CHAP 4
-"Anh đứng yên lại đó. Đến gần tôi chi vậy? Hay anh định làm trò đồi bại..."- Jennie cảnh giác khi Jeon Jungkook ngày càng đến gần.
-"Tự luyến. Cô nghĩ mình là ai chứ? Người thì lùn một mẩu, mặt non choẹt. Đầu óc thì lơ nga lơ ngơ. Người như cô không phải gu của tôi"- Jeon Jungkook khẽ nhếnh môi rồi đến gần chỗ Jennie lấy điện thoại.
-"Anh..."- Jennie nghẹn ngào không có lời nào để nói thêm nữa.
-"Chuẩn bị xuống sân khấu SBS thôi. Cô nhớ phải cản Fan đấy, họ mà chạm vào tôi thì cô đừng trách ... Tôi không thích sự đụng chạm với người khác. Nhất là phụ nữ"
-"Bộ anh tưởng ai cũng muốn chạm vào anh sao. Anh mới chính là tự luyến đấy. Đồ đề cao mình thái quá. Để xem anh mặc áo sơ mi màu hồng phấn của tôi thế nào. Còn giữ được cái vẻ lạnh lùng hay không? Hay biến thành Jeon nữ tính. Nghĩ đến đây mà mắc cười mà"- Jennie lẩm bẩm trong miệng rồi nhanh chóng bắt kịp bước chân dài dằng dẳng của Jeon Jungkook.
Vừa bước vào khán phòng sân khấu để tập dượt Jennie cảm thấy lỗ tai mình sắp hỏng đến nơi vì hàng tá Fan của Jeon Jungkook hò hét khi thấy anh ta.
Jeon Jungkook thù ngược lại với cô anh ta bình thản đến mức khuôn mặt vẫn như bình thường, lãnh khốc và có phần khô khan nhưng chiếc áo anh mặc khiến cho bớt cái phần lạnh lẽo ấy đi. Các Fan thì thi nhau chụp lạikhoangr khắc 'Thần tượng' của họ mặc chiếc áo sơ mi màu hồng phấn nữ tính.
Dù anh ta mặc chiếc áo này vào cũng không tỏ ra vẻ nữ tính mà ngược lại thêm phần chững chạc hơn. Màu sắc ái của cô chọn rất hợp với chiếc quần anh ta mặc. Nó hoà hợp với nhau. Điều này làm cho cô bực mình rõ ràng chủ ý muốn dìm anh ta thành thảm hại cơ mà.
Bận suy nghĩ vẩn vơ mà cô không biết anh ta đã lên sân khấu từ khi nào. Anh ta lãnh đạm từ từ cất giọng hát trầm ấm của mình lên. Đèn sân khấu được tắt đi, những ánh đèn lightstick màu xanh của fandom Jeon Jungkook bừng sáng cả căn phòng khiến khán phòng trở thành một đại dương xanh hyền bí.
Bài hát kết thúc cũng là lúc đại dương xanh kia biến mất. Jennie nhanh tay chụp lại một số bức ảnh cận cảnh rồi giao bán cho fan cuồng của Jeon Jungkook, vuệc này là việc làm kiếm thêm tiền mưu sinh của cô. Mà bán mỗi bức ảnh của anh ta cô đã có tận 1 triệu won, cô thấy mình thông minh ghê.
Tập dượt sân khấu xong Jeon Jungkook lại có lịch trình. Nhưng lịch trình lần này của anh ta là đến đảo JeJu, nơi mà cô áo ước có một lần đặt chân đến. Ngồi trên xe ô tô đi đến sân bay lòng coi rất háo hức và vui vẻ nhưng đến khi lên máy bay gương mặt cô buồn bã, chán ghét. Vì người ngồi cạnh cô trên khoang VIP là Jeon Jungkook. Cô cứ tưởng anh t a đi sau bằng máy bay riêng ai ngờ anh ta đổi ý lên máy bay cùng cô với một lý do rất củ chuối. Đó là sợ cô bị cấm lên máy bay vì nhìn cô rất giống con nít cần người giám hộ. Mà nếu cô không lên được máy bay anh ta sẽ không có người sai vặt.
Đúng là tên khốn, anh ta thật đáng ghét mà. Trên khoang VIP anh ta đã bao trọn gói nên ngoài cô và anh ta ra thì chẳng còn ai nữa.
-"Cô đang chửi rủa tôi xối xả trong đầu phải không?"- Anh ta vừa hỏi vừa lấy tay cốc nhẹ vào trán cô nhưng dù là cốc nhẹ thì cũng rất đau đó.
-"Làm gì có. Tôi không có chửi rủa anh. Nghe rõ chưa?"- Ầy sao cô lại trả lời chứ, nếu trả lời cô sẽ lại nấc cục.
-"Còn dám nói dối nữa. Cô thực sự bị phạt mới ngừng được cái bệnh nói dối này"
Jeon Jungkook khẽ lắc đầu. Gương mặt đã dần thả lỏng ra không còn lạnh băng nữa. Điều này khiến cho Jennie bớt bị thế áp bức người của anh đè bẹp.
-"Hứ"- Jennie chun mũi, bĩu môi nói tiếp:
-"Chỉ khi ở gần anh tôi mới hay nói dối thôi. Đồ dở hơi"- Jennie nói nhỏ.
-"Thực sự muốn bị phạt?"- Jeon Jungkook nhíu mày nhìn Jennie.
-"Ờ... Đấy anh phạt gì nào tên kia"- Jennie giương gương mặt nhỏ nhắn nhìn Jeon Jungkook đầy vẻ thách thức.
Jeon Jungkook nhếch môi rồi lấy tay cố thật mạnh vào trán cô. Jennie nhận được cái cốc đầu đau điếng liền nổi tính hiếu chiến. Đứng phắt dậy quay người sang chỗ Jeon Jungkook nhào vào người anh tay chuẩn bị búng vào trán anh ta. Nhưng nghĩ lại tư thế của hai người giờ rất ám muội. Anh ngồi dưới, còn người cô hầu hết dựa vào người anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro