Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Xin chào, đại lão.


Chương 24: Xin chào, đại lão.

Edit: Neko

"Không cần quấn lấy tôi, đi, đi mau, cầu xin ngươi, đi mau đi!!!"

Mạnh Nhiên nằm trên giường bệnh còn chưa hồi phục hẳn đột nhiên bùng nổ vào ban đêm, phát điên một lúc xong cuộn tròn trong góc phòng run lên bần bật.

"Tiêm cho cô ấy để cô ấy an tĩnh lại đã, mau trói tay cô ấy lại." Bác sĩ lập tức nói.

Phạm Kỳ vẻ mặt đau khổ theo vào phòng, nhìn bác sĩ tiêm cho Mạnh Nhiên một mũi rồi nhìn y tá đem Mạnh Nhiên buộc vào trên giường, rõ ràng đang ngủ nhưng  Mạnh Nhiên vẫn không ngừng  giãy dụa, có làm sao cũng không thể tỉnh lại được.

"Tình huống của bệnh nhân có chút nghiêm trọng, hy vọng cô có thể mau chóng liên hệ với người nhà cô ấy. Chúng tôi yêu cầu làm kiểm tra cho bệnh nhân, bao gồm cả kiểm tra tâm lý." Vất vả xử lý xong Mạnh Nhiên đột nhiên nổi điên, khi đi qua Phạm Kỳ bác sĩ đã nói như vậy.

"Tôi sẽ gọi điện thoại cho người nhà cô ấy nói rõ ràng chuyện này." Phạm Kỳ bụm mặt, thật sự không thể tin nổi nguyên nhân do sự kiện thần quái, rốt cuộc nên làm sao mới được đây.

Mà trong mắt bác sĩ, họ cho rằng do tinh thần Mạnh Nhiên có vấn đề nên mới như vậy.

Tiễn bác sĩ đi, Phạm Kỳ lấy di động ra gọi cho cha mẹ của Mạnh Nhiên.

Sau đó lại gọi cho vị sau lưng kia của Mạnh Nhiên, chỉ là lần này gọi, đối phương luôn không nghe máy.

Phạm Kỳ nắm chặt di động, đột nhiên cảm thấy mệt lòng, nhìn người nằm trên giường bệnh như đang mơ thấy ác mộng vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh, có chút xúc động muốn rời khỏi đây.

Rõ ràng tiêm xong, Mạnh Nhiên vẫn không đỡ hơn, cũng không thật sự đi vào giấc ngủ được mà vẫn luôn mơ thấy ác mộng.

Theo lý thuyết đây là trách nhiệm của bác sĩ, nhưng cô không dám đi tìm bác sĩ vì cô biết rõ chuyện này là do nguyên nhân gì dẫn tới.

Nhất định là do đứa bé kia, nhất định là nó.

"Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, chuyện này không liên quan đến tôi, đều do Mạnh Nhiên chủ động yêu cầu." Phạm Kỳ nói, đột nhiên nghe được trong phòng bệnh truyền đến tiếng cười, giống như âm thanh của trẻ con, non nớt đáng yêu.

Trong chớp mắt, trên lưng Phạm Kỳ chảy đầy mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.

Cô cương cứng người, mở cửa phòng bệnh lặng lẽ rời đi.

Trên giường bệnh trắng tinh, Mạnh Nhiên vẫn luôn giãy dụa muốn tỉnh lại nhưng vô luận như nào cũng không mở được mắt, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều hơn.

Thẳng đến sáng hôm sau, Phạm Kỳ mới trở về.

Tiến vào phòng bệnh, cô lập tức nhìn về phía Mạnh Nhiên, lúc này Mạnh Nhiên hiển nhiên không còn gặp ác mộng nữa, lông mày giãn ra.

Nhưng không bao lâu sau, Mạnh Nhiên mở choàng mắt, ngồi bật dậy.

"Em cảm thấy như đã chết rất nhiều lần." Mạnh Nhiên nhìn Phạm Kỳ, hai mắt vô thần, phảng phất như mất đi hơi thở sự sống.

"Mạnh Nhiên, hay là thôi đi, chúng ta đem vật kia về." Phạm Kỳ thấp giọng nói, cô cảm thấy nhất định là do đồ vật kia làm cho Mạnh Nhiên gặp ác mộng mỗi đêm.

"Không, nếu lấy về, em sẽ chịu phản phệ, người kia đã nói rồi" Mạnh Nhiên bỗng nhiên nhìn Phạm Kỳ, đồng tử đen nhánh như có ánh sáng, chỉ là loại ánh sáng này nồng đậm tử khí.

"Nhưng em bây giờ hình như đã chịu phản phệ rồi?" Phạm Kỳ nhìn đôi mắt phát xanh của Mạnh Nhiên, mỗi đêm đều bị ma quỷ quấn lấy, dù cô chỉ đứng xem cũng có chút chịu không được huống chi là Mạnh Nhiên.

"Đúng rồi, chị đi tìm người kia, kêu hắn giúp em giải quyết vấn đề này là được." Mạnh Nhiên dâng lên hy vọng, cô ta cảm thấy nếu tìm được người kia có lẽ sẽ giải quyết được tình hình hiện tại.

Phạm Kỳ do dự, trong lòng vô cùng sợ hãi không dám đồng ý với Mạnh Nhiên: "Em tự liên hệ với người đó đi, chị không dám xen vào đâu."

Mạnh Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn cô trách cứ nói: "Vô dụng!"

So sánh với sự điên cuồng ban đêm, buổi sáng Mạnh Nhiên bình thường đến không thể bình thường hơn.

Bác sĩ đến kiểm tra nhìn thấy Mạnh Nhiên khỏe mạnh bình thường cũng cảm thấy kỳ quái, hoàn toàn không thể dùng khoa học giải thích được tình huống hiện tại.

Từ sáng tới tối, Mạnh Nhiên hoàn toàn bình thường.

Dư luận trên Weibo cơ hồ nghiêng hết về một phía, tất cả mọi người đều đem mục tiêu nhắm vào Mục Nhiên.

Một là muốn biết danh tính bố của con Mạnh Nhiên, hai là khó chịu với chuyện Mạnh Nhiên đem Nhan Như Ngự kéo xuống nước.

Dân mạng tuy thích ăn dưa, nhưng đối với người đem họ trở thành kẻ ngốc đi công kích người khác cũng sẽ không bỏ qua, phản lại là chắc chắn, hơn nữa chuyện này nghịch chuyển quá nhanh, mọi người liền trực tiếp đêm đầu giáo nhắm thẳng đến Mạnh Nhiên.

Buổi tối hôm nay, trong nhà Lục Huyền nghênh đón một vài vị khách.

"Không phải chị đã bảo em đừng tùy tiện đăng Weibo sao?" Đường Thu cả giận.

"Ngứa tay." Lục Huyền ho khan hai tiếng, che giấu xấu hổ.

"Cha của đứa bé trong bụng Mạnh Nhiên, thật sự do em tính ra?" Đường Thu tò mò hỏi, lần trước Lục Huyền nói biết xem bói, cô còn bán tín bán nghi, lần này Lục Huyền trực tiếp tung ra quả bom lớn như vậy, lại còn đoán chắc chắn hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của cô.

"Em thật ra không tính cho Mạnh Nhiên, chỉ tính qua Đỗ Phong," Lục Huyền nhìn mọi người, "Đợt trước lướt Weibo, vô tình thấy có người @Đỗ Phong, em tùy tiện tính cho anh ta một quẻ, quẻ tượng là anh ta không có duyên con cái."

"Chỉ vì vậy?" Đường Thu kinh nghi, "Nhưng đứa bé của Mạnh Nhiên không phải bị sảy sao? Chẳng lẽ quẻ bói có sai sót?"

"Không phải" Lục Huyền lắc đầu, "Quẻ tượng của Đỗ Phong biểu hiện anh ta tuyệt đối không có con, nói cách khác đứa bé mang huyết thống với anh ta tuyệt đối không tồn tại, bao gồm cả đứa bé bị sảy mất."

"Chẳng lẽ Đỗ Phong thật sự giống như mọi người nói?" Đường Thu nhịn không được bát quát.

"Gai Gai."

*Ở chương 19 mình để là 'gei' nhưng ngẫm lại từ đó vẫn hơi lộ để nói ẩn ý, và mình đọc trước vài chương có tình tiết nhắc lại từ này, ngữ cảnh đó nếu để 'gei' thì không quá phù hợp nên từ chương này mình để nguyên kiểu phiên âm của nó. Ai đọc được có thể góp ý mình chỗ này với T^T camonratnhieuluona.

"Ngài đừng nói chuyện." Lục Huyền đang định giải thích cho Đường Thu lại nghe thấy vị đại lão đang ngồi an tĩnh bên kia nói một câu như vậy.

"Ngứa tay." Tô Thức nhìn Lục Huyền, nhéo nhéo tay.

Lục Huyền bất đắc dĩ đỡ trán: "Ngài đều suy một ra ba?"

Hai chữ này rõ ràng cậu vừa nói với Đường Thu.

"Dạy rằng: 'Không biết suy một ra ba thì không cần dạy nữa.'" Tô Thức trong mắt tràn ngập sự quan tâm với kẻ ngốc.

"Đúng đúng đúng, ngài nói đều đúng." Lục Huyền vội vàng gật đầu, không khỏi cảm thán vị này học thật nhanh, hơn nữa còn là một đại lão có năng lực tiếp thu vô cùng cường đại.

Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên nhìn về phía Đường Thu, thấy cô đang đứng trong tình trạng mông lung.

Dù sao đều bại lộ rồi.

"Ngài viết chữ đi."

Đường Thu mờ mịt nhìn Lục Huyền, lại nhìn về phía không khí không một bóng người, theo tầm mắt của mọi người nhìn về phương hướng nào đó.

Góc phòng khách vốn đặt một cái kệ, khi An Dương còn ở nơi này, trên kệ đều để đồ vật của An Dương, sau đó An Dương dọn đi kệ đó cơ hồ cũng đều để không.

Đường Thu nhớ rõ lần trước cô tới, cái kệ vẫn không có đồ vật gì, toàn bộ không gian có vẻ vô cùng trống trải.

Hai ngày nay, Đường Thu vào nhà liền chú ý tới thư án trong góc phòng khách cùng văn phòng tứ bảo trên đó, vốn định trêu chọc Lục Huyền nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp.

Bây giờ đã có cơ hội thích hợp rồi.

Vì tầm mắt của mọi người đều đặt lên cái bàn kia.

Sau đó, Đường Thu nhìn thấy cây bút lông đột nhiên bay lên không, giống như có người đang cầm lấy.

Cô đột nhiên đứng lên.

Bởi vì phòng khách không lớn, cô dễ dàng nhìn thấy giấy trắng đặt trên bàn xuất hiện chữ viết.

"Này..... này..... này....." Đường Thu nói lắp, không nói nổi câu hoàn chỉnh, "Tôi..... tôi.......tôi......". Lại chỉ vào thư án, "Kia.....kia.....kia...."

"Nhìn đến có người còn phản ứng còn lớn hơn tôi, tôi an tâm rồi." Tằng Quần vui mừng nói.

Lục Huyền nhìn anh ta, không lưu tình chọc thủng : "Không, Tằng ca lúc đó phản ứng so với Đường tỷ không kém là bao đâu."

"Có sao?" Tằng Quần làm bộ vô tội.

"Có." Lục Huyền nghiêm túc gật đầu, "Tằng ca lúc đó phản ứng...."

"Cậu đừng nói nữa." Tằng Quần vội vàng ngăn Lục Huyền nói thêm, "Tôi thừa nhận còn không được sao?"

"Kia rốt cuộc là cái gì?" Như vậy một lát, Đường Thu rốt cuộc nói được một câu hoàn chỉnh.

"Đường tỷ, Đông Pha cư sĩ." Lục Huyền nói thẳng.

"Đông Pha...... Đông Pha cư sĩ?" Đường Thu trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ chỉ vào chỗ thư án, "Em nói đang viết chữ ở đó là Đông Pha cư sĩ? Tô Thức – Tô Đông Pha?"

"Chúc mừng chị, trả lời đúng rồi, nhưng mà không có thưởng." Lục Huyền buông tay.

"Từ từ, chị load một chút," Đường Thu đặt tay lên trán, đại não vận hành nhanh chóng, "Chị nhớ em nói em với Tô Thức là bạn bè?"

"Xem như vậy đi." Lục Huyền gật đầu, "Bất quá quen biết chưa lâu, em giúp ông ấy tìm việc mà thôi."

"Tìm việc?" Đường Thu bỗng nhiên nhìn Lục Huyền, "Em nói tìm việc, chính là........ Phát sóng trực tiếp?"

"Đúng vậy" Lục Huyền lại lần nữa gật đầu.

"Đậu má!!!" Đường Thu nhịn không được kích động, đột nhiên trong đầu thoáng hiện lên cái gì, "Em lúc trước ở trên Weibo @, còn nói câu kia, chính là nói thật?"

"Em đâu có nói điêu đâu?" Lục Huyền chớp chớp mắt, lại quay đầu đi hỏi Nhan Như Ngự bên cạnh, "Tôi nhìn qua giống người sẽ nói điêu à?"

"Không giống". Nhan Như Ngự lập tức lắc đầu.

"Tôi nói mà, tôi là người rất thành thật đó," Lục Huyền nói, tầm mắt dừng trên người Đường Thu, "Đường tỷ, còn vấn đề gì không?"

"Có, vấn đề lớn, nhưng để chị chậm lại đã." Đường Thu suy sụp ngồi trên ghế, cả người như mất hết sức lực.

Hồi lâu, Đường Thu đột nhiên hét lớn một tiếng.

"Đ.M, cho nên thần tượng của mình thật sự là Tô Thức, đại văn hào Tô Thức, hời to!!!"

Cô hét một tiếng làm mọi người trong phòng hoảng sợ

Lục Huyền có chút không nỡ nhìn thẳng, đỡ trán thấp giọng gọi cô: "Đường tỷ...... Đường tỷ......"

"Hả?" Đường Thu mờ mịt nhìn cậu.

"Hiện tại thần tượng của chị đang lườm chị đó, ngài ấy vất vả muốn viết xong một bức tranh chữ, đều bị chị phá rồi." Lục Huyền thấp giọng nói, không dám nhìn biểu tình của Tô Thức.

Mà chữ Phúc trên giấy bên kia đã bị đọng một vết mực.

Đường Thu trong lòng nhảy loạn, tim đập thình thịch, theo bản năng cúi gập người 90 độ với không khí phía thư án: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý, a, không đúng, xin lỗi, Đông pha cư sĩ, ngài....... Chào ngài, thất lễ rồi!"

Rất lâu sau đó, Đường Thu đột nhiên nghe được bên cạnh truyền đến tiếng cười.

Đường Thu mờ mịt nhìn phương hướng truyền đến tiếng cười.

"Thật xin lỗi, Đường tỷ, em quên mất chị không nghe được tiên sinh nói chuyện, tiên sinh bảo không sao, cũng không phải khoa cử khảo thí, không có yêu cầu không được có vết bẩn." Lục Huyền vội vàng chuyển đạt lại ý kiến của Tô Thức.

"Làm chị sợ muốn chết," Đường Thu vỗ vỗ ngực, lần nữa nhìn cây bút lông đang chuyển động, còn có chút không thể tin được, "Vị kia thật sự là Tô Thức?"

"Cam đoan là thật."

"Nếu những fan xem phát sóng trực tiếp biết thần tượng của mình thật sự là Tô Thức........" Đường Thu chính bản thân mình còn chưa ổn tinh thần, đã bắt đầu suy xét phản ứng của cư dân mạng.

"Cư dân mạng sẽ không biết, bằng không sẽ rối loạn mất?" Lục Huyền cười nói.

"Thật thảm." Đường Thu trong mắt tràn ngập đồng tình, cùng với sự đắc ý dào dạt như sắp tràn cả ra ngoài.

Lục Huyền: Từ từ, điểm chú ý có chút không đúng thì phải?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro