Chương 191+192
Chương 191: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p2)
Trong một chiếc xe hơi sang trọng cao cấp, chị Somin đang nghe điện thoại của bà Jeon gọi.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, chị Somin ngồi cùng dãy với tài xế quay đầu xuống nhìn Jungkook ngồi ở ghế phía sau nói, "Tổng giám đốc, bà chủ vừa gọi điện thoại tới, bà nói bà muốn triệu tập nhóm ký giả đến nhà, nội dung là có liên quan đến chuyện ly hôn của ông và tổng giám đốc phu nhân, bà muốn ngay bây giờ cậu có thể về nhà một chuyến!"
Jungkook dựa vào thành ghế da ở sau lưng, ánh mắt kín đáo khó đoán chợt lạnh lẽo, mấp máy môi mỏng nói, "Gọi điện thoại về khách sạn, tôi muốn biết Yeri bây giờ đang ở đâu."
Chị Somin nghe theo lời lập tức gọi lấy điện thoại di động ra gọi.
Một lát sau, chị Somin nuốt chẹn nước miếng xuống cổ họng, ngập ngừng nói với Jungkook, "Tổng giám đốc, tôi đã hỏi quản lý của khách sạn, anh ta nói có phục vụ nhìn thấy bà chủ đến khách sạn dẫn tổng giám đốc phu nhân đi rồi. . . . . ."
Đôi mắt đen sâu thẳm của Jungkook nhíu lại, trên gương mặt tuấn tú rõ ràng phủ lên một lớp sương lạnh lẽo, giọng không hề có độ ấm nói, "Quay về!"
Chị Somin do dự nói, "Hả, tổng giám đốc, còn có một tiếng nữa là đến giờ hẹn với tập đoàn T, nếu như bây giờ quay về, vậy hiệp ước của chúng ta và tập đoàn T có thể sẽ vì chúng ta bỏ hẹn mà không ký kết được. . . . . ." Mặc dù "Jeon thị" không cần vụ làm ăn này, nhưng dù sao cũng mất đi một khoản tổn thất rất lớn, huống chi trước đó nhân viên trên dưới trong "Jeon thị" đã vì phần hiệp ước này mà bỏ ra không ít công sức.
Tròng mắt đen Jungkook chợt tối sầm lại, giọng lạnh lùng cho thấy mình không vui, "Không nghe thấy lời tôi nói sao?"
Chị Somin lập tức im bặt.
Tài xế cuống quít tìm đầu đường quay đầu lại, xe nhanh chóng chạy về phương hướng biệt thự.
. . . . . .
Tại biệt thự.
Bà Jeon khoanh tay giận dữ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Hao tâm tổn trí để an bài kế hoạch đó, rốt cuộc lại để cho Yeri được hưởng lợi, bà Jeon càng nghĩ càng giận, rồi giận dữ trừng mắt nhìn sang Yeri đang đứng lặng im trong phòng khách, "Tôi thật không hiểu trên đời này tại sao lại có người phụ nữ không biết xấu hổ như cô thế? Jungkook cũng đã ly hôn với cô rồi, vậy mà cô còn ở đây dây dưa không rõ ràng với nó? Cô không cảm thấy hổ thẹn một chút nào sao?"
Yeri vẫn không nói gì, cô thừa hiểu lúc này dù mình có giải thích thế nào đi nữa cũng chỉ là thừa, chỉ khiến bà Jeon càng thêm tức giận hơn mà thôi.
Bà Jeon hừ lạnh nói, "Cô không lên tiếng là ngầm thừa nhận đúng không? Lần này cô quay về đây vốn là muốn quyến rũ Jungkook có phải không?"
Yeri lập tức ngước mắt lên, khó có thể tin nhìn khuôn mặt tức giận của bà Jeon, rốt cuộc không thể chịu đựng uất ức nữa lên tiếng trả lời, "Viện trưởng, con quay lại đây là vì mẹ mong muốn con dẫn Jennie về dự tiệc sinh nhật của mẹ. . . . . ."
Bà Jeon nhất thời cứng họng, "Này. . . . . . Cô đừng viện lý do này mà bắt bẻ tôi, tôi bảo cô về dự tiệc chứ không có bảo cô buổi tối trèo lên giường của Jungkook! !"
Yeri hòa nhã lễ độ kiên nhẫn giải thích với bà Đàm, "Viện trưởng, chuyện không phải như mẹ nghĩ vậy đâu. . . . . ."
Bà Jeon đang muốn lên tiếng phản bác lại Yeri, thì lúc này Joohyun và Rose đang đi vào phòng khách.
"Bác gái."
"Mẹ!"
Nhìn thấy con gái và con dâu tương lai được mình lựa chọn, cơn giận của bà Jeon cũng vơi đi một nữa, sắc mặt cũng không còn hung hãn độc đoán như mới vừa rồi nữa.
Rose nhìn thấy trên gò má trắng nõn của Yeri còn in rõ ràng dấu tay, vô cùng lo lắng hỏi, "Yeri, bị sao vậy?"
Bà Jeon nói, "Rose, con cứ mặc kệ cô ta, đến đây ngồi cạnh bác đi, bác có chuyện này muốn nói với con!"
Rose không yên tâm nhìn Yeri, nghi ngờ nói, "Bác gái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Joohyun cũng ngồi xuống cạnh bà Jeon, khó hiểu nhíu mày hỏi, "Đúng vậy, mẹ, vừa rồi con và Rose đang uống trà ở ngoài, người bạn làm phóng viên của con đột nhiên gọi điện thoại nói là nhà mình muốn mở hội chiêu đãi ký giả tại biệt thự, còn nói là có liên quan đến chuyện Jungkook và Yeri ly hôn. . . . . . Mẹ tính làm gì hả?"
Bà Jeon gật đầu, "Không sai, muốn triệu tập chiêu đãi hội ký giả đúng là chủ ý của mẹ!"
Joohyun nhất thời khẩn trương, "Mẹ, mẹ hồ đồ rồi sao? Sao mẹ lại có thể làm vậy. . . . . . Mẹ theo con qua đây!" Joohyun đỡ bà Jeon đứng dậy.
Rose hoàn toàn không hiểu chuyện gì hỏi, "Chị Joohyun, xảy ra chuyện gì?"
Joohyun nói, "Rose, em cũng tới đây!"
Rose lập tức đi theo hai mẹ con họ Jeon vào phòng sách ở lầu một trong biệt thự.
Joohyun nhanh chóng đóng cửa phòng sách lại, sắc mặt vì sợ hãi mà trở nên tái nhợt, cô gấp gáp nói với bà Jeon, "Mẹ, mẹ mau hủy bỏ hội chiêu đãi ký giả đi. . . . . Sao mẹ có thể đi công bố chuyện Jungkook và Yeri đã ly hôn với họ chứ?"
Bà Jeon vẫn kiên quyết nói, "Có gì mà không thể?"
Joohyun càng thêm lo lắng, "Mẹ, đừng nên xung động nhất thời, Jungkook và Yeri rốt cuộc đã ly hôn hay chưa chúng ta căn bản cũng không biết. . . . . . Mẹ mở hội chiêu đãi ký giả, vốn định đường đường chính chính nói với tất cả nhóm ký giả chuyện Jungkook và Yeri đã ly hôn sao? Nếu như Jungkook đã ly hôn với Yeri rồi thì không sao, nhưng nếu như Jungkook và cô ta chỉ đang tạm thời giận nhau, mẹ làm vậy không chỉ sẽ chọc giận tới Jungkook, còn làm đổ bể ra sự thật chúng ta đã lừa gạt Yeri là Jungkook đã ly hôn với cô ta. . . . . . Hậu quả nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ mẹ không hề nghĩ tới sao?"
Đúng vậy, trước đó hai mẹ con họ dựng chuyện Jungkook và Yeri đã "Ly hôn" buộc Yeri rời khỏi Jeon gia, việc này thật ra chỉ là kế sách của hai mẹ con họ . . . . . .
Hai mẹ con căn bản không biết Jungkook và Yeri đã ly hôn hay chưa, họ biết được chuyện Yeri ký tên vào giấy thỏa thuận ly hôn đưa cho Jungkook còn yêu cầu Jungkook trong ba tháng đừng công bố ra ngoài là nghe được từ một người giúp việc trong biệt thự. . . . . . Sở dĩ người giúp việc đó bí mật kể lại cho hai mẹ con họ là vì người giúp việc này xưa nay vẫn luôn không thích Yeri, mà người đó biết được chuyện này là vì tối hôm đó khi Yeri và Jungkook nói chuyện, đúng lúc cô ta đến phòng trẻ trông chừng Jennie khi đi ngang qua phòng ngủ của Jungkook và Yeri thì vô tình nghe được.
Sau khi mẹ con họ biết được chuyện này liền muốn dựa vào đó mà cố ý kể lại cho Yeri biết là Jungkook đã đồng ý ly hôn với cô, mục đích là để Yeri nản lòng thoái chí, chủ động rời khỏi Jeon gia.
Bà Jeon nổi giận nói, "Đương nhiên mẹ biết, nhưng mẹ đã không thể nhịn được nữa, mẹ không sao chịu đựng nổi khi nhìn thấy Yerii ở lại Jeon gia chúng ta một giây phút nào nữa!"
Rose lúc này kinh ngạc thốt lên, "Cái . . . . . . Cái gì? Chị Joohyun, chị nói mọi người vốn cũng không chắc chắn là Jungkook có ly hôn với Yeri hay không ư? Mọi người chỉ đang nói gạt Yeri?"
Joohyun gật đầu.
Rose không thể tin lắc đầu, "Sao mọi người có thể làm vậy? Mọi người có biết nói gạt Yeri như vậy là rất tàn nhẫn hay không?"
Joohyun tức giận trách, "Đủ rồi, Rose, chị và mẹ làm vậy không phải là vì em và Jungkook hay sao. . . . . . Em còn đứng về phía Yeri mà khiển trách chúng tôi! !"
"Em xin lỗi, chị Joohyun, em không có ý đó, em chỉ là . . . . ."
Bà Jeon ngắt lời Rose, đột nhiên nghiêm túc hỏi, "Đúng rồi, Rose, tối hôm qua con ở đâu?"
Rose đáp, "Lúc tiệc gần kết thúc, con bỗng thấy hơi mệt nên đã quay về phòng con ở khách sạn nghỉ trước, con thấy bác đang bận rộn tiễn khách nên cũng không kịp nói với bác một tiếng. . . . . ."
Bà Jeon nhíu mày hỏi, "Tối hôm qua bác có sai người bưng cho con một ly nước trái cây, con không có uống sao?"
Rose nói, "Dạ có, nhưng con đã bảo phục vụ đưa nó cho Yeri rồi. . . . . . Thấy Yeri có vẻ buồn buồn ngồi một mình ở trong góc, nên mới bảo phục vụ đưa ly nước trái cây đó cho cô ấy!"
"Con thật là. . . . . ." Vẻ mặt bà Jeon thể hiện sự đáng tiếc nói, "Con có biết trong ly nước trái cây đó bác có bỏ thuốc ngủ không?" Đều do bà tối hôm qua cứ mãi lo tiếp đãi khách mời mà không nhìn thấy Yeri uống ly nước trái cây đó, cũng không có nhìn thấy Rose bỏ đi.
Rose không hiểu trừng lớn mắt, "Dạ?"
Bà Jeon giải thích, "Bác biết con sẽ không vui lòng nếu bác kiên quyết ép con đi quyến rũ Jungkook, cho nên muốn sắp xếp cho con uống ly nước có thuốc ngủ, rồi bác bảo người đưa con đến phòng của Jungkook. . . . . . Tối hôm qua thấy con không có về nhà bác ngủ, bác còn tưởng rằng con đã thành công rồi. . . . . . Vừa rồi bác cố tình đến khách sạn xem thử tình hình con và Jungkook thế nào, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cái đứa con gái không biết xấu hổ kia ở trong phòng Jungkook . . . . ."
Joohyun kinh ngạc há miệng, "Mẹ, mẹ đừng nói là Jungkook và Yeri lại xảy ra chuyện đó chứ?"
Bà Jeon hừ nói, "Có thể không xảy ra sao? Trong phòng lúc đó rất lộn xộn! !"
Joohyun lạnh nhạt nói, "Vậy thì thật quá có lợi cho cô ta rồi, cũng tại mẹ làm việc không suy tính cặn kẽ, mới để cho Yeri có thể thừa cơ hội này bám dính Jungkook!"
Bà Jeon nói, "Mẹ chính là vì quá tức giận, cho nên mới muốn mở hội ký giả . . . . . ."
Joohyun bất đắc dĩ nói, "Rose, em cũng thật là lãng phí dụng tâm của mẹ. . . . . ."
Rose buồn bã nói, "Bác gái, chị Joohyun, em hiểu mọi người vẫn luôn đối với em rất tốt, nhưng mà mọi người hiểu lầm rồi, cứ coi như tối hôm qua em thật sự có uống thuốc ngủ đó rồi được bác gái cho người đưa em đến phòng của Jungkook, Jungkook và em cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. . . . . ."
Bà Jeon nói, "Con thật là quá ngây thơ mà. . . . . . Bất cứ người đàn ông nào vào thời điểm đó cũng khó mà kiềm chế được?"
Joohyun phụ họa gật đầu, nhìn Rose nói, "Đàn ông ai cũng chỉ biết nghĩ đến nửa người dưới thôi, huống chi thời gian gần đây Jungkook đã không còn khó chịu khi em ở bên cạnh nữa, không phải sao?"
Rose lắc đầu, "Jungkook không giống như mọi người suy nghĩ vậy đâu. . . . . ."
Bà Jeon đang muốn mở miệng phản bác Rose, bỗng nhiên tiếng gõ cửa dồn dập đã cắt ngang cuộc đối thoại của ba người.
Giọng nói cung kính của người giúp việc vang lên, "Bà chủ, tiên sinh đã về rồi."
"Jungkook về?" Joohyun hoảng sợ vội núp ở sau lưng bà Jeon.
Bà Jeon vốn đang ung dung thản nhiên, nhưng những lời của Joohyun nói mới vừa rồi cũng khiến cho đáy lòng bà phát lạnh, bà cố gắng lấy lại bình tĩnh nói, "Jungkook về đây cũng tốt, chuyện của nó và Yeri dù sao cũng giải quyết thôi. . . . . . Mẹ thấy cách của Jungkook hình như nó cũng không muốn quay lại với Yeri nữa, nếu không cũng sẽ không lạnh nhạt với Yeri lâu như thế!"
------
Ba người phụ nữ cùng đi ra khỏi phòng sách.
Đập vào tầm mắt họ chính là ánh mắt kín đáo của Jungkook đang nhìn Yeri, dường như anh cũng đã nhìn thấy vết tích trên mặt Yeri.
Joohyun nơm nớp lo sợ dìu bà Jeon đi tới chỗ Jungkook, "Jungkook!"
Ánh mắt Jungkook lúc này mới thôi không nhìn tự Yeri nữa, lạnh lùng liếc nhìn sang bà Jeon, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm, "Mở hội ký giả là chủ ý của mẹ?"
Cũng nhận thấy được sự nghiêm túc của Jungkook, bà Jeon đã sợ run cả người, nhẹ giọng nói, "Phải, bởi vì con bé Yeri này thực sự rất quá đáng! Hôm nay mẹ tới khách sạn tìm con, nhưng không ngờ lại nhìn thấy nó quần áo xốc xếch ở trong phòng con, Jungkook, mẹ biết con cũng đã quyết định ly hôn với Yeri, thế nhưng cô ta còn vọng tưởng dùng thể xác để trói buộc con, việc làm này thật là bỉ ổi!”
Nhận thấy sắc mặt xanh mét như bị sương lạnh bao phủ của Jungkook, Joohyun kín đáo kéo nhẹ bà Jeon, ra dấu cho bà Jeon đừng tiếp tục nói thêm gì nữa.
Nghe bà Jeon tố cáo mình, Yeri chợt ngước mắt nhìn về phía Jungkook, lắc mạnh đầu nói, "Em không có. . . . . ."
Bà Jeon hung tợn trừng mắt nói, "Cô còn ngụy biện? Tối hôm qua cô ở trong phòng Jungkook chính là sự thật!"
Yeri giờ phút này chỉ biết nhìn chằm chằm vào Jungkook. Tối hôm qua bọn họ ở chung với nhau, anh nên rõ hơn ai hết hành động tối hôm qua của cô là cô hoàn toàn không hề muốn thế. . . . . . Thậm chí cô còn không nhớ rõ mình đã nói gì với anh, trong đầu cũng chỉ có mỗi hình ảnh cô và anh triền miên không rời nhau.
Đúng lúc này chị Somin vội vã đi về phía Jungkook, "Tổng giám đốc, bên ngoài cửa chính đã có rất nhiều ký giả tới ạ. . . . . ."
Jungkook gật nhẹ đầu, thản nhiên nói, “Mẹ và Joohyun vào phòng sách trước đi, chờ một chút nữa con sẽ có chuyện nói với hai người."
Bà Jeon giật mình ngơ ngác, "Ơ, Jungkook, vậy hội chiêu đãi ký giả. . . . . ."
Đôi mắt rét lạnh của Jungkook chợt nhíu lại.
Joohyun giựt giựt tay bà Jeon, "Mẹ, chúng ta vào phòng sách thôi!"
Chị Somin cũng dùng ánh mắt ra dấu bảo bà Jeon nên đi.
Bà Jeon xưa nay vẫn luôn e ngại sự nghiêm túc lạnh lung của Jungkook, lúc này cũng không thể làm gì khác hơn đành xoay người đi vào phòng sách.
Yeri đứng im tại chỗ, ánh mắt từ đầu chí cuối chỉ ngóng nhìn Jungkook, hai tai luống cuống xoắn lấy vào nhau.
Jungkook liếc nhìn sang Yeri, "Em lên lầu hai chờ anh."
Yeri gật gật đầu, sau đó xoay người đi về hướng lầu hai.
Lúc này, một người giúp việc gấp gáp đi đến trước mặt Jungkook, "Tiên sinh, bên ngoài có rất nhiều ký giả bao vây cửa chính đông nghịt như kiến. . . . . . Nên làm sao bây giờ ạ?"
Jungkook nhẹ giọng nói, "Cho bọn họ vào đi, bắt đầu họp mặt ký giả."
"Dạ." Người giúp việc lập tức chạy ra cửa phòng khách.
. . . . . .
Mười phút sau, tất cả nhóm ký giả được sắp xếp họp tại một khu đất trống trong vườn hoa biệt thự, Jungkook ngồi ở dưới tàn dù che nắng tại vườn hoa, vui vẻ bình tĩnh cùng tự nhiên trả lời vô số câu hỏi của đám ký giả.
Một vị ký giả đặt câu hỏi, "Jeon tổng, ông mở cuộc họp chiêu đãi ký giả là để giải thích về lời đồn thời gian gần đây có liên quan đến chuyện ông và Yeri vợ mình đã ly hôn sao?"
Nhóm ký giả cũng chỉ nhận lời mời tới tham dự hội ký giả, chứ cũng không biết là do ai chủ trì, lúc này nhìn thấy Jungkook, họ thật vô cùng ngạc nhiên, bởi vì Jungkook xưa nay rất ít khi lộ diện ở trước mặt giới truyền thông.
Chị Somin thay Jungkook nlên tiếng, "Hôm nay tổng giám đốc mời mọi người tới, chính là muốn nói cho mọi người biết —— Vừa qua có nhiều người đã đưa tin tổng giám đốc và tổng giám đốc phu nhân đã ly hôn thật sự đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống riêng tư của tổng giám đốc và tổng giám đốc phu nhân, vì thế tổng giám đốc muốn ngay tại đây nghiêm túc giải thích với mọi người, tình cảm của tổng giám đốc và tổng giám đốc phu nhân vẫn luôn rất tốt, không hề có chuyện ly hôn gì đó, cũng mong mọi người trong giới truyền thông đừng vụng trộm thay mặt tuyên truyền thổi phồng lên những chuyện vốn không có thật như thế, nếu không, tổng giám đốc sẽ nhờ vào luật pháp tố cáo giới truyền thông là mọi người xuyên tạc ở sau lưng."
Nghe được lý do từ chối của chị Somin, phần lớn nhóm ký giả đều đã hết sức lo sợ, nhưng cũng có một người cả gan, liều chết hỏi một câu, "Jeon tổng, xin cho tôi mạn phép hỏi một câu, đồng nghiệp chúng tôi có chụp được hình ông và Rose tiểu thư tình tứ đi nghỉ mát ở Male, lúc ấy ông cũng không còn mang nhẫn cưới nữa. . . . . ."
Lập tức có ký giả phụ họa theo nói, "Trừ chuyện đó ra, vợ ông là bà Yeri còn một mình dẫn theo con gái về thành phố Y ở Hàn Quốc, những việc này dường như cũng đã nói rõ ông và vợ mình đang trong tình trạng sống riêng, mà hôm qua trong buổi tiệc mừng thọ của bà Jeon lớn, có một người khách tham dự buổi tiệc tiết lộ ra, lúc ông và vợ vào cửa tình tứ ấy chẳng qua cũng chỉ để qua mắt giới truyền thông, chứ trong buổi tiệc tối hôm qua, phần lớn thời gian ông đều ở cạnh Rose tiểu thư. . . . . . Jeon tổng, ông có thể giải thích sự việc cụ thể là như thế nào hay không?"
Chị Somin nói, "Theo như những lời của mọi người nói thì chuyện này thật ra cũng không phải là. . . . . ."
Jungkook giơ tay cắt ngang lời nói thoái thác của chị Somin, môi mỏng nhẹ giọng nói, "Rất cảm ơn chư vị đã có lòng để ý tới cuộc sống riêng tư của tôi, nhưng tôi thật cũng không có gì để giải thích nhiều với mọi người, tôi chỉ muốn nói cho chư vị biết, những lời vừa rồi trợ lý Somin nói cũng chính là thay tôi trình bày với mọi người, và hy vọng rằng chư vị đừng nên tạo nên hiểu lầm khiến vợ tôi không vui, càng không nên để tôi cảm thấy không vui!"
Lời Jungkook nói từ tốn không hề có sự phập phồng, nhưng vô cùng kiên quyết, sự uy hiếp và mối nguy hiểm cũng ở tại trong lời nói đó.
Nhóm ký giả nhất thời hiểu ý không còn dám lên tiếng.
Ngay sau đó Jungkook đứng dậy, nghiêm trang lạnh lùng bỏ đi vào trong.
------
Trong phòng sách.
Joohyun níu lấy tay bà Jeon, sợ hãi tới mức tim đập dập dồn như trống đánh.
Bà Jeon vỗ nhẹ lên tay đang run của Joohyun, như đang an ủi Joohyun mà dường như cũng đang an ủi chính mình.
Ngay lúc đó chị Somin mở cửa phòng sách ra.
Hai mẹ con nín thở nhìn tới hướng Jungkook đang đi vào phòng sách.
Một tay Jungkook cắm trong túi quần, bóng dáng cao lớn lạnh lẽo đứng sừng sững ở trước cửa sổ sát đất, giọng nói không hề có chút độ ấm, "Chuyện của tôi và Yeri từ khi nào cần đến sự can thiệp của mọi người?"
Joohyun không dám nói gì, chỉ biết lúc này im lặng là vàng.
Bà Jeon dùng tư cách của một người mẹ nói, "Jungkook, không phải là mẹ muốn xen vào chuyện riêng của con, nhưng Yeri cô ta thực sự rất quá đáng. . . . . . Con và nó rõ ràng đã đi tới con đường ly hôn rồi, mà cô ta còn vô sỉ yêu cầu con cho cô ta thời gian ba tháng, mục đích đúng là muốn lợi dụng ba tháng này để con hồi tâm chuyển ý. . . . . . Cô ta có lòng dạ như thế vốn cũng không đáng trách, nhưng mẹ thật sự không thể trơ mắt nhìn cô ta giở thủ đoạn dùng thể xác để mê hoặc con. . . . . ."
Jungkook xoay người lại, đôi mắt đen giảo hoạt nghi ngờ híp lại, giọng nói còn lạnh lẽo hơn so với mới vừa rồi, "Sao mẹ lại biết được những chuyện này?"
Bà Jeon hơi đắn đo nhưng sau đó cũng thành thật nói, "Mẹ. . . . . . Mẹ nghe một người giúp việc trong biệt thự kể lại, cô ta cũng vô tình nghe được con và Yeri nói chuyện với nhau."
Jungkook lạnh lùng hỏi, "Mẹ lừa cô ấy nói con đã quyết định ly hôn với cô ấy sao?"
Lời Jungkook không còn hỏi nữa mà là khẳng định.
"Mẹ chỉ muốn ép cô ta chủ động đi thôi. . . . . ."
Khó trách tại sao cô lại quyết định dẫn Jennie về thành phố Y. . . . . .
Nhắc tới chuyện này, cơn tức mà bà Jeon cố gắng kiềm chế trong lòng lại lần nữa dâng trào, "Cô ta bỏ đi đã đành rồi, còn dám dẫn Jennie đi theo. . . . . . Jennie là cháu gái của gia đình chúng ta, mẹ không cho phép cô ta dẫn con bé đi, cho nên mẹ mới bảo cô ta dẫn Jennie về lại đây, nhưng mẹ đâu có ngờ cô ta lại tức nước vỡ bờ, sau khi về đây còn muốn dùng mọi cách để leo lên giường của con. . . . . ."
Jungkook mải mai nói, "Cô ấy có thật không bằng mọi cách để lên giường với con hay không, không phải mẹ là người hiểu rõ nhất sao?"
Bà Jeon ngỡ ngàng hỏi, "Hả, Jungkook, con nói gì?"
Ánh mắt Jungkook tối sầm xuống, "Mẹ có chuyện gì quan trọng mà cần phải đến khách sạn tìm con sao? Hoặc là nói, mẹ muốn đến khách sạn để chứng thực điều gì?"
Bà Jeon sững sờ lui về sau một bước, lắc đầu cố làm ra vẻ như mình không hề biết gì, "Jungkook, mẹ đến khách sạn là vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Bà Jeon phát hiện mình không thể tìm được một lý do nào cho hợp lý.
Biết dấu không được Jungkook, Joohyun nhỏ giọng khuyên bà, "Mẹ, mẹ cứ nói thật hết với Jungkook đi!"
Cảm giác hoang mang lo sợ cũng khiến cho bà Jeon không thể nào dễ chịu được, bà Jeon rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa bật thốt lên, "Phải, mẹ đến khách sạn là vì muốn nhìn thấy Rose có ngủ lại ở phòng con hay không! Tối hôm qua mẹ vốn định là. . . . . ."
Bà Jeon đành kể rõ đầu đuôi sự việc cho Jungkook biết chuyện mình muốn sắp đặt cho Rose và Jungkook phát sinh quan hệ vào đêm đó.
Jungkook sau khi nghe xong nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói, "Trừ chuyện đó ra, mẹ không có làm chuyện gì khác?"
Trong lời kể của mình bà Jeon chỉ thừa nhận chuyện thuốc ngủ, chứ không hề nhắc tới chuyện có liên quan đến chất thuốc khác.
Bà Jeon kích động nói, "Dĩ nhiên không có, Jungkook, mẹ chỉ là muốn tác hợp cho con và Rose thôi. . . . . ." Trong lòng bà Jeon thầm mắng, người giúp việc kia đúng là không có mắt, đần độn đến nỗi đưa nhầm Yeri đến phòng con trai bà.
Sắc mặt Jungkook bỗng u ám, giọng nói trùng xuống, "Mẹ xác định mẹ không có làm chuyện gì khác?"
Joohyun lí nhí chen vào nói, "Jungkook, mẹ đã chắn chắc mẹ không có làm gì khác. . . . . ."
Bà Jeon thất vọng nói, "Cho dù mẹ vì muốn tác hợp cho con và Rose mà có dùng cách làm không đúng đi nữa, con cũng không nên hạch hỏi mẹ như thế! Mẹ làm tất cả cũng là vì muốn tốt cho con, nếu Yeri thật sự thích hợp với con, con và nó cũng không đi đến nông nỗi phải ly hôn. . . . . ."
Jungkook chỉ cười lạnh, "Chuyện giữa con và cô ấy, mẹ không có quyền hỏi tới, còn nữa, bàn tay nào của mẹ đã tát cô ấy, con sẽ dùng thời gian nửa năm tới không cho mẹ bước chân ra khỏi Jeon gia để trả giá!"
Joohyun hoảng sợ kêu lên, "Jungkook. . . . . ."
Bà Jeon thật sự không dám tin, "Làm sao con biết mẹ đánh cô ta. . . . . ." Nói đến đây, bà Jeon đột nhiên nhớ lại từ lúc xuất hiện ánh mắt Jungkook đã dán chặt lên khuôn mặt Yeri, "Con. . . . . . Sao con có thể cư xử với mẹ như vậy? Mẹ là mẹ con, quan hệ mẹ con chúng ta không phải tối hôm qua vẫn còn rất tốt sao?"
Khóe miệng Jungkook lạnh lùng nhếch lên, "Mẹ, có nhiều khách mời toàn người nổi tiếng đến dự tiệc mừng mẹ như vậy, dù thế nào con cũng không thể để người ta nhìn vào chê cười gia đình chúng ta."
Nghe xong lời Jungkook nói, sắc mặt bà Jeon ngay lập tức trắng bệch.
Jungkook không hề lưu luyến dứt khoát bỏ đi ra ngoài.
Bà Jeon đứng sững sờ không còn dám mở miệng nói chuyện nữa.
Trước khi bước ra khỏi ngưỡng cửa, Jungkook dừng chân lại, lạnh lẽo tuyên bố, "Con không cho phép bất kỳ ai được động đến cô ấy lần nữa, nếu không, con sẽ để cô ấy hoàn trả lại trên mặt người đó không thiếu một cái nào!"
Chương 192: Hậu quả sau khi phát sinh quan hệ (p3)
Yeri đứng trên ban công lầu hai lẳng lặng ngóng nhìn về phía trước.
"Cô chủ, tiên sinh mời cô đến phòng ông ấy."
Người giúp việc lên tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của Yeri, cô xoay người cất bước đi về hướng phòng Jungkook.
"Tiên sinh, cô chủ đến rồi!"
Giúp Yeri mở cửa phòng, người giúp việc cung kính lên tiếng nhắc nhở bóng dáng cao lớn đang đứng thẳng người trước cửa sổ sát đất.
Yeri nín thở, trong lòng rối rắm đứng sau lưng anh không dám lên tiếng.
Đại khái qua năm phút, anh mới xoay người lại, mở đôi môi mỏng hỏi, "Còn đau không?"
Yeri chợt ngước mắt, trông thấy ánh mắt nặng nề của anh đang chăm chú nhìn vào vết bầm trên mặt mình, cô nhẹ lắc lắc đầu.
Anh im lặng một lúc, rồi hỏi, "Tối hôm qua. . . . . . Em còn nhớ rõ được bao nhiêu?"
Yeri thành thật nói, "Em không biết. . . . . . Em ngồi ngủ thiếp đi trong sảnh tiệc, đến khi em tỉnh lại thì buổi tiệc đã kết thúc, là một người phục vụ nữ tới đánh thức em, nhưng lúc đó em cứ cảm thấy đầu óc mơ màng, sau đó thậm chí em cũng không biết em làm sao để đến phòng anh . . . . . ."
Jungkook nhạt nhẽo nói, "Em uống nhầm ly nước trái cây mà mẹ anh chuẩn bị cho Rose, trong nước trái cây đó có bỏ một lượng thuốc ngủ nhẹ."
Yeri kinh ngạc trợn to hai mắt, "Thuốc ngủ?" Trời ạ, sao lại bỏ thuốc ngủ vào trong nước trái cây?
Jungkook nói, "Mẹ anh toan tính làm trung gian tác hợp cho anh và Rose, nhưng Rose không biết mục đích của mẹ anh, thấy em ngồi buồn một mình trong góc vắng nên đã bảo phục vụ mang ly nước trái cây đó đến cho em."
Yeri bỗng hiểu ra. Thảo nào khi đó cô ngồi ở góc hẻo lánh như vậy mà cũng có phục vụ chú ý tới cô, còn mang đến cho cô lên một ly nước trái cây. . . . . .
Cô rốt cuộc hiểu được tại sao sáng nay bà Jeon vui sướng xuất hiện ở cửa phòng Jungkook, rồi sau khi nhìn thấy cô sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Yeri nhìn Jungkook, sững sờ hỏi, "Ngoài thuốc ngủ, không có gì khác?"
Anh nhất định biết cô hỏi "Gì khác" là ý muốn nói đến điều gì?
Jungkook từ tốn nói, "Bà đã thẳng thắng thừa nhận mọi chuyện, nhưng chỉ nhận chuyện mình có bỏ thuốc ngủ vào ly nước trái cây thôi."
"Chỉ có thuốc ngủ? Vậy. . . . . ."
Jungkook nhìn sâu vào đáy mắt Yeri, "Anh đang nghĩ, những hành động tối hôm qua của em thật sự là có liên quan đến thuốc gì khác sao?"
Dáng người mỏng manh của Yeri đột nhiên ngẩn ra, khó hiểu ngước nhìn Jungkook.
Jungkook nhỏ giọng nói, "Anh đã điều tra rồi, người phục vụ tối hôm qua đưa em đến phòng không phải là người của mẹ anh sai bảo, cô ta chỉ là một người phục vụ bình thường đến làm việc dọn dẹp cho buổi tiệc, vô tình nhìn thấy em nằm ngủ mê man ở góc khuất, bởi vì cô ta biết chúng ta là vợ chồng cho nên mới đưa em về phòng anh, sau cô ta cũng không có ai tiếp xúc với em. . . . . . Nhưng biểu hiện của em ở trong phòng thì lại không giống như chỉ bị uống thuốc ngủ đơn giản như vậy."
Cô nghe qua cũng hiểu được ý trong lời anh nói, vẻ mặt ngỡ ngàng hỏi, "Ý anh là tối hôm qua em thật sự chỉ có dùng thuốc ngủ?"
Cốc, cốc ——
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó người giúp việc mở cửa phòng ra nói vào, "Tiên sinh, bác sĩ đến rồi ạ."
Bác sĩ đi vào phòng, hơi cúi người xuống chào, "Jeon tổng."
Jungkook thản nhiên nói, "Ông dẫn cô ấy đi làm kiểm tra đi!"
Bác sĩ gật đầu, "Cô chủ, mời cô."
Yeri sững sờ nhìn bác sĩ, nagy sau đó đưa ánh mắt nghi ngờ chuyển sang Jungkook, "Kiểm tra cái gì?"
Jungkook lại đưa ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ sát đất trước mặt, trên gương mặt điển trai vẫn giữ được nét trầm tĩnh, giọng điệu không hề có một chút cảm xúc nói, "Anh cần biết trong cơ thể em ngoại trừ hàm lượng thuốc ngủ ra còn có thành phần chất thuốc nào khác nữa hay không."
Yeri bật thốt lên, "Anh đang hoài nghi em ư?" Lúc này cô mới nhận ra những lời anh nói trước đó như vô tình nhưng ẩn chứa đầy sự nghi hoặc.
Jungkook vẫn thản nhiên giống như đang nói đến một câu chuyện không liên quan nào đó, "Anh chỉ là muốn biết rõ sự thật."
Yeri lập tức lắc đầu cự tuyệt, "Em không làm kiểm tra, em vốn không nhất thiết phải làm những chuyện kiểm tra này."
Tất nhiên Jungkook sẽ không cho Yeri có quyền từ chối, "Chỉ cần nửa giờ thôi, anh ở đây đợi em."
Yeri liên tục lắc đầu, “Em không đi. . . . . ." Vì sao vào giờ phút này cô lại cảm thấy mình giống như đang bị sỉ nhục? Anh dựa vào đâu mà hoài nghi cô?
"Cô chủ, thời gian kiểm tra cũng không lâu đâu, nó sẽ không khiến cho cô khó chịu. . . . . . Cô nên theo tôi đi làm kiểm tra, nếu trong cơ thể cô thật sự có chứa hàm lượng thuốc khác, như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe cô, kiểm tra một lần dù sao cũng sẽ yên tâm hơn." Bác sĩ khuyên nhủ.
Yeri kinh ngạc nhìn bóng lưng Jungkook, chỉ biết cắn chặt môi, sau một lúc cô mới từ từ nới lỏng môi mình, nghẹn giọng nói, "Jungkook, chẳng lẽ trong lòng anh, em chính là một người phụ nữ đê tiện như vậy sao?"
---
Cuối cùng Yeri vẫn phải đi theo bác sĩ để làm kiểm tra. . . . . .
Cô không ngờ rằng Jungkook lại nghi ngờ cô, cô cho rằng anh hẳn nên hiểu cô. . . . . .
Cô biết chỉ cần đi làm kiểm tra xong, nhất định anh sẽ hiểu rõ những hành động tối hôm qua đó bản thân cô không hề mong muốn, cô vốn không hề nghĩ tới mình sẽ dùng cách đê tiện thấp hèn đó để níu kéo anh. . . . . .
Sao anh có thể nghi ngờ cô?
Cho dù đã không còn quan tâm, nhưng dẫu sao cũng từng chung sống với nhau, không phải sao?
Đi làm kiểm tra tất nhiên là cô không hề mong muốn, cảm giác này thật giống như cô đang bị anh sỉ nhục, nhưng nếu như cô không đi, biết đâu anh sẽ thật sự gán cho cô tội danh đó thì sao đây?
. . . . . .
Nửa giờ sau, bác sĩ và Yeri quay lại phòng của Jungkook
Bác sĩ nhìn Jungkook nói, "Jeon tổng, đây là kết quả kiểm tra, mời ông xem."
Yeri vẫn đứng im không lên tiếng, trong lòng cũng không hề gợn chút sóng.
Jungkook nhìn lướt qua bản báo cáo một vòng.
Sau đó anh nhìn bác sĩ nói, "Được rồi, ông ra ngoài trước đi!"
Bác sĩ lập tức xoay người đi ra.
Khi trong phòng chỉ còn lại Jungkook và Yeri, Jungkook rút ra một tờ giấy trong phần báo cáo đó rồi vung nó rơi xuống sàn nhà đến trước mặt cô.
"Em nên tự mình xem đi."
Nghe giọng điệu của anh, cô cũng lấy làm khó hiểu.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, nhặt lên tờ kết quả kiểm tra bị ném trên mặt đất, sau khi đọc lướt qua một lần nội dung trên đó hai mắt cũng dần dần trợn lớn.
"Xem ra, tài diễn xuất tối hôm qua của em đã đạt được đến trình độ thật khiến anh bất ngờ!"
Lời anh nói rất lạnh lùng, còn kèm theo phần mỉa mai sắc bén.
"Anh nghĩ em hẳn đọc cũng hiểu được những chữ trên bản báo cáo, ngoài thành phần thuốc ngủ ra cũng không hề có một chất thuốc nào khác chứ?"
Cô chậm rãi đứng lên, không thể mở miệng nói được lời nào, trên khuôn mặt xinh đẹp thể hiện sự không thể nào tin nổi, trong lòng thì lại bị lời nói mỉa mai châm chọc lúc này của anh khiến cô tưởng chừng mình như đang ở mùa Đông giá rét còn bị dội lên một chậu nước lạnh, khiến cô khó chịu đến không thể nào nói lên tiếng, tay cô nắm thật chặt bản kết quả kiểm tra, ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt điển trai không hề chó chút cảm xúc nào của anh.
"Nhìn dáng vẻ này của em, hình như là em đang nghi ngờ sự chuẩn đoán của bác sĩ? Hoặc là, em có thể chọn lại một bệnh viện nào đấy rồi đến đó làm kiểm tra lại lần nữa."
Anh thản nhiên nói lên câu đó, lời nói càng lúc càng lạnh lùng.
Cô thật đau lòng khi nhìn thấy biểu hiện giống như không có chuyện gì xảy ra của anh, không kiềm được đưa tay lên siết lấy ngực, cánh tay mảnh khảnh như mất đi cảm giác an toàn mà liên tục vuốt ngực mình, giờ khắc này mới thật sự cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cơ thể mình.
Cô nuốt nghẹn sự ức chế xuống, rồi nói, "Không cần. . . . . ."
Anh lạnh lùng nhìn cô, có thói quen nheo lại mắt khi đang quan sát một người, lạnh lùng nói, "Yeri, đây chính là sự cố gắng mà em muốn trong ba tháng để xoay chuyển tình cảm giữa chúng ta sao?"
Cố gắng? ?
Không. . . . . .
Cô đã sớm chặt đứt ý nghĩ đó rồi. . . . . .
Đột nhiên cô cảm thấy có giải thích nữa cũng chỉ bằng thừa, từ giây phút anh ép buộc cô đi làm kiểm tra thì anh cũng đã hoàn toàn không còn tin tưởng cô nữa. . . . . .
Cô cúi đầu im lặng mấy giây, sau đó ngước lên đôi mắt vì để kiềm chế không cho nước mắt trào ra mà trừng thật lớn, bình tĩnh nói, "Anh đã. . . . . . Đã không còn yêu em nữa rồi, đúng không?"
Thật ra thì cô không muốn hỏi câu đó vào lúc này, nhưng cô nghĩ rằng, lần này xoay người đi, có thể cô sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Anh trầm mặc không nói, trong mắt vẫn là sự sâu xa khó dò.
Cô đột nhiên ngây ngô bật cười lên, "Là em quá ngây thơ mới nghĩ đến việc tranh thủ thời gian ở lại bên cạnh anh . . . . . . So với em, Rose đúng là thích hợp với anh hơn."
"Bây giờ em còn lợi dụng lòng thương hại của anh để nói sang chuyện khác sao?"
Anh nhìn cô chằm chằm, lời nói gần như là gằn từng chữ để nói.
Cô chỉ ngơ ngác mà cười, cái gì cũng không nói.
"Khốn khiếp, sự cố gắng của em chính là muốn quyến rũ anh sao?"
"Quyến rũ?"
Cô run run lặp lại lời anh nói, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
"Cho đến hôm nay, sao em có thể nghĩ vấn đề giữa chúng ta chỉ cần hai lần lên giường là có thể giải quyết?"
Lời nói lạnh lùng tuyệt tình của anh giống như đang lốc trái tim cô ra từng mảnh nhỏ.
Cô thật rất đau lòng, trong quá khứ cô và anh đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, cho dù cả hai không còn thích hợp chung sống với nhau, cô cũng không có ngờ tới, hôm nay anh lại dễ dàng thay đổi mất đi lòng tin với cô như thế. . . . . .
Trái tim cô bỗng trở nên lạnh lẽo, máu trong cơ thể như cũng không còn độ ấm, nhận thấy nơi này đã không còn gì để cô còn lưu luyến nữa.
Bên tai như vẫn còn văng vằng lời mỉa mai của anh, cô bụm miệng xoay người muốn thoát khỏi tầm mắt anh.
"Muốn đi dễ dàng như vậy sao?"
Anh kéo lại cánh tay cô, dùng sức tưởng chừng như muốn vặn nát cổ tay cô, khiến cô không thể nào phản kháng. "Tối hôm qua không phải cứ lặp đi lặp lại câu nói ‘muốn’ anh sao?"
"Không! !"
Sự khác biệt về sức lực giữa nam và nữ khiến cô căn bản không có cách nào chống trả lại anh.
Anh như thú dữ đã mất đi lý trí đè cô xuống giường lớn trong phòng, mười ngón tay đan xen giữ chặt đôi bàn tay đang chống cự của cô.
"Đừng vậy mà. . . . . . Anh đúng là đồ điên. . . . . ."
Nước mắt ngưng tụ quanh hốc mắt cô rốt cuộc cũng chảy xuống, bởi vì giờ phút này trông anh vô cùng hung ác, cũng bởi vì đã rất thất vọng về anh.
"Sao bây giờ không làm vậy nữa?" Anh nặng giọng hỏi nhưng vẻ mặt chứa đầy sự mỉa mai.
Cả người của cô cứng đờ, khi thấy ánh mắt lạnh lùng của anh không kiềm chế được sợ hãi mà run lẩy bẩy.
Anh đột nhiên đè lên cô, vươn tay lột ra chiếc quần lót cô xuống.
Cô hoảng loạn liên tục lắc đầu, sử dụng hết sức lực không ngừng đánh đấm vào cơ thể cường tráng của anh. . . . . .
Nhìn nước mắt tuôn ra từ khóe mắt cô, cuối cùng anh cũng dừng lại hành động của mình, nhưng không hề chớp mắt nhìn đăm đăm dòng lệ trong suốt từ khóe mắt chảy xuống trên hai gò má.
Cô bật khóc nức nở, hai bờ vai không kiềm được run lên.
Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, kéo tấm chăn phủ lên cơ thể đang phơi bày của cô.
Anh ấn vào phím gọi trên tủ đầu giường.
"Tiên sinh."
"Gọi bác sĩ tới đây."
"Dạ"
Trước khi Bác sĩ đi vào, Yeri chỉ kịp mặc vào quần áo tử tế, nhưng nếp nhăn trên drap trải giường và chăn mền hỗn độn chưa kịp xếp lại ngay ngắn cũng làm cô lung túng không thể tả.
Bác sĩ cung kính thưa, "Jeon tổng."
Jungkook quay lưng về phía cô, vô tình nói, "Tôi không muốn cô ấy có thai, ông biết nên làm thế nào rồi chứ."
Bác sĩ liếc mắt nhìn sang Yeri, rồi nhẹ gật gật đầu.
Yeri sửng sốt chưa kịp hiểu ra chuyện gì, cho đến đi bác sĩ đi khỏi, Yeri rốt cuộc không thể chịu đựng nổi nữa bật thốt lên, "Jungkook, mặc kệ tôi có quyến rũ anh hay không, nhưng khi tối hôm qua anh không thể khống chế được mình mà chạm vào người tôi, thì anh đã không có tư cách quyết định việc tôi có mang thai hay không đâu, đồ khốn kiếp! !"
Sau khi mắng xong, trong lồng ngực dâng lên sự chua xót và uất ức khiến Yeri bật khóc thành tiếng, bụm chặt miệng, cô không thèm ngó tới anh thêm một lần nào nữa vội bỏ chạy ra khỏi phòng.
Nhưng Yeri vẫn đến chỗ bác sĩ lấy mấy viên thuốc tránh thai.
Tuy nói lẫy những lời đó trước mặt Jungkook, nhưng cô hiểu rõ mình thật sự không thể không dùng đến nó. . . . . .
Thời gian này đang là giai đoạn nguy hiểm của cô, coi như anh không nói, cô cũng sẽ nghĩ cách để phòng ngừa!
Chẳng qua cô không muốn nhìn thấy anh vênh váo tự cao tỏ ra mình quá mức vĩ đại thôi. . . . . .
Bác sĩ nói thuốc tránh thai anh đưa cho cô là sản phẩm mới có, tác dụng phụ rấp thấp, sẽ không tạo ra ảnh hưởng nghiêm trọng gì với cơ thể cô . . . . .
Giờ phút này, Yeri đang ngồi tựa vào thành giường, trong tay là mấy viên thuốc tránh thai mà bác sĩ đưa, trên tủ đầu giường còn để sẵn một ly nước ấm.
Sững sờ nhìn những viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay, bên tai vẫn còn vang vọng từng lời nói mỉa mai sỉ nhục của Jungkook, Yeri không hề do dự nuốt hết đống thuốc vào trong miệng.
Có lẽ do cô hấp tấp nuốt vào quá nhanh, hoặc có lẽ nuốt không trôi sự chua xót nơi cổ họng nên khiến cho thuốc bị mắc nghẹn lại ở đó không thể nuốt xuống được, vội vàng vuốt vuốt cổ họng rồi uống thêm một hớp nước nữa, nhưng nước và thuốc cộng thêm sự khổ sở khiến cho cô càng thêm khó chịu liên tục ho sặc sụa, vì thế những viên thuốc còn đang mắc nghẹn nơi cổ họng tất cả đều theo cơn ho đó văng trào hết ra ngoài. . . . . .
Cô rã rời tựa người vào đầu giường, đột nhiên sống mũi cay cay rồi bật khóc nức nở thành tiếng. . . . . .
"Mẹ, mẹ. . . . . ."
Vào lúc cô không thể ngăn chặn cảm xúc đau khổ của mình, Jennie đứng ngoài cửa phòng gõ cửa gọi cô.
Yeri cuống quít lau đi nước mắt, đứng dậy đi ra mở cửa phòng.
Jennie ngẩng đầu nhìn Yeri nói, "Mẹ, Jennie báo với mẹ một tin vui nè."
Yeri bế Jennie lên, tuy hốc mắt sưng đỏ nhưng vẫn tỏ ra không có chuyện gì mà nở nụ cười thật tươi với con gái, "Tin vui gì nè?"
Jennie còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng, nên không nhận ra hốc mắt ẩm ướt hoen đỏ của Yeri, cô bé ngây thơ nói, "Tối nay dì Rose sẽ chuyển đến nhà chúng ta ở đó. . . . . ."
Yeri hơi ngớ ra, nhưng vẫn bình tĩnh cười với Jennie, "Thật . . . . . Thật vậy sao?"
"Jennie vui quá. . . . . . Mẹ, dì Rose rất tốt với Jennie, dì còn kể cho Jennie nghe rất nhiều chuyện xưa, còn chịu đi chơi trò chơi với Jennie nữa, hôm đó dì Rose và Jennie chơi ghép hình, dì Rose ghép hình còn nhanh hơn Jennie nữa, lợi hại hơn mẹ rất nhiều. . . . . ." Nhắc tới Rose, Jennie phấn khởi không thôi.
"Yeri. . . . . ."
Lúc hai mẹ con nói chuyện, Rose đột nhiên đi tới trước mặt họ.
Jennie nhanh nhẹn kêu lên, "Dì Rose!"
Rose yêu thương hôn lên gương mặt non nớt của Jennie, nhẹ giọng nói với Jennie, "Jennie, dì có chuyện muốn nói với mẹ con, con có thể về phòng con chơi một lúc được không?"
"Dạ."
Rose bế lấy Jennie khỏi vòng tay của Yeri, "Yeri, để tôi đưa Jennie về phòng trước, cô đợi tôi chút nhé."
Yeri gật đầu, "Ừm."
Một lát sau, Rose đi ra khỏi phòng trẻ.
Yeri hỏi, "Cô muốn nói gi với tôi?"
Dáng vẻ Rose chợt u buồn, từ tốn nói, "Chúng ta đến sân thượng đi!"
. . . . . .
Hai người đi tới sân thượng, đứng trên sân thượng nhìn xuống những bụi hoa chanh thảo ở dưới lầu, Rose cười nhẹ nói, "Cô nhìn xem, những cây chanh thảo cô trồng, chúng nó sinh trưởng thật xanh tốt!"
Yeri nhỏ nhẹ nói, "Chúng nó đã sinh trưởng rất tốt, sau này không cần tôi đến chăm sóc chúng nữa . . . . ."
Rose quay mặt sang nói, "Yeri, tôi không cho phép cô nói ra những lời thương cảm như thế!"
Yeri cố làm ra vẻ thoải mái nhún vai cười nói, "Tôi có thương cảm gì đâu?"
Rose khẽ thở dài một hơi, "Vừa rồi gặp bác sĩ ở dưới lầu, ông ấy có nói với tôi hình như cô và Jungkook đang có chuyện không vui."
Yeri im lặng quay mặt sang hướng khác không nói gì.
Rose vịn lấy dáng người gầy yếu của Yeri, nhẹ giọng nói, "Yeri, cô đừng trách Jungkook, tôi nghĩ kết quả kiểm tra đó có chỗ nào nhầm lẫm rồi, cô nên để bác sĩ kiểm tra lại lần nữa, tin rằng khi có bản kết quả kiểm tra mới, chỉ cần cô đến gặp Jungkook giải thích rõ mọi chuyện, Jungkook sẽ tin tưởng cô thôi!"
Nhớ lại khuôn mặt ác nghiệt và ánh mắt vô tình của Jungkook, trong lòng Rose bỗng thấy nhói đau, cô dùng sức hít sâu một hơi để ngăn chặn lại sự đau đớn đó, hòa hoãn nói, "Cô nhất định phải tin tưởng Jungkook, anh ấy rất quan tâm đến cô, nếu không, thì làm sao trong buổi họp báo với ký giả anh ấy lại tuyên bố với họ là cô và anh ấy không có chuyện ly hôn!"
Nghe được lời Rose nói, Yeri chợt ngước mắt lên, "Cô nói gì?"
Rose thở dài nói, "Yeri, trước tiên tôi cần phải giải thích chuyện này với cô, chuyện bác gái và chị Joohyun nói với cô là Jungkook đã ly hôn cô, thật ra đều lời của bác gái và chị Joohyun tự bịa đặt ra gạt cô để cô chủ động rời khỏi Jeon gia, họ căn bản không biết quyết định của Jungkook. . . . . ."
"Sao có thể vậy chứ?" Yeri không thể tin lắc đầu, "Họ biết giao ước ba tháng của tôi và Jungkook, cũng biết phần giấy thỏa thuận ly hôn đó là sự thật. . . . . ."
Rose trả lời, "Việc này tôi cũng không biết, tôi chỉ có thể xác định những lời tôi vừa rồi tất cả đều là chính miệng bác gái cho tôi biết. . . . . . Còn về chuyện Jungkook giải thích với ký giả hai người không có ly hôn, đây cũng là sự thật, ngày mai cô sẽ được nhìn thấy rõ thái độ bày tỏ của Jungkook ở trên báo chí!"
Dù thế nào Yeri vẫn không thể tin nổi, cứ mãi lắc đầu.
Rose an ủi nói, "Chuyện này bác gái và chị Joohyun quả thật là có phần hơi quá đáng. . . . . . Nhưng mà, bác gái gây ra ngoài nhiều chuyện như vậy, chí ít có thể chứng minh Jungkook vẫn còn quan tâm cô, cho nên cô đừng nên nghĩ lung tung, Jungkook chỉ vì hiểu lầm cô cho nên mới nổi nóng chút thôi, đợi anh ấy nguôi giận, cô hãy giải thích hết tất cả với anh ấy là được rồi!"
Dù lời Rose nói có làm cho cô hơi bất ngờ, đồng thời cũng khiến cô không thể nào thấu hiểu được lòng dạ của anh, nhưng trong lòng Yeri đã có quyết định rồi, "Giữa tôi và anh ấy không có sự tin tưởng lẫn nhau, không thể nào tiếp tục kéo dài được nữa. . . . . ."
Rose lo âu khuyên nhủ, "Đừng mà Yeri. Yeri, nếu như còn để ý thì đừng dễ dàng buông tay như vậy. . . . . ."
Không muốn cứ tiếp tục thảo luận đến đề tài chỉ khiến cho trong lòng càng thêm đau đớn, Yeri nói sang chuyện khác, "À, đúng rồi, lúc nãy Jennie có nói cô định chuyển đến biệt thự ở, là thật sao?"
Rose lập tức lắc đầu phủ nhận, "Yeri, muốn tội dọn đến biệt thự ở chuyện này là bác gái đã sắp xếp từ trước, vừa rồi lúc người giúp tới hỏi tôi có lẽ bị Jennie nghe được. . . . . . Cô đừng suy nghĩ gì khác, nơi này là nhà cô và Jungkook, tôi sẽ không ở lại đây để gây trở ngại một đến gia đình mọi người đâu. . . . . . Tôi sẽ ở lại Los Angeles với bác gái mấy hôm, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ đến Pháp với ba mẹ tôi!"
Yeri tin ngay vào lời giải thích của Rose, nghiêm túc nói, "Rose, thật ra thì Jennie con bé rất mến cô, cô có thể. . . . . ."
Biết Yeri muốn nói gì, Rose lên tiếng cắt ngang, "Tôi nói rồi, không cho phép cô nói những lời lung tung đó nữa, cô không được có cái suy nghĩ muốn rời bỏ Jungkook, lại càng không được yêu cầu sau này tôi có thể thay thế cô chăm sóc Jennie, bởi vì cô và Jungkook mãi mãi sẽ được hạnh phúc!"
Nhìn vào đáy mắt kiên định của Rose dành cho bọn họ, Yeri chỉ lặng im không nói gì, tận đáy lòng cô có dự cảm lời chúc phúc này của Rose dành cho họ e rằng sẽ không thực hiện được. . . . . .
---
Nếu như nói, anh đã không còn quan tâm đến cô, vậy anh cần gì phải giải thích với giới truyền thông chuyện cô và anh không có ly hôn?
Trằn trọc nằm ở trên giường cả đêm, trong đầu Yeri cứ mãi suy nghĩ quanh quẩn đến vấn đề này.
Thật ra thì cô biết mình không cần thiết suy nghĩ đến vấn đề này, bởi vì ngày mai cô dự định sẽ nói chuyện rõ ràng với anh. . . . . . Dĩ nhiên, sẽ là một lần nói chuyện thẳng thắn cuối cùng trong cuộc đời của cả hai.
Mong muốn ban đầu quay lại của cô vốn là muốn nói rõ ràng với anh một lần, tuy rằng hiện tại biết anh có thể vẫn còn chưa đưa ra quyết định, nhưng cô nhận thấy giữa họ đã không cần thiết tiếp tục kéo dài thêm nữa. . . . . .
Giữa họ hoàn toàn đã mất đi sự tin tưởng lẫn nhau, coi như miễn cưỡng tiếp tục ở bên nhau, tình cảm của cô và anh cũng không quay lại được như ngày xưa nữa. . . . . .
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau.
Vì cả đêm Yeri không hề chợp mắt, cho nên trời vừa sáng cô đã thức dậy.
Cô vốn định sáng nay đến "Jeon thị" tìm Jungkook, nhưng nhìn thời gian vẫn còn rất sớm, nên cô đến vườn hoa đi dạo.
Tản bộ trên đường mòn lát đá trong vườn hoa, Yeri bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên niềm chua xót. . . . . .
Nếu như nói cả tòa biệt thự rộng lớn này còn có thứ gì để cho cô sau này lưu luyến nhất, thì có lẽ cũng chỉ có mỗi vườn hoa này. . . . . .
Cô rất thích vườn hoa trong biệt thự, yên tĩnh thoáng mát, thích hợp tản bộ, cũng thích hợp cho những lúc rãnh rỗi trồng hoa cỏ để ngắm nhìn.
Như những bụi hoa cỏ chanh này, cô vốn rất mong đợi đến thời kỳ nó nở hoa, rồi dẫn anh đến đây nhìn chúng. . . . . .
Cô biết anh rất thích hương thơm cỏ chanh, bởi vì anh rất thường hay vùi đầu vào cổ cô, hít lấy mùi hương cỏ chanh trên người cô, anh thường nói anh rất thích. . . . . .
Dự định của cô khi trồng bụi cỏ chanh này vốn là muốn tạo cho anh sự ngạc nhiên, bây giờ nghĩ lại, thật ra trước đó cô không nên mơ tưởng đến chuyện quá xa vời, bởi vì con người và sự việc luôn sẽ thay đổi theo thời gian, mọi chuyện vĩnh viễn biến hóa khó lường. . . . . .
Yeri ngồi trên ghế dài, đang cảm nhận không khí trong lành sáng sớm trong vườn hoa.
Đột nhiên cuộc đối thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của Yeri.
"Tôi thật sự thấy không công bằng cho Rose tiểu thư chút nào. . . . . ."
"Chẳng lẽ cô không thích cô chủ sao?"
"Không phải là tôi không thích cô chủ, nhưng tôi nhận thấy Rose tiểu thư cũng là một cô gái tốt, vì muốn tác thành cho tiên sinh và cô chủ, Rose tiểu thư đã để mình chịu thiệt rất nhiều. . . . ."
Cuộc nói chuyện của hai người giúp việc văng vẳng vang lên từ bụi cây ở sau lưng Yeri, Yeri không nén nổi ngước nhìn ra phía sau, cách một bụi cây, cô trông thấy hai người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cắt tỉa hoa cỏ.
Hai người giúp việc nọ không thể ngờ rằng còn sớm như vậy đã có người đến vườn hoa tản bộ, cho nên cũng không kiêng dè gì mà bàn tán trò chuyện.
Bất chợt có một người giúp việc nhỏ giọng nói, "Nói nhỏ cho cô nghe chuyện này, cô nghe xong là không được đi đồn đãi lung tung, nếu như truyền tới tai cô chủ, e rằng sẽ xảy ra chuyện không hay đó. . . . . ."
Yeri chỉ cách họ có lùm cây, cho nên họ nói chuyện tất cả đều rõ mồn một lọt vào trong tai Yeri.
Người giúp việc đó nói, "Mấy ngày trước, cô chủ và Rose tiểu thư vẫn còn chưa đến Los Angeles, quản gia bảo tôi phải xử lý vệ sinh biệt thự sạch sẽ. . . . . . Có một lần, tôi đến phòng của tiên sinh quét dọn, trong lúc vô tình tôi nhìn thấy điện thoại di động tiên sinh còn để lại ở trong phòng, tôi sợ tiên sinh đi gấp bỏ quên, cho nên vội đưa tài xế bảo mang đến công ty cho tiên sinh. . . . . . Nhưng không ngờ, tôi vừa cầm điện thoại di động lên, thì nhìn thấy Rose tiểu thư gửi tin nhắn vào điện thoại tiên sinh. . . . . ."
Người giúp việc còn lại vô cùng hứng thú hỏi, "Sao cô biết được đó là tin nhắn của Rose tiểu thư gửi? Trên mặt tin nhắn có gì đó sao?"
Người giúp việc nọ trợn mắt mắng, "Cô đần à, trên màn hình điện thoại tổng giám đốc có hiển thị chữ ‘Rose’ đó. . . . . . Còn nội dung trong tin nhắn chỉ có một câu rất đơn giản —— Em không muốn làm cho Yeri buồn, em xin lỗi!"
Người giúp việc còn lại nghi ngờ hỏi tới, "Vậy cũng có gì đâu?"
Người giúp việc nọ lại nói, "Lúc tôi nhìn thấy cái tin nhắn đó cũng nghĩ như cô, thấy đâu có gì lạ. . . . . . Nhưng hôm qua, tiên sinh nói chuyện với cô chủ ở trên lầu xong sau đó tôi nhìn thấy tiên sinh lôi kéo Rose tiểu thư đi tới vườn hoa, tiên sinh và Rose tiểu thư dường như đang tranh cãi chuyện gì đó, cuối cùng tiên sinh giận dữ bỏ đi. . . . . . Sau đó trợ lý Somin lại tới vườn hoa tìm Rose tiểu thư, bởi vì trợ lý Somin vừa đi vừa nói chuyện với Rose tiểu thư, lúc đó tôi đang cắt cỏ trong vườn hoa cho nên vô tình cũng nghe được mấy câu. . . . . . Tôi nghe trợ lý Somin khuyên Rose tiểu thư hãy ở lại biệt thự, nói đó là ý của tiên sinh, trợ lý Somin còn nói Rose tiểu thư thật khờ, rõ ràng tiên sinh đã bắt đầu để ý tới Rose tiểu thư rồi mà Rose tiểu thư lại còn khuyên tiên sinh không được ly hôn với cô chủ. . . . . ."
Người giúp việc kia hoang mang hỏi, "Hả, không phải Rose tiểu thư thích tiên sinh sao? Tại sao còn khuyên tiên sinh không được ly hôn với cô chủ chứ?"
Người giúp việc nọ lại kể, "Rose tiểu thư cũng có nói với trợ lý Somin, cô ấy nói cô ấy không muốn cô chủ buồn, cô ấy cho rằng người nên ở lại bên cạnh tiên sinh chính là cô chủ, dù sao tiên sinh và cô chủ đã trải qua rất nhiều chuyện mới đến được với nhau, hai người còn có con nữa. . . . . ."
Người giúp việc nghe xong thở dài nói, "Tôi hiểu được ý của cô rồi, ý cô nói là tiên sinh đã thích Rose tiểu thư nhưng Rose tiểu thư không muốn đến với tiên sinh là vì Rose tiểu thư không muốn cô chủ thương tâm. . . . . . Rose tiểu thư thật đúng là rất độ lượng, dẫu sao từ trước tới nay cô ấy cũng chỉ yêu thích có một mình tiên sinh."
Người giúp việc nọ lại nói, "Đương nhiên là vậy rồi, thật lòng mà nói, Rose tiểu thư và tiên sinh cũng rất xứng đôi, hơn nữa Rose tiểu thư đối với tiên sinh cũng hết lòng hết dạ, lần trước còn liều mình cứu tiên sinh đấy. . . . . . Nhưng cô chủ lại không được như thế, cô ta lúc nào cũng muốn ầm ĩ, khiến cho ngày nào tiên sinh cũng phải ưu buồn, ở chung với cô chủ, thảo nào tiên sinh lại mệt mỏi như thế. . . . . ."
Người giúp việc kia thương tiếc lắc lắc đầu, "Xem ra, lời giải thích ‘không có ly hôn’ của tiên sinh với giới truyền thông, chẳng qua cũng chỉ là nghe lời Rose tiểu thư khuyên mà thôi, tiên sinh và cô chủ sợ rằng sớm hay muộn gì cũng sẽ đường ai nấy đi . . . . . . Cô chủ quả thực là không biết quý trọng những gì mình có, trước kia tiên sinh đối với cô chủ vô cùng tốt, tình cảm dành cho cô chủ khiến chúng ta hâm mộ muốn chết à, ai ngờ được hôm nay sẽ trở thành như vậy. . . . . ."
Người giúp việc nọ lại nói, "Xem ra, trước sau gì Rose tiểu thư cũng sẽ trở thành cô chủ mới của căn biệt thự này. . . . . ."
Hai người giúp việc vẫn còn đang bàn tán, nhưng Yeri đã không thể nào tiếp tục ngồi nghe được nữa.
Nước mắt dọc theo hai gò má lặng lẽ tuôn rơi xuống trên mặt đất màu xanh biếc trong vườn hoa. . . . . .
Yeri từ từ đứng dậy, cứ thế, tầm mắt mơ hồ từng bước từng bước đi về phía trước. . . .
Giờ khắc này cô lại nhớ tới ánh mắt của Jungkook nhìn chăm chú vào Rose trong buổi tiệc sinh nhật bà Jeon, cũng nhớ tới sự lạnh lùng dứt khoát của ngày hôm qua khi Jungkook định tội cô. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro