." Nha hoàn Tuệ Trân lên tiếng, vén màn xe lên, phân phó cho xa phu dừng xe ngựa lại.

Xe ngựa dừng lại, Viên Kim Linh lại hỏi Tuệ Trân:

"Mới vừa rồi hình như có người rao bán Quan Âm Đậu Hủ? Quan Âm Đậu Hủ này không phải là món của Văn Hương Lâu bán hay sao, tại sao trong tiểu phố này lại có người rao bán?"

Tuệ Trân cũng cảm thấy kỳ quái, nàng vướn cổ ra ngoài đường nhìn, liếc mắt thấy sạp của Vân Mạt, liền cung kính nói với Viên Kim Linh: "Tiểu thư, là một thôn nữ ở đây đang rao bán Quan Âm Đậu Hủ."

"Ngươi xuống xe đi mua đi."

"Tiểu thư, người nếu muốn ăn Quan Âm Đậu Hủ có thể tới Văn Hương Lâu, tại sao có thể mua của một thôn nữ ở ngoài đường, ai biết thứ này ăn vào có sạch sẽ không? Người vốn là tiểu thư, vạn nhất tiểu thư ăn vào có chuyện gì, đại nhân cùng phu nhân sẽ lo lắng."

"Không sao, ta cũng không phải là kim tôn ngọc quý, sao có thể không biết ăn nhưng món do tiểu quán bán, người đi mua đi."

"Vâng, là nô tỳ lắm miệng."

Bên trong xe chủ tớ hai người đối thoại, bên ngoài những người gần xe ngựa đề có thể nghe rõ nội dung đối thoại của bên trong rõ ràng, một đám người âu khi nghe xong đối thoại đều tận đáy lòng giơ lên ngón cái đối với Viên Kim Linh.

Kim Linh tiểu thư đúng là lương thiện, thật không hổ danh là đệ nhất tài nữ, đệ nhất mỹ nữ ở Tỉ Quy Huyện.

Giọng nói của vị Viên Kim Linh đặc biệt nhu nhược như giọt nước lạc xuân, phong nhã như cánh liễu, các nho sinh nghe xong mà trong lòng nhộn nhạo.

Tuệ Trân sau khi nhận được mệnh lệnh liền cầm một giỏ tre tinh xảo xuống xe ngựa, sau đó đi tới sạp của Vân Mạt.

"Vị cô nương này, ngươi bán Quan Âm Đậu Hủ như thế nào?" Nàng đi đến trước mặt Vân Mạt, đánh giá Quan Âm Đậu Hủ xanh mơn mởn kia, liền bắt đầu dò hỏi giá.

"Mười lăm văn một cân." Vân Mạt không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.

Lần trước bán cho Văn Hương Lâu một chậu Quan Âm Đậu Hủ ước chừng bốn năm mươi cân, hơn nữa kèm theo ba thực đơn, tổng cộng bán được một lượng bạc, mà nay bán ở ngoài đường, hạ giá xuống một chút, một căn mười lăm văn, coi như cũng hợp tình hợp lý.

"Cô nương, xin hỏi ngươi muốn mua bao nhiêu? Ta cân cho ngươi." Vân Mạt mỉm cười hỏi.

"Cho hai cân đi, không được ăn bớt, tiểu thư nhà ta chính là thiên kim của Huyện thái gia." Nói tới Viên Kim Linh, Tuệ Trân vẻ mặt cao ngạo.

"Được, bảo đảm không ăn bớt." Vân Mạt lười cùng một nha hoàn tranh cãi, !ấy khối đậu hủ ra cân, ước chừng hai cân Quan Âm Đậu Hủ, liền bọc lại đưa cho nàng. 

Một tách trà(*): mười lăm phút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro