CHƯƠNG 17
"Sao lại thở dài vậy?" Vừa bước vào phòng, Easter đã nghe thấy tiếng thở dài của North. Đặt ba lô xuống, cậu ấy lại nói tiếp: "P'Ya nhắn tin bảo mấy ngày tới chúng ta đừng qua nữa, có người muốn mua lại quán, nên chị ấy sẽ tạm đóng cửa một thời gian."
Nghe xong, North ôm đầu than trời: "Ông trời muốn diệt con luôn sao! Sao đúng lúc này P'Ya lại bán quán chứ!"
Easter thấy buồn cười, hôm nay North có vẻ hơi kỳ lạ. "Mà này, đừng quên đóng tiền phòng tháng này đấy, dì chủ nhà đang hối rồi."
North nhăn nhó khổ sở. Sao cứ hễ dính đến tiền là hết chuyện này đến chuyện khác ập đến, chẳng cho cậu chút thời gian để thở nữa!
Thấy North như vậy cũng hiếm có, Easter hơi lo lắng. Nhưng sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, cậu ta chỉ có thể nói: "Tự làm tự chịu thôi!"
"Hóa ra là mày quên mất tiền quà sinh nhật cho em họ, rồi lại đi tự thưởng cho mình một cái máy tính mới?" Easter liếc mắt về phía chiếc máy tính trên bàn của North.
"Đúng vậy!!" North ỉu xìu, đáng thương hỏi: "Ter, mày có thể đóng tiền phòng giúp tao trước không? Khi nào nhận lương tao trả lại!"
Easter nhìn cậu đầy tiếc nuối: "Tiền của tao cũng chỉ đủ cho phần của tao thôi, xin lỗi nha!" Sau đó như chợt nhớ ra điều gì, cậu ta gợi ý: "Hay là hỏi P'Johan mượn đi, anh ấy dư tiền chắc còn nhiều hơn tổng hai đứa mình gộp lại."
Vừa nghĩ đến điều kiện trả nợ có thể xảy ra, North rùng mình, lập tức từ chối. Không được, phải tìm cách khác thôi!
"Ặc... Trước tiên cứ đến quán cà phê đã! Đi thôi đi thôi!"
Thấy North có vẻ ủ rũ, Than liền hỏi han cậu có chuyện gì. Đôi mắt North chợt sáng lên, sao cậu lại quên mất P'Than nhỉ!
"P, có thể cho em mượn vài chục ngàn được không? Hoặc ứng trước lương cũng được ạ?"
Mở miệng ra đã đòi mượn mấy chục ngàn, Than giật bắn người! Đây là vay tiền hay đi cướp vậy?! Sau khi nghe North kể đầu đuôi, Than bất đắc dĩ lắc đầu: "Ứng trước lương thì không được, hôm nay anh cũng định nói với bọn em chuyện này. Có người muốn mua lại quán cà phê này với giá khá tốt, nên anh định bán rồi."
North choáng váng, chuyện gì đây trời? Sao mà quán cậu làm thêm cũng bị bán luôn thế này? Không lẽ anh Than giàu thế rồi thì mua cậu luôn đi cho rồi!
Easter kinh ngạc, cảm giác chuyện này có gì đó kỳ lạ. P'Ya và P'Than lại cùng lúc bán quán sao? Trùng hợp quá rồi!
"Nhưng mà," Than xoa đầu North, cười nói: "Anh có người thân mở quán bar, hình như đang tuyển người. Nếu em hứng thú thì tối nay anh dẫn em qua đó thử việc nhé."
North lập tức ngồi thẳng dậy gật đầu lia lịa, còn chắp tay cầu xin: "Làm ơn giúp em với P! Em thực sự rất cần một công việc nữa!"
Easter hơi lo lắng. Chưa bàn đến chuyện làm ở quán bar, nếu P'Ya và P'Than vẫn cần người làm, thì North sẽ có đến ba công việc một lúc. Sao mà chịu nổi đây?
Cậu ta kéo North ra một góc, nhỏ giọng: "Vẫn là hỏi mượn P'Johan đi, chứ mày làm kiểu này chịu sao nổi!"
"Không thể mượn P'Johan được!" North kiên quyết, vẻ mặt thản nhiên: "Đừng lo, sức khoẻ của tao tốt lắm, sao mà không chịu nổi chứ!"
Easter vẫn không yên tâm: "Vậy thì tao cũng đi!"
North tròn mắt, vội trấn an cậu ta: "Đừng lo, tao sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, tan làm là lái xe về ngay. Nếu mày đi theo thì P'Hill sẽ đánh tao mất, tao toi đời luôn!"
Easter vẫn không chịu bỏ qua, dù North có khuyên thế nào cũng không lay chuyển nổi. Cuối cùng, North đành phải nhượng bộ:
"Được rồi, nhưng mày phải hứa là không được nói với P'Hill, nếu không P'Hill mà mách lại với P'Jo thì tao cũng coi như xong luôn."
Easter gật gật đầu đồng ý. Cuối cùng cậu ta cũng biết sợ P'Johan đấy à? Tưởng là trời không sợ, đất không sợ cơ mà.
"Đinh đong, đinh đong."
Tiếng chuông tin nhắn vang lên. North mở ra xem, là tin nhắn từ P'Jo.
【Đang ở đâu?】
North nhanh chóng gõ bàn phím trả lời. Không lâu sau, tin nhắn tiếp theo lại đến.
【Đến mấy giờ?】
North suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận nhắn lại: 【P cứ làm việc trước đi, tối em đi ăn với bạn.】
Cậu căng thẳng đến mức tay run run. Đừng có hỏi tiếp nữa nha P'Jo, xin đấy!
"Đinh đong."
【Ừm, đi với ai?】
North chần chừ một chút rồi thành thật nhắn rằng đi với Ter. Không ngờ P'Jo không hỏi thêm gì nữa. Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tan làm xong, North cùng Ter lên xe của Than. Ai ngờ, vừa mới ngồi vào xe, điện thoại North liền rung lên—là cuộc gọi từ P'Jo!
North vội vàng tắt máy, nhắn tin báo rằng mình vẫn đang làm việc. Đồng thời, trong lòng không ngừng cầu nguyện mong rằng đừng bị P'Jo phát hiện!
Bầu không khí trong quán bar khá ổn, nhưng Easter lại cảm thấy không vui khi thấy một bartender đang lả lơi trêu chọc North.
"Mày có..."
Còn chưa kịp nói hết câu, North đã nhanh chóng cướp lời:
"Có, tao biết rồi, tao sẽ không để anh ta có cơ hội đâu!"
Easter nhíu mày: "Không phải chuyện đó, tao cứ có linh cảm xấu."
"À à, không sao đâu mà." North chỉ có thể trấn an cậu ta. "Hay là mày về trước đi, thật ra tao thấy mày còn đáng lo hơn đấy."
Easter không nói gì, chỉ lắc đầu rồi đi cùng North đến phòng thay đồ. Nhưng đúng lúc này, cậu ta phát hiện ánh mắt đầy dâm tà của gã bartender kia nhìn chằm chằm North, trong lòng càng thêm bất an.
Cậu viện cớ đi vệ sinh, sau đó len lén gọi điện cho Hill.
"Xin lỗi P, em không cố ý, nhưng thật sự em không yên tâm về North."
Không biết Hill nói gì trong điện thoại, chỉ thấy Easter giật mình, ngoan ngoãn đáp "Dạ" một tiếng.
Cúp máy xong, cậu quay lại nhìn North, vẻ mặt có chút áy náy: " Bạn tốt ơi, tao vẫn thấy lo quá, tao không đi cùng mày nữa, tao về trước đây."
North thở phào nhẹ nhõm. Lúc đầu Ter đi theo, cậu còn sợ nhỡ đâu P'Hill phát hiện, rồi lại lộ chuyện đến tai P'Jo. Giờ thì tốt rồi, Ter tự nguyện về trước, coi như giảm đi một nửa nguy cơ bị phát hiện.
Trước khi đi, Easter vẫn không quên nhắc nhở:
"Tao khuyên mày vẫn nên nói với P'Johan đi."
"Ừ ừ, tao biết rồi mà. Mày mau về đi, đã gọi xe chưa?"
"Ừ ừ, đi đây đi đây!"
Johan nhận được tin nhắn từ North, nói là buổi tối sẽ đi ăn với Ter, trong lòng dấy lên nghi ngờ, liền gọi điện cho Hill.
"Cái gì?" Giọng Hill nghe có vẻ kinh ngạc. "Ter nói với tao là tối nay có chút chuyện với North, nhưng không nhắc gì đến chuyện đi ăn cả."
Lòng Johan trùng xuống, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Lát nữa, mày hỏi lại Ter đi. North rõ ràng không định nói thật với tao."
"Ừm ừm, tao cũng thấy không yên tâm, để tao qua xem Ter thế nào trước."
Johan đau đầu nhìn đống tài liệu chất thành núi trước mặt, rõ ràng không thể phân thân, thở dài một hơi rồi đứng dậy: "Tao đi cùng mày, họ ở quán cà phê."
"Biết rồi, tao có lịch làm việc của Ter đây."
Chết tiệt, đáng ra anh cũng nên có một bản lịch làm việc của North! Johan day day thái dương, nói: "Ừ, gửi tao."
"Mày tự đi mà xin Nong, giờ còn định xài ké của tao à? Jo ơi, mày thay đổi rồi!"
"Im miệng đi, mày nói nhiều quá đấy."
Chiếc xe vừa dừng cách quán cà phê 500m, Johan liền thấy Than mở cửa cho North và Ter lên xe.
"Chết tiệt!" Johan buột miệng chửi, lập tức gọi điện cho North, nhưng chỉ nhận được tin nhắn giải thích sau khi bị cúp máy.
Johan cười lạnh. Rất tốt. Rất giỏi.
Anh và Hill lái xe bám theo Than, chờ cho ba người kia bước vào mới xuống xe. Nhìn kỹ lại, hóa ra đó là một quán bar. Lửa giận trong lòng Johan lập tức bùng lên, không thèm nghĩ ngợi mà xông vào, nhưng bị Hill cản lại.
"Chờ nửa tiếng. Nếu vẫn chưa ra, chúng ta sẽ vào kéo người ra ngoài."
Johan không nói gì, chỉ lấy một điếu thuốc ra châm, khói trắng vấn vít quanh đầu ngón tay.
Hill hiểu ý—coi như đã ngầm đồng ý.
Nhưng còn chưa đến nửa tiếng, Hill đã nhận được điện thoại từ Easter. "Ừ, anh với Jo đang ở ngoài. Em cứ ra đi, Jo sẽ lo phần còn lại, đừng lo," rồi thấy Johan ra hiệu im lặng, Hill nhếch môi cười, bổ sung thêm: "Cũng đừng nói với North, anh chờ em ở cửa."
Sau khi tiễn Hill và Ter đi, khóe môi Johan khẽ nhếch lên. Giờ thì đến lượt anh đi "bắt người" rồi.
Vừa bước vào quán bar, Johan lập tức thấy Than ngồi đó. Tâm trạng càng không vui, hắn sải bước đến, ngồi xuống đối diện.
"Xin lỗi, tôi không ghép bàn đâu," Than vừa ngẩng đầu liền nhíu mày. "Lần trước đánh trật tay tôi, lần này lại tự ý ngồi xuống, Johan, cậu vô duyên quá rồi đấy."
Johan liếc mắt nhìn Than một cái, không nói lời nào, chỉ gửi một tin nhắn:
【Tôi sẽ đón North sau khi tan làm. Cậu đi được rồi.】
"Không phải cậu nghĩ..." Than chưa nói xong đã nhận được một cuộc gọi. Nghe được vài câu, anh ta lập tức đứng dậy rời đi, nhưng vẫn không quên buông một câu cảnh cáo: "Nếu cậu không đưa em ấy về an toàn, tôi sẽ không để yên đâu!"
Johan nhướng mày, giơ tay ra hiệu gọi phục vụ.
"North, khu vực kia có khách gọi nước, phiền cậu mang qua nhé!"
North lên tiếng đáp lại, đặt chiếc ly rỗng vào khu vực vệ sinh, cầm thực đơn rượu rồi bước tới. Trên mặt vẫn là nụ cười đáng yêu như mọi khi: "Xin chào, anh muốn uống gì—"
Ngẩng đầu lên, North lập tức hóa đá.
Lần này thật sự tiêu đời rồi.
Johan nửa cười nửa không nhìn North, đôi môi cậu run run gọi một tiếng: "P..."
"Em và Ter—" Johan ngừng một chút, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người North. "—ăn tối ở đây à?"
North nuốt nước bọt, thử thăm dò: "Em nói đúng, P có tin không?"
Johan bật cười vì tức giận, nghiêng đầu nhìn cậu: "Em nghĩ anh tin ?"
"P, anh không thể như vậy được!" North mếu máo, cố gắng phản kháng lần cuối. "Chúng ta đâu có quen nhau, anh không thể làm thế!"
Johan cười nhạt, ngón tay móc vào chiếc nơ buộc phía trước tạp dề của North, mạnh mẽ kéo một cái. North không kịp phản ứng, mất thăng bằng ngã thẳng vào lòng anh.
"Vậy thì quen nhau đi."
Câu nói nghe có vẻ tùy tiện, nhưng ánh mắt hắn lại rất nghiêm túc!
North vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Johan, tức tối chỉnh lại tạp dề: "Em không muốn! Mau gọi món đi!"
Johan cũng không giận, vốn dĩ chỉ thuận miệng nói thôi, lời tỏ tình đàng hoàng vẫn phải để sau. Anh nhướn mày: "Em có hai lựa chọn: Một là nghỉ việc rồi theo anh đi ngay, hai là anh để em nghỉ việc rồi theo anh về."
"North, có chuyện gì sao?"
Quản lý quầy bar nghe thấy tiếng động liền tiến lại, nhưng còn chưa kịp đến gần đã bị Johan dăm ba câu đuổi đi.
North sắp khóc rồi! Kiếm tiền sao mà khó vậy trời?!
"P, em thực sự cần tiền nên mới đi làm thêm, đừng bắt em nghỉ việc mà!"
"Ừm, anh có tiền, cần thì cứ lấy từ anh." Johan móc điện thoại ra, chuẩn bị chuyển khoản. "Em cần bao nhiêu?"
North cạn lời. Người này sao có lúc lại ngang ngược như thế chứ?! Soái ca lạnh lùng đâu rồi!
Thấy North im lặng, Johan thở dài trong lòng. Anh vốn không định dùng chiêu này nữa, nhưng tình huống đặc biệt thì phải linh hoạt thôi.
"Em đã nói là em thích anh."
Đồng tử North chấn động, vô thức liếm môi. Không phải chứ? Cái cảm giác quen thuộc này là gì đây?! Không phải chứ, P lại dùng vẻ mặt đó rồi!! Sao cậu có thể từ chối đây!!
Johan thành công đưa North về nhà mình, trong đầu không ngừng đắc ý:
Quả nhiên, chiêu này vẫn hữu dụng. Để xem còn có thể áp dụng ở đâu nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro