Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Căn nhà bí ẩn.

Chap này tặng các bạn: KarryJackson1998 _Kuma-chan_ ZAN_YING _ZANYING_ YiJackson976 JacksonMint jacksonmiu28 Jacksons_Yi JacksonsNgas MapJackson VyyDuongg HannyTorika khathien_KTs KTs-2811 ThaoCLA ThaoLanguageClover KTs-Su KTs2109 NinaKTs-2821 Nina_KhaiThien2821 nasakami ndbh1234 TunKhiVng968 chanssoll oMinh32 LannM4 LannM4_KXO NkockLubyy HoangLinhNguyetTran ronminkhaithien KarryYi2821 YoonKarry_0921 KhaiThienCa khaithienthu dichthienthu2811 PhuNhanHoDich coconut11420 KenNhi2803 tch210 PhuongTran523 thienchip2811 Thien1403 KaiXi_1109 kaixi0911 ThinThin685 MonsCugsThinsThins RubiiPhm

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! ⏰⏰⏰⏳⏳⏳🕰🕰🕰
---------------------------------------------

Chương 2: Căn nhà bí ẩn.

Sáng sớm hôm nay, tâm trạng của Thiên Tỉ rất tốt. Vừa nghĩ đến chuyện sau này không gặp lại cái bản mặt của cô nàng Băng Băng, lại có một không gian yên tĩnh một mình để làm việc tự do, Thiên Tỉ đã thấy phấn khởi; tay vừa dọn đồ, mắt vừa di chuyển nhìn phía dưới lầu, Băng Băng vẫn chưa đến. May quá! Thiên Tỉ không muốn bị Băng Băng đi theo để rồi dò ra nơi ở của cậu, vì vậy sáng nay cậu đã thức dậy từ rất sớm. Có ai nghĩ chuyển nhà mà lại chuyển lúc 5h sáng, cái giờ mà mọi người còn đang ngủ say, bầu trời chưa sáng hẳn không?
Đúng, đây chính là thời điểm thích hợp để chuyển nhà, theo Thiên Tỉ nghĩ là vậy. Thiên Tỉ vừa nghĩ vừa mỉm cười vừa cột bừa tóc của mình lên, rồi ôm hết đồ đi xuống nhà, để hết lên xe. Có lẽ đồ khá nhiều nên Thiên Tỉ phải đi mấy lượt mới hết; dù mệt nhưng như vậy vẫn không nhằm nhò gì với cậu.

Thiên Tỉ ngoảnh cổ nhìn căn trọ cũ kỹ của mình lần cuối; hồi trước, cho dù có nhiều tiền thế nào,cậu cũng quyết định sống ở đây cốt là để dành tiền mua căn biệt thự ngoại ô mà mình hằng mơ ước...... Dù sao, Thiên Tỉ cũng sẽ rất nhớ nơi này......

Thiên Tỉ mỉm cười rồi leo lên xe rời đi. Chiếc xe băng trên đường, càng ngày càng đi xa thành phố. Đường này thậm chí chỉ có mình Thiên Tỉ đi, phải rồi, khu ngoại ô này thì làm gì có người ở...... Thiên Tỉ bẻ tay lái, quẹo vào con đường dẫn vào sâu trong rừng......
Nói trong rừng thì nghe cũng hơi quá. Chỉ là chỗ này người ta trồng cây nhưng không hay tỉa cây nên nhìn nó hơi rậm rạp và lộn xộn thôi. Con đường nhấp nhô đầy đất đá dẫn Thiên Tỉ đến căn biệt thự của mình......
Nói là biệt thự, vậy mà Thiên Tỉ nhìn giá thậm chí còn rẻ hơn cả một ngôi nhà bình thường trong thành phố, vậy nên cậu mới nhanh chóng chọn mua, chỉ sợ có người nhanh chân hơn mà mua mất ngôi nhà rẻ có một không hai này......

Thiên Tỉ xuống xe hít thở không khí trong lành rồi đi vào trong ngôi nhà mới của mình. Vừa mở cửa bước vào nhà, một mùi giống mùi gỗ mục, còn có một mùi hôi khó tả nữa làm Thiên Tỉ suýt nữa choáng váng đến ngất. Nhìn sơ qua căn nhà, Thiên Tỉ cũng đã chắc chắn là mình phải dọn dẹp chỗ này khá nhiều rồi......

Tính ra mặt bằng khu biệt thự này cũng rất rộng; xung quanh là khuôn viên sân rất rộng, cây rất nhiều, còn có hàng rào chắc chắn và cái cổng rộng khoảng 10m nữa, nhưng căn biệt thự hình như đã quá cũ kỹ, màu sắc sơn nhìn cũng không rõ, lại còn có rêu bám đầy và mùi ẩm mốc nữa. Chắc là lâu lắm rồi mới có người đến ở, tội thật đấy!
Thiên Tỉ tặc lưỡi rồi nhanh chóng chuyển đồ vào; vừa mở cửa ra là hơi bụi đã làm cậu ho sặc sụa. Thiên Tỉ nhớ là 2 tuần trước mình đi xem nhà cũng chưa có bẩn như thế này mà, đúng là tốc độ bám dính của bụi nhanh thật!
Thiên Tỉ bật điện lên, rất may là đèn điện sáng trưng và cậu cũng đã trả tiền điện và tiền nước trước rồi, nếu không sẽ chẳng có điện và nước cho cậu dùng nữa......

Thiên Tỉ tranh thủ dọn sơ căn nhà, cậu bật nhạc trong điện thoại lên nghe, người thì lắc lư theo điệu nhạc; tay thì cầm chổi quét quét đám bụi trên sàn nhà, miệng thì ngâm vài câu trong bài hát đang phát trên điện thoại. Thiên Tỉ nghĩ mình hát không được hay nhưng ở đây chỉ có mình cậu sống nên có hát to đến mấy cũng...... không sao!

......Thiên Tỉ mải mê say sưa đắm chìm vào trong bài hát và việc quét dọn mà không để ý có một ánh mắt như bóng ma đang nhìn chằm chằm cậu trong bóng tối......

Sau mội hồi dọn dẹp, nhà cửa đã vô cùng sạch sẽ như ý, Thiên Tỉ hài lòng gật đầu cái rụp rồi ra ngoài khóa cửa lại và lái xe rời đi. Thiên Tỉ phải đi tới siêu thị gần nhất để mua thêm một ít đồ dùng và cả thức ăn nữa, dù sao cũng sắp đến giờ ăn rồi......

Thoáng chốc đã hết 1 ngày hôm nay; Thiên Tỉ tắm rửa xong và lau khô tóc rồi từ trong phòng tắm đi ra. Chắc mai Thiên Tỉ phải kêu người đến thay bình nước nóng quá, cậu bật gần 4 tiếng đồng hồ mà nước chẳng nóng tí nào cả......

Ngoáy ngoáy tô mì tôm nóng hổi, Thiên Tỉ ngồi khoanh chân trên tấm thảm trải sàn bằng bông và bật laptop lên. Thiên Tỉ ăn ngấu nghiến tô mì, mắt đảo lên tục trên mấy trang mạng......
Ừm.....để coi. Căn nhà hoang bí ẩn sao? Không thể nào, làm gì có chuyện đó. Miệng thì cười nhưng mắt Thiên Tỉ lại thấy lo lắng khi có người nói những điều ghê rợn về căn nhà. Nuốt khan miếng ăn trong miệng, tâm trí Thiên Tỉ hoàn toàn đặt vào trang mạng này......

#Người ta bảo chỗ đó không an toàn, nhiều gia đình đã phải chuyển đi vì quá hoảng sợ.
#Chỗ đó......bị nguyền rủa rồi!
#Tôi nghe nói còn có người bỏ mạng ở đó nữa.
#Không phải trước đây có 1 gia tộc 30 người ở đó, sau đó cũng chết rất đột ngột đó sao? Vì vậy người ta mới bảo là căn nhà hoang bí ẩn.
#Chỗ vừa héo lánh vừa đáng sợ đó, ai mà dám ở chứ? Có khi dẹp đi luôn cho rồi!
........................................

Thiên Tỉ nhanh chóng gập máy tính lại. Gì chứ? Gì mà ma với quỷ, Thiên Tỉ chả bao giờ tin chuyện này; cậu lắc lắc đầu đứng dậy. Bởi vì nhà rẻ lại hợp với điều kiện của Thiên Tỉ nên cậu mới mua, chẳng thể vì những lời đồn lãng nhách kia mà nghi ngờ nó được, phải không?

Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn chùm đèn lồng trên trần đang đung đưa vì gió, kêu những tiếng leng keng đến sởn da gà. Dù vậy......Thiên Tỉ vẫn nghĩ mình nên đi ngủ sớm vì hôm nay cậu đã làm việc quá mệt mỏi rồi. Đúng vậy, Thiên Tỉ chỉ đi ngủ sớm vì mệt thôi chứ không phải vì sợ......

Có lẽ phòng ngủ vẫn chưa sẵn sàng vì Thiên Tỉ vẫn chưa mua được giường nên Thiên Tỉ sẽ ngủ tạm ở phòng khách vậy. Trùm chăn kín mít đầu, Thiên Tỉ vẫn thấy rùng mình......
"Chắc ở đây không có thú dữ hay gì gì đó đâu nhỉ? Khu này chỉ có cây cối rậm rạp chứ cũng không phải rừng mà có thú dữ......Thôi ngủ, ngủ đi!", khẽ cựa quậy 1 lúc, Thiên Tỉ đã ngủ thiếp đi. Ánh mắt đáng sợ hồi chiều lại xuất hiện, nhìn chằm chằm vào chàng trai đang nằm lên tấm trải sàn ngủ ngon lành......

Reng......píp......- Alo, Thiên Tỉ, nhà mới có tốt không con? Nhớ điện thoại lại cho mẹ, yêu con nhiều......píp......Anh Thiên Tỉ, là em đây......em, em xin lỗi chuyện hôm trước, anh nghe điện thoại có được không? Ừm.....vậy thôi......píp......Thiên Tỉ! Sao hôm qua tôi điện không nghe máy, xác nhận tiền trong tài khoản của cậu đi rồi nhắn tin cho tôi. Vậy nha!.....Píp -
Thiên Tỉ gật gù đánh răng, tai vẫn nghe những tin nhắn thoại ngày hôm qua, vì đến sáng nay Thiên Tỉ mới phát hiện điện thoại mình đã hết pin nên mới cắm sạc và lúc đó cậu mới biết mình đã bỏ quên đống tin nhắn thoại này. Chỉ vậy thôi à? Thiên Tỉ với tay tắt điện thoại rồi vào bếp làm vài món đơn giản để ăn sáng; vừa phết patê lên bánh mì đang định ăn thì mẹ Dịch lại gọi điện, vậy là Thiên Tỉ miệng thì ăn bánh còn tai thì nghe mẹ nói chuyện điện thoại......

- Con Băng Băng nó lại điện thoại cho mẹ, nó bảo con đang giận nó sao?
- Cô ta lại gọi sao? Để con nói cô ta đừng làm phiền mẹ nữa. Hơn nữa, con ghét cô ta lắm rồi, căn bản ngay là cả làm bạn thì con và cô ta cũng không thể!
-Bình tĩnh đi con ạ! - hình như mẹ Dịch nhận ra giọng điệu bực bội khó chịu của con trai nên thôi không nhắc đến truyện đó nữa. - Mà nhà mới của con thế nào?
- Rất tuyệt, rất yên tĩnh mẹ ạ, con có thể yên tâm sáng tác được rồi!

Thiên Tỉ nói chuyện với mẹ một lúc xong thì tắt máy rồi thở dài não nề. Thật ra, lúc nãy Thiên Tỉ đã phát hiện ra chuyện lạ trong nhà mới của mình. Tất cả đồ ăn trong tủ lạnh của cậu đều không cánh mà bay. Hơn nữa trong nhà còn một mùi hôi thối bốc lên đến buồn nôn......
Thiên Tỉ nghĩ hôm nay mình phải đi siêu thị một bữa nữa thôi nhưng trước khi đi, cậu phải lên mạng trước đã......

#Người ta bảo chỗ đó có ma quỷ, ám suốt ngày luôn......
#Chỗ đó không phải cây cối rất rậm rạp sao? Tôi nghe nói từng có người treo cổ tự tử ở đó đấy. Ngay chỗ phòng khách luôn!

Thiên Tỉ đọc xong sờ sờ lên mình rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trần nhà; cổ họng khô rát, mắt trái nháy nháy, tại sao cái không khí cứ không rét mà run thế nhỉ? Từ từ và chầm chậm, Thiên Tỉ nhìn lên trần nhà cũ kỹ đến mục hết ra rồi......
Trần nhà ngoài màu kem và màu rêu ra, chỉ thấy những mảng ẩm ướt do trời mưa để lại, làm ra hình thù gì cũng không biết. Thiên Tỉ nheo nheo mắt nhìn kĩ......

RENGGG......RENGGG......

Ôi giật cả mình! Thiên Tỉ ôm ngực thở dốc. Tắt điện thoại đi, lại là cô nàng Băng Băng. Nói gì thì nói, sợ gì thì sợ, Thiên Tỉ vẫn không tin chuyện ma quỷ là có thật, dù cho có, ma quỷ cũng không thể nào nuốt trôi hết đồ ăn của cậu được. Gấp laptop lại, Thiên Tỉ lập tức khóa cửa nhà rồi lái xe đi tới siêu thị để mua đồ ăn.

Sau một hồi suy nghĩ, Thiên Tỉ đã đặt ra quyết tâm nhất định tối nay cậu phải canh cho bằng được cái thứ gì đã lấy mất hết đồ ăn của mình. Cũng có thể là chuột hay gì đó. Heo rừng sao? Ở đây có heo rừng không nhỉ? Heo rừng có ăn thịt hay người không? Hay là Dracula? Phải không? Phải rồi, trong phim hay có cảnh một con ma cà rồng ở trong ngôi nhà hoang. Cũng có thể cái gia tộc 30 người gì đó là đại gia đình ma cà rồng chăng?
Ngồi trước tủ lạnh nghĩ ngợi lung tung, tay Thiên Tỉ ôm cây chổi gật gà gật gù như sắp ngủ gật tới nơi......Không! Không được, sắp tới rồi, tên ăn trộm sắp tới rồi, cậu không thể ngủ được. Thiên Tỉ tự tát cho mình bạt tai rõ đau rồi cậu lại xoa xoa 2 bên má, cậu lỡ tát mạnh quá! Thiên Tỉ liếc nhìn đồng hồ treo tường, cũng đã gần 1h sáng rồi......

Oáp......Thiên Tỉ vươn vai ngáp dài; mắt cậu muốn díp lại vì buồn ngủ, mũi đã sụt sịt vì lạnh. Thiên Tỉ rùng mình co người lại một góc; lại chỉ một lúc sau cậu đã chìm vào giấc ngủ......
Trong giấc mơ Thiên Tỉ nghe thấy tiếng lục đục gì đó, nhưng cũng không hẳn, chỉ biết cả người cậu mệt lử đi; cây chổi cậu ôm trong người cũng thật ấm quá đi nha. Thiên Tỉ khẽ mỉm cười rồi cựa mình ngủ tiếp......

"Sáng rồi sao?" - Tiếng chim kêu líu lo ngoài sân đã thành công đánh thức được Thiên Tỉ; cậu khẽ mở mắt rồi vươn vai tỉnh dậy......"Chắc không có gì đâu......tối qua mình canh cả buổi mà có thấy ai đâu. Mấy bài trên mạng đúng là điên. Nghĩ cái gì mà mình lại đi tin họ chứ......"
Thiên Tỉ tự cười bản thân điên rồ, cậu vò vò đầu rồi mở cửa tủ lạnh. Nụ cười của cậu lập tức đóng băng. - "Cái......cái gì......cái......" - Miệng Thiên Tỉ lắp bắp không rõ thành lời, mắt trợn to nhìn cái tủ lạnh trống không của mình. Mà cũng không hẳn là trống, vẫn còn có vỏ của mấy gói bánh bao hôm qua cậu mới mua......
Thiên Tỉ mông lung cầm cái vỏ bánh đưa lên nhìn kĩ. Đây là người ăn sao? Cho dù có là Dracula đi chăng nữa thì cũng......họ cũng ăn uống gần giống như người bình thường mà. Mà ma cà rồng chỉ hút máu người thôi, đâu có ăn đồ ăn vậy đâu. Vậy không phải rồi, là heo rừng sao? Mà heo rừng sao không tấn công cậu mà chỉ thích ăn đồ ăn của cậu thôi?
"Thôi bỏ đi......" - Thiên Tỉ vứt đống rác qua một bên, ôm đầu ngồi xuống đất. Suy nghĩ một lúc, Thiên Tỉ lại nghĩ ra một biện pháp hết sức thú vị; với biện pháp này, cậu vừa có thể ngủ ngon, vừa bắt được "cái thứ gì đó" hay ăn trộm đồ ăn của cậu nữa. Đúng rồi, lần này Thiên Tỉ nhất định bắt được cái thứ đó......

Kính kong......kính kong..... Thiên Tỉ sau khi dọn dẹp hết nhà thì chạy ra mở cửa. Thì ra là thợ sửa máy nước nóng. Thiên Tỉ mỉm cười mời anh ta vào nhà. Trong lúc anh thợ sửa máy nước nóng thì Thiên Tỉ lên mạng đặt mua đồ, khóe miệng không thẹn mà cười gian mãnh......

- Tôi đã sửa qua bình nóng lạnh rồi, chỉ bị hỏng 1 chút. Không có gì đáng lo cả! - Đến gần trưa thì anh thợ sửa xong bình nóng lạnh và thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về......

- Vâng, ừm, tiền của anh đây!
- Được rồi! À mà......đây là lần thứ 3 tôi tới đây sửa nước nóng. Cậu cũng là chủ nhân thứ 3 của căn nhà này đấy!

- Anh...biết căn nhà này sao?- Thiên Tỉ ngạc nhiên hỏi lại anh thợ.

- Đương nhiên rồi, ai mà không biết chứ! Cậu cũng biết vì sao cái nhà này lại rẻ đến vậy mà. Nói chung là một mình cậu sống đây không có tốt đâu!

-Thế anh có biết, cái mà mọi người nói, cái bí mật trong căn nhà này không? - Thiên Tỉ dường như rất thắc mắc về điều này, cậu không biết nó có liên quan đến "cái thứ gì đó" hay ăn trộm đồ ăn của cậu hay không nữa......

- Tôi cũng không rõ nữa, có nhiều tin đồn lắm. Vậy từ lúc cậu dọn đến đây thì có chuyện gì lạ xảy ra không?

Thiên Tỉ trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi trả lời anh thợ:
-Không có gì, tôi không thấy có gì lạ cả.

Sau khi tạm biệt anh thợ sửa bình nước nóng,Thiên Tỉ khóa cửa cẩn thận rồi lái xe đi mua thêm ít đồ dùng nữa. Xe của Thiên Tỉ vừa chuyển bánh thì từ ngoài sân, sau những lùm cây rậm rạp bỗng lộ ra một ánh mắt màu xám tro đang chăm chú nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro