Chương 195+196
Chương 195: Anh đối với cô mà nói, giờ đây cũng giống như một người xa lạ
Los Angeles, tại "Jeon thị".
Sắc trời dần tối.
Jungkook đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi tới đứng trước tấm rèm che trong suốt trước cửa sổ sát đất trước, nhìn cảnh đêm thành phố vừa lên đèn, trong không gian rộng lớn như thế chỉ có một bóng dáng cao to đứng tĩnh lặng như pho tượng, màu sắc u ám xuyên qua bóng mờ của kính thủy tinh, trong phòng ngoài phòng cùng chung một thế giới, thế nhưng trong không gian vắng vẻ này cả thế giới như chỉ còn lại có một mình anh.
Cốc cốc ——
"Vào đi."
"Jungkook."
Ngay sau đó là giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của Rose vang lên.
Jungkook xoay người lại, giọng nhạt nhẽo nói, "Ngồi đi."
Rose nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai của Jungkook không chớp mắt, trong lời nói còn như ẩn chứa sự đau lòng, lại như có phần tiếc nuối, "Anh. . . . . . Anh thật sự cứ bỏ mặc để Yeri bỏ đi như vậy sao?"
Jungkook lạnh giọng nói, "Không cần thiết nữa, đương nhiên không nên miễn cưỡng."
Rose lắc mạnh đầu nói, "Jungkook, anh sẽ không làm vậy đâu. . . . . . Em hiểu rõ anh, anh sẽ không dễ gì buông tha Yeri. . . . . ."
Jungkook đi tới sau bàn làm việc, lời nói lạnh lùng không hề có chút cảm xúc, "Tôi gọi cô đến không phải muốn thảo luận với cô về chuyện riêng tư của tôi."
"Jungkook. . . . . ."
Jungkook lấy ra cuốn chi phiếu, xé một tấm rồi điền nội dung lên đó, Jungkook đưa tấm chi phiếu đó cho Rose, hờ hững nói, "Từ xưa tới nay tôi đều không thích mắc nợ ai, đây là phần thù lao của cô. . . . . . Đợi sau khi sự việc kết thúc, tôi nghĩ với số tiền này cũng có thể đủ cho cô đến một nước nào đó sống an nhàn cả đời."
Rose yếu ớt nói, "Em không có nói là sẽ phối hợp với anh. . . . . ."
Jungkook dựa người vào thành ghế, sau đó điều chỉnh cho mình một tư thế thoải mái ung dung nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ của Rose, thản nhiên nói, "Tôi chắc rằng cô sẽ đáp ứng."
Rose nghẹn giọng nói, "Jungkook, em biết rõ anh sẽ không vứt bỏ được tình yêu dành cho Yeri, anh làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của mình, em rất lo lắng cho anh. . . . . . Em cảm thấy giống như anh đang có chuyện gì đó muốn giấu mọi người, em sợ anh vẫn cứ như trước kia chỉ muốn một mình gánh vác, nếu như thật sự có chuyện anh có thể nói cho em biết hay không, em là tâm lý bác sĩ, dù ít hay nhiều cũng có thể giúp được anh. . . . . ."
Đôi mắt sâu lắng u ám của Jungkook nhìn lướt qua gương mặt đau thương của Rose, bình thản nói, "Việc cô cần làm chính là nhận lấy tấm chi phiếu này, hoặc là bây giờ hãy đi khỏi đây, tôi sẽ không miễn cưỡng cô." Đối với Rose sắc mặt Jungkook mãi luôn chỉ có như thế.
Rose khó chịu nói, "Jungkook, em biết em không cự tuyệt được anh, nhưng mà. . . . . ."
"Quyền lựa chọn là do cô, năm giây sau phải cho tôi câu trả lời." Dứt lời Jungkook liền đứng dậy, đi tới trước tủ rượu trong phòng làm việc, tự rót cho mình một ly rượu đỏ.
Rose nhìn tấm chi phiếu trên mặt bàn, cuối cùng từ từ vươn tay cầm lên.
Jungkook nhấp một hớp rượu đỏ, giọng lanh lãnh nói, "Cô có thể đi rồi!"
Rose ngước mắt nhìn về phía Jungkook hiện giờ đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Nhìn bóng lưng của anh, không rõ vì sao, cô cảm giác sau bóng lưng kiêu ngạo đó của anh là che giấu cả sự cô đơn và hiu quạnh, lòng cô không hiểu sao lại thấy khó chịu, nhận thấy mình cần phải đi làm một số chuyện.
Tại thành phố Y, Hàn Quốc.
"Mẹ, mẹ đang làm gì đó?"
Trong phòng khách nhà họ Kim, Yeri ngồi trên ghế sofa, trên tay đang cầm một tờ báo, thỉnh thoảng còn dùng bút vạch những vòng tròn ở trên mặt báo.
Yeru nghiêm túc nhìn hàng chữ thông báo tuyển dụng ở phía dưới tờ báo, "Mẹ đang nhìn xem coi có công việc nào thích hợp hay không. . . . . ."
Jennie leo lên ghế sofa ngồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tràn đầy hân hoan nói, "Mẹ muốn đi làm sao?"
Yeri gật đầu, "Ừ. . . . . ."
Jennie khó hiểu nói, "Sao mẹ lại muốn đi làm vậy?"
Yeri để tờ báo xuống, nghiêm trang trả lời Jennie, "Mẹ muốn đi làm để lo cho con, nếu không làm sao có thể mua nhiều quần áo đẹp và búp bê cho Jennie đây?"
Jennie trả lời, "Nhưng mà ba không có thích mẹ đi làm đâu!"
Hai ngày nay khi nói chuyện với Jennie, Jennie nói mười câu thì đã có tám câu nhắc tới Jungkook rồi, khiến cho hiện thời Yeri cảm thấy thật vô cùng khó chịu.
Yeri vốn định đợi thêm mấy ngày nữa rồi nói chuyện giữa cô và Jungkook cho Jennie biết, nhưng số lần Jennie nhắc tới Jungkook đã vượt quá xa ngoài dự đoán của cô.
Vì thế, giờ phút này, Yeri để cây viết trong tay xuống, hai tay vịn bả vai nhỏ bé của Jennie, nghiêm mặt nói, "Jennie, có chuyện này mẹ cần phải nói cho con biết. . . . . ."
Jennie ngây thơ chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi, "Chuyện gì ạ?"
Yeri hít vào một hơi thật sâu, mới lên tiếng nói, "Thật ra thì. . . . . ."
"Thật ra là ba con sợ mẹ con bị mệt, vì thế mới không cho phép mẹ con đi làm, nhưng mẹ con thì rất thích đi làm, cho nên muốn giấu ba con vụng trộm đi tìm việc làm."
Tiếng bà Kim đột nhiên chen vào cắt ngang cuộc nói chuyên giữa hai mẹ con.
Vẻ mặt Jennie lúc này như mới bừng tỉnh hiểu ra, "A. . . . . . Vậy là mẹ muốn trốn ba đi làm sao?"
Bà Kim ngồi xuống ghế sofa, yêu thương bế Jennie ngồi lên đùi mình, hiền từ hỏi, "Vậy Jennie có muốn giúp mẹ con giữ bí mật hay không đây?"
"Dạ muốn."
Bà Kim không kiềm được sự yêu thương mà hôn lên hai má béo mập của Jennie thêm một cái nữa, "Con thật biết nghe lời, không uổng phí mẹ con thường ngày yêu thương con đến vậy. . . . . ."
Jennie vui vẻ nhìn Yeri cười ngọt ngào.
Yeri ngước mắt nhìn bà Kim, kèm theo nụ cười nhạt cất tiếng gọi, "Mẹ."
Bà Kim gật đầu nhẹ với Yeri, sau đó nhìn Jennie đang ngồi trong lòng nói, "Jennie, bà ngoại vừa mới làm món điềm tâm bánh trứng cho con, trưa nay con cũng chưa có ăn cơm, để bây giờ bà ngoại bảo dì lấy bánh trứng mới ra lò cho con ăn, có được không?"
Jennie vui vẻ không thôi, "Dạ."
Bà Kim lập tức dùng ánh mắt ra dấu cho người giúp việc đứng bên cạnh bế Jennie đến phòng ăn.
Đợi người giúp việc bế Jennie đi đến phòng ăn rồi, bà Kim mới xúc động nói, "Trong nhà có một đứa con nít thật tốt, không khí náo nhiệt hẳn lên."
Yeri cười cười với bà Kim, sau đó chuyển sang đề tài mà cô đang thắc mắc ở trong lòng, "Mẹ, vừa rồi tại sao mẹ không cho con nói chuyện đó với Jennie?"
Bà Kim quay mặt sang nhìn Yeri, "Con định nói chuyện của con và Jungkook cho Jennie biết?"
Yeri gật đầu, "Sớm muộn gì con bé cũng phải đối mặt với sự thật."
Bà Kim nghiêm nghị nói, "Con có nghĩ tới hay không, Jennie còn rất nhỏ, sức chịu đựng của nó không giống như người lớn chúng ta. . . . . . Con bé há miệng ngậm miệng cũng đều nhắc tới cha nó, nếu như lúc này con nói chuyện của con và Jungkook cho nó biết, nó còn nhỏ tuổi như vậy con bảo nó làm sao để chấp nhận đây? Hay là con cũng muốn để cho con bé giống như con khi còn nhỏ, để lại cho tuổi thơ của nó nỗi ám ảnh?"
Yeri im lặng không lên tiếng.
Bà Kim bèn nói thêm một câu đầy thấm thía, "Đúng là sớm muộn gì cũng phải nói cho nó biết, nhưng không phải là lúc này, ít nhất phải đợi đến khi số lần con bé nhắc tới cha nó từ từ giảm bớt hẳn đi."
Yeri gật nhẹ đầu, khàn giọng nói, "Mẹ, con xin lỗi, là con không suy nghĩ chu đáo."
Bà Kim vỗ nhẹ lên tay Yeri, hoà nhã nói, "Đừng nên nôn nóng mà phủi sạch hết sự quan hệ giữa con và Jungkook, con và nó chia tay đã là sự thật, bản thân con còn chưa thích ứng được, thì làm sao con có thể yêu cầu một đứa nhỏ làm điều đó?"
Nhưng lúc này, phản ứng của Yeri lại nằm ngoài dự đoán của bà Kim.
Chỉ thấy Yeri giương mắt lên, nhã nhặn thản nhiên mà nhìn bà Kim, ôn hòa nói, "Mẹ, con không cần phải thích ứng."
Bà Kim không hiểu, "Sao?"
Yeri nặng nề thở dài, dịu giọng nói, "Con mặc kệ mẹ có tin hay không, từ nay về sau, con và Jungkook sẽ là người của hai thế giới, con tuyệt không cho phép mình còn có bất kỳ dây dưa nào với anh ta nữa. . . . . . Những dòng nước mắt của con rơi vào cái đêm hôm đó, là con khóc một lần cuối cùng cho những gì đã qua, từ nay về sau, con sẽ không bao giờ chảy nước mắt nữa. . . . . ."
Bà Kim thương tiếc nói, "Yeri, con không cần phải che giấu tâm tình của mình, càng đừng nên ép buộc bản thân mình. . . . . ."
Yeri thoải mái nói, "Mẹ, giờ phút này có lẽ mẹ cho rằng con đang cố gắng che giấu tâm tư của con, nhưng con thật lòng nói với mẹ rằng, con không hề ép buộc bản thân mình, con có thể bình tĩnh như lúc này là bởi vì con và anh ấy dây dưa như thế đã đủ rồi, thật sự con cũng đã quá mệt mỏi. . . . . . Nếu đã không còn thích hợp, thì còn và anh ấy còn tiếp tục kéo dài thêm để làm gì? Anh ấy hẳn nên đi tìm người phụ nữ thích hợp với mình, và con cũng có cuộc sống riêng của con, con và anh ấy vốn không cần thiết phải trói buộc nhau. . . . . . Hôm nay con và anh ấy đã chia tay, vốn nên thương cảm khó chịu nhưng con lại cảm thấy cuộc đời của mình đột nhiên rộng mở tươi sáng, con đang suy nghĩ, con mới có hai mươi bảy tuổi, con còn có rất nhiều thời gian đang chờ đón, tại sao con phải vì một người vốn không thích hợp với mình mà đau lòng khổ sở?"
Bà Kim thật sự không thể tin, "Con thật đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
Yeri cười gật đầu, "Mẹ không cần cứ phải lo lắng cho con, bây giờ con cảm thấy rất tốt, thời gian tới con sẽ cố hết sức làm cho cuộc đời mình phải sống vô cùng sung túc và vui vẻ. . . . . ."
Bà Kim vuốt vuốt mái tóc ngắn trẻ trung của Yeri, vui sướng nói, "Nếu con thật sự đã suy nghĩ thông suốt, mẹ thật thấy vui mừng cho con."
Yeri dựa vào đầu vai bà Kim, thỏ thẻ cười, "Sẽ để cho những con người không liên quan đến mình hoàn toàn cách xa cuộc sống của mình thôi!"
Thì ra cũng có một ngày cô đã nói lên được câu ‘người không liên quan’ để hình dung về anh, cảm giác này thật tuyệt. . . . . .
Maldives, Male.
"Ông chủ, ông xem trên ti vi lại có tin tức Jeon tổng và Rose tiểu thư đi chung với nhau tham dự dạ tiệc từ thiện kìa!"
"Đúng thế, đúng thế, gần đây Jeon tổng và Rose tiểu thư có vẻ thường xuyên xuất hiện ở nơi công chúng nhiều hơn!"
"Nhưng sao không có nhìn thấy Yeri tiểu thư nhỉ?"
"Đúng vậy. . . . . ."
Nhân viên đang thảo luận hình ảnh Jungkook và Rose cùng nhau tham dự một buổi tiệc từ thiện quốc tế trên ti vi, sắc mặt Robert đã sớm lạnh đến mức không nhận ra cảm xúc.
Robert cầm điện thoại di động lên gọi cho Jungkook nhưng điện thoại Jungkook lại không có ai nghe máy.
Robert tức giận gấp lại điện thoại di động, mắt nhìn hình ảnh Jungkook và Rose thân mật ở trong TV, anh lạnh mặt xoay người bỏ đi.
"Ơ, ông chủ, ông muốn đi đâu đấy. . . . . . tiểu thư nói là muốn ông đi với cô ấy lên đảo một chuyến. . . . . ."
Robert đi thẳng về hướng cửa chính khách sạn, sầm mặt không vui nói, "Cậu bảo hướng dẫn viên du lịch dẫn cô ấy đi đi!"
Sau khi Robert đi, nhóm nhân viên lại bắt đầu tiếp tục bàn tán.
"Ông chủ vội vàng đi đâu vậy chứ?"
"Còn có thể đi đâu, nhất định là đến Los Angeles rồi. . . . . . Nhìn thấy Rose tiểu thư và Jeon tổng thân mật, ông chủ đâu còn có thể bình tĩnh được!"
"Đúng vậy!"
. . . . . .
Hơn mười giờ sau, tại cao ốc tập đoàn "Jeon thị".
Robert đeo kính đen đi ra khỏi thang máy, nện bước vọt thẳng đến phòng làm việc của người nào đó.
Cốc, cốc.
Giọng nói từ tính của người bạn tốt vang lên, "Vào đi."
Robert tháo mắt kính xuống, lộ ra bộ mặt không vui đẩy cửa đi vào phòng làm việc.
Nghe thấy tiếng động người tới đi vào phòng làm việc có gì đó không đúng, Jungkook ngước mắt lên liếc thấy Robert mạnh mẽ như sấm đang đi về phía mình, Jungkook thản nhiên dựa người vào thành ghế phía sau, "Chuyện gì khiến cậu giận đến như thế?"
Robert nắm chặt nắm tay, cố gắng áp chế tức giận, "Cậu và Rose đang xảy ra chuyện gì?"
Jungkook nhíu mày hỏi, "Xảy ra chuyện gì là sao?"
Robert nghiến răng nhắc nhở, "Chuyện hai người công khai thường xuyên đi với nhau!"
Jungkook ung dung bình tĩnh tự nhiên nói, "Chuyện rất bình thường."
Robert trừng lớn hai mắt, "Cậu nói vậy là có ý gì?"
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói ngọt ngào như mật cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Jungkook . . . . ."
Robert chưa kịp phản ứng, Rose đã mang theo nụ cười bước vào phòng làm việc của Rose.
Có lẽ nhìn thấy Robert cũng đang ở đây, nụ cười trên mặt Rose lập tức khựng lại, "Ồ, Robert. . . . . ." Rose lúng túng lên tiếng chào hỏi.
Robert lạnh giọng chất vấn Rose "Em tới nơi này làm gì?"
"Em. . . . . . Em tới. . . . . ." Giống như không thể trả lời câu hỏi của Robert, Rose nhất thời cứng họng, từ từ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang Jungkook.
Jungkook đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, dáng người cao ngất đứng che ở trước thân hình bé nhỏ của Rose, "Đừng dùng cái giọng điệu đó mà hạch hỏi cô ấy."
Robert thấy thái độ Jungkook bảo vệ cho Rose cũng không kiềm được tức giận trừng Jungkook, "Cậu đừng nói với tôi là cậu và Rose đang qua lại chứ?"
Jungkook thản nhiên nói, "Chuyện này tôi vốn cũng muốn tìm cơ hội nói cho cậu biết."
"Jeon Jungkook! !"
Đến nước này, Robert không thể khống chế cảm xúc của mình được nữa, anh đột nhiên vung nắm đấm vào thẳng mặt Jungkook.
"Robert, đừng làm thế. . . . . ."
Thật may là Rose nhảy vào đứng chắn ngang giữa hai người.
Bị Rose ngăn cản khiến cho quả đấm của Robert dừng lại giữa không trung, Robert bực tức thu tay về, dáng vẻ hung hăng nhìn Rose nói, "Rose, đây chính là lời bảo đảm mà em nói với anh hay sao? Em đã quên em từng nói với anh em không bao giờ có suy nghĩ muốn chen vào tình cảm của Jungkook và Yeri sao?"
Hai mắt tức giận đỏ rực của Robert lúc này thật sự Rose chưa từng thấy qua, nhưng Rose cũng không hề tỏ ra sợ hãi, cô bình tĩnh nói, "Em không có làm trái với lời mình đã nói. . . . . ."
Đáy mắt Robert đỏ rực như ngọn lửa bốc cháy càng thêm mãnh liệt, "Chết tiệt, vậy chuyện em và Jungkook thường xuyên ở bên nhau thì phải giải thích như thế nào đây?"
Rose bình tĩnh nói, "Em và anh ấy ở bên nhau đó là chuyện sau khi anh ấy và Yeri đã ly hôn."
Sự khiếp sợ đã thay thế cho ánh mắt hừng hực bốc lửa của Robert, Robert sững sờ nhìn Rose, "Ly hôn?"
Rosevgật đầu, "Đúng vậy, Jungkook và Yeri đã ly hôn rồi."
Robert không thể nào tin nổi nhìn sang Jungkook.
Jungkook lạnh nhạt nói, "Thật ngại quá, tôi vẫn chưa công bố tin tức này với bên ngoài."
Robert không ngừng lắc đầu, "Sao có thể như vậy? Cậu và Yeri sẽ không thể nào. . . . . ."
Jungkook nhìn ánh mắt kinh ngạc không thể tin của người bạn tốt, hờ hững nói, "Lần trước đến Male, lúc đó tôi cũng đã nói với cậu rồi, tôi và cô ấy không thể nào chung sống với nhau được nữa."
Robert kinh ngạc nhìn nói, "Lúc đó tôi nghĩ rằng cậu chỉ đang tức giận mới nói như thế. . . . . . Jungkook, sao cậu có thể. . . . . . Tại sao có thể rũ bỏ tình cảm của cậu và Yeri? Mấy ngày trước không phải cậu còn giải thích rõ sự thực cậu và Yeri không có ly hôn ở trên ti vi sao?"
Giọng điệu Jungkook vẫn lãnh đạm không cảm xúc, "Tôi giải thích là bởi vì tin tức ly hôn đó hoàn toàn không có lợi đối với ba người chúng tôi."
Robert chuyển ánh mắt nhìn sang Rose, thất vọng cộng với thương cảm nói, "Em thật sự đáp trả lại phần tình cảm mà anh dành cho em chính là như thế này sao? Luôn miệng nói không xen vào gây sức mẻ hôn nhân của người khác, nhưng kết quả vẫn là làm kẻ thứ ba giữa gia đình người ta? Rose, em không thấy hổ thẹn với sự tin tưởng mà Yeri dành cho em sao?"
Rose đưa tay muốn níu lấy Robert, xoa dịu cảm xúc của anh nói, "Robert, anh nghe em giải thích. . . . . ."
Robert gạt ngang cánh tay Rose, tức giận nhìn Jungkook nói, "Jungkook, cậu khiến tôi quá thất vọng!"
"Robert ——"
Thời điểm Rose cất tiếng gọi thì Robert đã tức giận xoay người bỏ đi.
Hai ngày sau, tại thành phố Y.
Bà Kim và dì Lim đứng ở góc khuất tại phòng khách, xù xì to nhỏ với nhau.
Bà Kim nhíu mày hỏi, "Chị thật nhìn thấy trên ti vi đưa tin Jungkook và Rose thường xuyên tham dự hoạt động từ thiện với nhau sao, vậy thái độ Yeri lúc đó thế nào?"
Dì Lim nói, "Đúng vậy, mới vừa rồi tiểu thư cầm tờ báo xem phần tuyển nhân sự cũng có thấy cái tin tức kia, nhưng vẻ mặt tiểu thư xem ra cũng rất bình thường."
"Chẳng lẽ thật sự đã vứt bỏ được?"
Dì Lik cười nói, "Bỏ xuống được vậy quả thật là rất tốt. . . . . . Người đàn ông bạc tình vô nghĩa như Jungkook căn bản là không xứng với tiểu thư nhà chúng ta. . . . . ."
"Vậy mới đúng, Yeri có thể quên được thật khiến cho tôi thấy yên tâm không ít."
"Hiện tại tiểu thư đang tìm việc làm, sao bà chủ không bảo tiểu thư đến công ty giúp một tay?"
Sau khi ông Kim qua đời, "Kim thị" bởi vì không có ai phụ trách mà mỗi ngày càng xuống dốc, bà Kim chưa bao giờ kinh doanh đương nhiên sẽ không biết bước kế tiếp nên làm như thế nào để duy trì công ty.
Bà Kim lắc đầu, "Yeri nó có cuộc sống riêng của nó, tôi không muốn đem trọng trách nặng nhọc như thế giao hết cho một mình nó."
Dì Lim khẽ thở dài, "Thời điểm này thật ra nên xuất hiện nhất chính là tiểu thư. . . . . . À, ý tôi muốn nói chính là Tzuyu tiểu thư."
Bà Kim buồn bã nói, "Ông Kim qua đời nó cũng không hề về nhà lấy một lần, cho nên lúc này nó có trở về hay không tôi cũng không ôm hy vọng nữa. . . . . ."
. . . . . .
Lúc này Yeri đang ngồi trên ghế sofa suy nghĩ đến một công việc khiến mình rất có hứng thú.
Người giúp việc đột nhiên đi tới trước mặt Yeri báo, "Kim tiểu thư, bên ngoài có một người ngoại quốc nói muốn tìm cô."
Yeri nghi ngờ, "Người ngoại quốc?"
"Đúng vậy, anh ta nói mình biết cô, còn nói là bạn của cô."
Yeri chợt vui vẻ hẳn lên, "Robert! ! Chị mau mời anh ấy vào nhà đi."
"Dạ."
Chỉ chốc lát sau, một bóng dáng cao lớn đi theo ở phía sau người giúp việc bước vào phòng khách.
Yeri đã đứng dậy khỏi ghế sofa, cô mỉm cười nhìn người đang đi tới, "Robert, sao anh lại tới đây?"
Robert đang đi về phía Yeri bỗng nhiên khựng lại bước chân đứng dậm chân tại chỗ, ánh mắt vô cùng kinh ngạc mở to, "Yeri, em. . . . . ."
Yeri mang dép lê lẹp xẹp đi tới trước mặt Robert, "Sao hả, không hài lòng với tạo hình mới này của em ư?"
Robert kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Yeri, "Anh. . . . . . Anh thật không thể tưởng tượng nổi."
Mái tóc ngắn trẻ trung xinh đẹp, sắc mặt rạng rỡ hồng hào, nụ cười rạng rỡ đến chói mắt. . . . . . Đây là Yeri mà mình từng quen biết sao?
Robert vẫn nhớ như in cái ngày Jungkook dẫn Yeri đến gặp mình, ấn tượng Yeri để lại sâu sắc nhất cho anh chính là sự xinh đẹp và dịu dàng của cô. . . . . .
Yeri của ngày hôm nay mặc dù vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng đã khác xa với sự tao nhã dịu dàng của trước kia.
Yeri cười nói, "Được rồi, bản thân em lại thấy rất thích."
"À. . . . . . Yeri. . . . . ." Robert đột nhiên nhớ tới việc chính mà mình tới nơi này tìm Yeri, anh lập tức bắt lấy cổ tay Yeri, nghiêm túc nói, "Chuyện của em và Jungkook anh đã nghe nói rồi, bây giờ em hãy theo anh trở về, anh sẽ dẫn em tới trước mặt Jungkook đòi lại công bằng cho em."
Vừa nói Robert liền kéo theo Yeri đi tới hướng cửa chính.
"Ối, này. . . . . ." Yeri dùng sức hất tay Robert ra, "Đòi công bằng gì chứ?"
Robert nói, "Anh phải dẫn em đi về, để em và Jungkook nói rõ ràng mọi chuyện. . . . . . Anh tin tưởng Jungkook sẽ không bao giờ yêu Rose, em không thể cứ đơn giản vậy mà vứt bỏ đi tình cảm bao nhiêu năm nay của em và Jungkook! !"
Yeri nhíu nhíu mày, hơi trầm ngâm một chút rồi sau đó hỏi, "Jungkook là ai?"
Robert nghe thế liền ngẩn người, "Hả. . . . . ."
Tiếp theo Yeri nở một nụ cười thật tươi, lạnh nhạt nói, "Trong cuộc đời của em đã không có con người đó nữa."
Chương 196: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng
Robert kinh ngạc nhìn Yeri, rất lâu cũng không biết nói gì.
Từ sau lần gặp trước, dường như cô lại gầy đi.
Hôm nay cô không còn mái tóc dài dịu dàng uyển chuyển nữa, đường cong của chiếc cổ gầy mảnh khiến cho cô càng thêm nổi bật, mặc dù vẫn là kiểu đẹp gầy mà con gái thường thích, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thương xót.
Trong thoáng chốc, anh lại như nhìn thấy cô trong mấy năm ở Male . . . . . . Nhưng rồi lại thấy không giống.
Lúc đó nhìn cô ung dung thoải mái cũng như lúc này, nhưng sâu trong nội tâm của cô không hề có một chút thoải mái nào, tối thiểu khi đó anh còn có thể nhìn ra được bề ngoài cô lạnh nhạt hờ hững nhưng lại che giấu sự đau đớn rên rỉ vô dụng dưới đáy lòng, thế mà bây giờ anh không nhìn thấy bất cứ cái gì cả.
"Robert, Jennie đang ngủ trên lầu, anh có muốn lên thăm con bé không?"
Robert đang sững người bỗng giựt mình tỉnh táo lại, khó tin được rằng cô cứ thế mà hời hợt cho qua hết những quá khứ giữa cô và Jungkook.
"Yeri, tin anh, anh có thể giúp em và Jungkook trở lại như trước kia."
Yeri căn bản không cho Robert có cơ hội tiếp tục nói đến chuyện này, cô cười xoay người đi, "À, Robert, em lên xem Jennie dậy chưa, anh chờ em một chút."
Đột nhiên Robert đưa tay tóm lấy tay Yeri, ngón tay siết chặt, khàn giọng hỏi, "Yeri, em ổn chứ?"
Yeri xoay người lại, mở miệng nhẹ giọng nói, "Anh nhìn em đi, tâm tình em vậy dĩ nhiên là tốt rồi."
Robert nhíu mày, "Em biết anh không hỏi cái này."
Yeri ngước mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Robert, cuối cùng gật đầu, thẳng thắn nói, "Cái đêm hôm trở lại thành phố Y em đã khóc cả đêm. . . . . . Sau đó em liền tự nói với bản thân mình anh ta là một tên khốn kiếp, một tên khốn khiếp từ đầu đến chân.”
Nghe Yeri nói xong, Robert trầm mặc một lúc lâu.
Trong ký ức của anh, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy từ miệng cô nói ra hai chữ bất nhã này.
Yeri cười hỏi, "Anh bị kiểu nói chuyện này của em dọa cho sợ à?"
Robert lắc đầu, mặt mày nặng trĩu, "Em trách Jungkook sao?"
Yeri nói rành mạch, "Về phần lý trí em không trách anh ấy, dù sao hôn nhân giữa hai người mà phải đi đến bước ly hôn này nguyên nhân tuyệt đối không chỉ có một, nhưng về phần tình cảm thì hai chữ đó là hai chữ em muốn nói về anh ấy nhất . . . . . ."
"Là bởi vì Jungkook ở bên Rose sao?"
Yeri hỏi ngược lại, "Vậy còn anh? Anh ổn không?"
Robert nhàn nhạt nói, "Anh có ổn hay không không quan trọng, Anh đã sớm biết tình cảm của Jennie không thuộc về anh."
Yeri gật đầu, "Có lẽ số mệnh đã định mỗi người đều có nơi thuộc về của riêng mình, anh và em đều giống nhau, cho nên, em đã nhìn rõ rồi. . . . . ."
Robert nhíu mày, "Em đã nhìn rõ rồi sao?"
"Bằng không thì sao? Quấn quýt không rời, dây dưa không dứt?" Yeri cười lơ đễnh hỏi.
Robert khẽ thở dài, "Anh chỉ lo lắng cho em."
Yeri thong dong mở miệng, "Nói cho anh biết những điều này là bởi vì nếu em không nói rõ thì sau này anh sẽ hỏi tới, bây giờ em đã nói ra suy nghĩ của mình rồi, cho nên, cám ơn sự quan tâm của anh, thật sự là không cần lo cho em đâu, lại càng không muốn anh giúp đỡ gì cả."
"Yeri . . . . ."
"Được rồi, Robert, em đi gọi Jennie, anh ngồi đây đợi em một lát nhé."
Robert không hỏi gì nữa, chỉ nhìn bóng lưng gầy yếu của Yeri quay đi, mặc dù nhìn cô như thể không có gì khó chịu, nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng.
Rốt cuộc là đau như thế nào mới có thể khiến cô đến tên tuổi của Jungkook cũng không muốn nhắc đến.
Là loại vết thương đau đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng?
Anh vẫn nghĩ rằng cô là kiểu người dù chỉ còn có một tia hy vọng cũng không buông tay, nhưng hôm nay, hình như cô đã không còn nhìn thấy hy vọng nữa rồi.
-
Buổi trưa.
Trên bàn ăn, bà Kim ân cần hỏi thăm Robert.
"Robert, mấy món này đều là mấy món đặc sắc của Hàn Quốc, Cháu ăn có quen không?"
Robert gật đầu, "Dạ, mùi vị rất ngon ạ."
Bà Kim cười nói, "Mới nãy Yeri nói với bác cháu là người quý tộc của Saudi, bác còn sợ tiếp đãi cháu không được chu đáo."
Jennie đang chăm chú bới bới bát cơm của mình, đột nhiên nghe được vấn đề mình hiểu, cô bé nhanh nhẹn ngẩng khuôn mặt dính đầy cơm lên ngây thơ nói, "Bà ngoại, chú ‘củ cải’ chú ấy rất tự nhiên. . . . . . Trước kia chú ấy cũng thường xuyện sang nhà ăn cơm chung với ba mẹ."
"À. . . . . ." Bà Kim cười gượng, bởi vì trong lúc vô tình Jennie nhắc tới chữ “Ba”, bà Kim liếc ngang nhìn Yeri đang ăn uống một cách ngon lành.
Yeri cười nói, "Đúng vậy, mẹ cứ mặc kệ anh ấy, mặc dù anh ấy là người Trung Đông, nhưng thói quen sinh hoạt thì lại giống với người Hàn Quốc chúng ta."
Bà Kim hoà nhã nói, "Người Trung Đông và người Châu Á vốn dĩ trời sinh đã gần gũi, bác thấy Robert đẹp trai thế này, kết hôn chưa?"
Được người lớn khen ngợi, Robert xấu hổ cười, trả lời, "Cháu tạm thời chưa có dự định kết hôn, nhưng người Trung Đông kết hôn đều khá sớm, ba mẹ cháu cũng vẫn đang thúc giục, cho nên mấy năm nay cháu cũng chẳng dám về nhà. . . . ."
Yeri cười nói, "Mẹ, ba anh ấy đã giúp anh ấy lựa chọn bốn cô vợ rồi, diễm phúc của anh ấy không cạn đâu."
Bà Kim kinh ngạc, "Vậy sao?"
Robert tức giận trợn mắt nhìn Yeri, nhưng vẫn rất kính trọng trả lời bà Kim, "Vợ cháu chỉ có một, cháu sẽ không quan tâm đến sự sắp xếp của cha mẹ."
"Xem ra Robert là một người rất chung thủy trong chuyện tình cảm . . . . ."
Nghe lời đó, cơm trong chén Yeri suýt chút nữa là đổ hết ra ngoài.
Robert liếc mắt nhìn sang Yeri, vẻ mặt thể hiện như muốn nói: “Anh đã cải tà quy chính rồi”.
Yeri ho nhẹ mấy tiếng kìm nén để không bật cười.
"Bà ngoại, mẹ, chú ‘củ cải’, con ăn no rồi, con muốn đi xem phim hoạt hình. . . . ."
Jennie đúng lúc này rất lễ phép lên tiếng nói với mọi người đang có mặt.
Bà Kim hỏi, "Jennie, con ăn no chưa?"
Jennie nghiêm túc gật đầu, "Jennie no rồi ạ."
Bà Kim yêu thương nói, "Vậy mau đi đi!"
Người giúp việc ngay lập tức ôm Jennie rời khỏi bàn ăn.
Yeri cười nói với bà Kim, "Mẹ, không thể cho Jennie xem nhiều hoạt hình được, cuối năm nay con bé sẽ đi nhà trẻ, không nên để nó ham chơi đến mức không lo học."
Robert không đồng ý nói, "Bây giờ phim hoạt hình phần lớn đều lấy đề tài giáo dục là chủ yếu, đối với trẻ con rất có lợi."
Yeri nói, "Em biết chứ, nhưng mà Jennie xem ra không thích đọc sách. . . . . ."
Bà Kim tự hào nói, "Không có vấn đề gì, Jennie thông minh như thế, về sau con bé học hành nhất định là không có ai bì nổi."
"Mẹ ——"
Ba người lớn nói chuyện đến đây, bỗng Jennie chạy vào phòng ăn.
Yeri buông bát đũa xuống, thấy Jennie vội vàng chạy vào mà đổ đầy mồ hôi, nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy?"
Jennie kéo tay mẹ, gấp gáp nói, "Mẹ, mẹ mau đi với con, con nhìn thấy ba…”
Nghe thấy Jennie nói, hai người lớn trên bàn ăn lập tức giật mình, mà Yeri còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Jennie kéo đi mất.
Jennie vui vẻ nói, "Mẹ, mẹ mau xem đi. . . . . . Ba trên ti vi kìa."
Yeri theo bản năng liếc nhìn tới màn hình ti vi.
Trên màn hình to như thế đang nói về tin tức Jungkook và Rose nhàn nhã tản bộ trên đường phố Los Angeless.
Cùng lúc đó bà Kim và Robert cũng bước ra khỏi phòng ăn đi đến phòng khách, hình ảnh trên ti vi đập vào mắt họ.
Jennie ngẩng đầu lên thắc mắc hỏi mẹ, "Mẹ, tại sao ba lại nắm tay dì Rose hả mẹ?"
Jennie trong lúc chuyển kênh vô tình thấy được tin tức này, nhìn thấy hình ảnh của ba mình Jennie liền không chuyển kênh nữa.
Gương mặt của bà Kim và Robert lúc này cũng trở nên nặng nề.
Nhưng, sự lo lắng của bà Kim và Robert hiển nhiên là điều dư thừa, bởi vì ánh mắt của Yeri cũng không dừng lại trên màn hình tivi lâu thêm một giây nào, cô thân thiện ngồi xổm xuống, nhẫn nại giải thích với Jennie, "Con bé ngốc này, người trên ti vi đó sao lại là ba của con được? Con thử nhớ lại xem lúc con đi ba đã nói gì với con?"
Jennie ngây thơ nói, "Ba nói ba rất bận, ba bảo qua một thời gian ngắn nữa ba sẽ đón hai mẹ con chúng ta về nhà."
Tiếng nói non nớt của con trẻ như xát muối vào lòng của người lớn.
Lúc này ngay cả Robert thường ngày vẫn trêu chọc Jennie khiến cô bé dễ dàng cười khanh khách một cách không ngừng cũng không biết nên nói cái gì.
Tâm trạng mọi người giờ phút này đều thương cảm như nhau, duy chỉ có Yeri lúc này vẫn cười mà nói với Jennie, "Vậy thì đúng rồi, ba bận rộn như vậy, làm sao có thời gian đi chơi với dì Rose đây?"
Yeri có thể nói dối như thế bởi trên ti vi cả Jungkook lẫn Rose đều đeo kính đen, mặc dù hình ảnh trong ti vi rất rõ ràng là hai người đang nắm tay nhau, nhưng để thuyết phục một đứa trẻ mà nói thì vẫn rất dẽ dàng.
"Thật sao?" Jennie nhìn về phía TV nhưng bây giờ trên ti vi đã chuyển sang tin tức khác.
Yeri ôm lấy Jennie, khẽ cười nói, "Con thật ngốc, cả ba mình mà cũng không nhận ra, nếu như để ba con biết nhất định sẽ đánh cái mông nhỏ của con đó. . . . . ."
Los Angeles.
"Tổng giám đốc, ông Robert nói ông ấy muốn gặp ông."
"Tôi biết rồi."
Kết thúc cuộc điện thoại nội bộ, Jungkook buông văn bản trong tay ra, sau đó đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi tới trước tủ rượu rót ra hai ly Laffey năm 88 cho anh và cả Robert.
Không tới một phút, cửa phòng làm việc đã vang lên tiếng gõ nho nhỏ.
Jungkook cầm lên ly rượu nói, "Vào đi."
Người đến là Robert, anh nhìn thoáng qua Jungkook rồi mới bước vào phòng làm việc.
Jungkook lấy một ly Laffey đưa cho Robert, "Cậu đừng từ chối, là Laffey năm 88."
Robert nhận lấy ly rượu, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ thẫm sóng sánh trong ly, bỗng nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
"Uống thả cửa hình như không phải phong cách của cậu."
Jungkook tựa vào tủ rượu, rất có phong cách quý ngài mà nhấp một hớp rượu đỏ.
Robert đi về phía Jungkook, nhìn thẳng vào tròng mắt đen láy tĩnh mịch của Jungkook, dịu giọng nói, "Tôi có đi thành phố Y một chuyến, cũng gặp được Yeri và Jennie."
Không ai có thể nhận thấy được động tác nhấp rượu của Jungkook trong một giây bỗng khựng lại, nhưng vẻ mặt anh không chút cảm xúc nhìn Robert, "Tôi biết cậu sẽ đi tìm cô ấy."
Robert kiềm chế tức giận thốt ra, "Câu có biết rằng bây giờ mỗi một tế bào trên người tôi đang gào lên thúc giục hãy đập cho cậu một trận không?"
Jungkook thong thả nói, "Cậu sẽ không làm thế, nếu không cậu đã động thủ từ nãy giờ rồi."
Robert phiền não lắc đầu, chợt thở dài nặng nề nói, "Jungkook, tôi biết giữa cậu và Yeri có rất nhiều vấn đề, nhưng mà tại sao lại đến nông nỗi phải ly hôn? Cậu đã quên lúc đầu cậu đã cố gắng như thế nào để Yeri trở về bên cậu sao?"
Cho đến hôm nay, Jungkook đáp lại cũng chỉ là một câu hời hợt bâng quơ, "Có lẽ ngay từ ban đầu đã lựa chọn sai lầm."
"Sai lầm?" Robert không dám tin nói, "Câu còn có thể nói ra những lời này? Nếu như để Yeri nghe được, cô ấy sẽ buồn khổ đến mức nào!"
Jungkook liếc xéo Robert, hỏi ngược lại, "Tôi rất là ngạc nhiên đấy, tại sao cậu lại quan tâm đến cô ấy nhiều như thế?"
Robert buột miệng nói, "Bởi vì cả cậu và Yeri đều là bạn tôi, tôi không đành lòng nhìn hai người các cậu phải đi đến tình cảnh này."
Jungkook cười khẽ, "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi nghĩ rằng cậu phải rõ hơn ai hết." Ý tứ trong câu này là Jungkook ám chỉ Robert và Joohyun.
"Tôi hiểu chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nhưng tình cảm cậu và Yeri cũng không phải miễn cưỡng mà có được. . . . . . Jungkook, tôi với cậu học cùng trường ba năm, làm bạn mười năm, tôi rất rõ tình cảm của cậu, hiểu rõ cách làm người của cậu, cậu đối với Yeri, tuyệt đối không phải là cái loại biểu hiện lạnh nhạt lúc này của cậu.
Giọng Jungkook hơi trầm xuống, "Là cô ấy bảo cậu nói với tôi những điểu này?"
Robert kinh ngạc, "Tại sao cậu nghĩ như vậy?"
Jungkook đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn toàn cảnh thành phố phồn hoa nhếch môi nói, "Cô ấy luôn rất giỏi đóng giả một vẻ mặt khiến cho người ta thương hại, không phải sao?"
Robert nhíu mày thật sâu, "Jungkook, Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Sao cậu có thể nói ra những lời như thế?"
Jungkook vẫn nâng ly rượu đỏ nhấp nhẹ một hớp, "Tôi thấy rằng cô ấy rời đi như thể không có một chút vướng bận nào, cũng có thể coi là một người phụ nữ biết tự trọng."
Robert tức không chịu được bật thốt lên, "Jungkook, tình bạn chúng ta gắn bó nhiều năm như vậy nhưng không ngờ tôi lại nhìn lầm cậu! Xem ra, lựa chọn của Yeri là đúng, vĩnh viễn gạt bỏ cậu ra khỏi thế giới của cô ấy mới là chuyện mà cô ấy cần phải làm nhất! !"
Không ai nhận ra hình ảnh ngược lại trên mặt cửa sổ chính là dung mạo anh tuấn dần dần ảm đạm ưu thương.
Robert bực tức xoay người bỏ đi.
Trước khi xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của Jungkook, Robert nắm chặt nắm tay nói, "Jungkook, chắc là cậu không biết, Yeri vốn không mong tôi tới tìm cậu, bởi vì cô ấy bây giờ quả thật rất tốt, cô ấy cắt tóc, thay đổi tâm trạng, so với lúc ở bên cậu còn vui vẻ hơn rất nhiều. . . . . . Mà cậu, có thể còn chưa ý thức được, cậu đã hoàn toàn mất đi cô ấy! !"
Nói xong những lời đó, Robert giận dữ bỏ đi.
. . . . . .
Sau khi Robert đi vào thang máy, Rose cũng bước ra từ phía sau một chậu cây cảnh to bên ngoài phòng làm việc.
Đúng thế, vừa rồi Rose tới tìm Jungkook thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Jungkookvà Robert, hiển nhiên, cuối cùng cô cũng không đi vào phòng làm việc.
Trong đầu đều là nội dung cuộc đối thoại của Robert và Jungkook, Rose đi nhẹ tới trước cửa phòng làm việc, ngước mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn cô đơn tịch mịch giờ phút này đang đứng lặng trước cửa sổ sát đất, trong lòng vô cùng đau đớn.
Bỗng dưng, cô xoay người đi chạy vào thang máy.
Yeri xấu hổ cười cười, "Mẹ tôi có ý giới thiệu con trai của người bạn cho tôi, nghe nói cũng rất ưu tú, nhưng mắt nhìn người của tôi xưa nay không được tốt, cho nên muốn nhờ cô giúp tôi nhìn xem, biết đâu có thể tìm được một đối tượng thích hợp nào đó để tìm hiểu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro