Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Quyết định chuyển nhà.

Chap này tặng các bạn: YiJackson976 YoonKarry_0921 JacksonMint jacksonmiu28 Jacksons_Yi JacksonsNgas KarryJackson1998 _Kuma-chan_ HannyTorika khathien_KTs KTs-2811 KTs-Su KTs2109 NinaKTs-2821 ThaoCLA ThaoLanguageClover coconut11420 nasakami ndbh1234 VyyDuongg KhaiThienCa oMinh32 chanssoll khaithienthu dichthienthu2811 KenNhi2803 KimAnh234754 MapJackson LannM4 LannM4_KXO tch210 NkockLubyy HoangLinhNguyetTran RubiiPhm wanghemin TunKhiVng968 PhuongTran523 Nina_KhaiThien2821 ronminkhaithien thienchip2811 Thien1403 KaiXi_1109 lemaikhanhan ChiChi909587 ThinThin685 KarryYi2821 PhuNhanHoDich

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ! 🍇🍇🍇🍎🍎🍎🍒🍒🍒
--------------------------------------------

Chương 1: Quyết định chuyển nhà.

- Hello? - Thiên Tỉ áp tai vào điện thoại và nói với giọng trầm thấp, tay vẫn không ngừng động tác lật lật trang giấy.

- Còn giỡn nữa hả? -Người phụ nữ ở bên kia đầu dây giận dỗi mắng yêu Thiên Tỉ.
Trong căn phòng trọ cũ kỹ ở một nơi xa trung tâm thành phố, Thiên Tỉ bật  cười xuề xòa; ánh mặt trời sáng sớm phản xạ lên gương mặt đã lấm tấm mồ hôi của cậu, đội lông mày nhíu lại vì nóng, nhưng miệng cậu vẫn cười nói vui vẻ, mắt lại đảo liên tục.
- Con sắp chuyển nhà sao? - Mẹ Dịch còn nhận ra một chuyện mình còn muốn hỏi......
- Vâng, con đã đặt mua rồi mẹ. Có lẽ... chắc chiều nay sẽ đến xem lại lần nữa. Dù sao công ty môi giới nhà đó cũng làm ăn được đấy chứ......A, tìm thấy rồi! - Mắt Thiên Tỉ sáng rỡ khi tìm thấy tờ giấy ghi số điện thoại của công ty môi giới nhà, cậu thổi thổi cho hết bụi.

- Làm được chút tiền thì nên để dành, sau này còn có gì để mà tiêu chứ, lại còn mua nhà là sao hả con? - Mẹ Dịch bên kia càu nhàu không ngừng.

- Ô, mẹ à... - Thiên Tỉ kéo dài giọng oan ức. - Mẹ chắc chưa biết chứ, ở bên này con nổi tiếng lắm đấy, như ngôi sao điện ảnh ấy, thậm chí truyện của con còn được đưa vào sách giáo khoa ấy chứ.
- Thật á?
- Đùa mẹ thôi, chưa đến mức đấy đâu, nếu không, con không chỉ mua nhà đâu a~ Thiên Tỉ chu miệng trêu đùa mẹ, mắt cậu híp lại thành một đường. Bây giờ Thiên Tỉ mới rảnh rang ngồi im một chỗ, tách cafe pha từ lúc sớm cũng đã nguội lạnh, uống vào miệng đắng ngắt......

- Còn nữa, con bé Băng Băng cũng mới điện thoại cho mẹ, bảo dạo này con lạnh nhạt với nó là sao?
- Gì chứ, con... - Thiên Tỉ ấp úng, vừa tức giận vừa muốn nghĩ ra cái lí do chính đáng để giải thích với mẹ. - Mà cô gái đó cũng nhiều chuyện thật, mẹ à, con chẳng thích cô ấy chút nào.
- Dù sao thì nó cũng theo con từ lúc bên này đến khi con về nước, bây giờ cũng vẫn theo đấy thôi. Con nên nghĩ cho người ta một chút......
Và mẹ Dịch còn nói gì đó nhiều lắm. Chủ yếu là phải ý tứ một chút, cả tuổi thanh xuân của người ta cũng đã theo đuổi cậu. Gì mà ghê, dù cô ấy nhà giàu một chút, kiên trì một chút nhưng không hợp với Thiên Tỉ  vẫn chính là không hợp.

Thiên Tỉ ậm ừ vài câu cho qua chuyện rồi nhanh chóng cúp máy, thực hiện một cuộc gọi khác.
- Nhà văn lớn, tôi đã nói cậu hãy lưu số tôi vào điện thoại rồi mà, sao cậu có thể... cậu làm tôi thấy tổn thương đó nhà văn lớn à......

- Được rồi được rồi, tại danh bạ của tôi thật sự quá nhiều thôi mà. Tôi đã gửi mail cho ông rồi đấy, nhớ chuyển tiền cho tôi nhé!

Thiên Tỉ nhanh tay ấn nút tắt, cậu thở dài nhìn danh bạ chỉ có hai liên hệ của mình.
Bốn giờ chiều, sau khi thu dọn đồ đạc một nửa, nói với chủ trọ vài ba câu, Thiên Tỉ lái xe đến chỗ công ty môi giới nhà.

Hoàng hôn nhuộm đỏ cả thành phố. Nhà nhà bắt đầu lên đèn. Xe cộ không bao giờ là ít, nhìn như muốn ngộp thở người ta......Thiên Tỉ buông lỏng vô lăng, tựa đầu vào ghế nhìn đèn xanh đã chuyển màu......
Người người từ hai bên đường lại túa ra. Hơi chán, Thiên Tỉ bật một bài nhạc nào đó trên radio nghe. Khá là êm tai, nghe một lúc Thiên Tỉ tại quen quen giai điệu nên cổ họng ư ử những âm thanh nhịp nhàng, đầu lắc lắc đung đưa, chân nhấn ga phóng đi.
Cũng không phải là cháy đất hay lủng đoạn kinh tế mà chỗ công ty môi giới nhà đất đông thế không biết. Hơi oi bức, nhưng Thiên Tỉ vẫn cố chen chân vào bên trong......

- Này tôi nói, chỗ mấy người làm ăn thế nào chứ, căn nhà này chúng tôi đã mua rồi! - Một bà thím tròn trĩnh đứng chống nạnh lớn tiếng nói với nhân viên môi giới.

- Gì chứ, cái này tôi mua từ trước đó lâu lắm rồi!- Lại một người đàn ông khác lên tiếng phản bác lại......
- Chờ chút, chúng tôi... chắc là có sai sót gì thôi, để chúng tôi kiểm tra lại......

Tình cảnh thật vô cùng hỗn loạn, người la, kẻ hét, ngay cả người nghe cũng cảm thấy khó chịu......

- Mời cậu Thiên Tỉ đi hướng này. - Đang ngơ ngác chứng kiến cảnh hay thì Thiên Tỉ được một nhân viên khác mời vào phòng riêng.

- Vâng!

Thiên Tỉ gật đầu rồi theo chân anh nhân viên; phía sau này khác hẳn bên ngoài sảnh, lần trước cậu chưa vào đây bao giờ. Đi qua một dãy hành lang dài, Thiên Tỉ lại tiếp tục được dẫn đến một căn phòng khác cũng có rất nhiều người.
Có lẽ mọi người đều nhận ra Thiên Tỉ, cậu ngồi tiếp theo một dãy người đằng kia.
- Cậu này! - Một bà cô lên tiếng.
- Vâng? - Thiên Tỉ chớp mắt, quay lại đã thấy một tốp người đang nhìn mình.
- Cậu mua cái biệt thự ở ngoại ô gì đó sao?
- Vâng, làm sao... cô biết ạ? - Thiên Tỉ không nghĩ chuyện mình mua nhà mà cũng lan truyền như tiếng tăm vậy, cậu cười ái ngại.......

- Ái chà, thật tội nghiệp quá! - Theo sau tiếng thở dài của bà cô là hàng loạt tiếng than vãn não nề của những người khác, trong khi đó Thiên Tỉ vẫn ngây ngô chưa biết gì.
- Sao vậy cô?
- Cậu không biết chứ, có nhiều người mong cho có người rước cái nhà đó đó, người ta gọi nó là... - Bà cô liếc qua liếc lại rồi kề vào tai cô - Căn nhà hoang bí ẩn.
Giọng điệu bí hiểm cùng cái cảm giác nhột nhột ở lỗ tai làm Thiên Tỉ khẽ rùng mình lạnh tóc gáy. Cũng đâu phải là phim kinh dị, có cần phải làm quá vậy không chứ......

- Là sao ạ? Cháu vẫn chưa hiểu.

- Trời đất, mấy đứa trẻ như cậu có bao giờ mua nhà đất gì đâu mà biết, trong giới này, không ai là không biết cái nhà đó. Mà cậu mua cho gia đình ở hả?
- Không ạ, cháu mua cho mình cháu ở thôi......- Thiên Tỉ ấp úng như sợ mình nói sai chuyện gì.
- Trời đất ơi, sao cậu lại ở một mình chỗ hẻo lánh thế kia. Ây, tội nghiệp cho cậu bé, dù sao cháu cũng nên bán nó đi......

- Là sao ạ? Cháu......

- Bà cô à, đừng nói vậy nữa. Cô nói vậy thì công ty bọn cháu làm sao còn làm ăn chứ?- Nhân viên đi cùng Thiên Tỉ giờ mới cất tiếng nói xen vào.

-Biết rồi biết rồi, mau đi đi, đi đi. - Bà cô lạ liếc mắt lườm anh nhân viên một cái, anh nhân viên nhanh chóng đẩy Thiên Tỉ vào phòng trong khi Thiên Tỉ còn chưa kịp hỏi cho rõ những lời bà cô kia vừa nói, sau đó anh ta đóng sầm cửa lại, còn tỏ ý mệt mỏi nhức đầu nhưng chỉ mấy phút sau liền bày vẻ mặt hồ hởi mời Thiên Tỉ ngồi.

- Cảm ơn anh! - Nhận ly nước lọc, Thiên Tỉ uống 1 ngụm rồi dáo dác nhìn xung quanh. Chỗ này có vẻ là 1 nơi lộn xộn, chủ nhân của nó hẳn là 1 người bận rộn, hoặc là......1 tên cẩu thả......

- Cậu đúng là nhà văn nhỉ, luôn thích quan sát mọi thứ xung quanh mình......- Anh nhân viên nói. -Tôi thấy trong lý lịch của cậu ghi vậy.

Thiên Tỉ  "À" lên 1 tiếng rồi cười. Thực ra thì quan sát cũng là 1 thói quen tốt......

- Ngày mai cậu có thể dọn đến ngôi nhà đó được rồi. Còn tiền thì gửi sau cũng được!

- Vâng thưa anh! I

- Nếu còn gì cần hỏi thêm, cậu cứ nói.

-Ừm......cũng không có......- Thiên Tỉ nghiêng đầu suy nghĩ, tay nghịch nghịch ly nước. - Mà khoan, tôi muốn hỏi......lúc nãy, bà gì đó nói vậy, là có ý gì?

Nét mặt anh nhân viê thoáng chút bối rối rồi lại mỉm cười:

-Không có gì đâu, cậu đừng để ý, bà ấy nói bậy ấy mà.
Không hiểu trực giác mách bảo thế nào mà Thiên Tỉ lại thấy anh ta có chút kì lạ, lại còn tìm cớ đuổi cậu về, tránh né câu hỏi của cậu. Không lẽ, căn nhà Thiên Tỉ mua có vấn đề gì sao?......

Thiên Tỉ mang nỗi thắc mắc của mình về phòng trọ; tối nay còn 1 số thứ phải sắp xếp nữa cho nên cậu là muốn tìm 1 thứ gì đó ăn nhẹ rồi sẽ dọn dẹp. Nhưng không ngờ về đến nhà lại gặp ngay bản mặt của cô nàng Băng Băng đang đứng đó vẫy tay, còn xách theo đồ ăn nữa.Thên Tỉ thở dài đi tới chào 1 câu đàng hoàng:

- Sao em lại rảnh rỗi tới thăm anh thế này? -Bật đèn lên, Thiên Tỉ quăng chùm chìa khóa trên bàn, ngồi trên ghế thoải mái.

- Anh nói cứ như em bận đến nỗi không có thì giờ thăm anh ấy......- Băng Băng sắp gà rán và khoai tây ra đĩa rồi để lên bàn.

-Mai anh chuyển nhà sao?
-Ừm! - Thiên Tỉ rót 2 cốc nước lạnh đặt lên bàn.

- Ở đâu thế? Có cần em kêu người phụ giúp anh không? Dạo này thịnh hành dịch vụ chuyển nhà lắm đấy!

- Cũng không có gì nhiều,anh tự làm được mà! - Thiên Tỉ khéo léo từ chối, miệng cố gắng nặn ra một nụ cười.

-Anh bận công việc như vậy sao có thời gian làm mấy chuyện đó. Mà em có cảm giác sao anh cứ né tránh em. Nói địa chỉ đi, để em còn thỉnh thoảng đến thăm anh.

Thiên Tỉ chính là không muốn nói cho Băng Băng biết địa chỉ nhà, vậy mà cô ta không ngừng thúc dục cậu nói ra địa chỉ nhà mình. Thiên Tỉ không biết nói gì cũng chỉ có thể mỉm cười cho qua......

- Mà cái bàn nhà anh có nhỏ quá không vậy? - Bởi vì Băng Băng mang rất nhiều đồ ăn mà cái bàn ăn quá nhỏ, đường kính chỉ có 60cm nên trong 1 lúc không thể để hết đồ ăn lên được.......

-Chỉ có mỗi mình anh ở thôi mà, bàn cũng không cần quá to......- Thiên Tỉ gãi gãi đầu thản nhiên nói.
- ANH......- Băng Băng đột nhiên trợn mắt, chỉ tay vào mặt Thiên Tỉ nhưng không biết thế nào lại nhẫn nhịn bỏ xuống, nghiến răng như đang kìm nén sự phẫn nộ của mình. - ANH ĐÓ, CŨNG LÀ MỘT NHÀ VĂN LỚN, TIỀN KHÔNG THIẾU, TẠI SAO CỨ PHẢI SỐNG TRONG CÁI NHÀ NHƯ CHUỒNG HEO NÀY? EM NÓI ANH SANG NHÀ EM Ở, ANH KHÔNG CHỊU. BÂY GIỜ NGAY CẢ CÁI ĐỊA CHỈ NHÀ MỚI MÀ ANH CŨNG KHÔNG NÓI CHO EM LÀ SAO? -
Có lẽ tức giận vì không moi được địa chỉ nhà của Thiên Tỉ, lại bị căn nhà trọ chật chội và thái độ của Thiên Tỉ làm cho bực tức nên Băng Băng bỗng dưng nổi cáu.
Thiên Tỉ bất ngờ bị Băng Băng dọa cho 1 trận nhưng rồi cậu lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường rồi cau mày, quát thẳng lại Băng Băng:

-ĐÚNG RỒI, EM NHÀ GIÀU SỐNG QUEN RỒI,ĐẾN CHỖ TRỌ DỘT NÁT NÀY THÌ THAN BẨN! ĐÚNG THẾ, CON NGƯỜI TÔI SỐNG BẦN TIỆN VẬY ĐẤY! NẾU EM THẤY KHÓ CHỊU THÌ TRÁNH XA TÔI RA ĐI!

- Em không cố ý nói anh như vậy, em...... - Biết mình vừa rồi hơi lớn tiếng với Thiên Tỉ khiến Thiên Tỉ tức giận, Băng Băng cứng miệng không nói được lời nào.

- EM CÓ BIẾT TẠI SAO CHÚNG TA KHÔNG BAO GIỜ Ở CHUNG 1 CHỖ ĐƯỢC KHÔNG? CHÍNH LÀ VÌ CÁI TÍNH TIỂU THƯ CHẢNH CHỌE CỦA EM ĐẤY. RÕ RÀNG TÔI VÀ EM KHÔNG CÙNG MỘT THẾ GIỚI. TÔI SỐNG TIẾT KIỆM LÀ CHUYỆN CỦA TÔI, KHÔNG CẦN EM PHẢI QUAN TÂM HAY XEN VÀO CUỘC SỐNG CỦA TÔI! - Thiên Tỉ tiếp tục lớn tiếng khiến Băng Băng phải run sợ.

- Anh Thiên Tỉ, em......

- EM ĐI ĐI, EM BIẾN RA KHỎI NHÀ TÔI NGAY! - Thiên Tỉ lúc này đã tức giận lên đến đỉnh điểm, cậu tóm vai Băng Băng, đẩy cô ta ra khỏi cửa nhà mình.

- Anh Thiên Tỉ, em...... -Băng Băng sợ sệt, còn mở miệng định nói gì đó nữa nhưng ngay lập tức cô ta liền bị Thiên Tỉ chặn họng.

- BIẾN NGAY ĐI CHO TÔI!

"RẦM"......tiếng đóng cửa thật mạnh dội ngược vào không gian tĩnh mịch......  Thiên Tỉ ôm đầu mệt mỏi tựa người lên ghế sofa, tâm trạng tốt hôm nay của cậu bị Băng Băng kia phá hoại rồi. Thiên Tỉ mở mắt nhìn đống đồ ăn trên bàn, sau đó cậu thở dài lê người mở 1 lon bia vừa ăn vừa uống cho tiêu hóa dễ; tiếng ti vi léo nhéo bên tai giúp cậu phần nào vượt qua buổi tối buồn tẻ này......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro