chương17: hai cái tôi đều không chọn
"Hợp đồng?" vương nguyên nghi hoặc cầm lấy tờ giấy trong tay vương tuấn khải , cậu chẳng những không đoán được nội dung bên trong mà còn không thể lý giải vì sao người đàn ông này lại chuẩn bị tốt mọi thứ vậy?
Nhưng đợi lúc vương nguyên mở hợp đồng ra , nội dung bên trong làm cho sự nghi hoặc của cậu thành khiếp sợ: "Cái gì?!" Cậu thật không thể tin , trong nội dung của bản hợp đồng là anh muốn cậu làm bà xã của anh , lại còn trong vòng 1 năm?
"Cái kia . . . . . .Xin hỏi anh không phải đưa sai đồ cho tôi rồi chứ?"
Trong lòng vương nguyên tự an ủi chính mình , anh nhất định đưa sai hợp đồng cho cậu . Anh là người đàn ông tuấn tú , khí phách lại có tiền muốn dạng phụ nữ nào chẳng được? Như thế nào anh lại coi trong một tiểu nha đầu bình thường như cậu đâu?
Nhưng lời nói của vương tuấn khải một lần nữa đánh tan hy vọng của cậu: " Những gì cậu xem không có sai." Ngữ khí của anh lạnh lung: "Nếu không ký thì một năm cậu liền trả tôi 600 vạn , chọn 1 trong 2."
Tuy rằng , nhìn bên ngoài có vẻ vương tuấn khải cho vương nguyên một con đường sống nhưng sự thật đó chẳng có con đường sống nào dành cho vương nguyên cả , điều nào cũng có lợi cho anh và cậu cũng là người chịu thiệt.
Nhìn thấy vẻ mặt 「không thương lượng đường sống 」 của vương tuấn khải , vương nguyên run rẩy nói: "Anh ——anh rõ ràng là ăn cướp trắng trợn."
Này làm sao gọi là trả nợ? Rõ ràng là cậu đang bán thân thôi !
Bởi vì quá tức giận , trong nháy mắt mặt cậu trở nên đỏ bừng , nhưng anh không đề ý , ngược lại còn thập phần đồng ý :"Đúng nha , tôi chính là ăn cướp trắng trợn."
vương tuấn khải bày ra một bộ dạng 「em có thể lấy tôi , thế nào 」.
Nếu không sợ hãi người đàn ông trước mắt sẽ làm ra hành động đê tiện với mình thì vương nguyên muốn đem bản hợp đồng xé nát đi , sau đo hung hăng đập vô mặt anh ...
Bất quá điều cố kỵ không phải là thoả hiệp , vương nguyên không tính ngoan ngoãn phối hợp cùng anh , trong lòng thật sự giận , sau đó không chút nào sợ hãi: " Cả 2 điều kiện tôi đều không chọn"
"A?Hay cậu muốn quỵt nợ?" vương tuấn khải nheo mắt lại , nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vương tuấn khải.
Nhìn thấy bộ dạng nhẫn nhịn chịu đựng , a dua xu nịnh của phụ nữ thì Tư Đồ Viêm không thể không thừa nhận sự quật cường của vương nguyên chinh phục dục vọng của anh .
Tuy rằng cậu không muốn thoả hiệp nhưng dù sao cũng chính mình làm bể bình hoa của người ta , lại nghe anh nói trong lòng lo lắng không thôi: "Tôi sẽ không tính toán , này 600 vạn tôi nhất định sẽ trả lại nhưng cho tôi chút thời gian , nếu anh không đồng tình thì đi tố cáo tôi cũng được , cuộc sống này đều có công lý , tôi không tin pháp luật chỉ đứng về phía nhà giàu."
Nói xong , vương nguyên lại hiện ra một cỗ cảm giác hiên ngang lẫm liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro