Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 181+182

Chương 181: Tôi đã bảo Jungkook đuổi theo cô

Sau câu hỏi của cô, anh trực tiếp hỏi, "Em nghĩ thế nào?"

Cô biết anh luôn là người lý trí, vấn đề mà cô hỏi, có lẽ trong lòng anh đã có đáp án.

Cô mở to đôi mắt long lanh nước, lắc đầu nói, “Em không biết, em muốn anh nói cho em biết.” 

Anh nhìn cô, lại hỏi, "Em muốn nghe lời nói thật hay nói dối?” 

Cô trả lời, "Có gì không giống nhau sao? Kết quả chỉ có một."

Cô không đoán được trong lời nói thật và lời nói dối của anh có gì khác nhau, cho nên cô tình nguyện để anh trực tiếp nói cho cô nghe kết quả.

Anh nhìn sâu vào mắt cô, "Quyền lựa chọn là ở em, cho nên nói thật hay nói dối với em ít nhiều cũng có quan trọng.” 

"Anh nói quyền lựa chọn là ý chỉ tờ giấy thỏa thuận ly hôn anh đưa cho em sao?” Cô đau khổ nói, đột nhiên còn cảm thấy buồn cười, “Em nhớ lúc anh đưa cho em tờ giấy ly hôn đó anh nói là anh muốn bồi thường cho em trong quá khứ, tại sao bây giờ nó lại trở thành gông xiềng giữa chúng ta vậy?” 

Anh nhìn cô nhưng chỉ trầm mặc không nói.

"Tại sao cần phải phân biệt lời thật hay giả dối? Tại sao muốn giao quyền lựa chọn đó lại cho em? Anh có gì bất mãn với em, anh có thể nói thẳng với em, tại sao cứ luôn im lặng như vậy? Anh giữ lại quà Rose tặng cho anh, còn có cử chỉ thân mật với ở Rose trong phòng bệnh, tại sao anh không hề muốn giải thích với em về chuyện đó? Ít nhất chúng ta bây giờ vẫn là vợ chồng! !" Cô nói rất nhanh, nhanh đến mức không giữ được bình tĩnh, nhưng lúc này trong lòng cô lại chỉ chất chứa đầy đau đớn chỉ có cô mới biết. 

Đợi cô nói xong, đối mặt với những câu hỏi của cô anh chỉ thản nhiên nói, "Bây giờ em đang mất bình tĩnh, chờ em tỉnh táo lại rồi chúng ta hãy bàn tiếp về vấn đề này.” 

"Em xin lỗi, lời nói của em có lẽ khiến anh cảm thấy em đang mất bình tĩnh, nhưng nếu em không bình tĩnh thì giờ phút này em sẽ không có can đảm để đứng trước mặt anh mà nói ra những lời này.” Cô ngước mắt nhìn anh, nhấn mạnh giọng nói, "Em không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với anh nữa, mặc kệ giữa chúng ta có kết quả như thế nào, lúc này em chỉ muốn biết trong lòng anh đang nghĩ gì.” 

Jungkook lẳng lặng nhìn cô, sau một lúc lâu, anh trầm giọng nói, "Lời nói thật là anh biết chúng ta đều vẫn còn rất yêu đối phương, nhưng anh cũng xác định được hôn nhân của chúng khó có thể duy trì được nữa, còn nếu nói dối thì chúng ta có thể giải quyết được tất cả các vấn đề, tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta.” 

Cô trợn mắt nhìn anh không thốt nổi thành lời.

"Em nói cho anh biết, giữa lời nói thật và nói dối em chọn cái nào? Cái này có nghĩa là hai kết thúc khác nhau..... Nếu như em còn muốn hỏi anh muốn nói với em lời nào, anh có thể trả lời em, bây giờ, thậm chí trong tương lai anh đều chọn nói thật với em..... Nhưng kết quả như vậy cũng có nghĩa là giữa chúng ta sắp kết thúc.” 

Yeri thẩn thờ trừng mắt nhìn anh đăm đăm . . . . . .

Kết thúc?

Cuối cùng anh cũng đã nói với cô hai chữ này. 

Anh sâu lắng nhìn cô, tiếp tục nói, "Đương nhiên, anh cho em lựa chọn, em có thể cẩn thận suy nghĩ cho kỹ........” 

Đôi mắt cô nhìn anh đã mơ hồ ẩn hơi nước.

"Nếu anh đã nói thật là anh biết chúng ta vẫn còn yêu nhau, anh cũng còn quan tâm em, vậy tại sao hôn nhân của chúng ta lại không thể tiếp tục được chứ?” Cô thì thào hỏi anh. 

"Vậy dựa vào đâu mà hôn nhân chúng ta có thể tiếp tục duy trì?" Anh hỏi ngược lại cô, tròng mắt đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm.

Gương mặt Yeri đột nhiên giống như tờ giấy trắng tái nhợt.

Ánh mắt Jungkook thì càng thêm lạnh lẽo.

"Chúng ta yêu nhau, từng hứa hẹn vĩnh viễn sẽ không ruồng bỏ đối phương."

Sau một hồi lâu, cô mới đau lòng nói với anh như thế.

Đáy mắt Jungkook thoáng qua chút đau đớn, "Nhưng em đã bỏ lại anh, Yeri, em không có làm được. . . . . ."

Yeri giật mình kinh ngạc mà trừng to hai mắt.

Jungkook nén giọng nói, "Lúc em quyết định theo Arsène đi Thụy Sĩ là em phải rõ hơn ai hết, dù em có đi cùng Arsène, Arsène cũng không thể giữ lời hứa mà cứu chữa cho ba nuôi em, thế nhưng em cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo Arsène, một trong những nguyên nhân đương nhiên chính là vì mẹ nuôi em cầu xin, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là Arsène đã đáp ứng một yêu cầu của em đưa ra . . . . ."

Yeri đột nhiên sững sờ.

Jungkook sắc bén chăm chú nhìn gương mặt vì dao động mà tái nhợt của cô, “Em đưa ra yêu cầu với Arsène là sau khi em đến Thụy Sĩ, Arsène phải dẫn em đi gặp Suga trước. . . . . .Em cho rằng một khi em gặp được Suga thì dựa vào sự hiểu biết của em về Suga, em có thể thuyết phục Suga quay đầu lại là bờ, và em có thể cứu được tất cả mọi người...... Anh nói có đúng không?” 

Yeri sững sờ nhìn Jungkook, "Anh. . . . . ."

Jungkook nheo mắt, "Tại sao anh lại biết?"

Ánh mắt Yeri nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Jungkook nhất thời như bị ứ đọng, không nói được câu gì.

"Miệng mồm lanh lẹ vừa rồi của em đi đâu rồi? Sao bây giờ không lấy lý lẽ hùng hồn đó ra mà cãi lại anh? Hay là em đang chờ anh nói cho em biết tại sao anh biết được chuyện này?” 

Trong chớp nhoáng, tầm mắt Yeri đang ngắm nhìn anh bỗng trở nên mơ hồ.

Rầm ——

Jungkook đấm thật mạnh một quả đấm sang phía bên phải mặt tường lạnh như băng. 

Gương mặt Jungkook bị che lấp, quanh người anh bốc lên toàn hơi thở tức giận, anh lạnh lùng nói, “Đây chính là sự tin tưởng mà em nói sao? Ở thời khắc quan trọng nhất, người em nghĩ đến cứu được em là Suga chứ không phải là anh!” 

Yeri đau lòng gọi, "Jungkook . . . . ."

Jungkook như đang kiềm chế ý nghĩ muốn bóp chết mọi tiếng động từ nơi cô, anh cười lạnh nói, "Yeri, đó là tình yêu mà em dành cho anh sao?"

Quá đỗi đau lòng cuối cùng dồn nén lại cho cô tất cả chỉ còn nỗi thương tâm vô hạn, sự chua xót này nuốt xuống cổ họng so với bình thường còn cay đắng hơn gấp trăm ngàn lần.

Nhìn thấy nước mắt Yeri xâu thành từng chuỗi ào ào rơi xuống, ánh mắt sắc bén của Jungkook dần dần chuyển sang hờ hững, sau đó lại chuyển thành lạnh lẽo, "Lúc em chất vấn anh có trung thành với hôn nhân của chúng ta hay không, thì em có nghĩ tới tất cả những việc em làm để lại cho anh cảm nhận gì không?” Anh tàn nhẫn hỏi ngược lại cô.

Yeri nhìn anh, "Em có thể giải thích. . . . . ." Cô run run trả lời.

Thế nhưng câu trả lời của cô lại không thể xoa dịu được lòng anh.

"Giải thích?" Anh nhếch môi cười lạnh, "Sau khi anh chấp nhận lời giải thích của em, có phải hôn nhân của chúng ta trong tương lai cứ mãi lặp đi lặp lại giữa vấn đề cùng sự giải thích chăng?” 

Yeri sững sờ lắc đầu.

"Anh mệt rồi Yeri à. . . . . . Yeri, có lẽ ngay từ đầu anh không nên nuông chiều em như vậy.......... Mất đi con, đây là sơ sót của anh, trách nhiệm của anh.” Jungkook nói xong, đôi mắt sâu thẳm càng thêm sắc bén.

Yeri nghe qua cũng rất dễ dàng hiểu ý của Jungkook, anh cho rằng anh đã lầm tin cô.......Cô cũng có thể cảm nhận được sự tự trách mình trong lời nói của anh. 

Jungkook cũng có thể nhìn thấy được sự đau khổ trên mặt Yeri lúc này, bởi vì đau khổ mà nước mắt đã bao phủ đôi mắt trong suốt của Yeri.

Jungkook vẫn không để lộ cảm xúc của mình nói, "Không cần để Robert truyền lại sự khổ sở của em, bởi vì em không đáng được đồng tình.” 

Lời anh cũng đã kết thúc.

Đôi mắt anh nhìn cô so với lúc nãy càng thêm lạnh lẽo không có độ ấm. 

Yeri biết lúc này anh nói với cô đều là lời nói thật, là những tức giận mà anh đã chất chứa bấy lâu nay. 

Ngay sau đó Jungkook xoay người dứt khoát bỏ đi ra ngoài.

Toàn thân Yeri chấn động bao đảo.

"Rầm" Tiếng đóng cửa lập tức truyền đến, bóng dáng anh cũng biến mất trong tầm mắt cô. 

------

‘Em không đáng được đồng tình, em không đáng được đồng tình.....’

Trong đầu lặp đi lặp lại nhưng lời nói của Jungkook, Yeri ngơ ngẩn thụt lùi về phía sau, sau đó để cả người suy yếu tựa vào vách tường trắng.

"Mẹ, mẹ. . . . . ."

Jennie lúc này đứng ở cửa phòng sách vội vàng lên tiếng gọi.

Yeri nhanh chóng lau đi nước mắt chung quanh hốc mắt, hít một hơi thật sâu rồi ra mở cửa phòng.

Jennie tròn xoe mắt có vẻ như sợ hãi, "Mẹ, mẹ và ba sao vậy? Hai người vừa rồi nói chuyện thật lớn tiếng.........” 

Yeri ôm lấy Jennie, âu yếu ôm Jennie vào trong ngực, nghẹn ngào an ủi nói, "Không có gì. . . . . ."

Jennie hỏi, "Có phải ba mẹ cãi nhau hay không?"

Yeri tựa sát vào cổ Jennie, cố ra vẻ như không có việc gì nói, "Ba mẹ không có cãi nhau, là ba nói chuyện hơi lớn tiếng một chút thôi, ba buồn phiền về chuyện công việc."

"Ồ."

. . . . . .

Bữa ăn tối lúc.

"Chú ‘củ cải’. . . . . ."

Robert bước vào phòng ăn, Jennie đáng yêu nở nụ cười gọi anh.

Robert bế Jennie lên khỏi ghế, hôn vào gương mặt mềm mại bụ bẫm của Jennie, thương yêu nói, "Ngoan, tiểu công chúa, có nhớ chú ‘củ cải’ hay không?” 

"Dạ có." Jennie gật đầu thật mạnh.

Robert xụ mặt xuống, "Trả lời nhanh như vậy, không phải là muốn chú ‘củ cải’ cho con quà chứ?” 

Jennie rất nghiêm túc lắc đầu, "Không phải vậy, chú ‘củ cải’, Jennie thật sự rất nhớ chú mà."

Robert lắc cái mũi nhỏ xinh của Jennie, "Được rồi, xem cái miệng nhỏ ngon ngọt của con này, con vào phòng khách xem chú ‘củ cải’ mua gì cho con.......” 

"Dạ."

Robert ôm Jennie đi đến phòng khách, sau đó đi vòng ngược lại.

Thấy Yeri ngồi một mình ở phòng ăn, Robert đi tới gọi, "Yeri!"

Yeri cười nhẹ, "Sao anh lại tới đây?"

Robert chú ý tới hốc mắt ửng hồng của Yeri, anh ngồi bên cạnh Yeri, nhẹ giọng nói, "Tại sao lại khóc?"

Yeri lắc nhẹ đầu, "Không phải, do mấy hôm nay không hiểu sao mắt em lại bị sưng.”

Robert nhìn chung quanh bốn phía xong nhíu mày hỏi, "Không phải Jungkook đã về nhà rồi sao? Sao không thấy xuống ăn cơm?” 

"Về nhà rồi. . . . . ." Giọng Yeri nghẹn ngào trả lời, "Nhưng cũng vừa đi."

Robert khẽ cười nói, "Yeri, em đừng buồn, anh nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để giúp em và Jungkook hòa thuận lại như lúc ban đầu.........” 

‘Không cần để Robert truyền lại sự khổ sở của em, bởi vì em không đáng được đồng tình’

Giọng nói lạnh lùng của Jungkook văng vẳng bên tai Yeri, trong lòng Yeri cảm thấy vô cùng đau đớn, cô cố bình tĩnh nói, "Robert, cám ơn anh vẫn luôn giúp em.....Nhưng em không sao, anh đừng lo lắng, cũng đừng bận tâm đến chuyện của bọn em.” 

Robert nghiêm nghị hỏi, "Em và Jungkook đã nói chuyện với nhau rồi?"

Yeri nhẹ gật đầu.

Robert khẩn trương hỏi, "Kết quả như thế nào?"

Sở dĩ lúc này Robert đến nhà, là vì cuộc nói chuyện buổi sáng với Jungkook khiến anh không yên tâm. 

Yeri cố tỏ vẻ thản nhiên nhún nhún vai, "Em với anh ấy không sao."

Robert thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi. . . . . . Đúng rồi, Jungkook ra ngoài làm gì?"

Yeri lấy đại một cái cớ, "Công ty tạm thời có chuyện cần anh ấy đến xử lý."

Robert nhẹ trách, "Cái tên cuồng công việc, chuyện nhà vừa mới hòa thuận được mà lại................” 

Không muốn Robert tiếp tục hỏi tới, Yeri nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, thấy tâm trạng anh không tệ, có chuyện gì vui sao?"

Robert cười gật đầu, "Yeri, không thể không khen sự quan sát của em thật rất tỉ mỉ nha . . . . . Anh tới là muốn nói cho em biết, hai ngày nữa Rose có thể xuất viện, nhưng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, cô ấy muốn đi với anh đến Male, sau đó sẽ ở lại Male nghỉ ngơi.” 

Yeri giật mình ngạc nhiên, "Rose muốn cùng anh tới Male?"

Robert gật đầu, "Anh cũng cảm thấy thật bất ngờ, nhưng chính miệng cô ấy đã nói với anh........ Anh rất vui khi cô ấy lựa chọn như vậy, mặc dù cô ấy chỉ đơn thuần là đến Male nghỉ ngơi, nhưng anh tin rằng đây chính là cơ hội mà trời cao tạo ra cho anh và cô ấy.” 

Yeri lại trầm mặc, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Đúng rồi, Yeri, Rose nhắn là muốn gặp em một chút........... Ngày mốt cô ấy ra viện rồi, ngày em nếu em có thời gian rảnh thì đến gặp cô ấy đi! Em yên tâm, bác gái và Joohyun ngày mai phải đi tham gia hoạt động từ thiện, họ sẽ không đến bệnh viện thăm Rose đâu, mọi người không lo đụng mặt nhau.” 

"Dạ được."

Hôm sau, tại bệnh viện.

Cốc cốc.

"Mời vào."

Giọng nói điềm đạm của Rose vọng ra.

Yeri ôm một bó hoa đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy Yeri, Rose liều nở nụ cười, "Yeri!"

Yeri thấy Rose muốn ngồi dậy, cô vội đặt bó hoa sang một bên, đỡ lấy Rose, khẩn trương nói, "Sức khỏe cô vẫn chưa khỏi, mau nằm xuống đi. . . . . ."

Rose ngồi tựa vào đầu giường, mỉm cười nói, "Tôi không sao, ngoại trừ ngực đến bây giờ còn hơi đau một chút, còn lại những thứ khác đã không có gì đáng ngại."

Yeri ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ bị thương của Rose, áy náy nói, "Rose, tôi xin lỗi, mấy hôm nay đều chưa thể tới thăm cô. . . . . ."

Rose lắc đầu, "Cô đừng nói như vậy. . . . . . Cơ thể cô cũng vừa mới khỏe lại, sắc mặt cô lúc này thâm chí còn khó coi hơn tôi nữa.” 

Yeri nhìn khuôn mặt thoải mái tự nhiên của Rose, trong lòng vô cùng tự trách, “Rose, chuyện hại cô bị thương, tôi thành thật xin lỗi.....” 

Rose lập tức nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Yeri, nhẹ trách nói, "Tôi không cho cô nói như vậy, chuyện tôi bị thương không liên quan đến cô........ Trên thực tế người nên nói xin lỗi cô là tôi.” 

Yeri không hiểu lắc đầu.

Rose khẽ thở dài, cụp mắt xuống, chậm rãi nói, "Tôi không có cơ hội nói với cô.... Thật ra thì, chuyện Arsène bắt cóc ba mẹ nuôi cô, tôi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.” 

Yeri kinh ngạc hỏi, "Cô.......... Cô nói sao?"

Rose ngước mắt nhìn Yeri, tự trách nói, "Yeri, thật xin lỗi, xin cho phép tôi giải thích rõ với cô.” 

Yeri mở lớn mắt, khó có thể tin được.

Rose nắm tay chặt Yeri, thành khẩn giải thích, "Chuyện phải nói từ lúc tôi bắt đầu bước vào Jeon thị....” 

Yeri nghiêm túc lắng nghe.

Rose nhỏ nhẹ nói , "Thời gian qua tôi vẫn luôn giấu cô và Jungkook, thật ra trong khoảng thời gian tôi làm việc tại Jeon thị, Suga có liên lạc với tôi........” 

Yeri nhíu mày, "Sao anh ta lại làm vậy?"

Rose trả lời, "Bởi vì anh ấy muốn muốn mượn tay tôi để lấy những thông tin cơ mật của Jeon thị, sau đó lợi dụng hạng mục ở phía Tây dồn Jeon thị vào chỗ chết........” 

"Hạng mục phía Tây bộ có liên quan đến Suga?"

"Đúng vậy, người đứng sau công ty đầu tư xây dựng hạng mục ở phía Tây chính là Suga, nhưng người đại diện phụ trách là Arsène."

Yeri nhất thời khẩn trương, "Vậy ‘Jeon thị’. . . . . ."

Rose nói, "‘ Jeon Thị’ không sao, cô đừng lo lắng, nghe tôi nói hết trước đã. . . . . ."

"Được."

"Suga rất hèn hạ, lúc hắn liên lạc với tôi, hắn nói hắn đang giữ video clip của cô và hắn từng có quan hệ với nhau, hắn nói nếu như tôi không làm theo lời hắn, hắn sẽ gửi những ảnh chụp đó cho Jungkook..... Yeri, nói thật, lúc tôi ở khách sạn LLD có nhìn thấy cô ở chung phòng với Suga, cho nên lúc đó tôi tin ngay không nghi ngờ gì, không phải là tôi hoài nghi nhân cách của cô, mà lúc ấy cô và Jungkook đã không còn sống chung với nhau nữa, mặc dù quan hệ giữa cô và Suga cũng rất bình thường, nhưng tôi cũng sợ Suga sẽ đem những ảnh đó gửi cho Jungkook, tôi sợ hắn phá hoại tình cảm của hai người..... Cho nên, khi Suga yêu cầu tôi đưa tư liệu cơ mật của Jeon thị cho hắn, tôi lập tức đáp ứng hắn, nhưng tôi thề, tôi tuyệt đối không có cung cấp thông tin thật cho Suga.....”

Trước đây Yeri sẽ tuyệt đối không tin Suga là một người ti tiện như thế, nhưng việc đã đến nước này, vào lúc này, Yeri đã không còn tin tưởng Suga nữa. 

Rose tiếp tục nói, "Rất nhanh Suga biết được tôi đã lừa hắn, đúng lúc đó Jungkook cho tôi thôi việc ở Jeon thị, sau khi rời khỏi Jeon thị, tôi vẫn do dự có nên đem chuyện Suga uy hiếp kể cho Jungkook biết hay không, bởi vì tôi sợ chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm của cô với Jungkook, vào lúc tôi còn đang do dự thì tôi xem TV thấy Suga bị cảnh sát bắt......... Thấy Jungkook bắt đầu đối phó Suga, tảng đá lớn trong lòng tôi rốt cuộc cũng được buông xuống, sau đó tôi quyết định rời khỏi Los Angeles. . . . . . Nhưng, làm sao tôi cũng không ngờ, lúc tôi chuẩn bị rời khỏi Los Angeles thì Suga lại sắp xếp người bắt ba mẹ tôi ở Pháp........ Bọn họ uy hiếp tôi phải làm theo lời bọn họ, không được báo cảnh sát, không không được kể với ai, nếu không bọn họ sẽ giết ba mẹ tôi.” 

Liên tưởng đến những sự việc này mình cũng từng trải qua khiến Yeri nghĩ lại mà thấy sợ hỏi, "Bọn họ bảo cô làm gì?"

Rose ngước mắt nhìn Yeri, ray rứt nói, "Bọn họ nói bọn họ cần tôi phối hợp. . . . . . Yeri, sự thật ngày đó tới tìm cô chào từ biệt là tôi nghe theo yêu cầu của bắt cóc tống tiền phải cố ý tới tìm cô…..Bọn họ nói bọn họ sẽ lợi dụng việc bắt cóc ba mẹ nuôi cô để cô rời khỏi biệt thự, muốn tôi làm chính là cố gắng giữ chân không được để cho Jungkook đi tìm cô, nếu như tôi không làm được, bọn họ lập tức giết ba mẹ tôi!”

Yeri  sững sờ.

Rose tự trách nói, "Jungkook vốn có thể tìm thấy cô, nhưng...............Vì an toàn của ba mẹ tôi, tôi nói với bọn họ Jungkook sai người trên đường tìm cô, cũng thông báo cho bọn họ biết trên người cô có thiết bị định vị, thậm chí tôi còn kéo dài thời gian không cho Jungkook biết cô vì chuyện ba mẹ mình bị bắt cóc nên mới bị ép rời khỏi biệt thự....... Thật xin lỗi, tôi không thể không làm như vậy, nếu tôi không làm vậy bọn chúng sẽ giết ba mẹ tôi.” 

Yeri hít một hơi thật sâu hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó Jungkook nói điện thoại với cô, cũng biết hành tung của cô, anh ấy phái người đi Luân Đôn tìm cô...... Tôi biết rõ đây là cái bẫy của Arsène, nếu như tôi không nói sự thật cho Jungkook biết, thì Jungkook sẽ không có khả năng mà cứu cô về được, nhưng lúc đó ba mẹ tôi còn ở trong tay bọn chúng, tôi chỉ có thể trước mặt Jungkook giả vờ như cái gì cũng không biết, hơn nữa còn đem chuyện Jungkook sập bẫy nói với bọn chúng......” 

Yeri nghi ngờ, "Nhưng Jungkook biết tôi ở Los Angeles. . . . . ."

Rose gật đầu, "Đó là vì lúc tôi gọi điện thoại cho bọn chúng, vệ sĩ của Jungkook bắt được tôi....... Chuyện vệ sĩ không tìm được hành tung của cô, Jungkook đã bắt đầu nghi ngờ tôi, Jungkook trước mặt tôi ra lệnh cho thủ hạ đi Luân Đôn tìm cô, trên thực tế là muốn thử tôi. . . . . .Tôi lo lắng ba mẹ tôi đang trong tay bọn chúng nên không nói cho Jungkook nguyên nhân tôi làm theo lời Arsène, nhưng Jungkook rất nhanh tra được chuyện ba mẹ tôi bị bắt cóc, Jungkook hứa với tôi sẽ cứu ba mẹ tôi, còn chuyện tôi cần làm chính là bằng mọi cách phải từ bọn cướp moi ra nơi cô bị Arsène bắt cóc..... Tôi cũng không biết nên làm cái gì mới đúng, tôi rất sợ ba mẹ tôi có chuyện, nhưng, cuối cùng, tôi lựa chọn tin tưởng Jungkook, bởi vì tôi biết năng lực của Jungkook, tôi tin tưởng anh ấy sẽ giúp tôi cứu ra ba mẹ mình, đồng thời tôi sợ bọn chúng gây bất lợi với cô, cho nên tôi đồng ý với Jungkook. . . . . . Bọn cướp cho là Jungkook đã sai người đi Los Angeles tìm cô, cộng thêm tôi vẫn phối hợp với bọn chúng, vì vậy bọn họ không phòng bị tôi, lúc tôi nói chuyện với bọn họ, bọn họ nói cho tôi biết chuyện Arsene cưỡng ép cô ở Los Angeles, sau đó Jungkook đã tìm được khu nhà xưởng bỏ hoang nơi cô bị giam giữ.” 

Yeri lúc này ray rứt chỉ biết rũ mắt xuống, cô không thể nào tưởng tượng ra Jungkook đã thất vọng như thế nào khi không nhìn thấy cô ở khu nhà xưởng bỏ hoang kia. 

Rose nói tiếp, "Trước khi Jungkook đi Thụy Sĩ đã sai người cứu được ba mẹ tôi, tôi cầu xin Jungkook có thể bảo người dùng phi cơ tư nhân đưa tôi đi Pháp, để cho tôi sớm nhìn thấy ba mẹ tôi, Jungkook đã đồng ý. . . . . . Tôi thừa nhận, khi tôi nói ra yêu cầu này thật ra là vì tôi muốn đi theo Jungkook đến Thụy Sĩ, cho dù biết Jungkook nhất định có năng lực không để mình bị thương, nhưng tôi vẫn thấy lo lắng, cho nên buộc cơ trưởng đưa tôi đến Thụy Sĩ. Tôi biết Jungkook đi Thụy Sĩ đầu tiên sẽ đến gặp Suga, cho nên tôi đến đồn cảnh sát, quả nhiên đến đồn cảnh sát đã nhìn thấy xe của Jungkook........ Tôi vẫn lén đi theo Jungkook, vì không muốn Jungkook phát hiện, tôi chọn khoảng cách đi theo rất xa, cuối cùng đứng ở trước một nhà dân, tôi nhìn thấy Jungkook đi vào trong đó, tôi biết rõ Jungkook đã cứu được cô, nhưng, lúc tôi tới, tôi nhìn thấy tất cả vệ sĩ đều đang chỉa súng vào một người đàn ông, mà tôi không ngờ người đàn ông đó cầm súng chỉ vào Jungkook, tôi vốn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì đã nhìn thấy người đó bóp cò, tôi không thể suy nghĩ.......” 

. . . . . .

Tường thuật xong, Rose thấp giọng hỏi, "Yeri, cô có trách tôi vì bị uy hiếp mà ngăn cản Jungkook đi tìm cô không?” 

Yeri lắc đầu, "Tôi có thể hiểu vì sao cô làm vậy."

Rose bày tỏ cảm kích, lại nói, "Tôi muốn gặp cô chính là muốn nói rõ với cô những chuyện này, hiện tại đã được cô tha thứ, tôi cũng cảm thấy yên tâm rồi........ Ngày mai tôi định xuất viện, sau đó cùng Robert đi Male. . . . . ."

Yeri hỏi, "Tại sao phải quyết định đi Male?"

Rose trả lời, "Bởi vì tôi không còn nơi nào để đi. . . . . . Tôi không thể trở về nước Pháp, nếu không chuyện tôi bị trúng đạn sẽ làm ba mẹ tôi lo lắng, mà ở Male cũng thích hợp cho việc nghỉ dưỡng, có Robert là bạn sẽ giúp tôi."

"Rose, cô có thể cho tôi biết, đêm hôm trước tôi đến thăm cô, tôi...” 

"Có phải cô đang hiểu lầm gì không?" Rose khẩn trương mà trợn lớn mắt, lập tức giải thích, "Yeri, thật ra thì đêm hôm trước tôi có nhìn thấy cô, tôi biết cô không đi vào phòng bệnh nhất định là hiểu lầm hình ảnh lúc ấy, nhưng tôi và Jungkook không giống như cô nghĩ đâu, tôi đã bảo Jungkook đuổi theo cô..........” 

Chương 182: Không thể nào làm được tự nhiên

"Tôi không biết vì sao Jungkook không đuổi theo cô..... Nhưng tôi và Jungkook không phải như cô nghĩ đâu, đó chỉ là cái ôm chào tạm biệt......... Bởi vì tôi định rời khỏi Los Angeles, sau này sẽ không trở lại nữa....... Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, càng làm cho tôi học được cách biết quý trọng, tôi nghĩ, chờ sau khi vết thương khỏi hẳn, tôi sẽ theo ba mẹ định cư ở Pháp..........”

"Yeri, cô và Jungkook nhất định phải hạnh phúc đó, tôi sẽ âm thầm chúc phúc cho hai người. . . . . ."

. . . . . .

Rời khỏi bệnh viện, trong đầu Yeri cứ quanh quẩn lời nói của Rose.

Dạo bước ở trên đường, Yeri buồn bã nhìn dòng người tới lui trước mặt. 

Bỗng dưng, cô ngồi xuống trên một băng ghế ở ven đường.

Dựa vào thành ghế, đôi mắt ảm đạm của cô sững sờ nhìn tới phía trước.

Cô rốt cuộc đã hiểu được nguyên nhân khiến anh thất vọng, bởi vì cùng một tình huống, cô và Rose lại lựa chọn khác nhau....... 

Rose lựa chọn tin anh, kết quả thành công giải cứu ba mẹ cô, mà cô là vợ anh, lại không tin tưởng anh, cuối cùng dẫn đến kết quả không thể cứu vãn được....... 

Cô biết anh không còn muốn nghe sự giải thích của cô, anh đã nói rõ ràng hết ngay lúc đó.

‘Yeri, em không làm được. . . . . .’

‘Yeri, tình yêu em dành cho anh là như vậy sao?’

‘Yeri, có lẽ ngay từ đầu anh không nên nuông chiều em như vậy......’

‘Bởi vì em không đáng được đồng tình. . . . . .’

Tất cả những lời nói của anh ngày hôm qua khắc thật sâu trong đầu cô, dần dần, những lời nói đó giống như những chiếc gai sắc nhọn quấn quanh tim cô, làm cô mỗi lần nhớ đến toàn tâm lại đau đớn........ 

"Yeri! !"

"Két" Tiếng thắng xe của một chiếc xe thể thao đắt tiền dừng lại trước mặt Yeri.

Yeri chợt ngước mắt, sững sờ nhìn Robert đi về phía cô.

"Sao em lại ngồi một mình ở đây?"

Yeri đứng dậy khỏi ghế, "Em mới từ bệnh viện về, tài xế vẫn chưa tới đón em, em ngồi ở đây đợi một lát."

Robert quan tâm nói, "Tài xế nhà các người làm việc kiểu gì vậy? Trời sắp mưa rồi, còn để em ngồi ở đây chờ, đi thôi, anh đưa em về.” 

"Không cần đâu, tài xế sẽ tới ngay thôi, anh tới bệnh viện thăm Rose đi!” Muốn đến bệnh viện phải đi qua con đường này, Robert xuất hiện ở chỗ này, dĩ nhiên là vì đến thăm Rose.

Robert kiên trì nói, "Không được, sắc mặt em nhìn rất không tốt, anh đưa em về nhà trước, chuyện đi thăm Rose cũng không vội!” 

Thấy sắc trời dần tối, mưa to cũng ùn ùn kéo tới, Yeri đành phải gật đầu, "Vậy được rồi. . . . . . Cám ơn anh."

Thật ra thì hôm nay cô ra ngoài căn bản không thông báo với tài xế, cô ngồi tắc xi tới bệnh viện.

Cũng chính hôm nay cô mới biết mình đã có thể tự do đi ra ngoài, người giúp việc, vệ sĩ cùng tài xế dường như không còn khẩn trương với cô như trước nữa.......

Robert mở cửa xe cho Yeri.

Yeri mới vừa ngồi vào buồng xe, từng giọt mưa lấm tấm đã rơi xuống mui xe.

Robert mở cần gạt nước, nhẹ trách nói, "Tài xế nhà em càng lúc càng vô trách nhiệm, lại dám để em ở ven đường một mình, anh phải nói với Jungkook mới được....... Em còn nói ở chỗ này chờ tài xế, em nhìn đi, mưa đến nơi rồi đó!” 

Yeri cười nhẹ, "Anh dài dòng thật."

Robert xụ mặt, "Em dám nói anh dài dòng?"

"Được rồi, lái xe đi ông chủ!" Khi ở Male cô và Robert cũng coi như đã xây dựng được một tình bạn rất tốt, cho nên nói chuyện với nhau như vậy thật làm cho Yeri cảm thấy rất thoải mái. 

Robert khoan dung cười nói, "Được rồi, ngồi yên, đừng quên cài dây an toàn đó!"

Lúc Yeri về đến biệt thự, bên ngoài trời vẫn còn mưa như trút nước. . . . . .

Robert che dù đưa Yeri vào đến cửa, sau đó mới lái ô tô rời đi.

Người giúp việc thấy Yeri đi vào nhà, vội cầm dép cho Yeri thay, ấp úng nói, "Thật xin lỗi, cô chủ, lúc cô ra cửa chúng tôi cũng không biết, tài xế không liên lạc được với cô. . . . . ."

Yeri thay dép xong, lắc nhẹ đầu, "Không sao, tôi định ngồi tắc xi về, đúng lúc gặp được Robert."

"Cô chủ, tôi pha cho cô một ly trà nóng nhé. . . . . ."

"Cám ơn."

Sau khi người giúp việc đi, Yeri ngồi xuống trên ghế sofa gần cửa sổ sát đất.

Trời mưa rất lớn, tiếng mưa rơi tí tách làm cho người ta cảm thấy thật ồn ào, nhưng lúc này lại làm cho lòng Yeri cảm thấy càng thêm cô đơn lạnh lẽo.

"Cô chủ, mời dùng trà."

Người giúp việc đưa ly trà cho Yeri, Yeri mỉm cười nhận lấy.

Người giúp việc lúc này nhỏ nhẹ hỏi, "À cô chủ, vừa rồi có người gọi điện bảo ngày mai họ sẽ đưa giường trẻ em mà hôm trước tiên sinh đặt đến, ngày mai đặt giường trẻ ở chỗ phòng trẻ mới sửa lại sao?” 

Cả người Yeri nao nao, trầm mặc một lúc rồi nói, "Không, cô đem giường trẻ đó bỏ đi.........” 

Những người giúp việc trong biệt thự này từ trên xuống dưới đều đã biết chuyện từ vệ sĩ hộ tống Jungkook đi Thụy Sĩ, cho nên khi hỏi về vấn đề này họ mới có thể khúm núm như vậy. 

Người giúp việc gật đầu, "Vâng."

Yeri lần nữa đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, lẳng lặng nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, dần dần hốc mắt cô bắt đầu nhuộm đỏ.

Cô không hề hay biết thì ra anh đã đặt sẵn giường trẻ. . . . . .

. . . . . .

Buổi tối.

Dỗ Jennie ngủ xong, Yeri trở lại phòng của mình. 

Mưa từ sáng đến tận bây giờ, hơn nữa mưa vẫn rơi không ngừng.

Yeri kéo hết rèm cửa sổ lại, rồi bật hết tất cả đèn trong phòng lên, sau đó lẳng lặng ngồi ở mép giường.

Cô muốn bật tất cả đèn trong phòng lên là vì cô sợ bóng tối, hơn nữa trời còn đang mưa, sẽ càng khiến cô thêm sợ hãi. 

Yeri sững sờ ngồi ôm đầu gối ở đầu giường.

Bỗng dưng, cô đưa mắt nhìn về chỗ trống bên cạnh...... Chỗ này trước đây đều là vị trí Jungkook nằm.

Yeri hít một hơi thật sâu, sau đó kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra.

Từ sâu trong ngắn kéo lấy ra món quà sinh nhật chưa thể tặng cho anh, Yeri yên lặng nhìn một hồi lâu, sau đó đem hộp quà bỏ lại vào ngăn kéo, sau đó lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn để nằm ở dưới món quà ra. 

Nhìn giấy thỏa thuận ly hôn đã có chữ kí của Jungkook, nhớ lại lúc Jungkook đưa cho cô giấy ly hôn này, mũi Yeri đột nhiên cay cay.

Cô từng nói, cô sẽ không ly hôn với anh, sẽ không bao giờ ........... 

Thế mà. . . . . .

Cô nên làm cái gì đây? Yeri hít một hơi thật sâu để xáo đi nỗi đau đớn trong lòng, cô đem giấy thỏa thuận ly hôn bỏ lại vào ngăn kéo.

Từ từ dựa người vào đầu giường, trong đầu cô thoáng qua khoảng thời gian về cuộc hôn chưa chưa tròn một năm của cô và Jungkook.............

Hình ảnh hạnh phúc của cô và anh chợt xuất hiện ngay trước mắt, cô nhắm thật chặt đôi mắt lại. 

Cô không muốn ly hôn, không hề muốn. . . . . .

Nhưng anh đã không cần cô nữa. . . . . .

Suy nghĩ suốt cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi đưa Jennie tới nhà trẻ, Yeri bảo tài xế đưa cô đến Jeon thị. 

Lúc Yeri đến Jeon thị vẫn còn chưa đến giờ làm việc, nhân viên còn đang lục đục đi vào công ty, nhìn thấy Yeri, bọn họ theo thói quen gật đầu chào Yeri, còn Yeri vẫn mặc một bộ âu phục kín đáo lịch sự mỉm cười đáp lại bọn họ.

Đi thang máy lên thẳng tầng 98, Yeri kiên định không cho phép mình lùi bước.

Thang máy cuối cùng cũng dừng lại ở tầng 98, Yeri bình tĩnh bước ra thang máy.

Cô vỗn đã nghĩ những gì cần phải nói khi gặp anh, nhưng lúc cô tới phòng làm việc của anh nhìn thấy chị Somin đang giúp anh sửa lại gì đó trên mặt bàn, nhưng anh thì không có ở trong phòng làm việc. 

Lúc chị Somin vô tình ngước mắt lên nhìn thấy Yeri đứng ngoài cửa, ngay sau đó chị thả gì đó trong tay xuống, đến trước mặt Yeri, cung kính chào, "Tổng giám đốc phu nhân."

Yeri hơi mỉm cười, "Chị Somin."

"Cô đến tìm tổng giám đốc sao?"

Yeri gật đầu, "Vâng, anh ấy có ở công ty không?"

Chị Somin trả lời, "Tổng giám đốc vừa mới đi ra ngoài."

Yeri hỏi, "Anh ấy đi rồi sao?”

Sắc mặt chị Somin sầm xuống, dừng lại chút mới trả lời, "Hôm nay Rose tiểu thư xuất viện, tổng giám đốc đến bệnh viện rồi. . . . . ."

Yeri có thể nhìn thấy được sự không vui thay đổi trên mặt chị Somin khi trả lời câu hỏi của cô, cô không hỏi thêm gì nữa, thản nhiên nói, “Được rồi, vậy tôi ở đây chờ anh ấy trở về.” 

Chị Somin "Tốt bụng" bổ sung thêm, "Tổng giám đốc phu nhân, nghe nói sáng nay Rose tiểu thư sẽ lên máy bay đi với Robert tiên sinh, sợ rằng tổng giám đốc sẽ chờ đưa Rose tiểu thư lên máy bay xong mới trở lại, có lẽ cô phải kiên nhẫn ngồi chờ một lát."

Biết rõ chị Rose cố ý nói những chuyện này cho cô nghe, Yeri cũng không có tỏ ra mình không vui, cô vẫn cười nói, "Không sao, tôi chờ anh ấy."

Chị Somin không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra.

Yeri ngồi trên ghế sofa ở bên trong phòng làm việc lẳng lặng chờ đợi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc kim chỉ giờ chỉ đến số mười, Yeri rốt cuộc cũng gặp được Jungkook.

Khi Jungkook bước vào phòng làm việc cũng đã nhìn thấy Yeri ngồi trên ghế sofa, đúng lúc Yeri cũng đưa mắt nhìn về phía anh.

Giây phút bốn mắt nhìn nhau, Jungkook lơ đãng ngó sang chỗ khác. 

Yeri bình tĩnh đứng dậy, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt tuấn tú của Jungkook, lên tiếng trước, “Em đã ở đây đợi anh hai tiếng……” 

Jungkook đi đến sau bàn làm việc, thản thiên hỏi, “Có chuyện gì sao?” 

Yeri đi về phía Jungkook, chịu đựng sự xa cách lẫn nhau mà cảm thấy vô cùng đau lòng, cô nhỏ nhẹ nói, “Xin lỗi, lúc trước đã hiểu lầm quan hệ của anh và Rose….” 

Jungkook ngồi trên ghế, không chút biểu cảm nhìn Yeri cũng không mở miệng trả lời.

Không thấy Jungkook đáp lại, Yeri cố nén chưa xót xuống cổ họng, rồi nói, "Thật ra cũng không phải là em không tin tưởng anh, sở dĩ em đi Arsène là vì. . . . . ."

Cốc, cốc.

Một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt lời nói của Yeri.

Chị Somin đi vào phòng làm việc Jungkook, cung kính nói, "Tổng giám đốc, hội nghị còn năm phút nữa bắt đầu. . . . . ."

"Tôi biết rồi."

Đột nhiên thấy Yeri đứng trong phòng làm việc, chị Somin vội vàng gật đầu chào hỏi với Yeri, sau đó hỏi ý kiến Jungkook, "Ồ, tổng giám đốc, tôi không biết tổng giám đốc phu nhân đang ở đây, bây giờ tôi lập tức đi thông báo với mọi người dời lại buổi hợp………” 

Jungkook lãnh đạm nói, "Không cần, tôi sẽ tham dự hội nghị đúng giờ."

"Vâng."

Chị Somin nhận thấy bầu không khí giữa Jungkook và Yeri có gì đó không đúng lắm, vội vàng lui ra khỏi chiến trường nồng nặc mùi thuốc súng này. 

Đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Yeri đưa mắt nhìn Jungkook lần nữa, “Nếu anh sắp phải đi họp, vậy em cũng không dài dòng nữa…” Lúc nói câu này từng nơi trên cơ thể cô đều cảm thấy đau đớn, cô nghèn nghẹn nói, “Em tới là muốn nói cho anh biết, em muốn trở về thành phố Y một chuyến…….” 

Jungkook vẫn nhìn chằm chằm vào Yeri, không nói câu nào.

Dù Jungkook không lên tiếng hỏi nhưng Yeri vẫn muốn giải thích với Jungkook, “Tang lễ của ba nuôi em không dự được….” Lúc đó cô đang dưỡng bệnh tại Thụy Sĩ, “Hôm nay ông ấy an táng, em muốn về thành phố Y cúng viếng cho ông ấy, có thể sẽ ở lại đó một tuần.” 

Jungkook cuối cùng lạnh nhạt mở miệng, "Nếu em muốn anh sẽ cho người đưa em đi.” 

Nghe giọng nói nặng nề của anh, cô kìm nén chua xót trong lòng, lắc nhẹ đầu, “Không cần đâu, tự em sẽ đi, em đã đặt vé máy bay tối hôm nay đi rồi.” 

Jungkook gật nhẹ đầu, "Được."

Chỉ nói đơn giản một chữ rồi anh không nói thêm gì nữa.

Yeri rũ rèm mắt xuống, cũng không còn muốn nói những lời muốn nói với anh, nhìn thấy đã gần tới năm phút, cô chậm rãi xoay người đi. 

Không ai biết gương mặt lúc này của Jungkook chợt trầm xuống

Như máy móc đi tới trước cửa, trước khi bước qua ngưỡng cửa, Yeri đột nhiên dừng chân, cô đưa lưng về phía anh, nhắm hai mắt lại nói, "Em biết anh làm việc không thích dài dòng dây dưa, nhưng xin anh cho phép em suy nghĩ thêm mấy ngày, sau khi trở lại em sẽ nói cho anh biết quyết định của em.” 

Nói xong câu đó, Yeri cố gắng đứng thẳng người từng bước từng bước đi ra khỏi phòng.

. . . . . .

Sau khi Yeri bỏ đi, Jungkook khẽ thở dài dựa vào thành ghế, sau đó nhắm mắt lại mệt mỏi đưa tay nhíu nhíu mi tâm.

"Tổng giám đốc, hội nghị có thể bắt đầu rồi. . . . . ." Giọng chị Somin vọng vào từ bên ngoài cửa phòng.

Hai mắt Jungkook vẫn nhắm nghiền, nhưng giọng nói lại nặng nề còn có chút uể oải, "Hủy bỏ đi. . . . . ."

Bảy giờ tối.

Yeri soạn vài bộ quần áo đơn giản để vào hành lý. 

"Mẹ. . . . . ."

Jennie ôm một con gấu đáng yêu bước vào phòng của Yeri. 

Yeri để bộ quần áo trong tay xuống, đưa tay ôm Jennie ngồi lên giường, “Sao vậy con gái?” 

Jennie mở mắt to hỏi, "Mẹ, mẹ phải đi tới mấy ngày lận sao?” 

Lúc sáng Yeri đưa Jennie tới nhà trẻ cũng đã nói qua chuyện cô sẽ rời khỏi nhà mấy ngày. 

Yeri vuốt vuốt mái tóc ngắn ngang tai của Jennie, dịu dàng nói, "Mẹ chỉ đi có mấy ngày thôi, rất nhanh sẽ trở lại với Jenni. . . . . ."

Jennie buông món đồ chơi trong tay ra, đưa tay ôm lấy Yeri, "Mẹ, Jennie không muốn mẹ đi đâu, Jennie rất sợ ở một mình. . . . . ."

Yeri đau lòng hôn lên gương mặt Jennie, tuy cười nhưng không ngăn được giọng nói nghẹn ngào, "Bé ngốc, con sẽ không phải một mình, đợi chút nữa ba con sẽ về………” 

Jennie ngây thơ mở to mắt, “Ba sẽ về chơi với Jennie hả mẹ?” 

"Đúng vậy, dĩ nhiên rồi, ba cũng rất nhớ con đó!"

Anh dọn ra ngoài là vì cô, hôm nay cô rời đi, đương nhiên anh sẽ về nhà lại, dù sao anh cũng rất yêu thương Jennie. 

Jennie nhíu mày như người lớn nói, “Nhưng mà lâu rồi ba không có về nhà ngủ.” 

Yeri nghiêm túc an ủi nói, "Đó là bởi vì ba có rất nhiều công việc cần phải làm, nhưng mà, mỗi ngày ba đều gọi điện thoại cho con, không phải sao?"

Jennie vẫn ôm Yeri thật chặt, luyến tiếc nói, "Mẹ, vậy mẹ phải nhanh nhanh về với con nha. . . . ."

Yeri lại hôn Jennie, “Ừm.”

Jennie mong chờ nói, "Đợi mẹ về rồi con sẽ bảo ba dẫn chúng ta đến chỗ chú Robert chơi, chú Robert nói chỗ chú ấy có rất nhiều, rất nhiều loại cá xinh đẹp….” 

Nghe giọng nói háo hức của con gái, trong chớp mắt hốc mắt của Yeri liền ươn ướt. 

Sau khi trở về, cả nhà ba người bọn họ còn có thể cùng đi Male chơi sao? Không…… 

Cô biết là không có khả năng đó. . . . . .

Nhìn thấy nước mắt trong mắt Yeri, Jennie vụng về lau nước mắt cho Yeri, "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Yeri nín khóc mỉm cười, "Mẹ không sao, chỉ là phải đi mấy ngày không nỡ xa Jennie mà thôi. . . . . . Jennie ở nhà phải ngoan ngoan nghe lời ba, biết không?"

"Dạ."

. . . . . .

Hai giờ sau, Yeri ngồi máy bay về lại thành phố Y. 

Có lẽ là vì mấy ngày liên tiếp mệt mỏi, Yeri  vừa lên máy bay đã ngủ thiếp đi, nhưng khóe mắt cô vẫn còn đọng lại nước mắt.

Máy bay bay lượn giữa bầu trời khoảng hơn mười giờ, cuối cùng an toàn đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Y. 

Kéo theo hành lý Yeri đi ra khỏi sân bay.

Đã lâu không trở lại thành phố nơi mình sống, trong lòng Yeri cảm thấy thật bùi ngùi xúc động. 

Vẫy một chiếc tắc xi, nói xong địa chỉ, Yeri ngồi nhìn quang cảnh dọc đường.

Khi đi ngang qua một chi nhánh của công ty Jeon thị ở thành phố Y, vẫn như trước dây, tài xế taxi tự hào quay lại giới thiệu với Yeri, "Tiểu thư, cô mới về nước sao? Tòa cao ốc rộng lớn này là của tập đoàn Jeon thị đấy, nó chính là kiến trúc tiêu biểu của thành phố Y chúng ta, nghe nói tổng giám đốc của tập đoàn này vẫn còn rất trẻ….” 

Yeri mỉm cười khi nghe bác tài giới thiệu, trong đầu hiện lên hình ảnh cô từng đi theo Jungkook làm việc tại tòa nhà lớn này. 

Những hồi ức nghĩ rằng đã quên hết nhưng trong đầu cô vẫn nhớ rõ ràng mồn một như thế…… 

Nửa giờ sau, tài xế lái vào khu nhà giàu có nhất thành phố Y rồi dừng lại trước một căn biệt thự cao cấp. 

Yeri trả tiền cho tài xế xong, đưa mắt nhìn căn biệt thự trước mặt thật lâu. 

Nơi này đã từng là nhà của cô, đã nhiều năm như vậy, nơi này vẫn là nơi cô từng quyến luyến.

Kéo theo hành lý, sau đó nhấn chuông cửa.

Người gác cổng của Kim gia chạy ra, có lẽ hai năm qua đã đổi người giúp việc mới, anh ta cũng không nhận ra Yeri, đề phòng hỏi, “Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?” 

"Tôi………Tôi là Yeri, làm phiền anh thông báo với Kim phu nhân một tiếng."

"Yeri?" Người gác cổng cảm thấy cái tên này rất quen nhưng nhất thời không nghĩ ra, bỗng dưng, anh nhìn Yeri nói, "Cô đợi một lát, tôi phải đi hỏi lại dì quản gia.” 

Mấy phút sau, người gác cổng cùng với dì quản gia xuất hiện trước mặt Yeri.

Khi Yeri nhìn thấy dì quản gia, nước mắt đã không kìm được mà chảy tràn xuống má.

Dì Lim quản gia của Kim gia khi nhìn thấy Yeri cũng không dám tin mà dụi dụi vào mắt mình, sau khi xác định người đứng trước mặt bà đúng là cô chủ nhỏ mà bà đã từng yêu thương, giọng xúc động gọi, "Tiểu thư. . . . . . Kim tiểu thư?"

Để xuống hành lý, Yeri đưa tay ôm lấy thân hình hơi mập trước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở, "Dì Lim!"

Dì Lim so với ngày trước già đi rất nhiều, nước mắt già nua lúc này đã rơi như mưa, "Con gái, con trở lại sao?” 

"Con về thăm mẹ. . . . . ."

Nhắc tới bà Kim, dì Lim bi thương lắc lắc đầu.

"Lim mẹ, mẹ con có khỏe không?"

Yeri từ Thụy Sĩ trở lại Los Angeles, nghe nói Jungkook đã cho người đưa bà Kim về lại thành phố Y, nhưng Yeri vẫn không liên lạc được với bà Kim, qua báo chí đưa tin mới thấy được Kim gia cử hành tang lễ cho ông Kim.

Dì Lim nói, "Bà chủ không khỏe. . . . . . Sau khi bà chủ xử lý tang lễ cho ông chủ xong sau đó cũng không nói chuyện với bất kỳ ai, mỗi ngày đều chìm đắm trong sự đau buồn vì ông chủ qua đời, ai cũng không khuyên được.........” 

Yeri hỏi, "Tzuyu đâu? Cô ấy đi đâu?"

Dì Lim chán nản nói, "Hơn nửa năm trước tiểu thư đã lấy đi của bà chủ một khoản tiền lớn rồi bỏ nhà đi, bây giờ cũng không biết cô ấy ở đâu.....”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro