Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 7

Part1

Mặc dù tiếc nuối là Trương Hân không thể tham gia công diễn sinh nhật của Hứa Dương Ngọc Trác, nhưng vẫn may nàng còn có thể đáp ứng lời mời của Trương Hân. Đã là tháng mười một, kỳ hạn tới ngày mình có thể rời đi cái sân khấu này ngày càng gần, nỗi u sầu sắp phải nghênh đón ly biệt giống như một thứ gì đó to lớn bao phủ lấy xung quanh Hứa Dương Ngọc Trác, để cho nàng vừa nghĩ tới sẽ cảm thấy có chút khó thở. Trương Hân nói với Hứa Dương Ngọc Trác, nếu như cảm thấy quá mệt mỏi, thật ra không tham gia cũng không sao cả. Nhưng quật cường như nàng, đã quyết định xong chuyện gì sẽ không sửa đổi, hơn nữa nếu như tạm thời không tham gia, toàn bộ chương trình công diễn sinh nhật của Trương Hân sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Mệt mỏi một chút, coi như là tiêu hao bớt cân nặng, Hứa Dương Ngọc Trác nghĩ là như vậy. Vì vậy theo sự thúc đẩy của căng thẳng và tập luyện cường độ cao, công diễn sinh nhật của Trương Hân cứ như vậy mà tới.

"Qua công diễn sinh nhật hôm nay, cùng mình bước vào ngưỡng cửa 24 tuổi rồi. Không thể lại gọi mình Đại tỷ tỷ rồi, thật đáng tiếc quá nha." Ở hậu đài Hứa Dương Ngọc Trác trêu ghẹo Trương Hân đang thay quần áo, nàng còn nhớ năm kia trên công diễn sinh nhật của mình, Trương Hân người này không đến thì thôi đi, lại còn công khai gọi mình là tỷ tỷ trong thư. Cái người này cũng không biết xấu hổ, rõ ràng cũng chỉ nhở hơn mình chưa tới một tháng.

Nhất định là đang lén trả thù chuyện mình trong lúc không có ai đã gọi 'ca ca' làm cậu ấy xấu hổ, Hứa Dương Ngọc Trác lúc ấy ở trên sân khấu không tiện thể hiện ra, nhưng trong lòng ngược lại là rõ ràng đang tính sổ chuyện này.

"Công diễn sinh nhật chỉ là một công diễn thôi mà, chuyện này không ảnh hưởng tới việc mình gọi cậu Đại tỷ tỷ a."

"Vậy được, lần sau lúc cậu mở livestream, mình sẽ trực tiếp trước mặt người hâm mộ gọi cậu A Hân ca ca, nhìn một chút xem cái chuyện này có thể để người khác chú ý tới không?"

"Hự ——" Trương Hân cả người run lên, nàng không nghĩ tới mình lại mẫn cảm với cái từ này tới mức độ như vậy. Liên quan tới vấn đề mình có nên bị tượng bùn (*) hay không, còn có cái gì để thảo luận chứ! Rõ ràng nhìn một cái là có thể nhìn ra mình rất hưởng thụ cái quá trình làm nam dịch này a, không hiểu nổi tại sao Viên Nhất Kỳ cùng Tưởng Thư Đình có thể trợn mắt nói dối như vậy. Nhưng mặc dù trong lòng cho là như vậy, lần trước Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên hơn nửa đêm ghé bên tai thổi khí, dịu dàng gọi nàng một tiếng "A hân ca ca", nàng cả người từ trên giường trực tiếp nhảy xuống, run rẩy cuộn thành một đống, hướng Hứa Dương Ngọc Trác kêu lên: "Hứa Dương Ngọc Trác! Đừng gọi ca ca nữa! Mình sắp chết rồi!"

(*) tượng bùn: từ ngữ mạng, chỉ việc fan tưởng tượng nhân vật/ thần tượng có hình tượng khác, thường dùng để nam hóa các nhân vật nữ

Hứa Dương Ngọc Trác cười đáp đôi mắt híp lại thành đôi trăng lưỡi liềm cong cong, không ngừng vỗ tay cười nhạo Trương Hân "tứ cố vô thân" lúc này. Nàng thở dài một hơi, giả bộ vén tóc ra sau tai, gần sát Trương Hân nói: "Cậu biết đây gọi là gì không? Đây gọi là làm—— gió bên gối ~"

"A a a a a a ————"

Trương Hân điều chỉnh lại nhịp tim, toàn bộ hồi ức đáng sợ liên quan tới đêm hôm đó lặp lại một lần nữa trong đầu nàng. Nàng đến bây giờ còn nhớ rõ, buổi sáng hôm sau có thành viên phòng bên tìm tới, chỉ vào hai mắt sung vù của hai nàng: "Tối hôm qua, lại có con chuột sao quậy sao...."

Tiết mục sinh nhật nói tóm lại tiến hành vô cùng thuận lợi. Nhờ có Hứa Dương Ngọc Trác nghiêm túc phối hợp cùng với Triệu Việt hết lòng hướng dẫn võ thuật, 《 Nhất Thể Đồng Tâm 》 cùng 《 Vô Ky 》 hoàn thành hoàn mỹ. Từ một phương diện nào đó mà nói, tiết mục sinh nhật lần này khiến nàng hài lòng nhất.

Sau đó là tới tiết mục đọc thư, Trương Hân nhận được rất nhiều lời chúc phúc thật lòng đến từ các thành viên đội H đội. Nàng vô cùng biết ơn mọi người đã nâng đỡ lẫn nhau nhiều năm qua như vậy, mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện, đại cải tổ cũng được, thành viên rời đoàn hay đã tốt nghiệp cũng tốt, mọi người trong đội H nắm tay nhau cùng cố gắng, đang ngày càng vào khuôn khổ hơn, phát triển hơn nữa ngày càng tốt hơn nữa. Nàng làm đội phó, nhìn đội H từng bước một trưởng thành, trong lòng cảm động và vui vẻ yên tâm đã sớm không thể dùng đơn giản từ ngữ mà diễn tả.

"Thật ra thì mình không viết gì... mọi người, có thể trước nói chuyện một chút a."

Nếu như nói các thành viên trên sân khấu và người xem mong đợi nhất là cái gì, vậy thì không chút nghi ngờ chính là Hứa Dương Ngọc Trác. Mặc dù cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhưng Trương Hân có thể không chút khoa trương mà thừa nhận, mình mong đợi nhất cũng là bức thư từ Hứa Dương Ngọc Trác.

Nàng rất muốn từ trong bức thư này, đọc lên chút ám hiệu gì đó. Về phần nàng muốn nghe được ám hiệu là cái gì, chỉ có Trương Hân trong lòng tự mình biết rõ.

"Quan hệ giữa Hân Hân và mình, giống như là một bộ phim truyền hình dài tập. Chúng ta là lão chiến hữu cùng nhau chém giết, cũng là chị em tốt nhiều năm cùng giường nhiều... bây giờ lại tăng thêm một tầng quan hệ."

Ừ... Hửm?

Trương Hân đột nhiên giật mình, mở to mắt nhìn về phía Hứa Dương Ngọc Trác đang rũ mắt mỉm cười. Trên sân khấu mấy tiểu thần tượng đều nhao nhao ngừng hô hấp, mặt đầy mong đợi chờ nghe tiếp.

"Oh, quan tuyên (*) rồi?"

(*) quan tuyên: thông báo chính thức, ở đây là có thể hiểu là thông báo chuyện tình cảm

Chẳng ai nghĩ tới Quách Sảng lại cứng đầu đến loại trình độ này, Trương Hân cùng Hứa Dương Ngọc Trác đều bị câu "quan tuyên" này làm cho nghẹn lời, ngay sau đó tới lúc kịp phản ứng hai người đã xấu hổ đến vội vã ngồi xuống, núp dưới bàn bánh ngọt, chỉ là khóe môi hai người đã bất giác hiện lên nụ cười bại lộ hai người thật ra cũng không hề bài xích loại trêu ghẹo này. Tiếp theo chính là Hứa Dương Ngọc Trác viết cho Trương Hân hành trình trái tim mấy năm qua, không thể không nói EQ của Hứa Dương Ngọc Trác thật sự rất cao, trong thư vừa có thể tình cảm chân thành đến chạm vào điểm rơi lệ của người khác, lại vừa có thể kịp thời hòa hoãn không khí. Một câu "Mình muốn hỏi cậu một câu, là mấy người họ xinh đẹp hay là mình xinh đẹp?" ngọt ngào nũng nịu, lập tức đẩy toàn bộ không khí mập mờ lên đến cực hạn. Trương Hân thật không nghĩ tới Hứa Dương Ngọc Trác sẽ ở trên sân khấu hỏi nàng loại vấn đề này, nàng nhanh chóng cầm mic, làm ra vẻ đắc ý "cái vấn đề này mình biết trả lời", sau đó đối mặt với Hứa Dương Ngọc Trác mà nói: "Mình nói cậu nghe, mấy người họ đều không xinh đẹp bằng cậu!"

Trên dưới sân khấu bỗng nhiên phát ra tiếng reo hò khiến cho Trương Hân đột nhiên có chút xấu hổ, nàng cũng không biết chính mình làm sao, nếu như đổi lại là mình trước kia, nhất định sẽ nói: "Cái vấn đề này, mình không biết phải nói như thế nào...", nhưng từ một ngày nào đó sau khi nàng nghĩ thông suốt những chuyện kia, Trương Hân thay đổi so với trước kia buông lỏng ra hơn nhiều, mặc dù ở trước người hâm mộ nàng vẫn đem cái này quy thành "ma lực thần kỳ ở Trung Thái". Trương Hân nhìn Hứa Dương Ngọc Trác vừa hờn dỗi nhìn mình một cái, tựa như cũng đang ngại ngùng, trong lòng không khỏi có chút vui mừng.


Part2


Không thể không nói, Trương Hân lần này thật sự có chút không kiềm chế được bản thân mà trút xuống ra tình cảm. Một câu "Cho dù một ngày nào đó mình không còn ở đây" kia của Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên giống như một lưỡi dao nhọn, đâm vào giữa trái tim Trương Hân, khiến cho nàng cảm thấy đau đớn vạn phần. Nhiều năm như vậy, là hai người vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, nghiêng ngả cùng đi đến bây giờ, mà hôm nay, khi mà Hứa Dương Ngọc Trác phải đi về phía khung trời rộng lớn hơn hướng thuộc về người kia, Trương Hân trong nháy mắt đột nhiên không biết nên làm thế nào cho phải. Cũng không phải chưa từng nghĩ tới, nếu có thể cứ như vậy thật đơn giản vui vẻ đi tiếp thì tốt biết bao. Mặc dù cái sân khấu này không đủ hoa lệ, mặc dù thế giới nhỏ này không nhiều sắc màu, nhưng loại bình thường hiếm có này, lại khiến cho người ta cảm thấy hết sức an nhàn.

Hứa Dương Ngọc Trác đã từng ở trên sân khấu nói qua: "Nghĩ tới sau này cho dù đã già rồi, cũng còn có thể tiếp tục ở bên nhau", khi đó tình cảm giữa hai người còn rất ít khi bị nhắc tới trên sân khấu, hai người là đang thật lòng thể hiện ra chính mình. Trương Hân còn vì những lời này mà cảm động thật lâu, đời người dài như vậy, có thể có một người bạn bầu bạn mình đến già, có lẽ là một chuyện có thể gặp mà không thể cầu đi?

"Mình muốn nói..."

Không có cậu mình sẽ thế nào.

Trương Hân một tay cầm chặt mic, gân xanh hơi nổi lên cũng làm lộ ra tâm tình không yên của nàng lúc này, một tay bởi vì căng thẳng mà cứ vuốt cổ áo. Nàng dời mic sang một bên, trong mắt vẫn còn nước mắt chưa kịp khô. Trương Hân nhìn về phía Hứa Dương Ngọc Trác, biểu tình vừa chua xót vừa bi thương, nàng bây giờ giống như một đứa trẻ không ai giúp vậy, tháo xuống cả người khôi giáp, chỉ muốn tìm kiếm một cái ấm áp ôm trong ngực.

"Cậu không cần phải nói."

Hứa Dương Ngọc Trác đau lòng nhìn Trương Hân, giọng nói nhỏ xíu run rẩy của người kia chỉ có nàng và vài thành viên gần đó có thể nghe thấy. Nàng không phải chưa từng thấy Trương Hân khóc, nhưng hai người bọn họ đều là kiểu người có thể giả bộ rất kiên cường, không phải lúc vô cùng bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không tùy tiện khóc, đừng nói là đang ở trên sân khấu. Trong lòng Hứa Dương Ngọc Trác có chút luống cuống, nàng không biết phải an ủi Trương Hân thế nào, cũng biết con đường sau này của Trương Hân có thể sẽ rất cô độc, sẽ rất khó đi. Nhưng Hứa Dương Ngọc Trác thật có lòng mà không đủ lực, nàng thật bất lực.

Trương Hân biết mình thất thố, quay đầu lại nặng nề thở dài một cái, giọng nói mang chút run run, cuối cùng vẫn giả bộ thoải mài mà nói: "Sau này coi như không còn ở trong nhóm, cũng sẽ luôn là bạn tốt." Nàng ôm Hứa Dương Ngọc Trác, thật chặt, không muốn xa rời. Trương Hân không biết đây có phải là một lần cuối cùng, có thể không cần bất kỳ lý do gì mà thản nhiên ôm lấy Hứa Dương Ngọc Trác hay không, nàng không hy vọng Hứa Dương Ngọc Trác trở lại là không sai, nhưng chuyện này cùng việc nàng không muốn Hứa Dương Ngọc Trác rời đi cũng không hề có mâu thuẫn.

Ở sau sân khấu điều chỉnh xong tâm tình xong, hai người lại tiếp cùng nhau lên mc. Hứa Dương Ngọc Trác nhìn Trương Hân đang quỳ gối ngồi dưới đất, suy nghĩ không bằng hôm nay cứ để bản thân buông thả một lần đi, cũng không cân nhắc suy nghĩ của tất cả mọi người nữa. Nàng ở trên tờ giấy trắng viết lại xóa, xóa lại viết, khi "Điều hòa trung tâm, nhưng mình có điều khiển từ xa" bất ngờ chiếu lên màn hình lớn, tất cả mọi người đều xé rách giọng thét lên. Trong lòng Trương Hân giống như có mười triệu con kiến đang bò đã sớm xao động không chịu nổi, không yên lòng đọc xong những gì những thành viên khác viết, cuối cùng đi tới trước mắt Hứa Dương Ngọc Trác. Nàng bởi vì quá vội vàng muốn biết Hứa Dương Ngọc Trác cuối cùng đã viết những gì, ép Hứa Dương Ngọc Trác đang che tập giấy đi càng xa, gần như đã tới hậu đài.

"Chờ một chút, cậu ấy, cậu ấy là viết gì vậy?"

Hứa Dương Ngọc Trác từ lúc mọi người bắt đầu la hét chói tai đầu óc đã bắt đầu ngưng hoạt động, gần như là trống rỗng. Khi nàng nhìn thấy Trương Hân đang đọc từng lời người khác viết, trong lòng càng xấu hổ. Nàng bắt đầu có chút hối hận mình có phải mình viết quá mức lộ liễu rồi hay không, thế này khiến mình thật giống như rất kỳ quái.

Nàng bị Trương Hân từng bước ép sát hoàn toàn đảo loạn tâm tư, biết đây là không thể trốn thoát, không bằng cứ thoải mái vậy đi. Nàng thô lỗ đẩy cả tập giấy trắng tới tay Trương Hân, sau đó mặc kệ bị trừ tiền mà chạy xuống sân khấu. Nàng bỏ qua mấy vị đồng đội đang ngồi vắt chéo chân nhìn chằm chằm mình mà ý vị thâm trường cười cười, nhìn phản ứng của Trương Hân trước màn hình, một bên vội vàng dùng mic lạnh như băng áp lên mặt, hy vọng có thể nhanh chóng có tác dụng hạ nhiệt.

Chỉ là Hứa Dương Ngọc Trác vạn vạn không nghĩ tới, Trương Hân lại cứ như vậy đuổi theo mình xuống sân khấu. Trên dưới sân khấu hò reo trực tiếp xuyên qua vách tường, bay vào trong tai hai người. Toàn bộ bầu không khí mập mờ khiến cho Trương Hân cùng Hứa Dương Ngọc Trác chìm sâu trong đó, tới lúc hai người nhìn vào ánh mắt nhau, một loại ưu tư không biết tên giữa hai người không biết thế nào lại cứ thế trút ra.

Các nàng vốn là cùng trên một con thuyền, bị cơn cuồng phong bạo vũ đột nhiên đánh tới đánh lật, nhưng cũng trong sự đắm chìm thật sâu này, đến chết mới ngừng.

————————

Lời của tác giả: Hân Dương là thật!

Lời của editor: Hân Dương là thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro