Chương 157+158
Chương 157: Mọi thứ như không có gì thay đổi
Yeri không biết mình đã trở lại bệnh viện như thế nào, trong đầu cô cứ mãi thoáng qua hình ảnh chiếc xe màu đen lạnh lẽo đó.......
Cô vốn muốn đuổi theo, nhưng chiếc xe đó đã lao đi như tên bắn ở trước mặt cô ............. Tốc độ cũng mơ hồ cho thấy sự lạnh lùng và thâm trầm của anh, khiến cô chết lặng tại chỗ thật lâu không biết phải làm sao.
Robert phát hiện Yeri sau khi đi "hóng mát" trở lại thì sắc mặt trở nên tái nhợt hơn, không khỏi lo lắng hỏi, "Yeri, em có khỏe không?"
Yeri không trả lời, cả người dựa vào mặt tường sau lưng, ánh mắt ngơ ngác đờ đẫn.
Robert quơ quơ tay trước mặt Yeri, "Yeri!"
Yeri rốt cuộc hoàn hồn, cô sững sờ nhìn về phía Robert, hồi lâu mới trả lời, "Em không sao."
Robert nhìn chăm chú vào gương mặt không còn chút máu của Yeri, nhíu mày nói, "Anh thấy tình trạng của em bây giờ không tốt lắm, anh đề nghị em tốt nhất nên đi nghỉ ngơi đi!"
Yeri lắc đầu, "Em không sao. . . . . . Sau khi Jennie phẫu thuật xong em sẽ đi nghỉ ngơi ."
Robert vẫn không yên tâm, nhưng nghĩ lại cũng đúng, thân làm mẹ Yeri lo lắng cho Jennie nên tinh thần mệt mỏi cũng rất bình thường, Robert đành phải gật đầu, "Ừ, đừng để mình quá căng thẳng."
. . . . . .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ước chừng thời gian phẫu thuật đã hơn chín giờ, rốt cuộc đèn đỏ trên phòng phẫu thuật cũng phụt tắt.
Jennie nằm trên giường bệnh được các y tá dè dặt cẩn thận đẩy ra, mọi người liền lập tức lao đến.
Yeri nắm tay Jennie thật chặt, nhẹ giọng gọi, "Jennie, Jennie . . . . ."
Bác sĩ phẫu thuật nói, "Jeon phu nhân, đứa bé vừa mới phẫu thuật xong, bây giờ còn chưa tỉnh, mời mọi người tiếp tục chờ ở đây, đợi một lát đứa bé tỉnh rồi hãy vào.”
Yeri khẩn trương níu lấy cánh tay bác sĩ, "Phẫu thuật thành công, phải không?"
Bác sĩ gật đầu, "Đúng vậy, phẫu thuật tiến hành cấy ghép tủy rất thành công, trước mắt cũng không có xuất hiện hiện tượng hoại tử nào, tôi tin rằng cô bé rất nhanh sẽ hồi phục lại.”
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó bác sĩ bảo y tá tăng cường chăm sóc Jennie.
Trên gương mặt mẹ con Jeon phu nhân lộ ra nụ cười vui mừng.
Robert cũng vui vẻ nói, "Yeri, Jennie rốt cuộc không sao rồi. . . . . ."
Yeri dường như không nghe thấy lời nói của Robert, cô ngước lên liếc mắt nhìn đến phòng giải phẩu.
Robert nghĩ rằng Yeri tìm Jungkook liền nói, "Lúc em đi xuống lầu hóng mát, đúng lúc Jungkook cũng từ phòng phẫu thuật đi ra........... Thật ra thì chuyện bác sĩ thương lượng với Jungkook em cũng có quyền được biết, chính là về đứa bé kia.....”
Yeri ngước mắt hoảng hốt, "Đứa bé?"
“Chính là đứa bé của em và Jungkook được người mang thai hộ sinh ra....... Là một đứa bé gái, trông rất xinh xắn, cực kỳ giống em, nhưng mà...... Ở trong phòng phẫu thuật, Jungkook không cho phép bác sĩ giữ lại đứa bé này." Nói xong những lời này, trong lời nói Robert cũng không tránh khỏi bi thương.
Giọng Yeri thanh chợt nghẹn lại, "Đứa bé trông rất giống em sao?”
Robert dừng một chút, rồi trả lời, "Đứa bé rất giống em. . . . . . Nhưng lúc các y tá đẩy đứa trẻ ra thì nó đã không còn hô hấp nữa, trông giống như ngủ thiếp đi vậy.”
Yeri trừng to đôi mắt, "Anh nhìn thấy sao ?"
Robert gật đầu, "Ừ. . . . . . Bởi vì em ở dưới lầu, cho nên không đi gọi em được, nhưng em cũng đừng quá đau lòng, cũng mong em hiểu cho cách làm của Jungkook............ Jungkook không thể nào giữ lại đứa bé này.”
Hốc mắt Yeri long lanh ẩm ướt, nghẹn ngào không nói nên lời chỉ biết kiềm nén cắn môi.
Robert từ tốn nói, "Em không nhìn thấy đâu, lúc Jungkook từ phòng giải phẩu đi ra, hốc mắt cậu ta đỏ hoe, mặc dù cậu ta ra vẫn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng anh hiểu trong lòng cậu ta cũng không dễ chịu gì . . . . . Thật ra vào thời điểm đó người Jungkook rất cần ở bên cạnh chính là em, cậu ta đã đưa ra một quyết định đau khổ như vậy, cậu ta cũng cần có người bên cạnh an ủi, đương nhiên việc này cũng không thể trách em . . . . . Anh chỉ là muốn nói cho em biết, nguyên nhân lớn nhất Jungkook không cần đứa bé này là bởi vì đứa bé này cũng không phải là do cha mẹ mong muốn mà sinh ra, đứa trẻ trong bụng của người mang thai hộ có mục đích là để cứu Jennie, cứ coi như jungkook lựa chọn giữ lại đứa bé này, em và Jungkook cũng sẽ hết lòng chăm sóc đứa bé này như Jennie, đều là tình thương của cha mẹ dành cho con mình, nhưng khi đứa trẻ lớn lên, trong lòng nó sẽ luôn cảm thấy đau thương, bởi vì nó luôn ghi nhớ sự ra đời của mình là vì chị gái nó.......... Nếu như chịu đựng đau đớn như vậy, cuộc sống của đứa trẻ này chắc chắn sẽ không vui vẻ gì.”
Yeri hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào hỏi Robert, "Em có thể đi nhìn đứa bé này được không?”
Robert bất đắc dĩ lắc đầu, "Jungkook đã ra lệnh cho bệnh viện phải dùng phương thức xử lý tốt nhất cho đứa trẻ, không cho phép bất kỳ ai đến nhìn đứa bé này.”
Yeri kinh ngạc lui về sau một bước, giờ phút này nước mắt cô mãnh liệt ào ào rơi xuống.
Trong đầu cô dường như hình dung ra đứa trẻ trắng nõn, có lẽ giống như Jennie làm nũng với cô, vậy mà cô lại bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy đứa trẻ lần cuối.
---
Yeri không dám đi vào phòng bệnh nhìn Jennie, bởi vì vừa nhìn thấy Jennie, trong đầu cô sẽ không tự chủ được nhớ tới đứa bé kia. . . . . .
Cô không phải là một người mẹ tốt, với Jennie, cũng với đứa trẻ kia.
Cô biết Jungkook tại sao làm như vậy, bởi vì cô và Jungkook đều không được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, bọn họ so với bất kì ai đều hiểu rõ trẻ con khi còn nhỏ cần nhất là điều gì ........... Nếu bọn họ để nó đến thế giới này thì cũng đồng thời đang mang đến thua thiệt cho nó, bọn họ chỉ có thể cố gắng làm hết sức để đứa bé có thể vui vẻ, cho nên bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác............
Cuộn tròn thân mình cạnh ban công bệnh viện, mặc dù cánh môi đã bị cô cắn đến rướm máu nhưng Yeri vẫn không có ý định nhả ra, vì cô sợ nếu buông ra sẽ không cách nào kiềm chế được tiếng khóc thét lên của mình. Mà cô căn bản là không có tư cách để khóc bởi vì ngay cả nhìn mặt nó một lần cuối cùng cô cũng để lỡ mất.
Bầu trời âm u nổi lên một trận mưa xối xả như trút nước, thân thể cô dầm trong mưa vì lạnh mà run rẩy, thừa dịp tiếng mưa rơi tí tách xuống đất, cô rốt cuộc cũng có thể thả lỏng cánh môi, không kiềm chế được nữa mà bật khóc gào lên.
. . . . . .
Thời điểm mưa dần dần tạnh, thì cung là lúc màn đêm đang phủ xuống, nghĩ đến nếu Jennie tỉnh lại không thấy cô có thể sẽ khóc, cô vịn vào tường, dùng đôi chân tê cóng từ từ chống đỡ cơ thể suy nhược chậm rãi đứng lên.
Cô mặc cho giờ phút này tóc tai hỗn độn rơi xuống hai bên má, nước mưa thấm vào quần áo ẩm ướt, tuy rằng đã được gió trên ban công thổi qua cũng gần khô, nhưng sau khi đứng dậy lại càng cảm thấy các nơi trên thân thể đều lạnh lẽo như băng........
Không muốn dọa đến con gái, cô vào phòng rửa tay sửa sang lại mái tóc ướt đẫm, nhưng vẫn không che giấu được vẻ nhếch nhác.
Hít một hơi thật sâu, cô đi tới phòng bệnh của Jennie, đang muốn vặn tay cầm cửa, mới phát hiện trong phòng bệnh đang có người.
Trong phòng bệnh không mở đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng mờ mờ xuyên qua cửa sổ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao ngất sừng sững đứng trong phòng bệnh.
Căn phòng yên tĩnh, thân thể anh cao lớn che hết phần lớn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, quanh người anh tản ra sự lạnh lẽo đến kinh người.
Cô thừa nhận, giờ phút này cô thật lo sợ khi bước vào phòng bệnh. . . . . . Bởi vì cô chưa bao giờ cảm thấy sợ đối mặt với anh như thế, một lần nữa cô lại nhớ đến bóng xe màu đen lao vút đi kia, nỗi sợ hãi vào lúc này cũng giống như cái giây phút cô bắt gặp bóng xe đó.
Nhưng . . . . . . Cô trốn tránh không được.
Do dự một lúc rồi cô giơ tay lên gõ cửa, sau đó đẩy nhẹ cửa phòng.
Cô không mở đèn, bởi vì sợ nhìn thấy thái độ của anh.
Anh nghe thấy sau lưng có tiếng vang, nhưng vẫn chỉ đưa lưng về phía cô, dường như đã biết người tới là cô.
Cô đứng sau lưng anh, cố gắng giống như mọi khi vô cùng thân mật gọi anh , "Ông xã. . . . . ."
Giọng điệu anh không hề có cảm xúc, "Đi đâu?"
Nghe thấy anh đáp lại, cô bước một bước đến gần anh: “Em............”
Anh cũng không kiên nhẫn đợi cô nói xong, mà bình tĩnh nói, "Mưa nữa rồi, Jennie sợ sấm chớp, tối nay em ngủ lại đây đi, sau nửa đêm anh tới đón em."
Cô giật mình ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của anh.
Anh xoay người, lập tức bước đi ra ngoài.
Trong bóng tối, cô không biết vào khoảnh khắc anh xoay người, ánh mắt anh có nhìn tới cô hay không, cô xoay người bước theo tới dùng sức ôm lấy anh.
"Jungkook. . . . . ."
Không biết vì sao giờ phút này cô lại không còn dũng khí thân mật gọi anh như mới vừa rồi nữa, cô cho rằng anh sẽ cãi nhau với cô, cho rằng sau khi cãi nhau bọn họ sẽ lại giảng hòa như trước, nhưng mà, anh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đến mức khiến cô cảm thấy khiếp sợ.
Anh mặc cho cô ôm, một lúc sau, anh mới gỡ tay cô ra, xoay người lại, tròng mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước của cô.
Cô giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện đứng trước mặt anh, một mình lặng lẽ nức nở.
Lúc anh đưa tay chạm vào mặt cô thì cũng nhận ra nhiệt độ trên thân thể của cô: “Em mắc mưa?”
Cô rũ mi xuống nói, ". . . . . . Em xin lỗi. . . . . ."
Anh cởi ra áo khoác tây trang, nhẹ nhàng khoác lên thân thể suy yếu của cô, vừa giống như trách cứ, vừa giống như cưng chiều nói: “Cũng không biết mang theo quần áo hay sao........ Anh đưa em về khách sạn trước.”
"Jungkook——"
Yeri rốt cuộc nức nở ra tiếng, cô đưa tay dùng sức ôm chặt anh, không kiềm chế được nghẹn ngào nói, "Đừng như vậy có được hay không?"
Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt không ngừng rơi trên khóe mắt cô, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Cô dựa vào khuôn ngực ấm áp của anh, khàn khàn nói: “Em có thể giải thích, em.............”
Anh nâng cằm của cô lên, lời nói vẫn dịu dàng như trước, "Giải thích cái gì?"
Cô kinh ngạc nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của anh, giờ phút này trong mắt anh giống như bị rơi xuống vách núi đá rồi sau đó tuyệt vọng như không còn sức lực đứng dậy để leo lên.
Cô sững sờ, "Em. . . . . ."
Anh nâng gương mặt tinh xảo của cô, lòng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn từng tấc da của cô, gằn từng tiếng không nhanh không chậm nói: “Anh nghĩ em cũng không muốn giải thích với anh đâu, mà đã đến nước này anh cũng không còn kiên nhẫn để nghe nữa............. Anh biết lúc này có lẽ em sẽ có rất nhiều giải thích hợp lý cần nói rõ với anh, cũng có thể sau khi nghe xong anh sẽ tỏ ra đồng tình với hành động của em, nhưng mà, Yeri à, đã muộn rồi.............”
Đã muộn rồi . . . . .
Đã muộn rồi. . . . .
Giờ phút này trong đầu cô không ngừng truyền lại lời anh vừa nói một giây trước, thân thể cô đứng không vững, lảo đảo lui về sau một bước.
Anh đỡ lấy thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của cô, nhàn nhạt nói, "Đủ rồi, chuyện của Suga chúng ta cần phải kết thúc tại đây thôi. . . . . . Còn nhớ rõ lời tuyên thệ của chúng ta ở buổi hôn lễ không?”
Cô cố chịu cổ họng đang nghẹn ngào, dùng sức gật đầu.
Cô nhớ rõ lời tuyên thệ của họ ở trước mặt Mục Sư, cũng nhớ lúc anh trước mặt toàn thế giới kiên định nói ba chữ “Anh yêu em”.
Cô vĩnh viễn cũng không quên được hôn lễ ngày đó bởi vì ba chữ kia của anh mà khuôn mặt cô rơi đầy những giọt nước mắt hạnh phúc.....
Anh ôm bả vai cô, giọng nói vẫn ôn hòa như trước, nhưng lại là thấp hơn vừa rồi mấy phần: “Nhớ kỹ là đủ rồi.............. Chúng ta về khách sạn đi!"
Nước mắt mãnh liệt từ hốc mắt cô rơi ra, lòng của cô vào giờ phút này đau đến không thở được, cô không rõ vì sao đau, nhưng lại biết rõ từ giây phút này cô nhất định đã mất đi thứ gì đó.
---
Tại khách sạn.
Lúc Yeri tắm xong đi ra phòng tắm, Jungkook đã bình tĩnh ngồi trên ghế sofa đợi cô.
Thấy cô bước ra, đầu cũng không ngẩng lên, anh nói, "Có thể em bị cảm lạnh rồi, đi ngủ sớm đi. . . . . . Tối nay anh sẽ đến bệnh viện."
Yeri bước đến trước mặt Jungkook, dùng sức lắc đầu, "Em không sao."
Jungkook buông tờ tuần san kinh tế trên tay xuống, nghiêm mặt nói, "Anh không đồng ý."
Yeri mím chặt môi.
Jungkook đứng dậy, trước khi xoay người rời đi, anh không quên dặn dò, "Ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh."
Yeri bất lực đứng yên tại chỗ, chưa bao giờ cô luống cuống như thế, chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh rời đi...........
Nhưng vào lúc anh sắp bước tới ngưỡng cửa, cô gọi anh lại: "Jungkook. . . . . ."
Anh dừng chân trước cửa, nhưng không quay đầu lại.
Cô chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn bước đến trước mặt anh nói, " Em có thể đi chung với anh được không? Em muốn đến nhìn con của chúng ta............”
Anh đương nhiên biết cô nói "Con của chúng ta" là chỉ đứa bé kia, anh nghiêng đầu sang bên cạnh, giống như đang yên lặng suy nghĩ.
Cô nín thở chờ anh, dường như mỗi giây trôi qua đều lâu như một thế kỷ vậy.
Anh rốt cuộc cũng quay đầu đối mặt với cô, yên lặng hai giây mới nói: “Em đã bỏ lỡ............”
Cô không nghe rõ, "Sao?"
Anh nhàn nhạt nói, "Lúc em đi tìm điện thoại công cộng, em đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất nhìn thấy nó.”
Cô lập tức sửng sốt, đôi mắt trong phút chốc tràn ngập đầy nước.
Anh thấy cô vì cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống mà trừng lớn mắt, nhẹ giọng nói: “Anh nói rồi anh không thích em khóc........ Dĩ nhiên, phần lớn em cũng không thích anh ra lệnh cưỡng chế với em như vậy, về sau anh sẽ không làm vậy nữa.......... Nếu bây giờ em muốn lớn tiếng khóc, thì cứ khóc thành tiếng đi..........”
Cô sững sờ tại chỗ, nước mắt ào ào lăn chảy xuống.
Anh ấn nhẹ cô vào trong ngực, trầm giọng nói, "Em sốt rồi, đợi lát nữa anh nói cho nhân viên khách sạn mang thuốc tới cho em, ngoan, ngủ một giấc đi......... Anh phải đến bệnh viện.”
Cô nhắm mắt lại, mặc cho khoảng cách hai người từ từ tách ra.
. . . . . .
Mưa lớn dần, ở dưới lầu khách sạn, một chiếc xe "Bentley" màu đen đang huy động cần gạt nước.
Jungkook tựa lưng vào ghế ngồi, im lặng suy nghĩ.
Sau khi cưới bọn họ cãi nhau ba lần, mà nguyên nhân bọn họ cãi nhau đều vây quanh Suga.
Anh không muốn đoán nguyên nhân tại sao cô quan tâm tới Suga bởi vì anh đã quá mệt mỏi..........
Có lẽ trời sinh anh tính cách như vậy, cưỡng chế, ngang ngược, không có tính nhẫn nại. . . . . . Cuối cùng là không thích hợp với bất kỳ ai.
Trước khi gặp cô, xưa nay anh luôn cho rằng phụ nữ ở trong mắt anh chẳng là cái gì, nếu anh muốn cũng có thể có hàng tá phụ nữ đi theo anh, nếu như anh muốn thậm chí anh có thể gọi tới bất cứ lúc nào........... Nhưng mà, cô không giống như vậy.
Đối với anh mà nói có quá nhiều thứ ngoài ý về cô, nói một cách khác, duy chỉ có trên người cô anh đánh mới không hề có tính toán.......... Anh không ngời tới có một ngày sẽ thua bởi một người phụ nữ, hơn nữa còn thua triệt để đến thế.
Anh đã cẩn thận để ý từng li từng tí, đem hết tâm tư để làm cho cô vui vẻ, anh cố gắng làm một người chồng tốt, hơn nữa còn tự nói với mình, những chuyện mà người chồng có thể làm thì anh nhất định cũng phải làm được, những chuyện mà chồng người khác không làm được thì anh cũng nhất định phải làm cho bằng được, anh muốn dùng cả đời này để cưng chiều cô, yêu thương cô, để cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.............
Đúng vậy, anh vẫn luôn kiên định như vậy, mặc dù vào giờ phút này, anh thật sự rất tức giận, anh cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày nào đó bọn họ phải đến mức phải ly hôn, bởi vì ----- Anh vẫn không thể nào tức giận với cô được.
Lúc cô đi gọi điện thoại cho Suga, anh đứng trên ban công bệnh viện, anh nhìn thấy cô vội vàng lao ra khỏi bệnh viện, sau đó lại giống như con ruồi không đầu tìm loạn xung quanh để tìm một cái điện thoại công cộng có thể dùng được............
Xe của anh ở phía sau cô, nhưng cô vì vội vàng mà không chú ý tới anh, anh để xe dừng lại cách cô không xa, sau đó nhìn động tác quay số của cô, lúc đó cô giống vào trí nhớ của mình bấm số gọi cho Suga như cô bấm số điện thoại quen thuộc của anh.
Cô. . . . . .
Yeri, người vợ của anh, tại sao cô có thể đi lo lắng cho một người như vậy? Tối hôm qua anh còn cùng cô thảo luận vấn đề Suga, anh cũng có được câu trả lời chắc chắn của cô, nhưng chỉ vẻn vẹn một cuộc điện thoại, cô đã không kiềm chế được............
Có thể cô cho rằng anh nham hiểm, anh đã thử dò xét cô, nhưng mà, anh có thể dùng phương pháp gì đây chứ? Anh không muốn chính miệng hỏi cô nguyên nhân cô chủ động ở lại hai đêm trong phòng Suga là gì, nhưng, đáng chết căn bản anh cũng không có quan tâm đến vấn đề này, anh biết rõ, cô chỉ thuộc về anh.......... Anh để ý chính là cô không chịu thẳng thắn với anh nên mới khiến cuộc hôn nhân của bọn họ cứ hết lần này đến lần khác bị người kia làm cho rối loạn lên, nếu như cô cũng giống anh quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của bọn họ, tại sao cô còn để cho hôn nhân của bọn họ xuất hiện những vấn đề như vậy?
. . . . . .
Sau khi im lặng suy nghĩa một hồi, anh quay cửa kính xe xuống, chiếc xe nhanh chóng biến mất trong làn mưa bụi đi.
---
Yeri nằm trên giường lớn ở khách sạn, ánh mắt sững sờ nhìn vào khoảng không trắng xóa trước mắt.
Cô uống thuốc xong, nhưng đầu lại như muốn nổ tung, hỗn loạn mà đau đớn.
Cô cố gắng thả lỏng hết suy nghĩ trong đầu, nhưng cô có thể để xuống bất cứ chuyện gì, duy chỉ có bóng lưng lạnh lùng của anh khi cất bước đi ra khỏi căn phòng này.
Trời mới biết, vào giây phút anh bỏ đi, cô thật muốn nói cho anh biết, cô không muốn một mình ở lại chỗ này, cô thật sự rất sợ một mình đối mặt với bóng tối.......... Bởi vì, chỉ có những lúc được vùi vào trong ngực anh, cô mới không cảm thấy ban đêm yên tĩnh như vậy, tối tăm u ám như vậy.
. . . . . .
Hôm sau.
Đến gần buổi trưa, Yeri tới bệnh viện.
Bước vào phòng bệnh, Yeri nhìn thấy tất cả những người quan tâm tới Jennie đã đến đông đủ.
Giờ phút này, Jennie đang được Jungkook ôm, tuy rằng vẫn đang còn truyền nước biển, nhưng xem ra tinh thần cũng không tệ.
Jennie ngẩng đầu nhìn thấy Yeri, cô bé vui mừng gọi, "Mẹ ——"
Yeri cười cười với Jennie.
"Mẹ, con muốn ẵm ẵm. . . . . ."
Đúng vậy, cho đến bây giờ, Jennie đối với Yeri quyến luyến cũng không thua gì với Jungkook.
Yeri lễ phép gật đầu chào hỏi mẹ con Jeon phu nhân, sau đó mới bước đến trước mặt Jungkook đưa tay ôm Jennie.
Yeri cũng không kiêng dè bốn mắt chạm nhau cùng Jungkook, nhưng ánh mắt cô lại chạm không tới anh.
Jennie giơ lên búp bê trong tay, vui vẻ nói, "Mẹ, chú không có lừa Jennie, đây là búp bê chú mua cho Jennie nè...”
Yeri ngước mắt nhìn thoáng qua Robert, khẽ cười nói, "Cuối cùng thì anh cũng nhớ được. . . . . ."
Robert lúng túng nói, "Lời hứa đối với phụ nữ có thể không tuân thủ, nhưng con nít thì nhớ giai lắm, em biết đấy, không thể không tuân thủ cam kết được mà.”
Yeri bị lời nói của Robert chọc cười, ánh mắt chuyển đến gương mặt thỏa mãn của Jennie.
Robert bước tới bên cạnh Yeri, ghé vào bên tai Yeri nhỏ giọng nói, "Sao hôm nay em lại tới muộn như vậy? Jennie vừa tỉnh lại không nhìn thấy em con bé khóc một lúc lâu đó, tuy ngoài miệng bác gái và Joohyun không nói, nhưng trong lòng khẳng định muốn nhắc tới việc này đó.”
Yeri sửng sốt mấy giây mới nhớ lại trả lời, "À, tối hôm qua em ngủ quên. . . . . ."
Robert tinh quái nói, "Tối hôm qua Jungkook ở lại bệnh viện, vậy mà em cũng có thể ngủ quên sao?"
Yeri cười nhẹ một tiếng, giống như xấu hổ nên không trả lời Robert, nhưng không ai biết, giờ phút này cô căn bản không nghe rõ vấn đề mà Robert hỏi, mà đang lặng lẽ nhìn chăm chú vào bóng dáng lạnh lùng bên cạnh cô, thế nhưng, từ đầu đến cuối, ánh mắt họ vẫn không hề chạm đến nhau một lần.
Chương 158: Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng
Một tuần lễ sau, Jennie được xuất viện. . . . . .
Cuộc sống dường như lần nữa trở lại bình yên.
"Mẹ, sao mẹ không nghe Jennie nói chuyện vậy?”
Hai mẹ con đang ngồi trên sân cỏ trong vườn hoa phơi nắng, Jennie nghiêng đầu hỏi Yeri.
Yeri đang trong trạng thái thẫn thờ chợt bừng tỉnh, nghe thấy Jennie nói như vậy lập tức ôm cho Jennie ngồi lên đùi mình: “Mẹ đang suy nghĩ vài chuyện thôi!”
Jennie cau mày, "Mẹ suy nghĩ chuyện gì đó?"
Yeri ngắm nhìn gương mặt Jennie một hồi lâu, nhẹ nhàng nói, "Mẹ đang suy nghĩ về một bạn nhỏ rất giống con. . . . . ."
Jennie nghe vậy liền cụp hàng mi dài xuống, "Mẹ không thích Jennie rồi sao?"
Yeri thương yêu hôn lên gò má phúng phính của Jennie một cái, "Con thật ngốc, mẹ tất nhiên yêu Jennie nhất rồi. . . . . ."
Jennie dựa vào ôm lấy Yeri, không vui hỏi, " Vậy tại sao mẹ lại nghĩ đến người bạn nhỏ kia?”
Yeri dừng một chút, "Bởi vì bạn nhỏ đó cũng là con gái của mẹ.”
Jennie nhất thời mở to hai mắt, "Là con của ba mẹ sao?"
Yeri gật đầu, "Ừm."
Jennie chớp chớp đôi mắt sáng trong chờ đợi nhìn Yeri: “Trong bụng của mẹ có em bé rồi sao?”
Hốc mắt Yeri ửng ửng hơi nước, cô nhẹ lắc lắc đầu: “Hiện tại mẹ có Jennie cũng rất thỏa mãn rồi.”
Jennie ra vẻ mất mác nói: “Nhưng mà Jennie cũng rất muốn có một em gái............ Như vậy thì Jennie có thể cùng em gái chơi búp bê, cùng đến nhà trẻ.”
Yeri bị ngôn ngữ ngây thơ chất phác của Jennie chọc cười, "Ngốc ạ, nếu mẹ sinh em gái, Jennie sẽ không muốn tới nhà trẻ nữa...........”
. . . . . .
Yeri ẵm Jennie đi vào biệt thự, vừa đúng lúc người giúp việc đang đi tìm cô.
"Cô chủ, điện thoại của cô?"
Yeri ngẩn người, "À, được."
Người giúp việc đón Jennie từ trong tay Yeri, Yeri lập tức đi đến bên cạnh bàn điện thoại nhấc lên điện thoại.
"Yeri . . . . ."
Yeri dường như đã có chuẩn bị tâm lý khi nghe giọng nói trong điện thoại, cô bình tĩnh nói: “Em nhớ đã nói với anh đó là lần cuối cùng em gọi điện cho anh.”
Suga áy náy nói, "Xin lỗi, anh đã không giữ lời. . . . . . Hôm nay anh gọi điện thoại cho em cũng không có ý gì khác, anh chỉ muốn nói với em một tiếng cám ơn.”
Yeri im lặng.
Suga lại nói, "Lần trước nếu không có sự giúp đỡ của em, anh nghĩ anh đã sập bẫy hợp đồng đó rồi............. Anh biết rõ chuyện này là do Jungkook bày ra, kế hoạch bị thất bại, anh ta có biết nguyên nhân là em không?”
Giọng điệu Suga vẫn dịu dàng êm ái giống ngày trước, Yeri nghe vậy cắn răng nói: "Suga, em mong rằng từ nay về sau anh đừng gọi điện thoại cho em nữa, cũng đừng hỏi bất kỳ chuyện gì giữa hai chồng em, hiện tại em rất tốt, không cần anh quan tâm, cũng không cần anh thỉnh thoảng hỏi thăm, nếu như có thể thì xin anh hãy mang cuộc sống của anh vĩnh viễn cách xa em một chút, cả đời này em sẽ rất cảm kích anh, xin anh --- Từ nay về sau đừng gọi điện thoại cho em nữa!”
Suga giống như không ngờ tới Yeri lại bị mất khống chế cảm xúc như vậy, anh lo lắng hỏi, "Yeri, em làm sao vậy?"
"Thật xin lỗi, em chỉ muốn có một cuộc sống bình yên hạnh phúc mà thôi." Lúc nói xong những lời này, Yeri cũng đưa tay rút dây điện thoại ra.
Người giúp việc thấy bộ dáng tức giận của Yeri cũng nơm nớp lo sợ đứng nép sang một bên.
Yeri ngước mắt nhìn về phía người giúp việc, lạnh lùng nói, "Tôi đã nói với chị, từ nay về sau người này gọi điện tới thì đừng có báo lại cho tôi biết, chị không nghe thấy sao?”
Người giúp việc bị bộ dạng tức giận của Yeri làm cho khiếp sợ, nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi, cô chủ, tôi chỉ là cho rằng. . . . . . Cho rằng. . . . . ."
Yeri quay đầu sang một bên, liên tục hít sâu vài cái.
Người giúp việc nhìn hai vai Yeri đang run nhè nhẹ, nhẹ giọng hỏi, "Cô chủ, cô không sao chứ?"
Yeri hít một hơi thật sâu sau đó trừng lớn mắt, bình tĩnh nói, "Tôi không sao. . . . . . Thật xin lỗi, vừa rồi tâm tình của tôi không được tốt. . . . . . Chị đi xuống đi!"
"Dạ."
Sau khi người giúp việc đi, Yeri mệt mỏi vô lực ngồi tựa lưng vào ghế sofa.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng nước mắt cứ dần dần nhuộm đỏ.
Từ ngày đầu tiên cô và Jungkook trở lại biệt thự, tất cả người giúp việc trên dưới trong biệt thự đều nhận ra giữa cô cùng Jungkook đã xảy ra vấn đề. . . . . . Bởi vì, hình ảnh lúc họ xuất hiện cùng nhau hoặc đi chung dần dần ít đi, nội dung hai người nói chuyện cũng chỉ quay quanh Jennie, ngay cả cơ hội ánh mắt nhìn nhau cũng rất ít
Sau đó không lâu, người làm trong biệt thự từ trên xuống dưới bắt đầu truyền tai nhau – Cô chủ đã từng vì một người đàn ông họ Min mà mấy lần cãi nhau với ông chủ, cho nên ông chủ mới nổi giận, sau đó hôn nhân của họ liên tục xảy ra vấn đề.
Cho nên đến hôm nay, các người giúp việc đều không dám lơ là điện thoại của Suga gọi tới, bởi vì mọi người đều cho rằng Yeri vẫn còn để ý. . . . . .
. . . . . .
Trong đáy lòng tự chế giễu chính mình một phen, Yeri đưa tay lau đi nước mắt tràn ra khóe mắt, điều chỉnh lại cảm xúc một chút, rồi làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Tại Jeon thị."
Chị Somin đi vào phòng làm việc đúng lúc Jungkook đang tựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì muốn báo cáo chuyện quan trong với Jungkook, nên chị Somin nhỏ giọng gọi một tiếng, "Tổng giám đốc."
Jungkook vẫn nhắm hai mắt, nhẹ giọng đáp lại nhỏ đến mức giống như không có lên tiếng: “Ừ?”
Chị Somin tức giận nói, "Tôi vẫn không thể nào nghĩ ra tại sao Suga lại có thể cảnh giác mà không ký vào bản hợp đồng kia? Tôi muốn đi tìm hiểu chuyện này.”
Jungkook từ từ mở mắt ra, nhẹ giọng nói, "Không cần tìm hiểu, chuyện này là do tôi để lộ ra.”
Chị Somin thoáng chốc sững sờ. Jungkook lần nữa nhắm mắt lại, "Chuyện của Suga chị không cần quan tâm..........”
Chị Somin cau mày, không hiểu hỏi, "Tại sao?"
Giọng nói Jungkook không có một chút cảm xúc nào, "Không vì sao cả, cứ theo lời tôi mà làm.”
Chị Somin khó hiểu nói, "Tổng giám đốc, cậu đã bỏ qua cho hắn ta rất nhiều lần rồi. . . . . ."
Jungkook không nói thêm nữa, "Ra ngoài đi!" Không ai biết được giờ phút này thoảng qua trong đầu Jungkook chính là hình ảnh của cái hôm mà Yeri sốt ruột lo lắng gọi điện thoại cho Suga. . . . . .
Chị Somin không thểm kiềm chế nữa thốt lên, "Thật sự chẳng lẽ chỉ bởi vì tổng giám đốc phu nhân quan tâm Suga, cho nên tổng giám đốc mới có thể bỏ qua cho Suga một lần nữa sao?"
Jungky lạnh lùng lặp lại một lần nữa, "Ra ngoài!"
Chị Somin không dám nói gì thêm, dằn xuống tức giận vào tận đáy lòng, xoay người bỏ đi.
. . . . . .
Buổi trưa.
"Tiên sinh, ông về rồi."
Lúc nghe thấy người giúp việc cung kính chào là lúc Yeri đang ôm Jennie xem ti vi ở trong phòng khách.
Không ngờ Jungkook sẽ về vào buổi trưa, nhìn thấy Jungkook đi vào phòng khách, Yeri hơi bị giật mình.
Jennie lập tức trượt xuống khỏi đùi Yeri, vui mừng vọt tới trước ngực Jungkook gọi, "Ba. . . . . ."
Jungkook ôm lấy Jennie, đặt lên trán Jennie một nụ hôn giống như thường ngày.
Yeri chậm rãi đi đến cạnh Jungkook, nhẹ giọng gọi, "Ông xã."
Jungkook liếc nhìn Yeri, ngay sau đó nhìn Jennie ở trong ngực nói, "Ba muốn nói chuyện riêng với mẹ, con ra ngoài chơi đi."
Jennie ngoan ngoãn gật đầu, "Ba, trưa nay ba muốn ở nhà cùng ăn cơm trưa sao?”
"Ừ."
"Hay quá. . . . . ." Cũng đã một tuần không được cùng ăn trưa với Jungkook, Jennie nghe vậy thì rất là vui vẻ, cô bé dùng sức hôn vào má Jungkook một cái thật mạnh.
Ngay sau đó Jungkook buông Jennie xuống, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Yeri, "Chúng ta vào phòng sách nói chuyện một chút."
"Dạ."
Yeri đi theo Jungkook vào phòng sách, chủ động mở miệng hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Jungkook đối mặt với Yeri, trầm giọng nói, "Có chuyện anh cần phải nhắc nhở em . . . . ."
Yeri nhìn vào đôi mắt đen thẳm của Jungkook, "Dạ?"
Jungkook nhìn thật sâu vào đáy mắt Yeri, lạnh giọng nói, "Đây là lần cuối cùng anh bỏ qua cho Suga, là vì nể mặt em. . . . . . Sau này, nếu còn tiếp tục một lần nữa, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn ta, tuyệt đối sẽ không! !"
Yeri cảm giác trong thân thể trào dâng từng cơn lạnh lẽo, cô bi thương cười một tiếng: “....Cảm ơn.”
Jungkook thu lại ánh mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của Yeri, hòa hoãn nói, "Đi ra ngoài dùng cơm đi!"
Yeri gật đầu, "Dạ."
Không khí bữa trưa rất là sôi nổi, chủ yếu là nhờ sự có mặt của Jennie
Dùng xong bữa trưa Yeri liền lên lầu dỗ Jennie ngủ, cũng không nói gì nhiều với Jungkook.
Yeri vốn cho rằng cô dỗ Jennie ngủ xong thì Jungkook đã rời khỏi biệt thự rồi, nhưng khi cô trở về phòng mình thì lại nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Hiển nhiên, Jungkook đang ở trong phòng tắm. . . . . .
Yeri ở trong phòng chần chừ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi ra khỏi phòng.
Thế nhưng, lúc cô vừa xoay người chuẩn bị đi, thì tiếng nước chảy trong phòng tắm cùng lúc dừng lại, cả người Jungkook trên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm từ phòng tắm đi ra.
Yeri theo bản năng ngước mắt nhìn về phía Jungkook, có lẽ do hình ảnh trên ngực Jungkook còn đọng lại vài giọt nước khiến không khí trong gian phòng trở nên mờ mịt, Yeri cảm thấy có chút xấu hổ, cuống lên nói, “A, anh muốn ở nhà nghỉ ngơi?" Cô biết trước khi ngủ anh đều có thói quen tắm rửa.
Jungkook tự nhiên cởi ra chiếc khăn tắm, khoắc quần lên, mặc áo sơ mi vào, lúc cài cúc áo nói: “Không, anh muốn đi khỏi đây mấy ngày.”
Đi mấy ngày?
Khi cái từ này lặp đi lặp lại ở trong đầu Yeri, trong lòng Yeri không hiểu sao cảm thấy thật chua xót, nhưng nét mặt của cô vẫn bình tĩnh như trước, "Đi đâu vậy?"
Jungkook lãnh đạm nói, "Đi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở lại."
Yeri từ từ rủ xuống hàng lông mi dài, "Em chờ anh về.”
"Ừ."
Đặt lên trán Yeri một nụ hôn xong Jungkook liền xoay người rời đi.
Yeri nhìn bóng dáng cao ngất của Jungkook rời đi, thẫn thờ ngồi lại ở mép giường.
Thành phố Y, khách sạn "Plaza".
Jungkook ngồi trên ghế sofa đối mặt với cửa sổ sát đất, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Lần này tới thành phố Y, anh không phải là vì công việc, chỉ là muốn để cho lòng anh yên tĩnh một chút.
Bên cạnh anh là một thùng giấy, bên trong thùng giấy đựng một xấp thư dầy cộm rất nặng . . . . . .
Thời gian trôi qua, những bức thư bên trong thùng giấy không có dấu vết hoen ố, ngay ngắn y hệt như từng có người bảo vệ những bức thư này rất kỹ.
Bỗng dưng, Jungkook cầm lên một phong thư trong số đố, từ từ rút tờ giấy bên trong ra.
"Jungkook, anh có chuyện gì bận phải không? Em sẽ đợi anh, em tin rằng anh nhất định sẽ đến thăm em...........”
Đúng vậy, những bức thư này là của Yeri viết cho Jungkook khi cô còn ở trong tù.
Trong thư từng dòng đều là những lời chân tình thân thiết, cũng từng khiến trái tim anh rung động.
Jungkook mở từng phong thư ra, giống như đang cảm nhận những lời của Yeri viết cho anh trong những năm tháng đó....
Cốc, cốc.
Hai tiếng gõ nhẹ cắt đứt suy nghĩ lúc này của Jungkook.
Jungkook bỏ bức thư trong tay xuống, vẫn mặc đồ ngủ đứng dậy ra mở cửa phòng.
Cũng không ai nghĩ đến người đứng trước cửa phòng số 1618 là một cô gái, chính là —— Rose.
Nhìn thấy Jungkook, Rose nở một nụ cười điềm đạm đáng yêu, nhẹ giọng gọi, "Jungkook!"
Jungkook hơi nhíu mày, ánh mắt chợt u ám.
Rose vẫn duy trì nụ cười, "Em không có làm trái với lời anh nói, em ở thành phố Y Hàn Quốc, chứ không phải ở Los Angeles nước Mỹ."
Jungkook trầm mặc không lên tiếng.
Rose liếc mắt nhìn vào trong phòng, “Em có thể vào ngồi một chút được không? Đã lâu như vậy không gặp, em nghĩ anh sẽ không cự tuyệt người bạn như em chứ?”
Jungkook xoay người đi vào phòng, Rose cũng đi theo vào.
Sau khi vào phòng, Rose nhìn quanh bốn phía, cảm thán nói, "Đây là lần đầu tiên em vào căn phòng này, đối với khách sạn bảy sao cao cấp của anh mà nói, thì nơi này quả thật bình thường đến không thể bình thường hơn...............”
Con ngươi đen của jungkook đảo qua Rose, lạnh giọng hỏi, "Cô tới đây làm gì?"
Rose thu hồi ánh mắt đang nhìn xung quanh bốn phía, quay đầu lại nhìn vào ánh mắt âm u của Jungkook, thành thật nói, "Em tới chỉ để thử thời vận một chút."
Jungkook híp lại nửa mắt, dường như không hiểu lắm những lời Rose vừa nói.
Rose nhún vai một cái, cười nhẹ một tiếng, sâu xa nói, "Em nhớ rằng chúng ta đi chung với nhau hai năm rồi, mỗi tháng có mấy ngày em sẽ đến thành phố Y.......... Trước kia em không biết anh tới thành phố Y vì nguyên nhân gì, sau này nghe chị Somin nói lại mới biết anh tới thành phố Y chỉ là vì muốn vào khách sạn này ở, và khách sạn này cũng chỉ luôn dành căn phòng này cho anh, đơn giản là vì căn phòng này là nơi anh và Yeri lần đầu gặp mặt.”
Ánh mắt Jungkook lạnh lùng liếc nhìn Rose, "Cô vẫn chưa có trả lời câu hỏi của tôi?"
Rose nói, "Em tới nơi đây cũng không có mục đích gì cả, chỉ là em cảm nhận được nơi đây là nơi mà anh có thể sẽ đến, cho nên mỗi tháng em đều tới nơi này.”
Jungkook đến trước tủ rượu tự rót cho mình một ly Laffey năm 88, môi mỏng lạnh lùng nhếch lên.
Rose đi tới trước mặt Jungkook, từ tốn nói, "Jungkook, em sẽ chúc phúc cho anh và Yeri được hạnh phúc, nhưng em cũng phải thừa nhận ở trước mặt anh, em không thể rộng lượng như trong tưởng tượng của anh. Em nhớ lần đầu chúng ta ở Male, em muốn anh ôm em đến phòng ở khách sạn........ Đúng, mục đích lần đó của em là vì muốn thăm dò xem Yeri có quan tâm tới anh hay không, nhưng em phải thừa nhận, em cũng có tâm tư của em, không ai biết trong lòng em lúc đó thầm cầu nguyện, cầu nguyện Yeri sau khi nhìn thấy cảnh đó sẽ hoàn toàn hết hy vọng với anh.................”
Jungkook nâng ly rượu khẽ nhấp một hớp, hờ hững nói, "Tôi không muốn nghe chuyện trước kia."
Giọng Rose nghẹn ngào nói, "Nhưng những chuyện này đối với em mà nói không phải chuyện trước kia, hai năm ở bên cạnh anh là quãng thời gian mà em cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời, những hồi ức này luôn hiện rõ ở trong đầu em chưa từng thay đổi..............”
Ánh mắt Jungkook xẹt qua cơ thể gầy yếu hơn so với ngày trước của Rose: “Cô nên tự làm cho mình cảm thấy vui vẻ.”
Rose khó chịu lắc đầu, "Em biết, em vẫn luôn cố gắng về mặt phương diện này, nhưng mà em.......... em không làm được.” Rose chịu đựng cắn cắn môi , khó chịu nói, "Em đã từng muốn một mình đến một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa, nhưng mỗi ngày em đều cứ nghĩ về anh, em không quên được anh, cũng không bỏ được........ Cho nên, sau khi biết được Robert có thể tìm ra em vì nhờ có sự giúp đỡ của anh, cuối cùng em lại ảo tưởng là có lẽ anh quan tâm tới em............”
Jungkook cắt đứt lời nói của Rose, không hề hạ giọng nói, "Đủ rồi, Rose, tôi điều tra hành tung của cô là bởi vì Yeri hy vọng tôi có thể giúp Robert. . . . . . Từ đầu đến cuối, tôi hoàn toàn không có cảm giác với cô."
Rose mất mát rũ mắt xuống, đáy mắt long lanh nước, nức nở nói, "Em biết, và cũng luôn rất hiểu điều này. . . . . ." Đưa tay lên lau đi nước mắt sắp chực tràn ra, Rose cười nhẹ một tiếng, "Thật xin lỗi, em đã khiến cho không khí trở nên xấu hổ như thế này.............”
Jungkook không nhìn Rose nữa, "Cô đi đi!"
Rose vẫn đứng yên tại chỗ, "Trước khi đi em có thể hỏi anh một vấn đề được không, Yeri đang ở bên cạnh anh, tại sao anh phải tới nơi này?"
"Cô không cần biết." Jungkook vẫn đang nhấp nhẹ từng ngụm rượu đỏ, giọng nói không hề khôi phục lại độ ấm khiến cho người khác không cách nào nhìn thấu tâm tình của anh.
Ánh mắt Rose xẹt qua thùng giấy trên khay trà ở ghế sofa, nhớ lại lúc trước chị Somin từng nói với cô rằng Yeri đã từng viết mấy bức thư cho Jungkook, Rose chậm rãi nói, "Nếu anh nghĩ tới Yeri, thì không nên để cô ấy ở nhà một mình............ Phụ nữ khi một mình dễ suy nghĩ lung tung, anh trở về chăm sóc cô ấy đi.”
Jungkook không trả lời Rose.
Trước khi Rose xoay người rời đi, cô nói với Jungkook một câu cuối cùng: "Jungkook. . . . . . Em sẽ không đi khỏi khách sạn này, bởi vì em ở nơi này là chờ đợi lần tới có thể gặp được anh, nhưng đồng thời em cũng hy vọng anh vĩnh viễn đừng đến nơi này, bởi vì nơi này biểu thị anh cùng Yeri đã từng rất hạnh phúc. . . . . . Cuối cùng, chúc anh hạnh phúc!"
Los Angeles.
Yeri ngồi trên đầu giường, trong tay là chiếc điện thoại mà Jungkook đã từng mua cho cô, cô hiểu rõ chỉ cần ấn xuống tên anh là có thể nghe được giọng nói của anh, nhưng cô vẫn không thể nào có được dũng khí đó.
Anh đã đi năm ngày rồi, làm vợ của anh nhưng thậm chí cô không biết lúc nào anh mới trở lại. . . . . .
. . . . . .
Hít một hơi thật sâu ngăn chặn đau đớn trong lòng, Yeri để điện thoại di động xuống, rồi sau đó xuống giường đi vào phòng tắm.
Yeri không hề biết, một giây trước cô đi vào phòng tắm, một giây sau Jungkook cũng đã vặn tay cầm mở cửa phòng.
Nửa giờ sau, Yeri tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm.
Yeri hoàn toàn không nghĩ tới Jungkook đã về, hơn nữa lúc này đã thay xong đồ mặc ở nhà ngồi trên chiếc ghế sofa duy nhất trong phòng.
Khi Jungkook đưa mắt nhìn tới cô thì cô lúng túng đứng yên tại chỗ .
Cô nghĩ rằng trong phòng không có ai, cho nên mới mặc áo sơ mi của anh đi ra. . . . . . Thật ra thì lúc bọn họ mới vừa kết hôn, anh luôn bảo cô mặc như vậy, khi ở trong phòng tắm tinh thần cô thường hoảng hốt, cho nên theo thói quen mặc áo sơ mi của anh đi ra.
Bất quá bọn họ là vợ chồng, tình huống thế này hẳn là đã nhìn quen lắm rồi. . . . .. Thế nhưng, không biết bắt đầu từ lúc nào, thân mật giữa bọn họ lại hóa thành ngượng ngừng đến thế.
Cố gắng che giấu sự xấu hổ lúng túng trên mặt, Yeri lên tiếng trước, "Anh về rồi à."
Jungkook đứng dậy đi vào phòng tắm, "Vừa mới xuống máy bay."
Yeri gật nhẹ đầu một cái, sau đó nói với anh, "Em giúp anh xả nước."
Jungkook đi vào phòng tắm, lạnh nhạt trả lời, "Không cần."
Yeri ngồi ở mép giường một lát, sau đó vén chăn lên giường nằm.
Dường như sau khi Jennie xuất viện cho đến nay bọn họ ở chung trong căn phòng này chưa từng có nói chuyện nhiều với nhau, nhiều lắm cũng chỉ là cùng ngủ trên một chiếc giường.
Yeri nghiêng người sang một bên, từ từ nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, cô cảm giác vị trí bên cạnh cô lõm xuống, anh nằm xuống ở bên cạnh cô, trong hơi thở của cô tất cả đều là hơi thở nhàn nhạt của anh sau khi tắm có mùi thơm rất dễ chịu.
Đèn bỗng tối sầm lại, cô chậm rãi mở ra đôi mắt đã ươn ướt. . . . . .
Anh không biết, anh đi năm ngày, năm ngày này cô đều suy nghĩ về anh. . . . . .
Vừa rồi lúc nhìn thấy anh, cô đã rất vui, và rất muốn ôm chằm lấy anh, cũng rất muốn hỏi anh, đi năm ngày như vậy, anh có nhớ cô hay không, vậy mà, cô chỉ có thể luống cuống đứng im tại chỗ, mỗi câu nói với anh đều cảm thấy khó khăn.
Suy nghĩ vậy, cô rốt cuộc không kiềm chế được nữa, lên tiếng hỏi: “Vậy là, chúng ta cứ định như thế này mãi hay sao?”
Anh không trả lời.
Cô cho là anh không muốn nói chuyện với cô, cố nuốt nghẹn sự chua xót xuống tận đáy lòng, cắn môi nói: “Nếu cứ nhất định phải như vậy, thì hôn nhân của chúng ta đã không còn ý nghĩa gì nữa...........”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro