Chapter 8
Part1
Sau khi kết thúc một chuyện trọng đại cuối cùng của năm nay là công diễn sinh nhật, nhịp độ sống của Trương Hân bắt đầu chậm lại, mà Hứa Dương Ngọc Trác thì lại bắt đầu bước vào một giai đoạn bận rộn.
Sau khi kết thúc một lần công diễn bình thường nào đó, hai người cùng nhau trở lại trung tâm. Trương Hân vừa đốt lên cây nến thơm mới mua, vừa gọi Hứa Dương Ngọc Trác: "Hứa Dương, Đoàn tổng hẹn mình đi xem concert của BlackPink."
"Ừm, lúc nào a?"
"Đầu tháng mười hai đi Nhật Bản, còn chưa nói với mình thời gian cụ thể, mình nói trước với cậu một chút."
"Biết rồi."
Trương Hân thấy giọng Hứa Dương Ngọc Trác có chút buồn rầu, động tác đốt nến dừng lại, nghiêng đầu nhìn người kia. Chỉ thấy Hứa Dương Ngọc Trác đang xem điện thoại, chân mày nhíu lại đang xem gì đó, có lẽ là không để ý mình vừa nói gì, vì vậy nàng lặp lại: "Dương, cậu có nghe mình vừa nói gì không?"
Hứa Dương Ngọc Trác ngẩng đầu lên ngạc nhiên một lát, nói: "A, nghe a, cậu nói cậu muốn cùng Đoàn tổng đi Nhật Bản", sau đó cúi đầu xuống tiếp tục xem điện thoại, hướng Trương Hân giải thích, "Mình đang xem vũ đạo, mấy ngày nữa là công diễn sinh nhật của Tako, em ấy mời mình trợ diễn."
"Tako? Oh, vậy mình không quấy rầy cậu nữa." Trương Hân trầm tư một chút, lại tiếp tục đốt nến.
Hứa Dương Ngọc Trác thấy người kia thật không nói nữa, tiếp tục xem video vũ đạo, chỉ là càng nghĩ càng cảm thấy có chút chua chát. Mặc dù mình không có thời gian là không sai, nhưng nàng cùng Trương Hân đã rất lâu chưa đơn thuần đi nơi nào đó du lịch một lần. Hơn nữa Trương Hân người này bình thường không sống trong kí túc xá được, một ngày thời gian có thể ở cùng mình cũng không nhiều, cộng thêm việc mình không tới một tháng nữa sẽ phải rời khỏi Thượng Hải, Trương Hân lại còn không ở bên nàng nhiều một chút. Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Dương Ngọc Trác lại bắt đầu bốc lên hơi nước chua chua.
"Hừ..." càng nghĩ càng khó chịu, càng khó chịu lại càng nghĩ, càng nghĩ sẽ càng tức giận. Hứa Dương Ngọc Trác chống mặt, một lần lại một lần dùng móng tay chọc màn mình, phát ra âm thanh soạt soạt chói tai. Trương Hân cảm giác được sau lưng khác thường, đi quay nhìn xem xảy ra chuyện gì. Khi nàng nhìn thấy màn hình điện thoại của Hứa Dương Ngọc Trác video đang đổi ngược, không khỏi có chút nghi ngờ.
"Dương..."
"Làm sao." Hứa Dương Ngọc Trác tức giận trả lời.
"Video của cậu bị ngược rồi."
Hứa Dương Ngọc Trác nghe xong chợt giật mình, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, đúng là như vậy. Xác suất rất lớn là mình bấm điện thoại linh tinh, đổi thành tự động xoay ngang. Hứa Dương Ngọc Trác bị vạch trần cảm thấy thật không còn mặt mũi, hướng về phía Trương Hân bĩu môi tức giận nói: "... nhất định là do cậu đi tới dọa điện thoại của mình, mình vừa rồi rõ ràng còn đang xem rất tốt! Ghét nhất cái kiểu người như cậu!"
Trương Hân trợn tròn mắt, không hiểu Hứa Dương Ngọc Trác vì sao lại tức giận. Cẩn thận suy nghĩ một chút mình gần đây cũng không cùng tiểu hậu bối nào chơi vui vẻ, hơn nữa hai người mấy tiếng trước còn vừa cùng nhau nhảy 《Đêm Lạnh》 mà. Nàng rũ mắt yên lặng một hồi, cảm giác hình như là đã nghĩ thông suốt điều gì đó, mỉm cười gọi Hứa Dương Ngọc Trác: "Hứa Dương."
Hứa Dương Ngọc Trác xoay qua chỗ khác, nàng bây giờ một chút cũng không muốn nhìn thấy Trương Hân, nhưng vẫn tò mò, vẫn trả lời một câu làm sao.
"Mình biết rồi, cậu có phải là không bỏ được mình không?"
Hứa Dương Ngọc Trác cả người run lên, nàng biết Trương Hân chẳng qua là quăng lưới lung tung, tâm tư nhỏ của mình có lẽ sẽ không bị người kia đọc hiểu. Nhưng nghe người kia hỏi mình như vậy, trong nháy mắt còn thật không biết nên đáp lại thế nào cho phải. Hứa Dương Ngọc Trác yên lặng càng khẳng định suy đoán của Trương Hân, nàng hưng phấn hỏi Hứa Dương Ngọc Trác: "Mình có phải tiến bộ rồi không! Không cho phép gọi mình là thẳng nam nữa a, đã nói mình am hiểu nhất là đọc hiểu tâm cậu mà hahahaha!"
"Fine, được rồi." Hứa Dương Ngọc Trác nhún vai, không định lại tiếp tục tranh cãi cùng Trương Hân chuyện này.
Trương Hân kéo cái ghế dài tới bên cạnh Hứa Dương Ngọc Trác, nhẹ nhàng đưa tay khoác lên vai người kia, thuận thế đem người kia ôm gần mình một chút. Sau đó dịu dàng nói: "Được rồi, ở Nhật Bản cũng sẽ nhớ Dương của chúng ta."
"Được rồi được rồi, biết rồi! Mau tránh mau tránh, mình còn phải tới phòng tập, cậu nếu còn kéo mình nữa, tối nay mình không về nữa a." Hứa Dương Ngọc Trác không tự nhiên tránh thoát Trương Hân, nàng trong lòng không thoải mái là một chuyện, nhưng cũng không để cho Trương Hân nghiêm túc dỗ mình như vậy a. Đột nhiên nháo một trận như vậy, vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng. Nàng đứng dậy lấy quần áo và giầy của mình, nhân tiện cầm mấy trái táo trên bàn nhét vào trong túi, coi như là bữa tối. Đang đi ra trước cửa, vừa quay đầu nhìn về phía Trương Hân, một ánh mắt này lại vừa vặn cùng người kia đối mắt. Nội tâm Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên run lên, có chút vội vã thu hồi ánh mắt, nhưng lúc đi tới cửa vẫn không nhịn được mà nói thêm một câu: "Kể cả là đi Nhật Bản chơi, cũng phải ngay lập tức trả lời Wechat của mình a, nếu không cậu nhất định chết chắc!"
Trương Hân lúc này mới bật cười, ở sau lưng Hứa Dương Ngọc Trác bắt chước thủ thế "chào ngốc nghếch" của Squirtle, hướng về phía Hứa Dương Ngọc Trác đã đi ra ngoài cửa lớn tiếng bảo đảm nói: "Không thành vấn đề, Dương tỷ! Về sớm một chút a, cố lên!"
Part2 (tư tâm thêm chương một part2)
Đây là ngày thứ tám Trương Hân tới Nhật Bản, mà ngày mai sẽ phải chuẩn bị thu dọn trở về nước. Hành trình nghỉ phép mấy ngày nay ở Nhật Bản nói tóm lại hết sức thuận lợi, một bên là cùng khuê mật thân thiết ngoài vòng cùng đi du lịch, vốn cũng không có gì giấu nhau; một bên lại bởi vì nhiệm vụ công việc giảm bớt, an tâm chờ đợi năm mới đến mà cảm thấy ôn hòa thoải mái. Chỉ đáng tiếc là, nếu có thể kéo Hứa Dương Ngọc Trác cùng đi có lẽ sẽ còn càng cảm thấy thú vị.
【Điểm tới tiếp theo là Trường Trung học Kamakura.】
Trương Hân và Đoàn tổng xuống xe ở trước trường Trung học, chuẩn bị đi bộ. Nhìn đồng hồ, đúng lúc là Nhật Bản hơn bốn giờ, nhưng mặt trời đã bắt đầu chậm rãi rơi xuống. Đoàn tổng vừa ăn miếng bánh mỳ mới mua, vừa nhìn Trương Hân đang quay tài liệu vlog, tựa như nhớ tới chuyện gì đột nhiên hỏi: "Hứa Dương trước kia đã tới nơi này chưa?"
"Đã tới Nhật Bản a, nhưng Kamakura hình như chưa tới."
"Vậy thật đáng tiếc, chỗ này chụp ảnh thì siêu đẹp."
Đoàn tổng vừa nói xong câu này, còn chưa kịp nuốt xuống miếng bánh trong miệng, trên tay đột nhiên tăng thêm máy ảnh của Trương Hân. Cô vừa nhai vừa nuốt xuống, vừa mờ mịt nhìn Trương Hân luống cuống tay chân rút điện thoại từ trong túi xách, giống như một đứa trẻ kích động nói với cô: "Cậu nói đúng! Mình phải chia sẻ với Hứa Dương Ngọc Trác cảnh đẹp vô cùng này!"
"Oh."
Đoàn tổng nuốt xuống miếng bánh cuối cùng trong miệng, nội tâm không thoải mái cực độ. Giỏi cho cậu a Trương Hân, mình mang cậu ra ngoài chơi, cậu ngược lại chỉ lo cưa gái. Mặc dù trong lòng nghĩ là vậy, nhưng cũng cảm thấy đây là ý kiến hay, dù sao Hứa Dương Ngọc Trác khoảng thời gian này thật sự có chút quá bận rộn, người kia hẳn cũng nên tranh thủ thời gian buông lỏng một chút, chẳng hạn như thưởng thức một chút cảnh sắc tươi đẹp đến từ Nhật Bản?
"Phong cảnh tuyệt mỹ chia sẻ cùng Dương tỷ ~" Trương Hân nhấn vào gọi video trong Wechat với Hứa Dương Ngọc Trác, nhìn chỗ ngồi của cậu ấy chắc hẳn là đang trong nhà hát. Trương Hân đặc biệt chậm lại bước chân vội vã thường ngày của mình, chuyển ống kính điện thoại về phía bờ biển bên cạnh bến xe trường Trung học Kamakura. Lúc này mặt trời vừa rơi xuống, bên bờ biển, những đường nét của những căn nhà thấp bé xa xa, ánh chiều tà ấm áp màu cam đan xen cùng một chỗ, bầu không khí vì toàn bộ cảnh tượng này mà hóa yên tĩnh nhu hòa. Đã tới gần mùa đông, cũng không phải là mùa du lịch thịnh vượng, Kamakura lúc này hiện ra vô cùng yên tĩnh mỹ hảo.
Hứa Dương Ngọc Trác cứ như vậy lẳng lặng nhìn khung cảnh biển cả đến từ nơi cách đây 1786km, thỉnh thoảng có thể nghe được thanh âm nhỏ bé yếu ớt của gió biển. Nàng mỉm cười nghe những từ ngữ hưng phấn của Trương Hân, cậu ấy nói đặc biệt muốn đi ngắm biển, hôm nay cuối cùng đã thấy được, lại còn ở nơi này thử chạy như trong phim Nhật, quay chụp rất nhiều tài liệu vlog đẹp mắt.
"Đẹp như vậy thì chụp nhiều một chút, coi như là thay mình đi chơi a."
Trương Hân buông xuống máy ảnh trong tay, không chút kiêng kỵ nhìn Hứa Dương Ngọc Trác trong màn hình. Nàng biết rất rõ Hứa Dương Ngọc Trác lúc này đang nhìn cảnh sắc trước điện thoại, nhưng Trương Hân vẫn có thể cảm giác được người kia đang cùng mình đối mặt. Trước kia rất ít khi trắng trợn quan sát Hứa Dương Ngọc Trác, gương mặt người kia dịu dàng, không có chút tính công kích nào. Nhưng nếu như kiên quyết muốn Trương Hân nói một câu điểm nào của Hứa Dương Ngọc Trác hấp dẫn nàng nhất, vậy nhất định chính là đôi mắt vô cùng sâu thẳm, tựa như có thể đầu độc lòng người kia. Mỗi khi mình và Hứa Dương Ngọc Trác ánh mắt chạm nhau, nàng luôn là người thua trận trước. Lúc quay mv 《 Dũng Cảm Hay Không 》, nàng thậm chí dù đã tận lực cũng không thể cùng Hứa Dương Ngọc Trác đối mặt ba giây.
Đôi mắt của cậu ấy dịu dáng đến mức có thể hòa tan vẻ ngoài cứng rắn của nàng, vĩnh viễn khiến cho Trương Hân không cách nào giữ được lý trí.
"Lần sau chúng ta bốn người cùng đi chơi a," giống như nhớ ra cái gì, Trương Hân lại nói, "Chờ sau khi cậu về".
Trong ánh mắt Hứa Dương Ngọc Trác thoáng qua một tia buồn rầu, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Nàng cười đáp ứng Trương Hân nói: " Được, chờ mình trở về, cậu mời mình a."
"Một lời đã định!"
Mắt nhìn thời gian cũng không còn sớm, Hứa Dương Ngọc Trác cũng phải chuẩn bị lên sân khấu, hai người sau khi đơn giản hàn huyên mấy câu rồi cúp điện thoại. Đã mấy ngày không gặp, video kết thúc cảm giác chỉ cần nghĩ có thể sẽ về sớm một chút thì trong lòng cũng đã muốn nhảy cẫng lên, Trương Hân bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Đoàn tổng nhìn một chút chân trời phương xa đã dần dần đen xuống, lại nhìn Trương Hân đang nhìn chằm chằm điện thoại ngẩn người, trong lòng giống như bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
————————
Lời của tác giả: Theo kịch tình từ từ đẩy tới, đại khái cũng sắp viết xong rồi.
Trước kia ghét nhất viết hoặc là xem truyện thực tế hướng, cảm thấy chuyện xảy ra trên thực tế xem lại một lần nữa có ý nghĩa gì.
Cho đến khi tôi gặp Hân Dương, tôi mới hiểu phải, cái gì gọi là tình cảm dài lâu từ thực tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro