Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tặc bà nương nháo tới cửa.

Chương 2: Tặc bà nương nháo tới cửa.

Edit & Beta: Nguyệt giả.

Vân Hiểu Đồng không sợ, cắn mạnh Chu thị, Chu Thị hét lên, Vân Trân Châu mắng to Vân Hiểu Đồng, hắn một khắc sau mới nhả ra rồi chạy tới bên nàng, đứng trước mặt nàng chắn bảo vệ.

“Ai dám khi dễ mẫu thân, ta liền đánh người đó."

Vân Hiểu Đồng hùng hổ nói, đem cằm nhọn hất lên, rõ ràng thân thể đang run rẩy nhưng vẫn liều mạng bày ra bộ dáng không sợ hãi, trong mắt hiện ra sự quật cường.

Nhìn hắn lộ ra sự quật cường, nhưng lại không hợp với tuổi tác của hắn, nàng nhìn mà đau lòng.

Vân Mạt lòng chua xót, một dòng nước ấm vô hình chảy trong ngực, nhìn Vân Hiểu Đồng, càng nhìn càng yêu thích.

Tiểu gia hỏa này chắc đã chịu không ít đau khổ mới có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nếu là một tiểu tử năm tuổi khác, chỉ sợ núp trong lòng cha mẹ nũng nịu, khóc ròng. Mà tiểu gia hỏa này lại biết bảo vệ cho nàng, nhìn mà cứng rắn, thật là một đứa trẻ hiểu chuyện, nghĩ vậy, lòng nàng càng đau lòng.

"Đồng Đồng, lại đây, qua chỗ mẫu thân." Vân Mạt giọng nhẹ nhàng nói, vẩy vẩy tay với Vân Hiểu Đồng, một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy thế nhưng lại bị hai nữ nhân này khi dễ.

Đã lấy một đời kiếp trước đổi lấy một tiểu gia hỏa hiểu chuyện của kiếp này, vậy nàng liền sẽ trở thành mẫu thân của tiểu gia hỏa này, như vậy, bắt đầu từ hôm nay, tiểu gia hỏa này chính là bảo bối trong lòng nàng, ai dám mắng một chút, đánh một chút thử xem.

Thấy mẫu thân đang vẫy tay gọi hắn qua, đang muốn giơ chân xoay người nhào vào trong lòng mẫu thân, không bị Vân Trân Châu từ phía xa đi tới.

Ả hung tợn nắm lấy cổ áo của Vân Hiểu Đồng, ánh mắt độc ác, hận không thể đem tiểu gia hỏa này xé ra.

"Tiểu dã loại*, dám cắn bổn cô nương, xem bổn cô nương hôm nay có tát nát cái miệng của ngươi hay không."

Tiểu dã loại*: Con hoang.

Vân Trân Châu được Chu thị nuông chiều từ nhỏ, được gì có nấy nên liền thành ham ăn biếng làm, tính cách đanh đá, được Dương Tước có tiếng trong thành bảo hộ liền hênh hoan, không ai dám trêu chọc vào. Lúc này lại bị một tiểu oa năm tuổi cắn, nàng nuốt không trôi, tức giận mắng đồng thời giơ một cánh tay lên, chuẩn bị muốn tát Vân Hiểu Đồng.

Vân Mạt thấy Vân Trân Châu giơ cánh tay lên, trong chớp mắt hàn ý tăng lên, giơ tay chụp tới, ý muốn đem Vân Hiểu Đồng kéo về phía mình.

Nhưng vì Vân Trân Châu động tác quá nhanh, bàn tay rời xuống nên má phải của Vân Hiểu Đồng, móng tau sắc nhọn xẹt qua làm hiện ra một vết sướt dài.

"Đồng Đồng, đau không? Để mẫu thân nhìn một chút." Vân Mạt một tay kéo Vân Hiểu Đồng ôm vào lòng, ngồi xổm xuống, kiểm tra vết xướt trên má của hắn, lòng quặn lại.

"Mẫu thân, không đau, cũng không có chảy máu." Vân Hiểu Đồng thấy Vân Mạt vẻ mặt lo lắng, chính mình đánh nhẹ trên chỗ trầy xướt, nặn ra một khuôn mặt tươi cười, ý là mẫu thân nhìn này, không có đau.

"Mẫu thân đừng lo lắng, ta thật sự không có việc gì." Khuôn mặt tuy là cười nhưng hốc mắt đã nhiễm một tầng sương, nước mắt đảo quanh, đau muốn khóc nhưng vẫn liều mạng nghẹn lại.

Vân Mạt thu hết vào mắt, đau thắt.

"Đồng Đồng ngoan, nếu đau là phải khóc, mẫu thân sẽ không chê cười ngươi."

Thật là một tiểu gia hỏa kiên cường, nhỏ nhắn như vậy, lại nói không đau.

An ủi Vân Hiểu Đồng, Vân Mạt bế hắn lên giường: "Đồng Đồng ngoan, ngồi ở đây xem mẫu thân đuổi người xấu đi, sau đó chúng ta nấu cơm ăn."

"Được." Vân Hiểu Đồng thật mạnh gật đầu, nhìn Vân Mạt đầy dựa dẫm.

Hắn phát giác, mẫu thân hình như đã thay đổi, trở thành rất lợi hại.

Vân Mạt xoay người nhìn Vân Trân Châu, khóe miệng giương lên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén trói chặt trên người nàng.

Bị ánh mắt đó bám chặt, Vân Trân Châu run rẩy, có chút sợ hãi.

"Vân Mạt, ngươi trừng mắt ta cái gì, bị quỷ nhập à? Còn không mau cho heo ăn, heo đói rồi kìa."

Vân Mạt không thèm nghe Vân Trân Châu nói, đi vài bước đến trước mặt nàng, lưu loát bắt lấy cổ tay của nàng, sau đó ra sức nhéo.

Một động tác trong chớp mắt đã hoàn thành, chờ Vân Trân Châu phản ứng lại thì đã đau đến nhe răng nhếch miệng.

"Xú nữ nhân, ngươi thử mắng Đồng Đồng một câu thử xem, tin hay không ta đánh rớt răng cửa của ngươi." Vâm Mạt lạnh lùng nói, giọng nói vang lên ở trong nhà tranh làm tăng theo khí chất bễ nghễ thiên hạ*.

Bễ nghễ thiên hạ*: Không xem ai ra gì, giọng điệu cứng rắng, lạnh lùng.

Kiếp trước nành là tổng tài, nếu như không bễ nghễ thiên hạ, không cương quyết nóng nảy, sao có thể trấn trụ những tên quản lý xảo quyệt kia.

Vân Trân Châu sợ tới mức dại ra, mắt trừng lớn, không dám tin đây là Vân Mạt, ngay cả chỗ đau cũng hết cảm giác.

Chu thị thấy nữ nhi bị Vân Mạt nhéo, trong mắt hiện lên gân đỏ.
Nàng là bảo bối khuê nữ, ngay cả Chu thị này còn không dám đánh, mắng một chút, thế nhưng hôm nay cái tiểu tiện nhân lại dám!

"Đúng là đồ đê tiện, ngươi hướng ông trời cho mượn lá gan sao? Dám làm trò trước mặt lão nương đánh Châu nhi, xem lão nương hôm nay có đánh gãy chân ngươi, xé nát miệng ngươi hay không."

Chu thị dậm dậm chân, sắn tay áo lên, hét một tiếng, ngũ trảo* nhào vào hướng Vân Mạt.

Ngũ trảo*: đánh loạn xạ.

Đôi tay kia hàng năm làm việc, đầu ngón tau đều là móng nhọn, há mồm mắng chửi người làm lộ ra một hàm răng vàng, miệng nói ra liền nước miếng bay tứ tung.

Vân Mạt nghiêng người né những nước miếng linh tinh, sẵn ném Vân Trân Châu sang một bên.

Vân Trân Châu bị quăng ngã một cái hơi lảo đảo, thân hình lao tới bức tường: "Ai da......"

Theo tiếng hô "Ai da", chỉ thấy nàng nằm trên đất hình như X.

Chu thị nhào tới, mười móng tay nhọn hướng trên mặt Vân Mạt lao tới.

"Mẫu thân, người cẩn thận một chút." Vân Hiểu Đồng ngồi trên giường xem mà lo lắng, gương mặt nhỏ nhăn thành một đoàn, hận không thể xuống giường hỗ trợ. (Edit: Giường dao quá mà sao ẻm xuống được :v)

"Đồng Đồng đừng lo lắng, mẫu thân không có việc gì." Vân Mạt vừa trấn an Vân Hiểu Đồng vừa linh hoạt né sang một bên để tránh móng vuốt của Chu thị.

Thấy Chu thị quào hụt, nàng nâng chân phải lên hung hăng đá vào mông Chu thị.

"Ai da, mông của ta, đáng chết, ngươi cũng dám đá lão nương, a da, đau chết lão nương."

Chu thị hô thiện gọi địa, cùng Vân Trân Châu ngã thành một đoàn.

Vân Mạt đi tới, đôi mắt lãnh từ trên cao nhìn xuống, nhìn hai người họ cảnh cáo:

“Nếu ta nhớ không lầm, nhà tranh này là chính ta dùng một cây trâm ngọc màu tím để đổi với các ngươi, nơi này là nhà của ta, nên ta có quyền xử lý các ngươi, mau cút."

Đồng Đồng bị thương là do hai mẹ con ả ban tặng, nếu hai mẹ con ả da vẫn còn ngứa, nàng không ngại 'gãi' dùm đâu.

Vân Trân Châu run run một cái, từ trên đất bò dậy.

“A! Vân Mạt trúng tà.”

Nàng cũng không quên túm Chu thị dậy, nói: “Nương a, chúng ta chạy nhanh về nhà đi, Vân Mạt bị ác quỷ bám vào người rồi."

Chu thị ngẩng đầu, vừa lúc thấy Vân Mạt mắt lạnh lẽo nhìn nàng, cũng nói; “Quỷ a, yêu quái a.”

“Cút!” Vân Mạt lạnh lẽo.

Hai mẹ con Chu thị cùng đỡ nhau chạy ra ngoài, chạy mà mặt với mông dường như ngang nhau, nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi nhà tranh, thiếu chút nữa là rớt đế giày ra khỏi chân.

------ lời nói ngoài lề ------

Các cô nương, thỉnh nhận hàng mới nga, chỉ có thuận lợi thông qua, mặt sau số lượng người đọc cũng tăng lên so với mực độ đọc cũ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro