Chương 31: Nhất định sẽ thua
Tác giả: Mục yên
Edit: Neko
Chương 31: Nhất định sẽ thua.
Ngay cả tổ chương trình cũng không ngờ được rằng tiếng cười đầu tiên của chương trình lại đến từ Lục Huyền – người mà họ không đặt hy vọng mấy.
Có tổng cộng sáu người tham gia chương trình này, tuy có người đã quen biết nhau từ trước nhưng hầu hết vẫn còn xa lạ.
Vì phản ứng của Lục Huyền, mọi người đều cười phá lên.
Bởi vậy, bầu không khí xa lạ bao quanh mọi người tản đi rất nhiều.
Quá trình chơi tiếp theo cũng bắt đầu có tiếng cười đùa.
Người đầu tiên giành chiến thắng là Đỗ Lâm.
Sau khi cô rời khỏi trò chơi, ngồi bên cạnh Lục Huyền liền biến thành Nhan Như Ngự.
Chờ đến khi Nhan Như Ngự rút bài, Lục Huyền nghiêng người sang một bên, nâng bài trong tay lên nghiêm nghị nói: "Đã đến lúc kiểm tra kỹ năng diễn xuất của anh rồi, xem anh có thể nhìn ra điều gì từ trong mắt tôi không."
Không cần phân phó, máy quay lập tức nhắm ngay Lục Huyền và Nhan Như Ngự hy vọng có thể quay được khung cảnh đặc sắc.
Sự thật cũng không làm máy quay thất vọng.
Lục Huyền nói xong những lời này liền nhắm mắt lại.
"Cậu chơi xấu aaa!!!" Kiều Du Du từ lúc bắt đầu liền nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn thấy Lục Huyền nhắm mắt lại lập tức ngạc nhiên bật cười hét lên.
Nhan Như Ngự cũng lộ ra chút kinh ngạc.
Ngay lập tức trên mặt Nhan Như Ngự hiện lên vẻ thích thú.
"Xem ra lá Vua đang nằm trong tay cậu."
Lục Huyền đột nhiên trợn mắt há hốc mồm: "(⊙o⊙)"
"Rất khó đoán sao?"
Vừa nói Nhan Như Ngự vừa duỗi tay nhanh chóng rút một lá bài trong tay Lục Huyền ra, tạo thành một cặp với lá trong tay hắn, tùy ý ném ra ngoài.
Lục Huyền nhìn lá bài trong tay, thấy lá bài Vua khó coi vẫn còn trong tay mình.
Vòng tiếp theo, Lục Huyền trực tiếp đem tất cả bài trong tay đảo đi đảo lại, ngay chính cậu cũng không nhìn xem mình có quân bài nào liền đưa tới trước mặt Nhan Như Ngự để anh rút.
Nhưng lần này, Nhan Như Ngự vẫn rút được lá bài cần rút.
Một hai lần không nói làm gì nhưng ba bốn lần đều vậy làm Lục Huyền phát nghẹn.
Tới lần thứ năm, Nhan Như Ngự vẫn rút được lá bài hữu dung làm cậu tức muốn chết.
Cố tình còn phải để ý máy quay, không dám thật sự phát hỏa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhan Như Ngự một lần lại một lần từ trong tay mình rút ra lá bài anh thiếu, ghép thành đôi, đánh đi ra.
Gương mặt Lục Huyền càng xấu bao nhiêu thì biểu cảm của Nhan Như Ngự càng vui vẻ bấy nhiêu, biểu cảm của anh cũng vì vậy mà trở nên phong phú hơn rất nhiều.
Nhóm chương trình 《 Luyến · Ái 》tìm tới Nhan Như Ngự cũng mang theo tâm lý may mắn.
Hiện tại thấy Nhan Như Ngự trên màn hình biểu tình càng ngày càng phong phú, người quay phim lẫn đạo diễn đều rất vui, chỉ cần Nhan Như Ngự đủ hấp dẫn thì dù cho lượng khán giả bình thường của các chương trình tạp kỹ trên nền tảng không cao cũng không cần lo lắng hiệu suất người xem trên mạng.
"Thật không công bằng." Lục Huyền siết chặt một đống lá bài trong tay, nhìn số lượng bài ngày một ít đi trong tay Nhan Như Ngự tức giận nói.
"Không công bằng?" Nhan Như Ngự nhướn mày, "Cậu thấy như nào mới công bằng?"
"Tôi thấy bát tự hai ta không hợp, nhất định là anh khắc tôi, ván sau tôi muốn đổi chỗ." Lục Huyền đúng lý hợp tình nói.
"Dựa vào cái gì!" Bối Thư Thư đột nhiên lên tiếng.
Đạo diễn ngồi sau màn hình nhanh chóng vẫy tay với người quay phim yêu cầu anh ta hướng máy quay vào Bối Thư Thư và Lục Huyền.
An Dương, Bối Thư Thư, Lục Huyền ba người này được đặc biệt mời đến để tăng thêm kịch tính cho chương trình.
An Dương nhanh chóng kéo tay Bối Thư Thư.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Bối Thư Thư đã thay đổi sắc mặt nở nụ cười nói: "Tôi không tin chuyện bát tự này lắm, hơn nữa cậu nói thầy Nhan với cậu bát tự không hợp, ý là bát tự của thầy Nhan không tốt sao?"
Lời này vừa nói ra, không khí tại hiện trường nháy mắt ngưng trệ.
"Thư Thư chỉ nói đùa thôi, làm không khí sinh động một chút," An Dương vội vàng tươi cười pha trò, "Nhưng tôi nghĩ cũng không nên mê tín quá, bát tự gì đó nói chơi vậy thôi, không nên quá tin vào."
Lục Huyền cười khẽ một tiếng: "Anh nói không tin thì không tin thôi, nhưng tôi khuyên anh đừng đổi vị trí với Bối Thư Thư, vị trí đó không được may mắn lắm đâu."
An Dương cau mày, lại không thể không bảo trì thái độ thân thiện, chỉ là lời này hắn nhận không được, không nhận cũng chẳng xong.
Khi hắn đang do dự thì Bối Thư Thư lên tiếng.
"Tôi cũng không tin lại giống như lời cậu nói. Nếu trận này tôi không thua thì tôi sẽ đổi chỗ với An Dương."
"OK, tôi cũng hi vọng mình không phải là miệng quạ đen." Lục Huyền trêu chọc nói.
Ngay sau đó trò chơi kết thúc.
Người thua cuộc là Kiều Du Du.
Sau khi Nhan Như Ngự dẫn đầu dành được chiến thắng đến lượt Kiều Du Du ngồi bên phải Nhan Như Ngự bốc bài trong tay Lục Huyền, không khéo là cô vừa bốc liền lấy trúng lá Vua, hơn nữa vẫn luôn không tiễn nó đi được.
Lượt tiếp theo hai người An Dương và Bối Thư Thư quả nhiên đổi chỗ, bốn người còn lại vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu.
Vòn hai, Kiều Du Du là người đầu tiên thắng cuộc, An Dương thua.
Vòng ba, Đỗ Lâm chiến thắng, An Dương thua.
Vòng bốn, Nhan Như Ngự thắng cuộc đầu tiên, An Dương thua.
Vòng năm, Lục Huyền lần đầu thắng được, An Dương thua.
Vòng sáu, Bối Thư Thư lần đầu chiến thắng, An Dương thua.
Tựa như bị trúng lời nguyền, ngoại trừ vòng đầu tiên, tất cả mọi người đều chiến thắng một lần, chỉ có mình An Dương là vẫn luôn thua.
Làm người thua cuộc nhiều nhất, dù chỉ đang quay chương trình thì sắc mặc An Dương cũng ngày càng khó chịu, thậm chí cuối cùng hắn ta còn sầm mặt xuống như có ai đang thiếu nợ mình.
Ván thứ sáu kết thúc, Lục Huyền sắp xếp lại bài trên bàn.
"Muộn như này rồi còn chơi không?" Lục Huyền cười nói.
Trò chơi này nhìn thì đơn giản nhưng thực tế lại mất rất nhiều thời gian, đặc biệt còn chơi 6 người, ở giữa xuất hiện rất nhiều thay đổi.
Sau sáu ván trời đã rất muộn.
"Tiếp tục," An Dương nhìn lá bài trong tay Lục Huyền, nghiêm mặt đưa tay ra, "Tôi sẽ đảo bài."
Lục Huyền nhìn những lá bài trên tay cười lớn: "Anh cho rằng tôi gian lận sao? Tôi không phải mấy con bạc, lúc đầu tôi đã nói rồi, vị trí này không hợp với anh, anh nhất định sẽ thua."
An Dương sắc mặt khó coi: "Đưa cho tôi."
Lục Huyền cười đưa cho An Dương, giơ cao hai tay, duỗi người: "Vậy anh chia đi, tôi cũng đỡ phiền."
Ván thứ bảy chính thức bắt đầu, An Dương chia bài.
Sau khi mọi người bốc bài, đầu tiên xếp các cặp bài trên tay mình sau đó mới bắt đầu đi rút bài.
Thời điểm vừa bốc bài lên sắc mặt An Dương khá tốt, ván này không cầm lá Vua ngay từ đầu đã là rất may mắn với hắn.
Trước đó thua năm ván đã có ba ván hắn cầm lá Vua ngay đầu, cầm xong lá bài vẫn luôn ở lại với hắn, một lần cũng không bị người khác bốc trúng.
Hắn nhìn Lục Huyền, ván này hắn tuyệt đối sẽ không thua.
Nhưng chơi được vài lượt An Dương lại bốc được lá Vua từ trong tay Bối Thư Thư.
Nhìn vẻ mặt vui sướng của Bối Thư Thư, sắc mặt An Dương càng thêm khó coi.
An Dương cầm lá vua trong tay dẫm lên vết xe đổ của những lần trước, không thể tiễn cái lá bài này đi.
Ván thứ bảy kết thức, An Dương lại thua cuộc.
"Trò chơi kết thúc như này là được rồi, mọi người ăn cơm tối rồi về nghỉ ngơi thôi." Đạo diễn đứng dậy nói.
"Một lần nữa," An Dương đứng dậy, "Đạo diễn, tôi muốn đổi một bộ bài mới."
Lục Huyền lại duỗi người lần nữa, cười nhạo nói: "Anh vẫn nghĩ tôi gian lận hả, anh đừng quên mấy ván trước tôi cũng không rút bài của anh đâu."
An Dương nghiến răng: "Đạo diễn, tôi muốn đổi sang bộ bài mới, chơi một lần nữa đi, lần cuối cùng."
Tổ đạo diễn rất không hài lòng với yêu cầu của An Dương, vốn dĩ buổi tụ họp chơi trò chơi nhỏ này thời gian định ra cũng không nhiều, trước đó không hô dừng vì An Dương thua liên tiếp tạo điểm cười và thú vị cho chương trình. Nhưng giờ họ đã có đủ tư liệu nên đương nhiên không muốn tiếp tục dành thời gian cho trò chơi nhỏ này.
Tuy nhiên, khách mời chủ động yêu cầu, còn nói là lần cuối nên đạo diễn cũng cho người lấy một bộ bài mới đến.
Theo yêu cầu của An Dương nhân viên mang đến một bộ bài mới còn chưa xé tem niêm phong.
Lại lần nữa lấy vua nhỏ trong bộ bài ra để một bên, chia bài vẫn là An Dương.
*Vua nhỏ ở đây là chỉ lá bài Joker đen. Trong bộ bài có hai lá Jocker đen và đỏ, lá đỏ tượng trưng cho vua lớn/ vua mặt trời; lá đen tượng trưng cho vua nhỏ/ vua mặt trăng.
Sau khi chia bài xong, mọi người đều thấy sắc mặt An Dương xấu đi rõ rệt.
Hắn ta lại cầm phải lá Vua ngay đầu trò chơi, liệu có thể có sắc mặt tốt được không?
Không nói đến người, ngay cả phu thê quỷ lúc nào cũng show ân ái kia cũng không nhịn được bát quái.
"Phu quân, vận may của người này kém quá."
"Phu nhân nói phải."
"Phu quân, chàng nhìn xem có phải người này nhìn thấy chúng ta không?"
"Có thể."
Nghe được cuộc nói chuyện của hai người Lục Huyền im lặng bịt tai, nghiêm túc ngồi đó bắt đầu chơi, giả vờ như không nghe thấy gì.
Đỗ Lâm là người đầu tiên chiến thắng.
Khi Nhan Như Ngự rút bài dường như không cẩn thận chạm vào tay Lục Huyền quả nhiên liền thấy được hai bóng người đứng phía sau cậu.
Tiếp xúc chỉ trong nháy mắt, Nhan Như Ngự cũng chỉ nhìn đến hai bóng dáng mơ hồ, chỉ có thể xác định được một điều rằng kia là hai quỷ hồn cổ đại.
Lục Huyền theo bản năng nhìn về phía Nhan Như Ngự, chú ý tới ánh mắt của Nhan Như Ngự liền bất lực bĩu môi.
Nhan Như Ngự không nói ra tiếng chỉ dùng khẩu hình nói bốn chữ: "Lát sau nói chuyện."
Lục Huyền gật đầu ngay lập tức.
Có người thấy quỷ cùng thì cậu không còn sợ nữa.
Trò chơi tiếp tục, cuối cùng chỉ còn lại Lục Huyền và An Dương, ngoại trừ lá Vua thì số bài hai người sở hữu cơ hồ bằng nhau.
"Từ đầu tới giờ tôi vẫn chưa động đến bộ bài này, nếu anh vẫn thua thì không phải tại tôi đâu nhé." Lục Huyền cười cười, rút ngẫu nhiên một lá bài từ tay An Dương, ghép thành một cặp rồi đặt lên bàn.
An Dương trơ mắt nhìn Lục Huyền một lần lại một lần né qua lá Vua kia.
"Chuyện này không có khả năng......" mắt thấy sắp thua, An Dương khiếp sợ nói.
"Tôi nói rồi mà, vị trí này với anh không tốt, thần bài không chiếu được anh sao anh lại không tin chứ." Lục Huyền cười, rút lá bài cuối cùng, lại thành một cặp.
Bây giờ cậu chỉ còn một lá bài trên tay.
Tiếp theo, đến lượt An Dương rút bài.
Lá này đương nhiên có thể ghép cặp được với một trong hai lá trên tay An Dương, nhưng hắn ta vẫn sẽ còn lại một lá và đó là lá bài quan trọng nhất.
An Dương không rút bài trên tay Lục Huyền mà ném lá bài trên tay mình xuống bàn rồi quay người bỏ đi.
"Ha____" Lục Huyền cười khẽ, cậu không có phản ứng quá lớn trước hành động của An Dương mà bắt đầu thu dọn đống bài lộn xộn trên bàn.
"Mọi người trước tiên nghỉ ngơi một lát đi," đạo diễn sắc mặt khó chịu đứng dậy "Có ai đi xem tình hình của An Dương không?"
"Xin lỗi mọi người, An Dương có chút nóng nảy tôi sẽ đi qua trò chuyện với cậu ấy một chút." Người đại diện của An Dương nói nhanh sau đó chạy về hướng An Dương rời đi.
"Bạn nhỏ, cậu có thể nhìn thấy chúng ta sao?" người phụ nữ dịu dàng ngồi đối diện cậu vừa cười vừa nói.
Lục Huyền ho khan hai tiếng hạ giọng nói : "Xin hỏi..... Đại danh của ngài là gì ạ?"
"Đoán xem?" Người phụ nữ nháy mắt, trong mắt còn mang theo ý cười
Lục Huyền: Nhây như vậy, nhất định lại là văn nhân cổ đại!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro