Chương 5: Không thể bỏ rơi......
Chap này tặng các bạn: KhaiThienCa Jackson_My JacksonMint jacksonmiu28 Jacksons_Yi JacksonsNgas KarryJackson1998 JunYi2811 karryjackson1206 karrywangjacksonyi _Kuma-chan_ KimAnh234754 MapJackson HannyTorika khathien_KTs KTs-2811 KTs-Su KTs2109 NinaKTs-2821 Nina_KhaiThien2821 ThaoCLA ThaoLanguageClover VyyDuongg khaithienthu dichthienthu2811 PhuNhanHoDich PhuongTran523 RubiiPhm NkockLubyy chanssoll oMinh32 nasakami ndbh1234 TunKhiVng968 KenNhi2803 YiJackson976 KarryYi2821 KarryYi567 YoonKarry_0921 Thien1403 thienchip2811 KaiXi_1109 Hyy2504 ChiChi909587 coconut11420 HoangLinhNguyetTran MonsCugsThinsThins Mun_Clover MunTrn8 ThinThin685 TieuYeuTieuYeu ZAN_YING _ZANYING_ ronminkhaithien user33099051 user36085793 user59928088 Pu_KTs wanghemin tch210 LannM4 LannM4_KXO
KenNhi2803
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! 🏠🏠🏠🏘🏘🏘🏡🏡🏡
---------------------------------------------
Chương 5: Không thể bỏ rơi......
-Anh biết đây là món gì chứ? Là thịt kho tàu đó. Món này kho miếng thịt phải to như vậy, phải đảm bảo độ dày mỏng nạc mỡ thích hợp. Mà nhất định phải bỏ thêm nước dừa, trứng gà, xì dầu nữa. Kho thật lâu khoảng 45 phút thì thịt sẽ thấm đều và ngọt như vậy! - Thiên Tỉ vừa nấu ăn vừa dạy từng công đoạn làm cho Tuấn Khải nghe, còn Tuấn Khải thì ngồi im trên cái ghế được đặt cạnh bếp để nghe và nhìn Thiên Tỉ làm theo yêu cầu của Thiên Tỉ. Sau khi các món ăn đã được nấu xong xuôi thì Thiên Tỉ liền chuẩn bị riêng cho Tuấn Khải một mâm có cả cơm canh và đầy đủ các món cậu vừa nấu rồi nói với Tuấn Khải:
-Bây giờ thì anh mang mâm thức ăn này ra ngoài sân ăn đi, ăn xong để chén đĩa ở cửa, lát tôi ra mang vào rửa cũng được. Phải ở ngoài nhà tôi. Tôi từng nói với anh tôi không thích ăn cùng người khác, phải không? Ăn xong anh ngủ đâu đó thì tùy, nhưng cũng đừng hòng vào nhà tôi ngủ ké. Nói chung tôi chỉ cho anh ăn nhờ nên sau này trừ lúc lấy thức ăn, anh đừng vào nhà tôi. Được chứ?
Rành mạch nói nguyên tắc của mình cho Tuấn Khải xong, Thiên Tỉ liền quay ra bày thức ăn và cơm canh lên bàn để cậu chuẩn bị ăn. Nhìn những món ăn nóng hổi trên bàn, Thiên Tỉ cảm thấy rất hài lòng vì từ khi chuyển đến căn nhà này, cho tới ngày hôm nay thì cậu mới có được một bữa ăn đàng hoàng mà không bị làm phiền. Thế nhưng......khi Thiên Tỉ vừa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng thì lại gặp ngay ánh mắt màu xám tro của người kia đang nhìn chằm chằm vào mình......
-Này! Anh nhìn tôi làm cái gì? Anh mau đi ra chỗ khác ăn cơm đi! - Thiên Tỉ xua xua tay ra hiệu cho người kia đi ra chỗ khác, bởi vì phòng bếp của Thiên Tỉ có một cái cửa sau hướng ra trước sân nhà cho nên cậu ngồi trong bếp ăn thì Tuấn Khải đứng ngoài sân, vẫn tay bưng mâm cơm, mắt đau đáu nhìn cậu làm cậu không được thoải mái......
-Còn vấn đề gì nữa vậy? Tôi đã nói anh đừng đứng trước mặt tôi rồi mà. Tôi muốn ăn một mình! - Thiên Tỉ nhăn mặt buông đũa xuống, tiếng đặt đũa khá mạnh chứng tỏ cậu đang rất tức giận.
Thiên Tỉ đứng lên đang định ra sân bảo Tuấn Khải đi ra chỗ khác thì chuông điện thoại di động của cậu reo inh ỏi; vì đang tức giận nên Thiên Tỉ cũng chẳng nhìn xem người gọi là ai, cứ vậy mà ấn nút nghe máy, cậu vừa nghe điện thoại vừa không quên trợn mắt cảnh cáo Tuấn Khải đang đứng ngoài sân......
-Alo, Thiên Tỉ nghe! - Thiên Tỉ áp tai vào điện thoại nghe, tay cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
-Thiên Tỉ hả? Mình Tôn Duy đây. Chúng mình học cùng lớp hồi đại học ấy? Nhớ không? Ôi, hồi đó tụi mình thân nhau lắm mà!
-Vậy sao? - Thiên Tỉ cười nhạt hỏi lại người bạn ở đầu dây bên kia.
-Ừ, tụi mình, ý là mình và một vài người khác nữa, nghe nói cậu chuyển nhà mới, đúng không? Này, chuyển nhà thì phải mở tiệc chứ......bla bla......"- Và cậu bạn tên Tôn Duy hồi học đại học mà Thiên Tỉ chẳng hề có ấn tượng cứ miên man những câu bắt đầu từ hai chữ ngày xưa......Hừ, ngày xưa......làm gì có......Thời đại học của Thiên Tỉ hoàn toàn tồi tệ và kinh khủng, mà cậu cũng không bao giờ muốn nhắc lại. Bây giờ đột nhiên cậu bạn này gọi điện thoại tới, chắc là phải có ý đồ gì đây......
-Ừm, được rồi, mình sẽ chuẩn bị. Tạm biệt! - Thiên Tỉ hờ hững nói xong cúp máy rồi lại tiếp tục ăn cơm những cậu chẳng còn tâm trí nào để ăn cũng chẳng màng để ý đến Tuấn Khải ở ngoài sân.
Tuấn Khải ngơ ngác nhìn Thiên Tỉ biểu hiện thất thường thì khó hiểu nhưng đó anh cũng mặc kệ mà quay ra ăn cơm như bị bỏ đói, thức ăn vẫn vung vãi khắp nơi, ấy vậy mà Thiên Tỉ cũng chẳng buồn quát mắng. Thực ra lí do mà Thiên Tỉ trầm tư khó hiểu như vậy là vì Tôn Duy vừa bảo cuối tuần này cậu ta và mấy người bạn trong lớp đại học sẽ đến thăm nhà mới của Thiên Tỉ. Thiên Tỉ đang nghĩ cậu nên làm gì đây? Tiệc hả? Nên mua bong bóng? Nến? Hay bánh kem gì không? Có cần thuê dàn nhạc gì không? Hay làm tiệc buffet? Hay gì nhỉ?
Thiên Tỉ cắn cắn móng tay đi qua đi lại cả buổi, nét mặt suy tư lo lắng, Tuấn Khải đã vào trong nhà từ bao giờ, đang đứng ngơ ngác nhìn cậu, đồng tử di chuyển qua lại không ngừng rồi một lúc sau nhìn chán quá, anh lại ngồi xuống chọc chọc cái laptop của Thiên Tỉ. Thiên Tỉ mải nghĩ ngợi một lúc, quay ra phát hiện thấy có ai đó đang phá hư đồ của mình thì nổi nóng:
-Này! Tôi đã bảo anh đừng động vào đồ gì của tôi rồi cơ mà. Tôi cực ghét đấy! - Thiên Tỉ vừa nói vừa nhanh tay giật lấy cái laptop giấu ra đằng sau lưnh. - Mà ai cho anh vào đây? Không phải tôi bảo chỉ có giờ ăn anh mới được vào lấy thức ăn thôi sao? Đi đi, mau lên! - Thiên Tỉ nói xong liền dùng hết sức đẩy Tuấn Khải ra; Tuấn Khải ấy vậy mà túm áo Thiên Tỉ níu kéo một chút nhưng rồi cũng cậu bị đuổi hoàn toàn ra ngoài......
Trời đã bắt đầu chuyển mùa rồi; đông đến gió cũng bắt đầu lạnh hơn; sương mù bao phủ khắp nơi; trời đã bắt đầu tối rất nhanh nhưng Thiên Tỉ thì không còn tâm trạng nào để ý đến mấy chuyện đó nữa; cậu nhanh chóng bắt tay vào lên kế hoạch chuẩn bị cho buổi gặp mặt bạn bè sắp tới......
Sau khi bàn chuyện qua điện thoại với Thiên Tỉ một hồi rồi cúp máy, Tôn Duy mỉm cười tự mãn với mấy người xung quanh:
-Thấy chưa? Tớ nói nhất định cậu ta sẽ đồng ý mà!
-Thiệt á? Mà người cậu nói là ai thế? - Mấy người kia cũng xúm lại hỏi chuyện Tôn Duy.
-Là Thiên Tỉ, người mà tớ đã gọi điện từ mấy hôm trước để bàn về vụ liên hoan này; chắc các cậu cũng chẳng nhớ là ai đâu. Cậu ta chính là cái đứa lập dị ở lớp mình hồi học đại học, lúc nào cũng ngồi một mình tự kỉ không có lấy một đứa bạn đấy. Nhớ không? Hôm bữa tớ lên mạng coi, thấy cậu ta hiện giờ đang là nhà văn nổi tiếng đấy. Chắc tụi mình sẽ được một bữa vui vẻ, thịnh soạn thôi, cậu ta sẽ bao toàn bộ từ địa điểm tổ chức tới đồ ăn, đồ uống,......
-Nhưng mà cậu làm sao bảo
được cậu ta bao toàn bộ buổi liên hoan hay vậy?
-Với cái tính ngu ngơ, khù khờ đó thì tớ chỉ cần nói vài câu là đương nhiên cậu ta sẽ đồng ý, nghe cái kiểu nói chuyện thì chắc cậu ta cũng chẳng nhớ tớ là ai đâu. Cứ yên tâm cuối tuần này mọi người cùng đi liên hoan đi! - Tôn Duy vừa nói vênh mặt rồi cùng mấy người bạn tiếp tục hòa vào điệu nhạc cuồng nhiệt nơi vũ trường ồn ào.
----------------------------
Thiên Tỉ vừa lẩm bẩm đọc lại danh sách những thứ cần mua lại một lần nữa trong đầu vừa mặc áo khoác và lấy chìa khóa, cậu đi xuống nhà để chuẩn bị tới siêu thị mua ít đồ. Cũng vì mãi tập trung nhớ kĩ mấy thứ kia nên Thiên Tỉ cũng không để ý có người nào đó đang lượn lờ trong nhà mình......
-Ôi giật cả mình! - Đang vừa đi vừa nhẩm lại những đồ cần mua thì Thiên Tỉ bỗng dưng giật mình, tay ôm ngực thở hổn hển, mặt trợn to nhìn kĩ lần nữa để xác định người đang ở trong nhà mình không phải là người lạ. - ANH LÀM GÌ TRONG NHÀ TÔI THẾ? TÔI KHÓA CỬA RỒI, LÀM SAO MÀ ANH VÀO ĐƯỢC? -Thiên Tỉ tức giận nhìn người kia quát lớn.
Bị Thiên Tỉ mắng nhưng Tuấn Khải không có vẻ gì là sợ hãi hay ngạc nhiên, anh vẫn thản nhiên tiếp tục đi đi xung quanh nhà như một cái xác vô hồn, vừa đi anh vừa chăm chú nhìn mọi thứ lướt qua thế nhưng một chút anh cũng không chạm vào. Thiên Tỉ thấy Tuấn Khải như vậy thì chau mày kì quái, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, không biết có nên để anh ta một mình ở nhà không hay là đuổi anh ta ra ngoài. Mà trời bên ngoài bây giờ cũng lạnh lắm, ra ngoài có khi nào chết cóng luôn không?...... - Thiên Tỉ cứ thế lại suy nghĩ và vì có thể trí tưởng tượng của cậu đã bay quá cao và xa nên nhanh chóng Thiên Tỉ toàn nghĩ mấy điều linh tinh và cậu cảm giác da gà mình sắp nổi hết lên......
-Này......- Thiên Tỉ lại lên tiếng gọi Tuấn Khải, Tuấn Khải đang đi lòng vòng, nghe tiếng gọi thì ngoảnh mặt lại, cái đầu tóc rối bời vẫn che đi gần hết gương mặt của anh. Thiên Tỉ chần chừ 1 lúc rồi cũng nói:
-Anh......có muốn đi chơi một chút không?
----------------------------
Chiếc xe con nhỏ nhỏ chạy đều đều trên đường quốc lộ, ở trong xe, Thiên Tỉ chăm chú nhìn về phía trước nhưng cũng thỉnh thoảng nhìn ra đằng sau vì áo khoác của Thiên Tỉ quá dày nên làm cậu hơi khó chịu, phải vận động cổ như vậy mới dễ chịu một chút. Tuấn Khải quay đầu sang nhìn Thiên Tỉ rồi lại quay ra nhìn ngoài trời; sương mù bao phủ hết cả một vùng toàn nhà, như có khói trắng bốc lên; anh tựa cằm lên cạnh cửa kính xe đã được Thiên Tỉ kéo xuống để ngắm toàn cảnh thành phố từ xa. Mặc dù có gió thổi làm mặt Tuấn Khải lạnh đến tê cứng nhưng Tuấn Khải vẫn cứ thích là như vậy.....
-Anh ngồi im ở đây nhé. Tôi vào mua chút đồ rồi ra ngay!- Thiên Tỉ trước khi rời khỏi xe đi mua đồ còn nghiêm túc dặn dò Tuấn Khải; mặc dù không biết anh ta nghe có hiểu hay không nhưng cậu vẫn cứ muốn dặn dò anh ta thật kĩ lưỡng.
Dặn dò Tuấn Khải xong, Thiên Tỉ vội đút tay vào chiếc áo lạnh dài quá nửa người rồi đi nhanh vào siêu thị. Để coi.....thịt bò? Có nên mua loại tốt không nhỉ? Còn ớt chuông nữa, mua bao nhiêu thì đủ đây? - Thiên Tỉ đi quanh siêu thị lưỡng lự đủ thứ vì cậu chưa bao giờ phải nấu ăn cho hai người trở lên nên rất khó để ước lượng số đồ phải mua. Cứ cầm cái này lên lại bỏ xuống, rồi lại cầm lên, lại bỏ xuống đến nỗi trái cà của người ta sắp nát ra luôn, Thiên Tỉ lắc đầu nhắm mắt bỏ qua, cậu đi qua chỗ khác xem đồ khác......
-Chị ơi tính tiền dùm em với!- Thiên Tỉ đặt đống đồ trong xe đẩy của mình lên bàn tính tiền xong lại rút trong ví cái thẻ vàng ra để thanh toán tiền.
Thiên Tỉ mua khá nhiều đồ nên việc xách ra thật là mệt; cậu gồng mình trong thời tiết lạnh đến thở cũng ra khói trắng để đưa hết đống đồ đến xe an toàn
-Khải à, tôi......ơ......đi đâu rồi? - Thiên Tỉ vừa định mở miệng nhờ Tuấn Khải xách dùm một ít đồ thì lại thấy chỗ ghế phụ trống không. Hoảng hốt cho hết đồ vào cốp xe, Thiên Tỉ chạy đi khắp nơi tìm Tuấn Khải.
Không hiểu sao Thiên Tỉ lại thấy sợ đến hoảng loạn như vậy......dù sao bây giờ Thiên Tỉ cũng là người giám hộ cho Tuấn Khải, cũng coi như là cậu có chút trách nhiệm đi, nhưng cũng không cần phải hoảng loạn, nghiêm trọng lên như vậy. Thiên Tỉ liên tục hỏi thăm những người dân gặp trên đường về người đàn ông có ngoại hình như người rừng nhưng chẳng ai biết cả;
cậu tiếp tục đi tìm, tìm hết các ngõ ngách, hẻm nhỏ, trong những cửa hàng,...... Trời lạnh đến nỗi tay Thiên Tỉ sắp đông cứng nhưng cơ thể lại nóng bừng từ bên trong, cậu chợt có suy nghĩ.....Nếu như......nếu như......chỉ là nếu như cậu cứ vậy mà đi về......thì có lẽ sẽ......có lẽ sẽ bớt đi một gánh nặng chăng? Đó chẳng phải là điều Thiên Tỉ luôn mong muốn sao? Cuộc sống một mình tự do, không bị làm phiền. Không phải Thiên Tỉ luôn muốn Tuấn Khải biến mất hay sao?
Bước chân của Thiên Tỉ chợt dừng lại ở đám đông phía trước, hốc mắt cậu hơi cay vì phải chạy đi nhiều nơi. Mọi người đang bàn tán về một "sinh vật" lạ; Thiên Tỉ đoán chắc "sinh vật" lạ mà mọi người đang nói kia chính là Tuấn Khải chứ không ai khác......nhưng cậu đang rất do dự...... có nên đi về phía trước hay không?
......Những ngón tay cử động cứng nhắc, Thiên Tỉ đang định bước về phía trước nhưng rồi lại thụt lùi không dám. Cũng có thể vì Thiên Tỉ đối xử tồi tệ với Tuấn Khải nên anh cũng ghét cậu......Chắc Tuấn Khải chỉ bám riết lấy cậu bởi vì cậu có đồ ăn mà thôi. Vậy vì sao cậu phải lãng phí tiền bạc nuôi một kẻ như vậy chứ?
Thiên Tỉ vò vò tóc rồi quay lưng bước đi......bỏ lại đám đông đang ồn ào đằng sau......
-Gì vậy? Cậu ta là ai mà lại trông như người rừng thế kia?
-Đầu tóc cậu ta trông đáng sợ thật. Có nên báo cảnh sát không nhỉ?
-Cái này phải kêu chỗ bắt động vật hoang dã mới được......
Tuấn Khải ngồi trên tít gần ngọn cây, chân đung đưa ở dưới, tay ôm một chú chim nhỏ vuốt ve, bỏ qua ánh mắt kì lạ của mọi người. Anh nghiêng đầu nhìn chú chim nhỏ bị thương mà mình vừa mới cứu; có lẽ vì bị tụi con nít bắn đá nên nó mới suýt bị rơi khỏi tổ như vậy. Anh đi ngang thấy vậy nên cứu nó rồi muốn ôm nó một chút, để nó ấm một chút......
Tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi khắp nơi, chạy khắp các ngả đường, cuốn theo những sự lo lắng khác nhau. Tuấn Khải thì vẫn điềm tĩnh như không ngồi trên cành cây mãi không chịu xuống, mà cũng không ai có can đảm kêu anh xuống; anh ngồi giống như đang chơi đùa, nhưng người khác nhìn vào thì chỉ giống như kẻ điên......
-VƯƠNG TUẤN KHẢI, XUỐNG ĐÂY NHANH LÊN! -Nghe thấy tên mình, Tuấn Khải liền cúi đầu nhìn thì thấy Thiên Tỉ nét mặt gấp gáp giục. Dường như cả người có tinh thần hẳn, Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt chú chim nhỏ vào tổ của nó rồi một phát từ trên cành cây cao nhảy xuống mặt đất trong sự kinh hãi của mọi người, đương nhiên là Thiên Tỉ cũng bị dọa một trận đau tim. Nhưng vì cảnh sát sắp đến nên Thiên Tỉ liền kéo tay Tuấn Khải chạy thật nhanh về phía ô tô......
Lúc nãy Thiên Tỉ cũng tưởng mình suýt nữa bỏ mặc Tuấn Khải ở đó rồi đấy chứ......Thế nhưng......tại sao lại có thứ như tình người xuất hiện trong Thiên Tỉ chứ......Thiên Tỉ cảm thấy Tuấn Khải có cái gì đó rất đáng thương, từ cái dáng người vô hồn đến ánh mắt màu xám tro luôn mang vẻ đượm buồn,......rồi đến khi nhìn thấy hành động vuốt ve yêu thương chú chim nhỏ của Tuấn Khải, tình thương trong Thiên Tỉ hoàn toàn trỗi dậy......và cậu đã quyết định phải mang anh về nhà một lần nữa, cậu biết cậu không thể bỏ rơi Tuấn Khải và Tuấn Khải cũng đang rất cần một người giám hộ cho anh......như cậu......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro