Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Buổi liên hoan tại nhà.

Chap này tặng các bạn: KhaiThienCa JacksonMint Jackson_My jacksonmiu28 Jacksons_Yi JacksonsNgas JunYi2811 KarryJackson1998 karryjackson1206 karrywangjacksonyi MapJackson YiJackson976 KarryYi567 KarryYi567 karrybaoboi1999 KarryChang _Kuma-chan_ chanssoll oMinh32 HannyTorika PhuNhanHoDich RubiiPhm HoangLinhNguyetTran ChiChi909587 dichthienthu2811 Hyy2504 coconut11420 nasakami ndbh1234 NinaKTs-2821 Nina_KhaiThien2821 ThaoCLA ThaoLanguageClover TunKhiVng968 KTs-2811 KTs-Su khathien_KTs KTs2109 thienchip2811 Thien1403 KaiXi_1109 NkockLubyy _ZANYING_ ZAN_YING LannM4 LannM4_KXO VyyDuongg KenNhi2803 TieuYeuTieuYeu PhuongTran523 YoonKarry_0921 Mun_Clover MunTrn8 user33099051 user36085793 user59928088 KimAnh234754 MonsCugsThinsThins ThinThin685 HnsClover wanghemin khaithienthu ronminkhaithien Pu_KTs tch210

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! 🍷🍷🍷🍸🍸🍸🍹🍹🍹
---------------------------------------------

Chương 6: Buổi liên hoan tại nhà.

Nhanh chóng lái xe rời khỏi chỗ kia, Thiên Tỉ không muốn mình lại gặp rắc rối với cảnh sát. Về đến nhà, Thiên Tỉ lấy hết đồ trong cốp xe ra rồi mang vào nhà; sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Thiên Tỉ phủi tay rồi cất áo khoác vào tủ, cậu tự tin rằng ngày đó sẽ ổn thôi, và cậu cũng không nghĩ mình nên mua bong bóng hay nến vì như vậy rất sến......

Gật gù hài lòng với những gì bản thân đã thu xếp, Thien Tỉ định lên lầu đi ngủ nhưng cậu chợt nhận ra có điều gì đó sai sai ở trong nhà của mình......

-Sao anh vẫn còn ở đây? Còn nữa lúc nãy tự nhiên đi đâu mất, có biết suýt nữa tôi đã......à mà thôi, nói chung bây giờ anh đi đi......- Thiên Tỉ nói với Tuấn Khải mấy câu như mắng sau đó nhanh chóng đẩy anh ta ra ngoài rồi khóa cửa chặt lại......

......Có chút kì lạ......Đó là cảm giác của Thiên Tỉ......Không lí nào lại có chuyện đó xảy ra......Không thể nào......Thiên Tỉ vừa tắm vừa suy nghĩ rồi lại nhìn bản thân trong gương......cậu có đôi mắt buồn, bờ môi nhỏ nhắn, cái đầu thì đang hơi nghiêng nghiêng, nước làm vài cọng tóc nhỏ dính lên mặt,......Không thể nào...... không thể nào cậu lại xem Tuấn Khải là......bạn......
Vậy tại sao cậu lại quay lại? Cũng đâu phải trách nhiệm chăm sóc Tuấn Khải là của Thiên Tỉ? Cậu cho anh ta ăn uống một ngày 3 bữa đã là làm phúc lắm rồi, thậm chí cho dù bây giờ cậu có gọi cảnh sát hay thứ gì đó bắt Tuấn Khải đi, cậu vẫn không có ảnh hưởng gì......Vậy rốt cuộc là tại sao một con người luôn muốn sống một mình và ghét những ai xâm nhập vào đời sống của mình như cậu lại giúp đỡ Tuấn Khải? Rốt cuộc là tại sao?......

Thiên Tỉ ra khỏi nhà tắm, tay cầm khăn bông lau mái tóc đang ẩm ướt rồi mang đôi dép bông đi lạch bạch xuống nhà; tối nay cậu muốn ngủ ở gần lò sưởi, thật ám áp! Rót 1 cốc nước ấm, Thiên Tỉ mở laptop kiểm tra mail, cơn gió lành lạnh ngoài cửa sổ làm cậu rùng mình. Thiên Tỉ đứng dậy ra đóng cửa sổ nhưng cậu lại nhìn thấy Tuấn Khải đang ngồi co ro ngoài cửa sau, tay lúc nào cũng nghịch nghịch đất. Thấy có người nhìn mình, Tuấn Khải ngẩng đầu lên thì......

"RẦM!!!!!!"

Thiên Tỉ đóng cửa thật nhanh rồi về chỗ gần lò sưởi ngồi. Thiên Tỉ vuốt tóc mái sang một bên, tiếp tục cắm đầu vào laptop; blog này cũng hay thật, còn đăng truyện của cậu nữa này, còn có cả bình luận nữa. Làm sao các fan lại đáng yêu như vậy chứ? Trước giờ Thiên Tỉ cũng chưa thật sự quan tâm đến những gì độc giả nghĩ về truyện của cậu, cậu chỉ viết thôi, rồi sau đó gửi cho nhà xuất bản rồi nhận tiền. Tất cả chỉ có vậy. Chắc là bây giờ rảnh rỗi sinh nônn nổi nên cậu mới lên xem bình luận của fan đây mà..... Thiên Tỉ xem tiếp mấy blog nữa rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, cậu không biết rằng bên ngoài cửa sổ vẫn có một đôi mắt ngu ngơ luôn dõi theo từng hành động, cử chỉ của Thiên Tỉ m, cho đến khi cậu ngủ thì ánh mắt đó mới yên tâm và rời đi chỗ khác......

----------------------------

Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua khung cửa sổ làm Thiên Tỉ thức giấc. Trời hôm nay trong xan, không khí rất trong lành, Thiên Tỉ nhẹ nhàng tản bộ trong khu vườn quanh nhà của cậu; những hạt giống cậu trồng mấy ngày trước đã lên mầm rồi, mặc dù thời tiết bây giờ khó chịu, cây hoa khó lớn nhưng cũng nhờ cậu vẫn hằng ngày chăm sóc nên chúng vẫn lên mầm thật đẹp. Thật thú vị mà! Thiên Tỉ ngồi xổm xuống tưới nước cho từng luống hoa; thỉnh thoảng cậu lại dùng tay xới xới đất cho đất tơi và dễ ngấm nước......
Tuấn Khải không biết đến lúc nào, cũng ngồi xổm ngay cạnh Thiên Tỉ, chăm chú quan sát từng động tác của cậu mà Thiên Tỉ vẫn nhẹ nhàng tưới hoa, mắt không nhìn cũng biết ai đó đang ở bên cạnh mình......

-Tối nay mấy người kia sẽ đến đấy. Anh nhớ đừng có xuất hiện bậy bạ, phải trốn đi. Còn thức ăn tôi sẽ đưa cho anh trước. Anh chỉ cần......trốn đi thôi! - Tuấn Khải ngạc nhiên nhìn Thiên Tỉ, không phải bạn bè tới thì nên vui sao? Tại sao nét mặt của Thiên Tỉ lại trở nên nặng nề đến vậy?

-Muốn hỏi tại sao tôi không được vui thế này hả? - Thiên Tỉ bình thản hỏi, đưa mắt nhìn Tuấn Khải rồi cúi xuống tưới hoa tiếp...... - Anh nghĩ tôi tự kỉ hay gì cũng được, vì từ lúc đại học tôi đã vậy. Tôi không thích có bạn, luôn ngồi một mình, ăn cũng một mình, học cũng một mình, chơi cũng một mình,...... Bởi vậy anh thấy đấy, đâu phải ai cũng có thể đến cái nơi khỉ ho cò gáy này một mình như tôi đâu chứ ...... - Thiên Tỉ vừa nói vừa cười nhạt...... -Là vậy đấy, tôi không có bạn, cũng không muốn có bạn, nhưng tôi lại không thể từ chối bọn họ được...... - Dường như có thứ gì đó ngăn lại ở cổ Thiên Tỉ, khóe mắt cậu ươn ướt. - A! - Thiên Tỉ dùng tay lau đi nước mắt nhưng tay cậu lại dính đất rất bẩn nên làm mắt cậu càng khó chịu hơn nữa. Giống như cười cho sự lúng túng của mình, Thiên Tỉ miệng méo xẹo, vội đứng dậy đi vào nhà, mặt ngửa lên trời khổ sở. Tuấn Khải nhìn theo bước chân nghiêng ngả của Thiên Tỉ rồi cũng đứng dậy đi theo cậu......

-Tại sao lại đi kể chuyện với anh ta chứ? - Thiên Tỉ đứng trong nhà vệ sinh rửa mắt, vừa rửa vừa tự trách bản thân cẩu thả. Tự nhiên lại lộ vẻ mặt tâm trạng như vậy làm gì chứ? Khác gì cậu đang xem anh ta là bạn thân để tâm sự......Nhưng mà.....cái cách nói chuyện với một người không thể nói gì, chỉ im lặng đó làm người ta cứ muốn nói hết bí mật ra một cách thành thật, mặc dù anh ta chẳng yêu cầu hỏi han gì. Thật lạ!......
----------------------------
Tối đến, Thiên Tỉ mặc một bộ đồ đơn giản, chỉ là quần jean và áo sơ mi sọc đen trắng; cậu đang luôn tay chuẩn bị đồ ăn trên bàn thì tiếng còi xe inh ỏi ngoài kia vang lên. Đoán chắc bọn họ đã đến, Thiên Tỉ chấn chỉnh lại tinh thần rồi nở nụ cười trên môi, chân bước nhanh ra ngoài để đón mấy người kia. Hai chiếc xe màu đỏ và cam đậu ngay cạnh xe của Thiên Tỉ, cậu mời bọn họ vào nhà, miệng nói vài câu chào hỏi xã giao......

-Woa, Thiên Tỉ, nhà cậu sướng thật đấy, nhà văn lớn có khác! - Mấy người bạn vừa bước vào nhà liền thốt lên, Thiên Tỉ ngại ngùng chỉ cười cười, cậu đoán bọn họ đã biết trước thông tin của cậu thông qua mạng xã hội, họ chỉ là đang giả bộ thôi; thậm chí trong đám gần 10 người kia, Thiên Tỉ vẫn không biết ai là người tên Tôn Duy đã nói chuyện điện thoại với mình. Mọi người nhanh chóng bỏ hết đồ lên ghế sofa rồi thăm thú xung quanh, Thiên Tỉ thì lại chạy vào bếp dọn hết đồ ra......

-Cậu nói chỗ đó có spa mới mở sao? Được rồi, để mấy hôm nữa chúng ta đi đi!
-Hay là đi tắm đi. Hồ bơi chỗ đó rộng lắm!
-Cậu nghĩ tớ có nên mua 1 bộ bikini mới không nhỉ?- Cả đám cười nói khúc khích, bàn tán sôi nổi, Thiên Tỉ chỉ cầm trên tay đĩa đồ ăn, vừa ăn vừa nghe nói giống như mình tham gia vào cuộc nói chuyện đó vậy nhưng nụ cười chỉ dừng lại 1 cách gượng gạo......À, Hiên Tỉ, cậu lấy dùm mình ít đá lạnh được không? Chỗ này hết rồi! -Một cậu bạn nói với Thiên Tỉ, tay dốc ngược cái thùng đá mỉm cười với cậu.

-Được rồi, đợi một chút, mình đi lấy! - Thiên Tỉ gật đầu đi vào bếp lấy một ít đá lạnh. Không hiểu tại sao tâm trạng của Thiên Tỉ lại thấy khá hơn khi đi vào nhà bếp, cậu đâu phải tên Hiên Tỉ, ngay cả cái tên cậu bạn kia cũng không nhớ nổi thì bạn bè cái gì cơ chứ......

Thiên Tỉ vừa quay lại định đi ra ngoài thì bắt gặp cái đầu lổm chổm quen thuộc sau tủ bếp......

-Này! - Thiên Tỉ kéo tay áo Tuấn Khải ra ngoài. - Sao......- Thiên Tỉ thậm chí nói còn không nên lời đã vội bịt mũi lại. - Làm sao người anh lại có mùi khó chịu như vậy chứ? Nhưng mà.....tôi đã nói anh đừng xuất hiện ở trong nhà rồi mà, sao anh ở đây? - Thiên Tỉ kìm chế để mình không lớn tiếng
nhưng mà hỏi cũng vô ích, Tuấn Khải có nói được đâu. Thiên Tỉ bất lực vò đầu; không thể để ai đó thấy được Tuấn Khải, bằng mọi cách phải giấu anh ta đi......

-Thôi anh lén đi lên lầu đi, bọn họ ngoài kia sẽ không thấy đây. Nhớ ở trên lầu, đừng có đi vào phòng nào lung tung đấy. - Thiên Tỉ dặn dò Tuấn Khải cẩn thận rồi đi ra ngoài, ánh mắt cậu vẫn khó hiểu......Làm sao anh ta vào nhà được trong khi cậu đã đóng cửa cẩn thận nhỉ?

-Cảm ơn cậu nhé! - Cậu bạn kia lại mỉm cười với Thiên Tỉ, bọn họ bật nhạc rồi rót chai rượu đem theo ra uống và lắc lư theo điệu nhạc. Bây giờ nhìn nhà Thiên Tỉ giống như cái vũ trường hơn là biệt thự rồi đấy......
Thiên Tỉ thì chỉ ngồi một chỗ ăn bánh, cậu không hứng thú với nhạc nhẽo, mà thật ra cũng chẳng ai quan tâm đến con người nhỏ bé như cậu. Thiên Tỉ càng nghe lại càng không thấy loại nhạc này có thể lọt nổi vào tai mình, càng nghe lại càng nhức đầu, cậu tính đứng dậy thì lại thấy một cậu bạn nào đó đang lục lọi trong bàn làm việc của cậu ở phòng khách. Thiên Tỉ chau mày, có lẽ vì đèn hơi tối nên cậu nhìn không rõ là cậu bạn nào, cậu ta đang tìm cái gì chỗ laptop của Thiên Tỉ vậy? Đặt đĩa bánh xuống bàn, Thiên Tỉ nhẹ nhàng đi tới gần cậu bạn kia rồi cất tiếng hỏi:

-Cậu này, cậu tìm cái gì sao?

-HẢ? - Cậu bạn kia nghe thấy tiếng Thiên Tỉ thì giật bắn người, lập tức quay lại nhìn chằm chằm vào cậu rồi lại lúng túng quay sang chỗ khác...... - À không.....không có gì, mình chỉ...... - Không đợi cậu ta nói hết câu, Thiên Tỉ đã đi đến gấp laptop lại, trước lúc đó, cậu còn nhìn thấy file word của mình trên laptop bị mở ra nữa......

-Mình chỉ......chỉ tìm khăn giấy thôi......đúng, là khăn giấy đó!

-Cậu say sao? -Thiên Tỉ tiếp tục hỏi cậu bạn kia.

-À......ừ, mình nghĩ......à mình chắc là say rồi......Khăn giấy làm sao có ở chỗ này được......À xin lỗi cậu nhé......- Cậu bạn kia ấp úng nói rồi đưa ánh mắt lảng tránh ra chỗ khác. Thiên Tỉ nghi hoặc quan sát thái độ kì quặc của cậu ta rồi chừng mắt , nở một nụ cười nửa miệng nói với cậu bạn kia:

-Cậu say rượu mà bấm laptop cũng giỏi quá nhỉ? Còn biết vào chỗ nào tôi lưu truyện mới viết cơ đấy!

Cậu bạn kia nghe Thiên Tỉ chết lặng; cậu ta đứng im tại chỗ giống như không còn gì để nói nữa. Thiên Tỉ thật sự tức giận, cậu đã đổ tâm huyết cho ngày hôm nay đến bao nhiêu, phải rất khó khăn mới viết được những tác phẩm mang lại sự thành công cho mình, ấy vậy mà lại còn có người lợi dụng cuộc tụ tập bạn bè này để đến lấy trộm truyện cậu, điều tối kị nhất mà không một nhà văn nào muốn gặp phải......

-Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát. Cậu đã lấy được bao nhiêu tâm huyết của tôi rồi? Thiên Tỉ tức giận ôm lấy laptop rồi đùng đùng đi lấy điện thoại di động. Cậu bạn kia thấy vậy vội chạy theo bắt lấy cánh tay Thiên Tỉ.

-Chờ đã. Thật sự......tôi chưa làm gì laptop của cậu cả. Chưa lấy gì cả. Vì vậy......đừng báo cảnh sát...... - Cậu bạn tỏ thái độ nài nỉ thảm thương nhưng Thiên Tỉ thậm chí một chút động lòng cũng không có mà lớn tiếng nói:

-Chuyện đó làm sao tôi biết được, cậu buông ra, để cảnh sát làm rõ chuyện này thì tốt hơn! - Thiên Tỉ hất mạnh tay cậu bạn kia ra rồi vội lấy điện thoại nhanh chóng bấm số.

Cậu bạn kia dường như bị dồn đến đường cùng liền vội vàng giật lấy cái điện thoại của Thiên Tỉ rồi quăng mạnh xuống sàn. Ai nấy cũng đều giật mình, nhảy nhót gì cũng dừng lại hết, một người còn chầm chậm ấn nút tắt nhạc.

-ĐÃ NÓI LÀ ĐỪNG CÓ BÁO CẢNH SÁT RỒI MÀ! - Cậu bạn kia hét lên làm Thiên Tỉ mở to mắt nhìn cậu ta, khuôn mặt hiện rõ nét ngạc nhiên.

-Cậu......có chuyện gì thế? -Một người trong đám chạy đến hỏi cậu bạn kia nhưng cậu ta nào có quan tâm mà chỉ một mực nhìn Thiên Tỉ như muốn giết người, mắt cậu ta trợn to, hơi thở thì gấp gáp......

-Nếu không có gì sao cậu phải khẩn trương như vậy? Cậu đã trộm được thứ gì sao? - Thiên Tỉ không hề sợ sệt mà còn cứng miệng nói, tuy tim muốn rụng rời nhưng cậu cũng phải nghĩ cho bản thân mình chứ......

-ĐỪNG CÓ LÀM LỚN CHUYỆN LÊN. TÔI KHÔNG CÓ LẤY CÁI GÌ CỦA CẬU HẾT. CẬU CHO MÌNH LÀ NGƯỜI NỔI TIẾNG RỒI NÊN THÍCH VU OAN CHO NGƯỜI KHÁC CHỨ GÌ? - Cậu bạn kia vẫn cố chấp cho là mình không làm gì, nhưng thái độ sợ hãi của cậu ta đã nói lên tất cả......
Bất chấp chuyện đó, Thiên Tỉ trầm ngâm một lúc rồi không nói không rằng tiến tới nhặt lại điện thoại, cậu bạn kia thấy vậy liền lao đến định lấy cái điện thoại nhưng Thiên Tỉ đã nhanh chóng quay lưng lại không cho cậu ta lấy được. Hai người giằng co qua lại thô bạo nhưng sức của một người gầy gò như Thiên Tỉ làm sao bằng với sức của một người đàn ông thân hình sáu múi lại còn cơ bắp vô cùng rắn chắc cơ chứ. Cậu bạn kia xô Thiên Tỉ ngã xuống sàn gỗ, khuỷu tay do bị quệt xuống sàn mà rỉ máu......

-A...... - Thiên Tỉ nhăn mặt ôm tay đau đớn.

-Này, cậu sao thế? - Mấy người đứng ngoài cuộc bắt đầu thấy tình hình căng thẳng, vội ra can ngăn cậu bạn kia lại, một cậu bạn khác đứng ra xin lỗi Thiên Tỉ:- Xin lỗi nhé Thiên Tỉ, có lẽ cậu ấy say quá rồi......

Mặc dù nhận được lời xin lỗi nhưng nét mặt của Thiên Tỉ vẫn đen kịt, đôi mắt thất thần, một tay ôm tay bị thương vẻ đau đớn......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro