Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 187+188

Chương 187: Cùng anh đi dự tiệc

"Cháu gái ngoan. . . . . ."

"Bà nội. . . . . ."

Yeri dẫn theo Jennie đi vào biệt thự, bà Jeon vô cùng vui mừng ngồi xổm người xuống, mặc cho Jennie chạy ào vào trong ngực bà.

"Bà nội, Jennie rất nhớ mọi người. . . . . ." Jennie cọ nhè nhẹ lên mặt bà Jeon.

Bà Jeon yêu thương hôn lên má Jennie, "Cháu gái ngoan, nếu nhớ bà nội thì sau này đừng bỏ bà nội đi lâu như vậy nữa, biết không?"

Người giúp việc nhận lấy vật trong tay Yeri rồi ân cần hỏi, "Cô chủ, cô mới vừa mới xuống máy bay, có muốn đi tắm cho thoải mái không?"

Yeri mỉm cười lắc đầu, "Đợi lát nữa đi!"

Bỗng dưng có giọng nói thân thiện gọi tên cô, "Yeri!"

Yeri ngước mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, "Rose?"

Rose từ lầu hai biệt thự đi xuống, tươi cười rạng rỡ đi tới trước mặt Yeri, nhẹ giọng hỏi, "Cô mới vừa xuống máy bay sao?"

Yeri gật đầu.

Rose nói, "Lần trước Jennie đến Male chơi có kể cô và con bé đã trồng rất nhiều cây chanh thảo trong vườn hoa, vừa rồi ở trên sân thượng tôi cũng có nhìn thấy chúng. . . . . . Những cây chanh thảo đó sinh trưởng rất tươi tốt!"

Yeri cười nhạt, "Ngày thường không có việc gì làm cho nên rất nhiều thời gian tôi đều ở đó."

Lúc bà Jeon dẫn Jennie đi đến cửa không quên lên tiếng nhắc nhở Rose, "Rose à, bác dẫn cháu gái bác ra ngoài đi dạo, con ở đây cứ coi như nhà mình mà tự nhiên nha, tối nay theo bác về Jeon gia ở lại chơi với bác vài ngày."

Rose điềm đạm nói, "Dạ được, bác gái."

Yeri ngước mắt nhìn bà Jeon, trong lòng mơ hồ thấy thật khó chịu. Từ khi cô bước chân vào căn nhà này cho đến bây giờ, bà Jeon chưa hề liếc mắt nhìn đến cô dù chỉ một lần, giống như sự có mặt của cô căn bản không hề tồn tại.

Rose trông thấy ánh mắt buồn bã của Yeri đang ngước mắt nhìn bà Jeon, liền mở miệng nói, "À, Yeri, tôi cũng vừa mới tới đây hôm nay thôi, cô không ngại dẫn tôi đi dạo vườn hoa nhà cô một chút chứ?"

Yeri thu hồi ánh mắt, nhìn Rose hơi mỉm cười, "Được."

. . . . . .

Hai người phụ nữ trẻ dạo bước đi vào vườn hoa của biệt thự.

Rose lên tiếng trước, "Yeri, gần đây cô có khỏe không?"

Yeri cố làm ra vẻ thoải mái nhún vai cười nói, "Ừ, sau khi ba tôi mất, tâm tình mẹ tôi cũng không được tốt lắm, cho nên thời gian qua tôi đều ở thành phố Y với bà."

Bỗng nhiên Rose ngừng lại bước chân, "Yeri!"

Yeri quay mặt sang, "Hử?"

Rose lo âu nhíu mày, "Tình cảm giữa cô và Jungkook có phải xảy ra vấn đề gì hay không? Lần trước Jungkook và Jennie đến Male chơi, tôi đã nhận ra cô và Jungkook có gì đó không đúng lắm, lần này lại nghe nói cô dẫn theo Jennie về thành phố Y, tôi lại càng thêm khẳng định giữa cô và Jungkook đã xảy ra vấn đề rất lớn. . . . . . Tôi thấy rất lo lắng cho hai người."

Yeri bình tĩnh nói, "Rose, không nói dấu gì cô, tôi và Jungkook đã ký giấy thỏa thuận ly hôn rồi."

Rose giật mình trừng lớn hai mắt, "Cái gì? Tại sao có thể như vậy?"

Yeri vẫn từ tốn nói, "Tôi nghĩ rằng có một số người đã được định sẵn không được sống với nhau cả đời."

Rose vội vàng nói, "Sao cô lại có thể suy nghĩ bi quan như vậy chứ? Mọi người ai cũng nhìn ra được Jungkook quan tâm đến cô hơn bấy kỳ ai . . . . Nếu anh ấy không quan tâm đến cô thì vào lúc tình thế nguy cấp ở Thụy Sĩ Jungkook sẽ không chỉ vì một tiếng kêu cứu của cô mà đã quên mình cần phải hợp tác với hộ vệ. . . . . . Anh ấy chỉ vì cô mà ngay cả tính mạng mình cũng không cần, cô nhất định phải tin tưởng anh ấy thật sự rất quan tâm và lo lắng cho cô hơn bất kỳ ai!"

Yeri chỉ cười nhẹ nói, "Lúc đó chẳng phải cô cũng đã vì anh ấy mà ngay cả mạng mình cũng không cần, không phải sao?"

"Tôi. . . . . . Yeri, có phải cô đang hiểu lầm tôi hay không?"

"Cô không cần phải khẩn trương, chỉ là tôi cảm thấy cô đã vì Jungkook mà bỏ ra rất nhiều."

Rose lắc đầu thật mạnh, "Yeri, cô không được nghĩ như vậy. . . . . . Tôi xin thề với cô, tôi đối với Jungkook tuyệt đối không có suy nghĩa vượt quá giới hạn, tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn thông qua những việc mình làm để gây sự chú ý của Jungkook."

"Rose, tôi không có ý trách gì cô, tôi đương nhiên biết cô là một cô gái tốt."

Rose thở nhẹ nói, "Tôi thật sự sợ bị cô hiểu lầm. . . . . . Nhưng tôi không nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao cô và Jungkook phải ly hôn? Hai người rõ ràng rất yêu nhau cơ mà!"

Yêu nhau?

Cô cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã không còn xác định được giữa cô và anh còn tồn tại hai chữ này hay không. . . . . .

Thấy Yeri rơi vào trầm tư, Rose khẩn trương nói, "Trời ạ, đừng nói hai người ly hôn thật sự là vì tôi chứ? Yeri, những hình ảnh tôi và Jungkook bị ký giả chụp được ở Male căn bản là do ký giả truyền thông thổi phồng lên thôi, sự việc vốn không phải như vậy. . . . . ."

"Rose, tôi hiểu rõ chuyện của tôi Jungkook, tôi biết nó không có liên quan đến cô, cô không cần tự trách mình. . . . . . Hôm nay tôi và Jungkook đã ly hôn rồi, cô cũng đừng bận tâm mà giải thích với tôi làm gì, dù tương lai cô và Jungkook có tiến triển như thế nào thì tôi cũng thật lòng chúc phúc cho hai người!"

"Yeri. . . . . ."

Yeri vô tư mà mỉm cười.

Tròng mắt Rose thoáng hiện lên tia sáng, sau đó khó chịu nói, "Cô và Jungkook đừng nên chia tay . . . . . . Tôi phải đi nói chuyện với Jungkook!" Dứt lời Rose liền xoay người bỏ đi.

Yeri kịp thời níu lại cổ tay mảnh khảnh của Rose, gấp gáp nói, "Rose, xin cô đừng nói gì với anh ấy. . . . . . Tôi và anh ấy ly hôn là do đôi bên tự nguyện, không ai có lỗi với ai cả."

"Nhưng mà. . . . . ."

Yeri thành thật nói, "Thật ra mà nói, ly hôn với anh ấy tôi ngược lại cảm giác rất nhẹ lòng. . . . . . Cô cũng biết, xưa nay tôi vẫn luôn không thể hòa hợp với Jeon gia, điều này dường như cũng nói rõ là Jeon gia cần một nữ chủ nhân chân chính thích hợp với nó hơn….. Thời gian ở thành phố Y tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi nhận thấy nếu như tôi và anh ấy không thể sống cùng nhau nữa cũng không hẳn hoàn toàn là điều gì đáng tiếc cả, đây có lẽ cũng là số mệnh của tôi và anh ấy . . . . . Thật may đúng lúc này cô tới Los Angeles, tôi chỉ mong cho dù sau này tôi không có ở đây, cô cũng sẽ giúp đỡ chăm sóc cho Jennie, được không?"

"Thật xin lỗi vì đã không giữ lời với cô, tôi cũng không ngờ mình lại quay về Los Angeles, nhưng bác gái đã gọi điện thoại cho tôi rất nhiều lần, bác gái muốn tôi đến Los Angeles dự sinh nhật bác, tôi thật sự không thể nào cự tuyệt lời mời của bác ấy. . . . . ."

Yeri gật đầu, "Tôi hiểu mà." Bà Jeon cững từng nói với cô sẽ bằng mọi giá đón Rose về lại Los Angeles.

"Yeri, đợi sau khi qua tiệc mừng thọ bác gái, tôi cam đoan sẽ ngay lập tức rời khỏi Los Angeles. . . . . . Chuyện cô và Jungkook ly hôn cũng chưa tuyên bố ra ngoài, tôi tin hai người vẫn còn cách có thể cứu vãn, mong cô đừng buông tay dễ dàng như vậy. . . . . ."

Yeri kinh ngạc ngước mắt nhìn Rose trước mặt, sự tốt bụng rộng lượng của Rose cô càng thêm xác định Rose mới chân chính là người phụ nữ thích hợp với Jungkook, đối với Jungkook mà nói, có lẽ thế giới của cô đã quá mức nặng nề rồi.

-----------

Bởi vì bà Jennie đón Jennie về Jeon gia ở lại một đêm, cho nên tối nay, trong ngôi biệt thự rộng lớn thế này chỉ còn lại mỗi một mình Yeri. . . . . .

Bóng đêm đìu hiu yên tĩnh, Yeri nằm nghiêng trên giường nhắm hai mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không thể chợp mắt được.

Chuyện cho tới ngày hôm nay cô cũng không còn gì mà khó hiểu nữa, những gì nghĩ không thông, những điều nghi ngờ, bây giờ cô đều đã rõ ràng tất cả rồi. . . . . .

Hôm nay nghe cách nói chuyện của Rose, có Rose vẫn chưa biết lần này mình sẽ không thể nào rời khỏi Los Angeles được. . . . . . Không chỉ bà Jeon sẽ không cho cô đi, mà cả Jungkook hẳn là cũng sẽ không bỏ mặc cho cô ấy đi khỏi đây!

Không biết tương lai hai người họ có kết hôn hay không?

Jungkook sẽ yêu Rose cũng giống như đã từng yêu thương cô sao? Chắc chắn là như vậy rồi, trước kia Rose cũng đã nói người phụ nữ nào được anh yêu nhất định sẽ rất hạnh phúc. . . . . .

Suy nghĩ vậy, Yeri từ từ mở mắt ra, sau đó xoay người lại, tròng mắt trong suốt sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó bỗng nhiên hai mắt cô vương đầy hơi nước.

Tại sao giờ phúc này cô vẫn còn cảm thấy khó chịu như vậy? Dù sao cũng đã đến thành phố Y ở hơn một tháng rồi, hẳn là phải thấy phai nhạt hơn mới đúng chứ. . . . . .

. . . . . .

Chiều ngày hôm sau.

"Cô chủ, sao cô vẫn còn ngồi ở vườn hoa vậy?"

Yeri cầm xẻng xới đất đứng dậy giữa bụi chanh thảo, thân thiện hỏi người giúp việc, "Có chuyện gì sao?"

Người giúp việc nhắc nhở, "Cô mau đi thay đổi lễ phục đi, tối nay phải tham dự tiệc mừng thọ của bà chủ đó!"

Yeri cười nói, "Tiệc sinh nhật của viện trưởng là vào 8h tối, chuẩn bị bây giờ vẫn còn kịp."

Người giúp việc lo lắng nói, "Cô chủ, hay là cô nên đi chuẩn bị sớm đi, cô cũng biết bà chủ thường hay soi mói cô. . . . . ."

Yeri mỉm cười cảm kích với người giúp việc đã có lòng tốt nhắc nhở mình, "Không sao, tôi chỉ cần ăn mặc nghiêm túc là là được rồi."

Người giúp việc đi đến trước mặt Yeri, dứt khoát lấy đi chiếc xẻng nhỏ trong tay Yeri, nghiêm túc nói, "Nhưng mà cô chủ cũng không thể để Rose tiểu thư hơn mình. . . . . . Nghe nói bà chủ vì muốn mời Rose tiểu thư đến Los Angeles dự tiệc, đã đặc biệt cho người đến Pháp đo may cho Rose tiểu thư một bộ lễ phục rất tao nhã sang trọng, thật rất đẹp. . . . . . Nếu cô chủ không chuẩn bị trước, đến lúc đó sao cô thể xinh đẹp bằng Rose tiểu thư đây?"

Yeri vô vị cười cười, "Rose tiểu thư trẻ tuổi hơn tôi, đương nhiên mặc cái gì cũng sẽ đẹp mắt hơn tôi rồi."

Người giúp việc thật lòng nói, "Không có đâu, cô chủ thoạt nhìn cũng chỉ như mấy cô mười tám đôi mươi thôi, không hề thua kém Rose tiểu thư chút nào!"

Yeri nghi hoặc hỏi, "Nhưng tại sao cô lại đi so sánh tôi với Rose chứ?"

Người giúp việc thấy sao nói vậy, "Bởi vì cô chủ là vợ của tiên sinh, tiên sinh nhìn phong độ như vậy, cô chủ đương nhiên cũng phải xinh đẹp nhất rồi!"

Yeri rốt cuộc cũng hiểu được lời nói của người giúp việc. . . . . . Cũng dễ hiểu, hình ảnh tình tứ thân mật của Jungkook và Rose ở Male được báo chí phát tán, đối với mọi người giúp việc trong biệt thự cũng không phải là bí mật gì, hiện tại người giúp việc có lòng tốt khuyên cô, dĩ nhiên là bởi vì sau khi nhìn thấy những tin tức trên báo cho nên mới thông cảm với cô.

Yeri cười nhìn người giúp việc nói, "Chị cứ vào trước đi, chút tôi sẽ vào sau, chị yên tâm, tôi sẽ tham gia tiệc tối của viện trưởng đúng giờ."

-----------

Sáu giờ rưỡi tối.

Yeri do dự đứng giữa đống lễ phục ở trong phòng để quần áo.

Tất cả những bộ lễ phục sang trọng này đều là trước đây Jungkook chuẩn bị cho cô, ở bên cạnh anh dẫu sao có đôi lúc cũng khó tránh được vài trường hợp phải cùng anh đi dự một số buổi tiệc long trọng, dù vậy nhưng kể từ khi họ kết hôn tới nay, bởi vì bọn họ thường xuyên xảy ra nhiều chuyện không vui, ngoại trừ buổi tiệc kết hôn của cô và anh thì cơ hội cô và anh cùng lúc xuất hiện ở nơi công chúng là rất ít.

Không ngờ lần này, lần đầu tiên bọn họ cùng nhau tham dự dạ tiệc, thì cả hai đã không còn là vợ chồng nữa.

Cầm lên một bộ lễ phục dạ hội màu trắng ngó sen đang chiếu sáng ở trước gương, Yeri ngay lập tức thay vào bộ lễ phục đó.

Nâng váy quay một vòng ở trước gương, Yeri liền quyết định chọn mặc bộ váy này.

Thật ra cô cũng biết bộ lễ phục dạ hội này không có gì nổi bật, cô hợp ý nó chỉ đơn giản vì nó nhã nhặn không cầu kỳ, rất dễ cho cô có thể lẩn trốn giữa mọi người.

Vì cô nghĩ, cảm giác trở thành tiêu điểm đã không còn thích hợp với cô. . . . . .

. . . . . .

Cốc, cốc.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Yeri.

Yeri túm lấy tà váy xoay người lại nói, "Vào đi."

Người giúp việc đẩy cửa vào, cung kính nói, "Cô chủ, tiên sinh đang đợi cô ở dưới lầu. . . . . . Cô chuẩn bị xong chưa?"

Giống như đã rất lâu rồi không nghe thấy cách xưng hô này, Yeri hơi giật mình ngạc nhiên hỏi, "Tiên sinh?"

Người giúp việc gật đầu, "Đúng vậy, tiên sinh ở trong xe đỗ ngoài cửa chờ cô đấy."

"Vâng, tôi sẽ đi xuống ngay."

"Dạ."

Sau khi người giúp đi ra, tay đang nắm tà váy của Yeri không hiểu sao đột nhiên đổ đầy mồ hôi. . . . . .

Cô biết tối nay anh sẽ tham dự tiệc sinh nhật của bà Jeon, nhưng không ngờ anh lại tự mình tới đón cô.

Cô cũng thật quên mất đã bao lâu rồi không được nhìn thấy anh, là một tháng, hay là một tháng lẻ ba ngày, hoặc một tháng lẻ bốn ngày. . . . . .

Cũng không ai biết đã rất lâu rồi cô không còn dám nhớ tới anh. . . . ..

Nhấc váy lên mang giầy cao gót vào, Yeri cẩn thận bước xuống từng bậc thang.

Qua ánh mắt của người giúp việc nhìn mình, cô cũng thừa biết tối nay mình chẳng được xinh đẹp gì, nhưng. . . . . . Cô vốn cũng không quan tâm.

Ra khỏi biệt thự, cô từng bước chậm rãi đi về hướng chiếc xe Bentley màu đen đang đỗ ngoài cổng lớn.

Cách cửa sổ xe màu đen, cô không nhìn thấy được anh ở bên trong, nhưng càng lúc càng đến gần, cô vẫn có thể cảm nhận được tim cô không còn bình thường nữa mà đang khẩn trương nhảy đập liên hồi.

Hộ vệ mở cửa xe cho cô, "Tổng giám đốc phu nhân, mời lên xe."

Cửa xe vừa mở ra, đập vào mắt Yeri là tư thế Jungkook ngồi rất thoải mái ở trong xe.

Anh mặc một bộ tây trang màu đen, kiểu tóc rõ ràng vì đi dự dạ tiệc mà cắt tỉa rất tỉ mỉ, so với sự nghiêm túc điềm tĩnh của thường ngày thì tối nay anh nhìn có vẻ trẻ trung và đẹp trai hơn.

Xa nhau chỉ hơn một tháng, lúc này gặp lại anh, cô thật cảm thấy đã lâu như cả một thế kỷ rồi vậy. . . . . .

Yeri nhẹ nhàng chui vào xe ngồi xuống vị trí bên cạnh anh, nhưng sau đó cô liền đưa tầm mắt chuyển sang hướng ra ngoài cửa sổ xe.

Chương 188: Bị bỏ thuốc (1)

Bên trong xe yên tĩnh đến không một tiếng động.

Yeri từ lúc vô xe đều đưa mắt trông ngó ra ngoài cửa sổ, suốt đoạn đường không hề trao đổi với Jungkook dù chỉ một câu.

Lúc xuống xe hộ vệ giúp cô mở cửa xe, "Tổng giám đốc phu nhân, xin mời."

Yeri nhấc lên tà váy bước xuống xe, ánh mắt vẫn không dám ngước lên nhìn sang bên trái một lần nào.

"Cùng vào đi!"

Bên tai vang lên giọng nói từ tính quen thuộc, Yeri không dám tin ngước mắt nhìn lên.

Sau đó Jungkook dắt tay Yeri cùng nhau bước vào khách sạn "LLD".

Bất ngờ bị anh nắm tay dắt đi, Yeri thoáng sửng sốt giật mình không dám tin.

Nhưng thời gian cũng không cho Yeri suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên vô số đèn flash và luồng sáng đã nhanh chóng bao quanh cô và Jungkook.

Chỉ trong chớp mắt, vô số microphone chắn trước mặ thọ. . . . . .

Hộ vệ đi ở trước tản ra nhóm ký giả đang ngăn chặn bọn họ sang hai bên, đồng thời cũng không cho ký giả đặt câu hỏi.

Trên khuôn mặt điển trai của Jungkook vẫn giữ được nét nhu hòa, tâm tình nghiễm nhiên rất vui vẻ đến tham dự tiệc mừng thọ.

Sau khi nhìn thấy rất nhiều ký giả, biểu tình sững sốt trên mặt Yeri mới vừa rồi cũng chuyển thành tươi cười nhã nhặn.

Từ lúc ký giả bắt đầu tấn công, Jungkook vẫn luôn dắt tay Yeri đi vào khách sạn.

Nhờ lối đi dành cho khách VIP trong khách sạn, Jungkook và Yeri mới thoát khỏi sự truy đuổi của ký giả bước vào thang máy.

Trong thang máy ngoại trừ hai người bảo vệ riêng cho Jungkook, còn lại chỉ có hai người là cô và anh.

Yeri luống cuống đứng cạnh Jungkook, tay vẫn bị anh nắm chặt, dù họ đã từng thân mật hơn vậy, việc nắm tay nhau cũng là động tác bình thường nhất giữa họ, nhưng lúc này cô lại cảm thấy như thật xa lạ và xấu hổ.

Yeri toan muốn rút tay về, nhưng nhận thấy Jungkook lại siết lấy tay cô rất chặt.

Yeri khó hiểu dùng đuôi mắt len lén liếc nhìn sang Jungkook, nhưng thấy trên mặt anh không có chút biểu tình gì.

Tại sao anh lại nắm tay cô?

Họ đã ly hôn rồi mà, không phải sao?

Nhiều vấn đề cùng lúc quanh quẩn trong đầu, Yeri đang muốn mở miệng nói chuyện với Jungkook thì thang máy lúc này “Đinh” mở ra.

Đi ra khỏi thang máy, Jungkook nắm tay Yeri càng chặt hơn.

Yeri cứ bước đi theo Jungkook, mấy lần muốn rút tay về từ lòng bàn tay ấm áp của anh, thế nhưng anh cũng nhiều lần vững vàng kiềm chế không cho cô thực hiện ý đồ đó.

Bởi vì ngoài cửa phòng tiệc còn có rất nhiều ký giả đang đứng chờ ở đó, không muốn dẫn đến sự chú ý của mọi người biết cô và Jungkook đang xảy ra vấn đề hay cãi nhau, Yeri cuối cùng lựa chọn tươi cười đi theo bên cạnh Jungkook.

Jungkook cùng Yeri bước vào đại sảnh đãi tiệc, hộ vệ liền ngăn cản lại tất cả giới truyền thông ở phía ngoài cửa.

Nhìn thấy nhiều nhân vật nổi tiếng cao sang quyền quý trong buổi tiệc tấp nập đến cười chào hỏi Jungkook, Yeri cũng không còn giãy giụa trong tay Jungkook nữa, cô dịu dàng đứng sát vào bên cạnh Jungkook, khiến người ngoài nhìn vào cho rằng họ vẫn ngọt ngào ân ái như trước.

Bỗng nhiên một bóng dáng yểu điệu xuất hiện trong tầm mắt Yeri, người con gái đó ngay lập tức trở thành tiêu điểm hấp dẫn toàn bộ mọi người đang có mặt.

Từ xa nhìn tới, Yeri vừa nhìn thấy cũng nhận ra được bóng dáng xinh đẹp đang được mọi người chú ý đó chính là Rose . . . . .

Tối nay Rose quả thật là xinh đẹp đến không gì sánh nổi, xinh đẹp nhất là gương mặt cô, còn làn da thì trắng muốt vô cùng láng mịn, mặc một chiếc váy dài từ ngực trở xuống, búi tóc vấn lên cao nhìn thật quý phái và tao nhã. . . . . . Mặc kệ là nhìn vào từ góc độ nào cũng cảm thấy Rose xinh đẹp đến không thể bắt bẻ.

"Jungkook, Yeri!"

Có lẽ do trong lúc vô tình nhìn thấy họ, Rose vội đi tới hướng bọn họ đang đứng.

Không biết vì sao, lúc Rose đi gần tới chỗ họ, Yeri rõ ràng nhận thấy tay Jungkook đang nắm tay cô không còn chặt như lúc đầu nữa.

Khi Rose đi tới trước mặt họ thì lòng bàn tay to lớn ấm áp của Jungkook cũng đồng thời buông tay cô ra.

Đột nhiên bị mất đi sự ấm áp từ tay anh, Yeri ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của Jungkook, ngay lúc đó cô lại phát hiện đôi mắt đen tăm tối của anh giờ phút này đang mải miết ngắm nhìn Rose.

Yeri lặng lẽ thu tay lại, thản nhiên nhìn về hướng Rose hỏi, "Viện trưởng đâu?"

Rose cười đáp, "Bác gái vừa rồi còn ở đây, nói là muốn giới thiệu vài người bạn của bác cho tôi chào hỏi, không biết lúc này đã đi đâu rồi. . . . . ."

Dáng vẻ khoan thai bà Jeon đi tới chỗ bọn họ, từ ái cười nói, "Không phải bác đang ở đây sao!"

Trông thấy bà Jeon, Yeri vẫn nở nụ cười nhã nhặn, cung kính chúc mừng, "Viện trưởng, sinh nhật vui vẻ!"

Bà Jeon hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến tấm lòng của Yeri, bà lập tức chuyển mắt sang Jungkook, nhỏ nhẹ nói, "Jungkook, hôm nay là sinh nhật mẹ, mặc kệ mẹ con chúng ta trước đây từng có hiềm khích gì, hy vọng tối nay con có thể cho bà lão này một chút thể diện. . . . . ."

Jungkook chăm chú nhìn bà Jeon một lúc rồi đột nhiên đưa tay ôm nhẹ bà vào ngực, giọng anh hơi nhỏ và khàn nói, "Mẹ, sinh nhật vui vẻ!"

Giống như không dám tin có thể nghe được lời chúc phúc chân thành từ chính miệng Jungkook, đôi mắt bà Jeon trong nháy mắt ửng lên hơi nước, bà run run đưa tay ôm ngược lại Jungkook, vỗ nhẹ lên sống lưng rộng lớn con trai mình, nghẹn giọng nói, "Cám ơn con!"

Rose đúng lúc này khoác lên tay bà Jeon, cười mỉm chi nói, "Bác gái, con đã nói mà, Jungkook là được bác sinh ra, hai mẹ con đương nhiên sẽ không thể nào giận lâu được . . . . . ."

Bà Jeon thật là vui vẻ, đáy mắt bà long lanh nước, hạnh phúc nhìn Jungkook.

Ngay sau đó, bà Jeon nói, "Jungkook, mẹ vừa định dẫn Rose đi giới thiệu với mấy người bạn của mẹ cho biết mặt, những người bạn này cũng còn rất nhiều người mà con chưa biết, hay là mẹ cũng giới thiệu họ cho con quen biết luôn. . . . . ."

Jungkook gật nhẹ đầu nói, "Được."

Bà Jeon vịn vai Rose, "Chúng ta đi thôi. . . . . ."

Rose đang định bước đi theo bà Jeon, rồi như đột nhiên nhớ tới Yeri, cô lập tức nhìn bà Jeon nói, "À, bác gái, con vừa nhớ ra khi nãy con gặp được một người bạn của mẹ con ở bên kia, con muốn đi qua đó chào hỏi với bác ấy một tiếng. . . . . . Hay là bác dẫn Yeri đi chung với bác nha!"

Lúc này bà Jeon mới chịu liếc mắt nhìn sang Yeri, ". . . . . . Yeri, cô cũng đi theo đi."

Cũng thấy được sự miễn cưỡng trong lời nói của bà Jeon, Yeri tùy ý tìm ra một cái cớ, "Viện trưởng, thật xin lỗi, bỗng nhiên con cảm thấy hơi khó chịu, con muốn đi phòng vệ sinh một chút ạ."

Bà Jeon cũng không hề có ý định giữ lại nói, "Nếu cơ thể thấy không thoải mái, vậy thì đi đi!"

"Cám ơn bác gái."

Bà Jeon cũng không đáp lại Yeri một chữ, mà nhìn Rose nói, "Rose, bạn của mẹ con tất nhiên cũng là bạn của bác, bác dẫn con đi qua đó!" Dứt lời bà Jeon liền kéo tay Rose đi tới hướng những người bạn của mình.

Rose áy náy quay đầu lại nhìn Yeri, vẻ mặt vô cùng khó xử.

Yeri đáp lại Rose bằng một nụ cười thật tự nhiên, ý bảo Rose không cần cảm thấy khó xử, cô có thể hiểu được.

Sau khi bọn họ xoay người đi khỏi, Yeri vẫn đứng nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của họ rất lâu, hơn nữa ánh mắt còn dừng lại trên bóng dáng cao lớn đang đi bên cạnh bà Jeon

Trong trí nhớ của Yeri, quan hệ mẹ con giữa bà Jeon và Jungkook vẫn luôn không hòa thuận, vậy mà, vào giờ phút này cô lại nhìn thấy quan hệ giữa bà và Jungkook đang bắt đầu có chuyển hướng tốt. . . . . . Không phải cô mong muốn quan hệ của hai người họ cứ mãi như thế, nhưng cô nhận thấy tình cảm hai mẹ con họ trở nên như thế ít nhiều cũng là vì cô, hôm nay anh và cô đã ly hôn, chắc chắc anh sẽ không có vì cô mà tranh chấp với bà Jeon nữa, cho nên quan hệ của anh và bà Jeon đã dần dần trở nên tốt hơn. . . . . .

Nhẹ lòng thở ra một hơi, Yeri xoay người bước vào phòng vệ sinh.

-------

Đứng trước bồn rửa tay nhìn mình trong kính, Yeri đang cố gắng luyện tập sao cho mình vẫn giữ được nụ cười bình tĩnh trước mặt mọi người.

Bất thình lình có hai người phụ nữ trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào phòng vệ sinh, có lẽ cũng không để ý đến người đang đứng ở trước gương liên tục mỉm cười là Yeri, cuộc đối thoại của hai người vẫn thao thao bất tuyệt. . . . . .

"Thật là kỳ lạ, tại sao bà Jeon lớn không giới thiệu con dâu mình với bạn, mà ngược lại đi giới thiệu Rose tiểu thư?"

"Vậy cũng có gì đâu mà lạ. . . . . . Tôi có nghe nói, Jeon tổng và Yeri vợ của ông ấy đã ly hôn rồi, bạn gái hiện tại của Jeon tổng là Rose tiểu thư, bà Jeon lớn đương nhiên phải cưng chiều người con dâu tương lai mới này rồi. . . . . . Cô đừng thấy vừa rồi Jeon tổng nắm tay Yeri đi vào thì nghĩ vậy, họ chỉ là diễn trò ở trước mặt bọn ký giả mà thôi, vì không muốn giới truyền thông bám lấy vụ tai tiếng về tình cảm của Jeon tổng và Rose tiểu thư rồi đi đưa tin lung tung. . . . . . "

"Jeon tổng và vợ đã ly hôn? Cô không nói đùa đó chứ, nhưng bọn họ vừa mới kết hôn lại mà, trước đó báo đài cũng đưa tin nói tình cảm bọn họ rất ân ái, chuyện này cô không được nói lung tung à!"

"Tôi không có nói lung tung đâu, chính tai tôi nghe người ta kể . . . . . ."

"Khụ ——"

Tiếng ho khan này là của một trong hai người phụ nữ nọ đang nhắc nhở người phụ nữ còn lại, cũng bởi vì họ đã phát hiện ra Yeri.

Yeri vẫn xem như không hề nghe thấy gì, cô thản nhiên đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ ở trong phòng vệ sinh, Yeri hít vào một hơi thật sâu rồi sau đó nở một nụ cười thật tươi đi về phía buổi tiệc xuyên qua nhóm người thượng lưu quyền quý.

Có lẽ do hôm nay cô mặc bộ váy này quá mức kín đáo không được nổi bật, từ phòng vệ sinh đi ra dường như cũng không có ai để ý tới cô, nhưng cô chỉ vừa bước ra thì đã nhìn thấy Rose đứng với bà Jeon dưới ánh đèn thủy tinh rực rỡ đang cùng tán gẫu với ban bè, dĩ nhiên, Jungkook cũng ở đó, chỉ có điều là anh vẫn đứng im lặng.

"Cô không muốn thừa nhận cũng không được, Jungkook và Rose rất xứng đôi đúng không?"

Giọng nói của Joohyun đột nhiên chen vào cắt đứt suy nghĩ của Yeri, Yeri quay mặt sang nhìn về phía Joohyun, hơi do dự một một chút rồi nhỏ nhẹ chào, "Chị Joohyun."

Joohyun cũng nhận thấy cách xưng hô của Yeri với mình rõ ràng có phần xa lạ hơn ngày trước, Joohyun không kiềm được châm biếm nói, "Xem ra cô cũng đã biết chấp nhận sự thực rồi. . . . . . Như thế rất tốt!"

Trên mặt Yeri vẫn duy trì tươi cười nhã nhặn thản nhiên, không lên tiếng nói chuyện nữa.

Joohyun thấy Yeri bình tĩnh thản nhiên, có lẽ cảm thấy nói một mình cũng không còn vui vẻ gì, cô lập tức quay người nện giầy cao gót đi tới chỗ Jungkook và Rose.

Sau khi Joohyun bỏ đi, Yeri cũng xoay người đi tới một góc khuất ít người, đây cũng là nơi ngồi dành cho khách mời đến dự tiệc.

Cầm lấy một ly nước trái cây từ trên tay người phục vụ, Yeri chọn một vị trí góc khuất khá xa không ai để ý tới ngồi xuống.

. . . . . .

Thời gian chậm rãi trôi qua, bầu không khí của buổi tiệc từ từ dâng cao, nhưng không có một ai quan tâm đến Yeri, cũng không có người nào biết Yeri uống xong ly nước trái cây rồi từ từ nằm ở trên mặt bàn ngủ thiếp đi.

Cho đến khi tiệc chuẩn bị kết thúc, Yeri mới mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gọi của một nữ phục vụ trẻ, "Jeon tổng phu nhân, Jeon tổng phu nhân. . . . . ."

Yeri mơ màng mở mắt ra, cô hoàn toàn chưa rõ được tình huống trước mắt, nhấc tay lên, mơ mơ màng màng hỏi, "Sao? Buổi tiệc kết thúc rồi ư?"

Nữ phục vụ đáp, "Đúng vậy, tiệc đã kết thúc rồi ạ, tất cả khách mời cũng đã về hết. . . . . ."

Yeri cảm thấy đầu mơ mơ hồ hồ, cô khó chịu lắc lắc đầu, "Tôi làm sao vậy?"

"Cô ngủ ngồi ở đây ạ. . . . . ."

"‘Ngủ’?" Yeri khó hiểu, tại sao cô lại có thể ngủ thiếp đi ở đây? Ký ức cuối cùng sót lại trong đầu cô là cô ngồi ở chỗ này uống ly nước trái cây. . . . . .

Nữ phục vụ nói, "Đúng vậy, Jeon tổng phu nhân, có phải cô thấy không khỏe không, để tôi bảo người đưa cô về nhà nhé?"

Yeri chống trán đứng lên, "Tôi cũng không biết nữa, vừa rồi chỉ có uống một chút nước trái cây, sao bây giờ đầu lại choáng váng không biết gì . . . . . . Cô có biết tôi ngủ được bao lâu rồi không?"

Nữ phục vụ lắc đầu nói, "Sau khi tiệc kết thúc chúng tôi mới phát hiện cô ngủ ở chỗ này . . . . . . Thật xin lỗi, do cô ngồi ở góc khuất nên chúng tôi không có để ý . . . . ."

Vị trí Yeri ngồi quả thật là là nơi khó nhìn thấy nhất trong sảnh tiệc. . . . . . Nhưng cô ngồi ngủ ở đây mà không hề bị ai phát hiện, điều này nói rõ căn bản không có ai đi tìm cô.

Trong lòng dâng lên nỗi mất mác mơ hồ, Yeri nhìn người phục vụ nói, "Thật xin lỗi, gây thêm phiền toái cho mọi người, bây giờ tôi sẽ đi ngay. . . . . ."

Nhưng không ngờ, Yeri vừa mới cất bước đi, cả người như không còn sức lực mà lảo đảo sắp ngã xuống.

"Jeon tổng phu nhân! !" Nữ phục vụ cuống quít đỡ lấy thân hình xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của Yeri, "Cô cẩn thận chút!"

Yeri cảm thấy toàn thân nhẹ bổng, nhưng bước chân thì lại trĩu nặng, đầu còn mơ màng không rõ, thật muốn nằm xuống mà thoải mái ngủ một giấc.

Nữ phục vụ khẩn trương nói, "Jeon tổng phu nhân, tôi thấy tinh thần cô hình như không ổn lắm, có phải là cô uống rượu hay không?"

Yeri từ từ nhắm lại hai mắt, cô khó chịu nói, "Tôi không uống rượu, nhưng tôi rất muốn ngủ, tôi buồn ngủ quá. . . . . ."

Nữ phục vụ nói, "Vậy để tôi đưa cô đến phòng của khách sạn nghỉ ngơi một chút nha!"

Yeri gần như đã mất đi ý thức, mơ màng nói, "Ừm. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro