Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Mời thôn trưởng ăn cơm.

Chương 30: Mời thôn trưởng ăn cơm.

  Edit: Hàn Hàn.
  Beta: Nguyệt giả.

  Ở Dương Tước thôn này, Điền gia là một nhà giàu có, nhiều gia sản, nên vị trưởng thôn Điền Song Hỷ này đến bây giờ vẫn có vài phần uy nghiêm.

  Bị hắn lên tiếng trách cứ, Vân Xuân Sinh cùng Chu Hương Ngọc cũng không dám tiếp tục ồn ào, cả gia đình mấy người không chiếm được nửa điểm chỗ tốt, mặt mày xám xịt đi ra khỏi nhà tranh.

  "Nhìn cái gì, có gì hay ho mà nhìn, không muốn rửa chén, cho heo ăn nữa à?" Mấy người Vân gia rời đi, Chu Hương Cúc lắc lắc cánh tay, theo sát phía sau, lúc đi ra còn không quên xua đuổi thôn dân đứng xem náo nhiệt, lúc đi ra khỏi cổng tre còn không quên quay lại, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vân Mạt một cái.

  Người gây chuyện đã bỏ đi, chỉ một lát sau, nhà tranh khôi phục lại sự yên tĩnh, ở trong viện chỉ còn lại mẹ con Vân Mạt, người nhà Thu gia và thôn trưởng Điền Song Hỷ.

  "Mẫu thân..."

  Thu Nguyệt mới vừa buông tay ra, Vân Hiểu Đồng đã chạy như bay, nhào vào lồng ngực Vân Mạt.

  Vân Mạt vuốt tóc hắn, lửa giận đã nguôi đi, ôn nhu, nhỏ nhẹ nói: "Đồng Đồng, không cần sợ hãi, không có việc gì rồi."

  "Chỉ cần mẫu thân không có chuyện gì, con sẽ không sợ hãi." Vân Hiểu Đồng nhào vào lồng ngực Vân Mạt, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên.

  Vân Mạt trấn an tiểu đầu đinh, nhớ tới thôn trưởng Điền Song Hỷ còn chưa đi, liền xoay người nói: "Thôn trưởng thúc, ta có rán bánh bột ngô, nếu ngài không chê, thì ở lại ăn một bữa cơm với chúng ta đi."

  "Việc này..., đâu thể nào không biết xấu hổ như vậy chứ." Điền Song Hỷ một bên ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp bay ra, một bên giả bộ khách sáo nói.

  Thật ra, hắn chậm chạp chưa rời đi, là bởi vì ngửi thấy mùi thơm thức ăn bay ra từ trong nhà bếp, mùi hương này, chỉ vừa ngửi thôi đã thấy thèm chảy nước miếng, so với phụ nhân nhà mình nấu còn thơm hơn không biết bao nhiêu lần.

  "Việc này thì có gì mà ngượng ngùng, xấu hổ chứ." Vân Mạt liếc nhìn một cái đã nhìn ra Điền Song Hỷ chỉ giả bộ khách sáo nhưng cũng nói theo lời hắn, cố ý giữ lại, "Mới vừa rồi, nếu không có thôn trưởng thúc thay mẹ con ta chủ trì công đạo, chỉ sợ người Vân gia sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, giữ thôn trưởng thúc ở lại ăn bữa cơm rau dưa, đây là chuyện nên làm."

  Tuy rằng Điền Song Hỷ cũng không phải thật lòng giúp đỡ hai mẹ con bọn họ nói chuyện, nhưng tóm lại là hắn đuổi một nhà Vân Xuân Sinh ra khỏi nhà tranh, hai mẹ con bọn họ lại cư trú ở Dương Tước thôn lâu dài, xây dựng mối quan hệ tốt với Điền Song Hỷ, tương lai làm việc cũng thuận tiện hơn.

  "Thôn trưởng gia gia, người ở lại đây ăn cơm đi. Tối hôm nay, Hạ bà bà, Thu Nguyệt cô cô, Thu Thật thúc thúc đều ở nhà ta ăn cơm, rất náo nhiệt." Vân Hiểu Đồng gạt qua những chuyện không thoải mái lúc trước, tiến lên vài bước nắm lấy tay áo Điền Song Hỷ nói.

  Điền Song Hỷ cảm thấy tay áo bị kéo căng, rũ mắt nhìn tiểu nhân nhi ở trước mặt.

  Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc đánh giá Vân Hiểu Đồng, mà Vân Hiểu Đồng nâng khóe miệng cười, vẻ mặt đầy nét tươi cười nhìn hắn, trong lòng hắn âm thầm cảm thán, đứa nhỏ này mặc dù nhỏ gầy, nhưng cái trán bóng loáng, ngũ quan xinh đẹp, lại ưa nhìn, lễ phép, thật đúng là một đứa nhỏ hiếm thấy.

  "Thôn trưởng thúc, ngươi cũng đừng từ chối nữa, ở lại ăn cơm đi, vừa đúng lúc có Thu đại ca nói chuyện với ngươi." Vân Mạt thản nhiên nói.

  Điền Song Hỷ vốn dĩ chỉ là giả bộ khách sáo, bị Vân Mạt hai lần ba lượt giữ lại, hắn liền thuận theo gật đầu: "Vân Mạt nha đầu, ngươi đã nhiệt tình mời như vậy, thì ta cũng sẽ không khách sáo nữa."

  "Mạt tỷ tỷ, ngươi dẫn Đồng Đồng đi rửa tay đi, để ta đi dọn cơm."

  Hạ Cửu nương cũng không ngồi yên, chạy tới nhà bếp giúp Thu Nguyệt bưng thức ăn lên, Thu Thật đi lại không tiện, chuyện trong nhà bếp hắn cũng không giúp được gì, nên cùng với Điền Song Hỷ đi vào nhà chính.

  Vân Mạt giúp tiểu đầu đinh rửa tay sạch sẽ xong, đồ ăn nóng hầm hầm thơm ngon cũng đã dọn ra bàn.

  Điền Song Hỷ và Thu Thật nhìn chằm chằm vào bàn ăn, đại tràng heo xào bung, canh xương ống, cháo gạo trắng hoa dâm bụt, bánh rán bột ngô tể thái, nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, nhất là đại tràng xào bung, trên mặt bóng dầu, còn đang bốc khí nóng ra bên ngoài tỏa hương thơm.

  Vân Mạt múc cho mỗi người một chén cháo gạo trắng hoa dâm bụt, cười nói: "Thôn trưởng thúc, Hạ thẩm, Thu Thật ca ca, Thu Nguyệt muội muội, nhân lúc thức ăn còn nóng mọi người nhanh ăn đi, đại tràng heo xào bung và canh xương này để nguội ăn sẽ không ngon."

  "Vân Mạt nha đầu nói đúng, ăn đi, tất cả mọi người cùng động đũa nào." Điền Song Hỷ nhận lấy chén, dẫn đầu ăn, lúc này, Hạ Cửu nương, Thu Thật, Thu Nguyệt mới động đũa theo.

  Điền Song Hỷ gắp mấy miếng đại tràng xào đưa vào miệng nhai, lại uống một ngụm cháo, dựng thẳng ngón tay cái, khen: "Vân Mạt nha đầu, tay nghề nấu ăn của ngươi thật tốt."

  "Thôn trưởng thúc, nếu ngươi thấy thích, thì ăn nhiều một chút, tối nay ta nấu rất nhiều, đảm bảo mọi người ăn đủ." Vân Mạt thản nhiên nói.

  Một bữa cơm này, ăn cho đến khi gà vịt đều vào chuồng hết mới xong.

  Điền Song Hỷ thấy sắc trời không còn sớm, lúc này mới ăn no, cảm thấy mĩ mãn rời khỏi nhà tranh, Thu Thật cũng không ở lại lâu, Điền Song Hỷ vừa mới đi trước, hắn cũng rời đi sau, Hạ Cửu nương, Thu Nguyệt ở lại giúp đỡ Vân Mạt dọn dẹp, rửa chén.

  Rửa chén, dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, mặt trăng đã hiện lên, ánh trăng mông lung xuyên qua ngọn cây, chiếu vào nhà tranh, khiến cho nhà tranh vốn dĩ tối đen như mực có một chút ánh sáng.

  Có Thu Thật ở nhà trông nhà, sau khi thu dọn xong, Hạ Cửu nương và Thu Nguyệt ở lại tán gẫu với Vân Mạt.

  Vân Hiểu Đồng ngồi ở dưới ánh trăng, luyện viết tên mình, ba nữ nhân ngồi bên cạnh, câu được câu không nói chuyện.

  Vân Mạt cầm vải bông trong tay, vải này là nàng chuẩn bị dùng để may cho tiểu đầu đinh hai bộ quần áo mới, nhưng nàng lại không biết cắt may, vừa lúc có Hạ Cửu nương ở phương diện này có nhiều kinh nghiệm, nhân tiện nói: "Hạ thẩm, ta muốn làm cho Đồng Đồng hai bộ quần áo mới, nhưng lại không biết cắt may, nên chuyện cắt may này, đành phải làm phiền người giúp đỡ một chút."

  Hạ Cửu nương cầm lấy vải dệt trong tay Vân Mạt, mở ra, nhìn kĩ vài lần.

  "Có gì mà phiền toái chứ, chỉ là cắt may bộ quần áo chứ có phải việc gì to lớn đâu, như vậy đi, tối nay ta cầm vải dệt này về cắt, số vải ngươi đưa làm hai bộ quần áo có lẽ còn một chút vải thừa, năm ngoái ta bán còn một ít, để ta lấy số vải thừa đó làm cho Đồng Đồng đôi giày."

  Vân Mạt khẽ gật đầu: "Hạ thẩm, vậy làm phiền thẩm giúp đỡ rồi."

  Tiếng ếch kêu trong đêm truyền vào gian nhà tranh,trăang càng lúc càng lên cao, thời gian cũng không còn sớm nữa, Vân Mạt kéo Vân Hiểu Đồng đến bên mình, Hạ Cửu nương dùng thước trúc đo kích cỡ vóc người của hắn, xong xuôi mới cầm vải dệt cùng với Thu Nguyệt trở về nhà.

  Ngày hôm sau, mặt trời mới vừa ló dạng, Vân Mạt đã thức dậy, hâm nóng lại cháo gạo trắng và bánh rán ngô tể thái còn lại của ngày hôm qua.

  Hai mẹ con ăn điểm tâm xong, trời cũng vừa sáng hẳn.

  "Đồng Đồng, hôm nay mẫu thân lên núi Vụ Phong đào bẫy rập để săn thú, con muốn sang nhà Thu Nguyệt cô cô chơi hay cùng mẫu thân lên núi?" Lần trước, sau khi nhặt được chồn nước, Vân Mạt biết, trên núi Vụ Phong nhất định có rất nhiều thú hoang, nàng không biết dùng cung săn bắn như thợ săn, nhưng mà nàng thiết kế bẫy rập.

  Một bên nàng hỏi ý kiến của tiểu đầu đinh, một bên cầm cái cuốc, cái xẻng mới mua hôm qua lấy ra, lại lấy ít bánh bột ngô và nước bỏ vào trong giỏ tre, chuyến lên núi này, nàng dự định đến khi trời tối mới trở về, nên bữa trưa chỉ đành mang theo chút lương khô ăn luôn trên núi.

  "Mẫu thân, một mình người đi làm bẫy rập sẽ rất mệt, để con cùng đi với mẫu thân." Đều nói tiểu hài tử ham chơi, Vân Hiểu Đồng lại không giống như vậy, kéo lấy tay của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt lại mang nét trưởng thành không phù hợp với độ tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro