Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Bí mật đầy bí ẩn.

Chương này tặng các bạn: IrisKJ KhaiThienCa Jackson_My JacksonLinh2811 JacksonMint jacksonmiu28 Jacksons_Yi JacksonsNgas JunYi2811 KarJack21280911520 karryjackson1206 KarryJackson1998 karrywangjacksonyi KJKQKX MapJackson mapjackson Pe_Co_Jackson ViJunky YiJackson976 _Kuma-chan_ HannyTorika HoangLinhNguyetTran KaiXi_1109 karrybaoboi1999 KarryChang KarryYi2821 KarryYi567 KarryYin_0921 KenNhi2803 khaithienthu khathien_KTs KimAnh234754 KT121828 KTs-2811 KTs-Su KTs2109 NinaKTs-2821 Nina_KhaiThien2821 Pu_KTs chanssoll oMinh32 YoonKarry_0921 LannM4 LannM4_KXO ThaoCLA ThaoLanguageClover nasakami ndbh1234 pandakxo VyyDuongg ChiChi909587 dichthienthu2811 HnsClover Hyy2504 TieuYeuTieuYeu coconut11420 MonsCugsThinsThins ThinCaNhiCung ThinThin685 ThinCung7 Mun_Clover MunTrn8 ronminkhaithien RubiiPhm PhuongTran523 PhuNhanHoDich NkockLubyy TunKhiVng968 wanghemin yi_yang_qianxi1128 ZAN_YING _ZANYING_ Thien1403 user33099051 user36085793 user59928088 lemaikhanhan athuyanh

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! 📔📔📔📒📒📒📙📙📙
----------------------------------------------

Chương 11: Bí mật đầy bí ẩn.

-Mẹ mừng vì con đã về đây an toàn......- Mẹ Dịch ân cần vuốt tóc Thiên Tỉ, bà ít khi thấy cậu xúc động như vậy, có lẽ bà đã làm con trai mình lo lắng quá rồi......

-Con lúc nào cũng an toàn về đến đây mà mẹ, mẹ đừng lo nữa......

-Con lúc nào cũng chủ quan như vậy. Mà ở đó lạnh không con? - Mẹ Dịch rót cho Thiên Tỉ một ly cacao nóng đặt trên bàn, mang thêm chút bánh ngọt ra cho cậu ăn.

-Ở đó cũng lạnh, nhưng lạnh không bằng ở đây đâu mẹ. -Thiên Tỉ vừa trả lời mẹ vừa thoải mái hưởng thụ hơi nóng từ ly cacao làm ấm bàn tay sắp đông cứng của mình.

-Tốt thật. Con ở bên đó sống tốt như vậy, vậy mà vẫn còn nhớ tới người mẹ già này.

-Con đã nói mẹ về nước sống với con, sao mẹ không chịu?

-Thôi. Mẹ thích ở đây hơn. -Mẹ Dịch lắc đầu trả lời con trai còn Thiên Tỉ nhăn mặt như muốn vạch trần bí mật của mẹ, nhưng cuối cùng cậu cũng bỏ qua chuyện đó.

-Mẹ......- Thiên Tỉ định hỏi thêm tình hình sức khỏe của mẹ thì cậu nghe thấy trên lầu có tiếng động. - Nhà mình có người sao? - Thiên Tỉ thắc mắc, từ khi nào mà lại có người lạ trong nhà, vừa suy nghĩ, Thiên Tỉ vừa ngoái đầu nhìn về phía cầu thang gỗ trong nhà......

Một cô gái hớt hải chạy xuống, vẻ mặt cô ta hớn hở cũng rất niềm nở, trên tay cầm một hộp quà to; cô gái đó không ai khác chính là Băng Băng. Băng Băng nhanh chóng chạy đến rồi đưa hộp quà ra trước mặt Thiên Tỉ; Thiên Tỉ hơi bất ngờ nhưng cậu cũng đoán được trò này là do Băng Băng bày ra. Có lẽ mẹ Dịch vẫn khỏe mạnh, chỉ là Băng Băng muốn Thiên Tỉ về đây theo đúng ý muốn của cô ta thôi.

-Là mẹ cấu kết với cô ta sao? - Thiên Tỉ không chút chần chừ liền chất vấn mẹ, mà mẹ cậu cũng lúng túng khó xử. Chỉ là bà luôn nghĩ, có lẽ Thiên Tỉ chưa thực sự cho Băng Băng cơ hội nên bà muốn tạo một cơ hội cho hai người mà thôi.

-Hai đứa nói chuyện đi. - Mẹ Dịch không trả lời Thiên Tỉ mà nói một câu xong nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài; để lại Thiên Tỉ cùng tình huống khó xử này.

-Có gì thì em nói nhanh lên. Đừng làm phí thời gian của tôi. -Thiên Tỉ ngồi xuống ghế cầm ly cacao lên uống tiếp.

-Anh nhận quà nhé? -Kèm theo lời Băng Băng là hộp quà lại được đưa về phía Thiên Tỉ; Thiên Tỉ không nói gì mà chỉ cầm lấy hộp quà rồi đặt xuống bàn. - Anh Thiên Tỉ, anh tha lỗi cho em được không?

-Em có làm gì sai đâu mà xin tôi tha lỗi. - Thiên Tỉ đáp lại Băng Băng, giọng cậu vẫn rất điềm đạm.

-Vậy anh không giận em sao?

-Đương nhiên. Tôi với em có là gì với nhau đâu mà bày đặt giận với không giận. -Thiên Tỉ mỉm cười tự nhiên rồi ung dung nói.

-Cái gì? Anh...... - Băng Băng hơi sốc; cô ta nghĩ rõ ràng cô ta đã tách Thiên Tỉ với tên kì lạ kia ra, nhưng tại sao Thiên Tỉ lại vẫn cứng đầu như vậy. - Anh thật sự không thích em sao? Ở điểm nào? Làm sao anh có thể sống chung với một người kì lạ như tên kia được chứ?

-Căn bản là chúng ta chẳng có gì; một chút cảm giác tôi cũng không có với em, Băng Băng. Tôi chỉ giả vờ xem em là một người quen biết để mẹ tôi đỡ mất mặt mà thôi, nhưng em đã đi quá xa rồi, em đã đi quá cái giới hạn xâm phạm vào đời tư của người khác. Và bây giờ đừng mong tôi sẽ cho em cái cơ hội nào khác. Em làm ơn đừng làm phiền cuộc sống của tôi, cũng đừng liên lạc gì với mẹ tôi cả, được không?-Thiên Tỉ nói ra từng lời vừa chắc chắn vừa sắc bén, cậu không muốn sau này phải nhắc lại chuyện này nhiều lần nữa.

Băng Băng có vẻ hơi nổi nóng, cô ta không chịu được những lời lẽ xúc phạm này của Thiên Tỉ, cho nên cô ta ậm ừ tỏ vẻ cười khinh bất lực, sau đó cô ta hất tung hộp quà xuống đất rồi đạp đến nát bét. Trước khi bỏ đi Băng Băng còn trợn trừng mắt nhìn Thiên Tỉ, giống như ý cô ta muốn nói sau này sẽ trả thù Thiên Tỉ vậy......

Thiên Tỉ mệt mỏi ngồi xuống ghế; chuyện giữa cậu và Băng Băng đã kéo dài quá lâu rồi, và những lời hôm nay cậu nói tuy hơi muộn nhưng cũng đã kết thúc được mọi chuyện. Thiên Tỉ thở dài rồi cầm ly cacao lên uống tiếp nhưng nó đã nguội rồi, không còn vị ngon nữa nên cậu vào bếp đổ đi......

Những ngày sau đó ở Mỹ, Thiên Tỉ cứ ngồi thu mình trong phòng, thỉnh thoảng cậu sẽ nhìn đường xá ở ngoài qua khung cửa sổ. Xe ô tô đông lắm, người cũng đông lắm, đường rất rộng, những tòa nhà rất cao, nhưng tuyết vẫn cứ rơi mà chưa có dấu hiệu ngừng......Nhìn tuyết rơi, Thiên Tỉ bỗng nhiên muốn gọi điện cho Tuấn Khải, hỏi thăm tình hình anh như thế nào, nhưng chợt nhớ anh không có điện thoại nên cậu lại ủ rũ, trong lòng có gì đó rất buồn. Tại sao cậu lại muốn gọi điện cho một người mình từng không muốn nhìn thấy và cho là phiền phức chứ?

Thiên Tỉ đang chìm trong suy tư thì chợt có tiếng gõ cửa phòng, tiếp sau đó là tiếng gọi của mẹ Dịch. Nghe tiếng mẹ, Thiên Tỉ "Dạ" một cái rồi mở cửa xuống nhà ăn cơm. Từ sau ngày hôm đó Thiên Tỉ và mẹ Dịch chẳng nói gì với nhau về chuyện của cậu và Băng Băng nữa; có lẽ mẹ Dịch cũng đã hiểu ý con trai mình, một khi đã ghét ai, cái gì thì không bao giờ có thể thích được, nên cho dù ba mẹ Băng Băng có là bạn thân lâu năm, bà cũng không thể ép con trai mình được.

-Con ở đây cũng cả tuần rồi còn gì. Công việc không sao chứ?

-Con đang trong thời kỳ nghỉ ngơi mẹ ạ...... - Thiên Tỉ mỉm cười gắp miếng thịt kho bỏ vào miệng. -Món này mẹ làm ngon quá!

-Ừ, ngon thì con ăn nhiều vào. -Bà Dịch gắp thêm mấy miếng thịt kho nữa bỏ vào bát của Thiên Tỉ.

Bữa tiệc nào cũng phải tàn, cuộc đoàn tụ nào rồi cũng sẽ chia tay. Ngày mẹ Dịch tiễn Thiên Tỉ ở sân bay, Thiên Tỉ đã luyến tiếc rất nhiều nhưng cậu cũng đã cảm thấy mình có những cảm giác và cảm xúc khác lạ. Thiên Tỉ nhớ căn nhà ở Bắc Kinh của mình quá......Có lẽ, cậu còn nhớ những kỉ niệm ở đó hơn nhiều......

-------------------------------------------

Khoảng 10 giờ đêm thì Thiên Tỉ mới về đến nhà, cậu mệt mỏi nằm dài ra trên ghế sofa, quần áo không cần thay, hành lí cũng chẳng xếp, cậu ngủ luôn một giấc đến sáng......

Có lẽ vì đêm qua ngủ ở sofa nên sáng nay Thiên Tỉ hơi nhức mỏi bả vai; làm vội cái bánh mì rồi cậu cũng ngoạm vào miệng và dán mắt vào laptop, hôm nay trên mạng chẳng có gì mới, cũng chỉ là những tin lá cải mà thôi. Thiên Tỉ suy nghĩ một lúc rồi gõ lách tách trên bàn phím, cậu vào trang buôn bán nhà đất; chủ đề về căn nhà bí ẩn mà cậu đang ở vẫn nóng hổi như vậy, đọc mấy cái này làm Thiên Tỉ hứng thú hơn là sợ hãi, biết bao nhiêu tin đồn thị phi mà từ khi ở đây Thiên Tỉ có thấy cái gì đâu chứ. Mấy người này đúng là đồn nhảm......

#Dạo này nghe nói con ma trong đó tu thành chín quả rồi, không còn tác quai tác quái nữa.

#Thật á? Có lẽ chàng trai kì dị đã mua căn nhà đó vẫn sống yên ổn nhỉ?

#Không đâu. Theo tôi nghĩ là chàng trai đó đã chết mà không ai biết rồi ấy chứ......

-Này, mấy người này cũng quá đáng thật đấy. Chưa gì đã trù ẻo mình thê thảm như vậy. - Thiên Tỉ vừa nói một mình vừa lắc đầu rồi gập máy tính lại; Thiên Tỉ nghĩ tốt nhất không nên đầu độc bản thân bằng những lời đồn này, cậu sẽ làm những việc có ích hơn như là......dọn nhà chẳng hạn......

Nhà Thiên Tỉ có 2 tầng, tầng trên có 4 phòng: 1 phòng ngủ của Thiên , 1 phòng sách, 1 phòng tắm và còn 1 phòng trống nữa mà Thiên Tỉ chưa từng vào trong đó nữa. Thiên Tỉ nhân tiện hôm nay rảnh rỗi sẽ dọn cái phòng đó, cậu dự định sẽ dùng nó làm phòng kho......

"Khụ......khụ......"- Thiên Tỉ mở cửa phòng rồi khua tay loạn xạ để ngăn không cho bụi làm mắt mình khó chịu. "Tách......" - Thiên Tỉ bật đèn lên, căn phòng toàn mạng nhện hiện ra trước mặt; trong phòng có rất nhiều thùng cát tông xếp chồng lên nhau, nhiều đến nỗi xếp đến gần kín cả phòng.
Thiên Tỉ dù cảm thấy hơi chán nản nhưng cậu vẫn nuốt nước miếng, khiêng những thùng nặng kia xuống; mỗi thùng cũng phải nặng khoảng 5kg chứ chẳng đùa. Nhưng đây không lẽ là đồ cũ của những người chủ trước đã ở căn nhà này chứ?

Thiên Tỉ tò mò lôi những thứ đồ trong mấy thùng cát tông ra, chủ yếu chỉ là giấy báo và quần áo cũ mà thôi, toàn bộ đồ đều đã bám đầy một lớp bụi, có lẽ đã để đây lâu lắm rồi. Thiên Tỉ lôi từng thùng, từng thùng ra rồi lại mở từng thùng ra coi nhưng hầu hết chẳng thu thập được gì có ích......

Thiên Tỉ ngày càng mệt mỏi, cậu định bỏ đống thùng giấy này ở đây mà đi xuống nghỉ ngơi một chút cho khỏe nhưng bất chợt có một cái thùng lại đập vào mắt cậu; nó cũng chỉ là một cái thùng bình thường như vô số cái thùng ở trong phòng nhưng trên cái thùng đó lại có ghi một chữ......Chính là chữ "K" đó......

Thiên Tỉ nhìn thật kĩ cái thùng, đúng là cậu không nhìn nhầm, chỉ duy nhất cái thùng đó có viết chữ, mà lại chính là chữ "K",giống như chữ "K" lần trước Tuấn Khải viết cho Thiên Tỉ xem. Bất chấp cái thùng kia ở sâu nhất, Thiên Tỉ vẫn cố lôi ra cho bằng được. Có lẽ chuyện này có hơi kì lạ, nhưng linh cảm của Thiên Tỉ cho cậu biết, cái thùng này......có liên quan đến Tuấn Khải......

Thiên Tỉ mở cái thùng có ghi chữ "K" đó ra, trong cái thùng đó là những vật dụng mà cậu không thể nào ngờ tới. Thiên Tỉ trở nên run sợ khi cậu thấy bên trong thùng có một cuộn dây thừng,một cái dao rọc giấy còn dính chút máu, những cây gậy gỗ có gai nhọn......và rất nhiều vật dụng đáng sợ khác......Thiên Tỉ vội đứng bật dậy và lùi ra xa; trong đầu cậu đang nảy sinh hàng ngàn ý nghĩ điên rồ. Không thể nào Tuấn Khải lại là một tên cuồng sát nhân hay một tên giết người đáng sợ được...... Ở cùng một nhà với Tuấn Khải suốt hơn 1 tháng trời, Thiên Tỉ biết Tuấn Khải rất hiền lành; nhìn vẻ ngoài ngu ngốc của anh có vẻ không giống một kẻ chuyên tra tấn người khác. Hay là Tuấn Khải đang giả vờ với cậu? Không thể nào có chuyện đáng sợ như vậy được......

Hiện tại Thiên Tỉ đang rất hoảng loạn, cậu không biết nên làm thế nào, nên điều khiển suy nghĩ của mình ra sao?
Tuấn Khải trong sáng? Tuấn Khải hiền lành sao? Vậy tại sao ở đây có nhiều đồ dính máu như vậy? Hay Tuấn Khải là tên tội phạm bị truy nã đang trốn ở đây? Điều đó thật vô lí, lần trước Thiên Tỉ dẫn Tuấn Khải đến đồn cảnh sát......mà không, lúc đó gần như người ta không thể nhìn thấy mặt Tuấn Khải vì mái tóc......Thiên Tỉ càng nghĩ càng làm mọi chuyện trở nên thật rối rắm......

Thiên Tỉ suy nghĩ một lúc rồi ôm đầu khó chịu trong căn phòng đầy bụi bặm đó. Trong căn nhà này, Thiên Tỉ đã tìm ra một sinh vật huyền bí, rồi cậu lại phát hiện ra một bí mật đáng sợ. Cậu có nên trình báo với cảnh sát không? Bây giờ cậu phải làm sao đây? Nếu như anh thật sự là kẻ xấu, có phải gia đình giàu có kia đang gặp nguy hiểm?

Nghĩ đến đó Thiên Tỉ hoảng sợ lao ngay xuống nhà, bật khóa xe lên, cậu lái xe nhanh đến Trụ sở cảnh sát trung tâm thành phố để báo cho họ về bí mật đáng sợ này . Sợ có án mạng xảy ra là vậy nhưng đứng trước Trụ sở cảnh sát, Thiên Tỉ lại không dám đi vào trong. Có phải nếu bây giờ cậu báo cảnh sát, Tuấn Khải sẽ ngồi tù hay không? Dáng vẻ ngồi tù của Tuấn Khải nhất định trông rất đáng thương......

Tưởng tượng gương mặt lai của Tuấn Khải phải ở trong phòng giam song sắt, Thiên Tỉ đã cảm thấy rất chua xót rồi, cậu không nỡ để anh như vậy. Thiên Tỉ chợt nghĩ, cậu có nên gọi điện thoại ẩn danh để nói cảnh sát điều tra việc này......nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác; bản thân Thiên Tỉ không đủ can đảm làm chuyện tổn thương đến Tuấn Khải như vậy......

Nhưng mà, Thiên Tỉ vẫn quyết định đi vào trong Trụ sở cảnh sát......
----------------------------
-À, cô yên tâm, chính cậu Thiên Tỉ đã đưa anh ta đến nhà kia sớm rồi......Đi f7ztrương nhiên là gia đình cô giới thiệu......Mà cô cũng không cần quan tâm nhiều đâu, loại người đó cho dù là gia đình tốt hay xấu gì thì họ cũng không ý kiến gì đâu......

Thiên Tỉ đứng sau cánh cửa phòng làm việc của Trụ sở cảnh sát đã nghe rõ toàn bộ cuộc nói chuyện của viên cảnh sát; "Cậu Thiên Tỉ" mà viên cảnh sát nói đến chắc chắn là cậu, "anh ta" chắc chính là Tuấn Khải; còn "cô" mà đang nói chuyện điện thoại với viên cảnh sát kia , chắc chắn là......Băng Băng. Băng Băng, cô ta dám......can thiệp vào chuyện của cậu sao?

Thiên Tỉ vốn đang rất tức giận vì bị người ta xỏ mũi nên cậu không muốn báo với cảnh sát về bí mật kia nữa mà quay lưng đi thẳng ra xe rồi lái xe về nhà. Mà tại sao cậu lại tức giận? Có phải thân thiết gì với Tuấn Khải đâu? Tuấn Khải đi thì cũng tốt cho cậu mà......Thôi bỏ đi, Thiên Tỉ coi như cậu không nghe, không biết gì hết; bây giờ cậu chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc đến sáng ngày sau để quên hết đi mọi chuyện ngày hôm nay
mà thôi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro