Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23




Chuyến công tác những tưởng kết thúc sớm hơn dự định, sáng hôm sau Kyung Soo lại nhận được thông báo của trưởng phòng cùng đi với ông ta đến một địa điểm mới. Cậu hơi ngạc nhiên vì chiều qua ông vẫn còn trong tình trạng rất chán nản và thất vọng, không hiểu tại sao ông lại thay đổi thái độ nhanh đến thế, quả là phong thái của người làm việc lớn.

Se Hun chán chường nằm lì ở phòng khách sạn vì Kyung Soo không cho anh lộ diện ra ngoài. Lý do vì tối qua cậu mới biết, lần đấu thầu này, công ty anh chính là nhà tài trợ chính. Nếu như để người ngoài phát hiện ra anh quá gần gũi thân mật với nhân viên của một công ty nằm trong danh sách đấu thầu, nhất định sẽ trở thành chuyên đề nóng hổi cho các bài báo.

Anh lia lịa bấm remote chuyển kênh tivi (định bấm nát remote hay sao dị :v) trong khi tâm trí lại chỉ nghĩ đến hình ảnh và cảm giác của nụ hôn tối qua, bất chợt mỉm cười và nhớ đến Kyung Soo. Anh với tay lấy chiếc điện thoại, nhấn số máy quen thuộc, đã đến giờ ăn trưa, anh lo lắng cậu lại mải mê làm việc mà bỏ bữa.

"Vợ yêu của anh làm việc xong chưa?" Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, anh đã hỏi ngay.

"Ơ...ừm...xin lỗi...anh muốn tìm ai thế?" Bất thình lình một giọng nói ồm ồm vang lên khiến anh vô cùng bối rối.

"Xin lỗi...tôi muốn tìm...à...mà hình như là tôi nhầm số rồi. Xin lỗi nhé!"

Anh nhanh nhẩu cúp máy. Trong đầu anh xuất hiện hai khả năng: một là anh nhầm số thật, nhưng thậm chí nhắm mắt anh vẫn có thể bấm chính xác số điện thoại của cậu, không thể nào nhầm lẫn; hai là, điện thoại của Soonie đang nhờ người nào đó giữ hộ, mà người đó chỉ có thể là trưởng phòng đang đi cùng cậu. Nghĩ đến đây anh chợt giật mình, may mà số điện thoại mới này máy Soo chưa lưu vào, và cũng may rằng anh đã lanh trí chấm dứt cuộc gọi. 👏🏼👏🏼👏🏼👏🏼👏🏼👏🏼

Buồn cười thật, Oh Se Móm í lộn Oh Se Hun ngày xưa quen cô gái hay chàng trai nào cũng không cần báo cáo hay trốn tránh, thế mà lúc này lại luống cuống che giấu, còn thấp thỏm lo cho Kyung Soo sẽ ứng biến ra sao.

Tình yêu quả thật luôn khiến con người thay đổi.

Trước lúc Se Hun gọi cho Kyung Soo, cậu đang cùng trưởng phòng nói chuyện với một đối tác. Sau đó cậu đã xin phép đi toilet và để quên điện thoại trên bàn. Bất ngờ có cuộc gọi, nghĩ bụng có lẽ công ty gọi đến, vả lại đi cùng đã lâu, có chuyện gì cả hai cũng trao đổi cho nhau, nên trưởng phòng tiện tay nhấc máy dùm. Sau khi chia tay với đối tác, ông mới nói chuyện này cho Kyung Soo biết.

"Lúc nãy có ai đó gọi cho cậu, nhưng hình như là nhầm số."

"Thế ạ?" Cậu mở coi lại nhật ký cuộc gọi, đúng thật là một số điện thoại lạ.

"Số máy lạ! Có lẽ nhầm số thật!"

"Ừm! Giờ nghĩ lại chắc chắn là đã nhầm số. Vì vừa nhấc máy lên tôi đã nghe cậu ta gọi "vợ yêu", khiến tôi rất buồn cười."

"Vậy trưởng phòng có hỏi người đó cần gặp ai không?" Cậu có chút sững người.

"Không! Sao thế? Nè, thành thật khai báo đi! Cậu lên chức "vợ yêu" khi nào?" Thái độ của cậu khiến ông có chút nghi ngờ, ánh mắt ông như xoáy sâu vào ý nghĩ của người khác.

"Thật sự không có, không có ạ!" Cậu lắc đầu ngoày ngoạy.

"Ha ha! Tôi đùa thôi! Đừng căng thẳng quá chứ!"

Tiếng điện thoại reo đánh thức giấc ngủ trưa hiếm có của Se Hun. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy số điện thoại của Soo.

"Alo!"

Lần này anh bình tĩnh hơn, đợi bên kia lên tiếng trước.

"Ôi! Giọng nói trong trẻo này chỉ có thể là vợ yêu của anh!"

"Đúng là anh thật rồi! Lúc nãy trưởng phòng đã nói cho em nghe vụ nhầm số điện thoại, em ngờ ngợ đoán ra anh! Sao số điện thoại của anh lạ thế?"

"Sim điện thoại kia hư rồi! Anh đang nhờ người làm lại! Mà sao em đoán ra anh thế?"

"Nhờ cái câu cửa miệng "vợ yêu" của anh đấy! Trước kia anh cũng thường gọi em như thế! Anh thật là...may mà trưởng phòng không nghi ngờ! Em đã dặn anh ở khách sạn đợi em, tại sao lại gọi cho em vậy?"

"Anh nhớ em! Anh chịu không nổi sự chán ngắt và buồn tẻ khi một mình cô độc trong căn phòng rộng lớn này, anh..." (sống ảo đủ rồi anh Móm)

"Thôi được rồi! Em đang chuẩn bị về đây! Anh ở yên đó nhé! Không cần phải ra tận cổng khách sạn đón em đâu!" Cậu cắt ngang sự sống ảo của anh :v.

"Chúng ta quen nhau danh chính ngôn thuận, tại sao lại phải lén lút thế này?"

"Sau buổi đấu thầu thì tùy anh quyết định. Em không muốn vì em mà ảnh hưởng đến danh tiếng của anh."

"Quả là chỉ có vợ yêu nghĩ cho anh thôi!" Anh cười khì.

"Còn một chuyện nữa, sau này trước mặt mọi người không được gọi em là vợ yêu đó! Trưởng phòng gọi em rồi! Khoảng nửa tiếng sau em sẽ về đến nơi!"

Trưởng phòng cuối cùng cũng quyết định đồng ý chọn mẩu đất đó. Ngay tối hôm ấy, ông hẹn Soo đến ăn mừng tại một nhà hàng khá lớn của JeJu, cậu và Se Hun lại lỡ dịp ăn tối và cùng nhau đi chơi vui vẻ ở thành phố lãng mạn này. Anh vô cùng thất vọng vì cậu phải cùng trưởng phòng quay trở về Seoul để sắp xếp công viện trong công ty. Trong khi anh còn ở lại vài ngày nữa.

Soo thắc mắc hỏi anh, nhưng anh trả lời việc này liên quan đến buổi đấu thầu nên cậu không muốn thắc mắc thêm nữa. Dù sao cậu cũng là người rất công tư phân minh. Sau buổi tiệc với vợ chồng trưởng phòng, giả vờ trở về phòng ngủ. May mắn phòng họ ở tận lầu ba, cậu lại ở tầng một, nên sau khi chắc chắn họ đã thực sự không còn ra ngoài, cậu vội vàng nhấn chuông phòng Se Hun.

Lần thứ nhất, không có tiếng trả lời. Cậu nhấn lần thứ hai, thứ ba, áp tai vào cửa, bên trong hoàn toàn im ắng. Mười giờ, chẳng lẽ anh đã ngủ rồi sao? Đáng ghét thật, đã hẹn đợi cậu về lại ngủ khò rồi. Cậu thất thỉu quay về, chợt người phục vụ đi ngang qua, trông thấy cậu đứng chần chừ, người đó hỏi.

"Cậu muốn tìm người trong phòng này à? Anh ta đi ra ngoài đã lâu rồi vẫn chưa về!"

Cậu ngạc nhiên. "Ơ thế sao? Anh có biết anh ấy đi vào lúc mấy giờ không?"

"Tôi không nhớ chính xác, nhưng hình như khoảng sáu giờ hơn đấy!"

"Cảm ơn anh nhé!"

Cậu không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng về phòng lấy điện thoại gọi ngay cho Se Hun. Thuê bao không liên lạc được. Chuyện gì thế này? Anh đang ở đâu, làm gì? Bỗng nhiên mất liên lạc như thế khiến cậu không khỏi bồn chồn. Cậu siết chặt điện thoại trong tay, ngồi ngây người trên giường. Cho đến khi nghe tiếng chuông, cậu bật dậy và như bay chạy đến mở cửa.

"Ồ! Mở cửa nhanh thế? Làm anh giật mình?"

Se Hun tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Mà có chuyện gì xảy ra với anh hay không? Cậu cũng không hề biết!

"Anh vừa đi đâu về à?"

"Ừm. Anh đã nói với em rồi mà. Là việc của buổi đấu thầu." Anh trả lời nhanh gọn.

"Thế...anh đi vào lúc nào?"

"Anh chỉ vừa đi khoảng nửa tiếng trước thôi. Sao thế? Bà xã đang nghi ngờ anh chuyện gì à?" Anh vòng tay ôm Soo.

Anh nói dối ư? Cô đẩy mạnh. "Em gọi điện thoại cho anh không được!"

"Vậy sao?" Se Hun lấy chiếc điện thoại trong túi quần, màn hình một màu đen ngòm. "Thì ra là hết pin!"

"Hết pin đúng lúc thật đấy nhỉ!"

"Bà xã đừng giận anh mà, anh xin lỗi!"

"Không dám giận đâu!"  Cậu hờn dỗi quay mặt đi.

"Ôi, thế là giận thật rồi. Anh đền cho em nhé!"

Vừa dứt lời, anh lại hôn cậu nồng nàn khiến cậu không kịp trở tay phản kháng. Nhưng thực chất là, trái tim cậu không muốn phản kháng nụ hôn này.
Cậu chợt nhận ra mình đã thật sự yêu người đàn ông này rất nhiều.

Trở về Seoul, Soo tiếp tục với công việc hằng ngày, nhưng bận rộn hơn khi buổi đấu thầu chỉ còn hai ngày thôi sẽ chính thức diễn ra. Đợt mở thầu lần này có rất nhiều công ty về bất động sản thuộc công ty cổ phần Se Hun tham gia. Công ty cậu làm việc bấy lâu thực chất cũng nằm trong những chi nhánh ấy. Lần này các công ty sẽ cạnh tranh nhau việc thầu xây dựng một cơ sở doanh nghiệp trong nước. Dự án này là một trong số những dự án lớn của năm, thế nên người đứng đầu của những công ty này luôn muốn giành phần thắng.

Jong In và Baek Hyun chính thức trở thành vợ chồng cũng gần nửa năm. Buổi tiệc đám cưới của họ diễn ra rất linh đình. Trước đó Jong In đã được thăng chức làm Trưởng phòng kinh doanh thay thế chức vụ của Baek Hyun vì cậu đã quyết định không làm việc ở công ty nữa. Tiền tiết kiệm được trong thời gian làm việc, cậu sử dụng mở một nhà hàng theo phong cách châu Âu mà cậu đã mơ ước từ lâu. Cậu theo Jong In về ở một căn hộ trong chung cư cao cấp mà anh đã được công ty cấp khi lên chức. Thế là cậu có cơ hội chăm sóc chồng chu đáo và tận tụy, không cần phiền đến gia đình nữa.

Nhưng dạo gần đầy, sức khỏe cậu không được tốt lắm. Cậu thường xuyên khó chịu, nhức đầu và nôn ói khiến sắc mặt xanh xao và gầy guộc hẳn đi. Trong khi Jong In lại quá bận rộn với công việc, ít quan tâm đến tâm trạng của cậu ra sao. Thế nên nhiều lần hai người đã cãi nhau. Một hôm, Jong In lỡ hẹn với cậu vì phải cùng đối tác bàn luận công việc đến tối mới được về nhà. Những lần trước cậu đều nhẹ nhàng, chỉ cười trừ cho qua chuyện, nhưng lần này, khi Jong In về đến nhà thì chẳng thấy cậu đâu, sau đó mới biết hóa ra cậu nổi giận đùng đùng và đã thu dọn vài bộ quần áo trở về nhà.

"Con đi JeJu lâu thế có việc gấp à?"
Bà Hwang gắp một miếng thức ăn vào chén của Se Hun, anh chỉ ở lại JeJu thêm một ngày rồi về ngay để chuẩn bị cho buổi đấu thầu vào ngày mai. Lúc về đến nhà, anh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy đứa em trai đang nằm tiu nghỉu trong phòng. Đến giờ cơm vẫn không ló mặt ra ngoài, má Lee phải bưng thức ăn lên đến tận cửa.

"Có lẽ con không tiện nói đâu ạ, vì việc này liên quan đến buổi đấu thầu!" Anh đưa mắt nhìn ông Byun. Công ty ông cũng tham gia trong dự án lần này.
"Phải đấy! Vì tất cả cổ đông đã nể mặt đồng ý cho công ty chúng ta tham gia lần này, nên những chuyện liên quan, ở nhà chúng ta không nên bàn bạc." Ông nhắc nhở bà.

"Hunnie à, mẹ muốn rút khỏi danh sách đấu thầu vào ngày mai."

Trong khi bà vẫn bình thản nói, nét mặt ông Byun đã thay đổi rõ.

"Bà nói gì vậy?"

"Thực chất chúng ta không nên tham gia, như thế là công tư không phân minh. Dù sao thằng Hun cũng là nhà tài trợ chính, lẽ nào để công ty ba mình phải thất bại. Tôi không muốn nó phải khó xử."

"Mẹ! Sao mẹ lại nói thế? Chuyện này đã được thảo luận trước tất cả cổ đông và được chấp nhận, ngày mai con sẽ thực hiện đúng theo nguyên tắc. Mẹ đừng lo con sẽ khó xử. Mẹ không biết vì chuyện này mà ba đã rất vất vả sao?"

"Mẹ biết con sẽ không làm trái với nguyên tắc. Nhưng mẹ đã quyết định, con đừng nói gì nữa." Bà đặt chén cơm còn dở xuống bàn, bỏ về phòng trong sự khó hiểu vô cùng của Se Hun và sự thất vọng, hụt hẫng trong ánh mắt của ông Cường.

Không khí trước buổi đấu thầu trở nên xôn xào và ồn ào vì lý do công ty Thiên Tân rút khỏi danh sách ngay cận giây phút quyết định. Một công ty đứng đầu đột nhiên bỏ cuộc, sự cạnh tranh của các công ty khác lại thêm phần kịch tính. Ai cũng nôn nao và thấp thỏm trong thời điểm này.

"Kết quả của ngày hôm nay sẽ do nhà tài trợ chính của chúng ta tuyên bố. Mời Chủ tịch hội đồng quản trị Oh Se Hun ạ!"

Sau lời giới thiệu, Se Hun lịch lãm bước lên cầm micro. Soo ngồi dưới hàng ghế cạnh trưởng phòng nhìn anh chăm chú. Đã hai ngày rồi từ sau khi ở Seoul về, cậu chưa gặp lại anh, cũng hạn chế việc liên lạc.

Vừa rồi tình cờ gặp lại Jong In, tâm trạng của cậu lại có chút dao động khi Jong In đã chủ động tiến tới gần và chào hỏi.

"Chào em! Đã lâu không gặp!"

"Chào anh! Anh và Baek vẫn tốt chứ?" Cậu mỉm cười, cố gắng thật tự nhiên một chút.

"Ừm. Thật ra thì...không tốt lắm!" Anh ậm ờ, ánh mắt thoáng nét buồn, nhưng nhanh chóng điềm tĩnh lại ngay. "Mà cũng chẳng nghiêm trọng đâu. Công việc của em vẫn tốt chứ?"

"Vẫn tốt ạ! Nhưng em nghe nói công ty của anh đã rút khỏi danh sách, anh vẫn đến để xem à?"

"Anh muốn biết công ty nào may mắn được trúng thầu. Đúng là không thể lường trước được, anh và ba đã vất vả trong thời gian này, thế mà chỉ vì một câu nói của mẹ, ba đã bỏ cuộc." Anh thở dài thườn thượt.

"Việc rút khỏi danh sách là quyết định của bà Hwang à? Tại sao thế?"

"Anh và ba cũng không hiểu rõ, chắc em cũng biết bà làm việc gì cũng có lý do riêng mà, không ai có thể can thiệp hay thay đổi được."

Cậu nhìn anh với ánh mắt đồng cảm. Sau đó hai người không nói thêm gì nữa.

Tình cảm là như thế. Khi hai người có sự vấn vương tơ lòng, cả ngày có thể cùng nhau trò chuyện hàng giờ về những vấn đề thậm chí có thể không liên quan và chẳng có một chủ đề nào cả, chỉ đơn thuần là những câu chuyện phiếm không đầu không cuối, nhưng họ vẫn hy vọng ngày ngày được tán gẫu như thế, được gần gũi nhiều hơn thế. Nhưng khi sự vấn vương đó bị thay thế bởi sự xa cách và e dè, dù tận đáy lòng vẫn muốn tương phùng, thế mà đến lúc đối diện nhau, mọi câu chuyện đều trở nên xa lạ và dù có liên quan cũng chẳng còn quan trọng và cần thiết nữa.

Jong In ngồi ngang tầm với hàng ghế của Kyung Soo. Thỉnh thoảng anh có liếc sang nhìn, tim khẽ nhói đau khi bất chợt nhận ra người con gái bé nhỏ khi xưa đã thay đổi quá nhiều, điều đau lòng nhất chính là nụ cười tươi tắn và trong sáng xưa kia đã bị thay thế bởi cái nhoẻn cười gượng gạo, ánh mắt say đắm ngày nào giờ đây đã thật sự dành cho người khác.

Con đường do Jong In đã chọn, anh không thể nào trách được ai, kể cả từ trong giấc mơ, anh cũng phải tiếp tục bám đuổi con đường này.

Tiếng vỗ tay lốp bốp đưa Jong In trở về hiện tại. Se Hun đã phát biểu xong những gì cần nói. Cầm trên tay phong bì đựng kết quả đã được niêm phong, anh giơ ra trước mặt toàn thể để chứng minh rằng nó không có dấu vết cắt xé nào trước thời điểm này.

"Tôi xin được cắt nó ra nhé!"

Se Hun chầm chậm cắt phong bì, nhẹ nhàng lấy tờ kết quả. Anh đưa mắt nhìn sơ những dòng chữ trong ấy, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng sau đó lại mỉm cười nhìn toàn thể.

"Kết quả sau cùng, công ty đã giành được việc thầu xây dựng lần này, đó chính là..." Anh đột ngột dừng lại, ánh mắt đảo về hướng một người nào đó. Chỉ có Kyung Soo nhận ra, anh đang nhìn cậu. "Xin chúc mừng công ty liên doanh StarShip!!!"

Soo há mồm kinh ngạc, như không tin vào sự thật, cậu nhìn Se Hun, anh gật đầu khẳng định. Bên cạnh trưởng phòng vỗ tay liên hồi trong khi tổng giám đốc công ty đang từng bước tiến lên chính thức nhận hợp đồng. Các công ty còn lại tuy vô cùng thất vọng và hụt hẫng nhưng cũng hòa chung niềm vui, lần lượt từng người lại gần bắt tay tổng giám đốc và các nhân viên của công ty.

Cao Nguyên cũng nhân cơ hội này đến gần Gia Nhi.

"Chúc mừng em nhé! Ôm một cái ăn mừng nào!" Anh dang hai tay ra, làm bộ dạng chờ cậu tiến đến ôm anh, nhưng chỉ nhận được cú đấm nhẹ vào bụng. May mà mọi người đều đang chúc mừng tổng giám đốc nên không để ý đến hai người.

"Hứ! Lại không nghiêm túc! Ở đây rất đông người đấy!"

"Chẳng phải em nói sau buổi đấu thầu này thì tùy anh quyết định sao? Hay là nhân tiện anh công khai ra mắt em với mọi người luôn nhé!"

"Không được, không được!" Cậu vội xua tay. "Kết quả vừa mới có, anh cứ từ từ đã. Em vẫn muốn hỏi anh một chuyện." Cậu kéo anh ra một chỗ trống cách biệt với đám đông ồn ào kia.

"Chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng thế?"

"Em muốn biết, kết quả này anh thật sự không nhúng tay vào chứ?"

Anh bật cười vì sắc mặt căng thẳng của cậu. "Ngốc à, dù anh là nhà tài trợ chính nhưng kết quả lại được các lãnh đạo khác của tổng công ty sàng lọc, anh chỉ nhận từ họ phong bì đó mà tuyên bố thôi. Lẽ nào anh lại vì em mà công tư bất phân sao?"

"Vậy thì em yên tâm! Em cũng không muốn anh vì em gì cả. Thôi, em phải lại đó thôi, nếu không trưởng phòng tìm." Cậu quay mặt bỏ đi.

"Ơ...giận anh à?"

"Anh làm gì khiến em phải giận à?"

"Thế sao em đi nhanh thế? Chẳng lẽ kéo anh ra đây chỉ để hỏi một câu đó thôi sao?"

Cậu cười lém lỉnh gật gật đầu.

"Em thật là...Anh phải phạt em vì tội vô tâm với anh."

Nói rồi, Se Hun nhanh nhẩu đặt lên trán cậu một nụ hôn khiến cậu giật thót, thấp thỏm nhìn xung quanh.

"Họ không để ý đến chúng ta đâu!"
Se Hun không hề hay biết, từ phía xa, vẫn có một ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng hành động của hai người.

~~~~~~~~~~

BaekHyun háo hức ra khỏi bệnh viện, kết quả cho thấy cậu đã có thai hai tháng. Nhưng tình hình sức khỏe và tinh thần không được ổn định lắm, bác sĩ bảo cậu phải ăn uống đầy đủ và suy nghĩ tích cực hơn, không nên để những chuyện ưu phiền lấn át tâm trí. Điều quan trọng nhất lúc cậu cô muốn báo tin vui cho Jong In biết, vì chỉ Jong In mới có thể khiến cậu vui vẻ.

Đã gần một tuần không về nhà, điện thoại lại tắt, những ngày trước Jong In có đến năn nỉ cậu về nhưng cậu lại ương bướng không đi, giờ thì lại rất hối hận vì đã cáu gắt khác thường. Dù sao anh cũng chỉ vì công việc của công ty. Lẽ ra cậu nên hiểu và thông cảm cho anh.

Cửa không khóa, BaekHyun đẩy nhẹ, chẳng lẽ Jong In ở nhà. Giờ này đáng lý ra anh phải ở công ty chứ?

Cậu không vội lên tiếng, muốn tạo cho anh sự bất ngờ. Chầm chầm bước vào, phòng khách không có ai. Cậu chợt nghe có tiếng nói chuyện phát ra từ phòng ngủ của hai người, nhẹ nhàng từng bước tiến vào. Cậu áp sát tai vào cửa để nghe động tĩnh bên trong, quả là Jong In, anh đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại.

"Những gì tôi đã hứa thì nhất định sẽ làm được. Bà không cần lo lắng, dù sao cậu ấy cũng là người chung chăn gối với tôi, chỉ cần bà tôn trọng lời tôi nói, tôi đảm bảo con trai bà sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào. Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy theo đúng nghĩa của một người chồng tốt."

Baek Hyun bất thần đứng ngây trước cửa. Anh đang nói chuyện với ai? Những gì cậu nghe được thì có thể đoán ra người đầu dây bên kia chính là bà Hwang. Nhưng tại sao giọng điệu của anh lại khác thường như thế? Cậu thật sự không hiểu.

"Baek..." Jong In mở cửa bước ra từ lúc nào, trông thấy sắc mặt của Baek Hyun, anh nghĩ cậu đã nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh và vui mừng hỏi. "Em về rồi à? Tại sao không gọi cho anh đến đón?"

"Em...em muốn tạo cho anh sự bất ngờ."

"Thế thì em thành công rồi. Anh đang rất bất ngờ đây!" Anh xoa đầu BaekHyun, rồi ôm cậu vào lòng. Bất thình lình, cậu đẩy anh ra.

"Ơ...em sao thế?"

"Không...không có gì. Em chỉ thấy hơi mệt."

"Thế ư? Vậy em nghỉ ngơi đi! Anh phải vào công ty rồi. Anh sẽ tranh thủ về sớm với em!"

Jong In dìu cậu vào phòng, khi cậu đã thực sự nằm yên trên giường nhắm mắt lại, anh mới yên tâm đi.

Tiếng sập cửa vừa dứt, Baek Hyun ngồi bật dậy, cậu gọi điện thoại ngay cho bà Hwang.

"Mẹ nghe đây! Con về nhà chưa?"

"Dạ rồi ạ! Con muốn hỏi mẹ..." cậu không biết phải mở lời thế nào.

"Alo...Con nói gì? Mẹ nghe không rõ!"

"À...con chỉ muốn hỏi nãy giờ có ai liên lạc với mẹ không?"

"Có đấy!"

"Ai thế ạ?"

"Con trai út của mẹ chứ ai!"

"Ơ...không phải...mà thôi, sẵn tiện con muốn báo cho mẹ một tin mừng. Con có thai rồi ạ!" Cậu định hỏi rõ, nhưng thấy không cần thiết lắm, đành chuyển đề tài.

"Ôi thế thì tốt quá!" Giọng bà vô cùng mừng rỡ, chẳng thể hiện gì về việc vừa rồi. Chẳng lẽ cậu nghe nhầm. "Mẹ sẽ báo cho ba và anh con biết! Vậy thì con nên ở lại nhà cho mẹ chăm sóc thì tốt hơn về đó một mình, chồng con lúc nào cũng bận rộn, lỡ như con cần gì thì sao?"

"Con tự lo được mà mẹ. Vả lại, cũng đâu phải con ở nơi nào xa xôi lắm đâu, một tuần con sẽ về một lần. Mẹ yên tâm, anh Jong In dù bận rộn nhưng luôn quan tâm đến con mà."

"Ừm. Thế thì con phải cẩn thận nhé! Đừng làm những việc nặng nhọc quá sức đấy!"

Cậu cúp máy, nằm gác tay lên trán, tâm trí không ngừng suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Trong lòng chỉ thầm mong bản thân mình nghe nhầm. Nhưng nếu không phải là sự nhầm lẫn, thế thì những chuyện mà anh nói là gì? Cậu nhận thấy mình chẳng thể nào chợp mắt được, bèn ngồi dậy đi xung quanh phòng. Bước đến mở cửa sổ, ánh sáng lùa vào khiến tâm trạng cũng trở nên sáng sủa hơn. Cậu sực nhớ đến lời khuyên của bác sĩ không nên suy nghĩ quá nhiều, tốt nhất cứ hỏi thẳng anh sẽ tốt hơn.

Baek Hyun định tắm rửa cho sảng khoái tinh thần, đi ngang qua bàn làm việc, cậu chợt thấy một bìa hồ sơ, trong đó rải rác vài tấm hình ảnh gì đó. Tò mò, cậu cầm lên xem thì vô cùng thảng thốt.

Hai nhân vật chính trong hình, một người cậu nhận ra ngay chính là Se Hun, còn người con trai kia, dù không nhìn rõ mặt, nhưng vóc dáng ấy cô có thể đoán ra ngay là Kyung Soo. Họ đang hôn nhau, cảnh vật xung quanh chẳng phải ở JeJu sao? Vài ngày trước cậu có nghe mẹ nói Se Hun tới JeJu để chuẩn bị cho buổi đấu thầu. Tại sao Jong In lại có những tấm hình này? Lẽ nào anh cũng đến đó và bắt gặp họ? Nhưng khoảng thời gian này là lúc cậu cãi nhau với anh và bỏ về nhà, tối nào anh cũng đến nài nỉ cô về, thế thì anh không thể nào đi đến một nơi xa xôi ấy được. Chẳng lẽ có người nào đó đã chụp lại và gửi cho anh? Thế người đó là ai? Tại sao lại làm điều này?

Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập khiến đầu cậu như muốn vỡ tung. Thật sự Jong In có bí mật gì muốn giấu cậu sao? Cậu sực nhớ ra trước kia cậu có nhìn thấy Jong In cất quyển sổ gì đó trong ngăn tủ dưới cùng của bàn làm việc. Cậu nhanh chóng mở nó ra, nhưng không được, anh đã khóa tủ lại. Quyển sổ ấy có gì quan trọng khiến anh phải giấu giếm cả vợ mình?

Không biết bà Hwang đã nhìn thấy những tấm ảnh này chưa, điều trước mắt có lẽ cậu nên đưa chúng cho Se Hun đã.

Chủ nhật là một ngày thật hạnh phúc và vui vẻ khi Oh Móm được hẹn hò với Tú Đụt :v. Nhưng có điều, cậu bảo anh nhớ đưa Se Han đi cùng, vì đã lâu rồi không gặp, cậu thật sự rất nhớ cô bé đáng yêu ấy.

Se Hun đưa cả hai dạo chơi ở công viên giải trí Lotte World. Trước kia Kyung Soo rất thích đến đây nhưng chưa có dịp và thời gian, thế nên lần này cậu thực sự cảm thấy rất vui vẻ.

Ngồi trong một buồng của trò chơi đu quay, từ trên cao nhìn xuống khắp công viên, cảm giác thật sảng khoái. Cậu ngồi cạnh Se Han, chỉ hết chỗ này đến chỗ kia, tuy cô bé chỉ mới hai tuổi nhưng rất lanh lợi và thông minh, đặc biệt rất có cảm tình với Kyung Soo, điều này khiến Se Hun vô cùng hạnh phúc. Nhưng chỉ mỗi một điều anh vẫn canh cánh trong lòng, đến lúc này cậu vẫn chưa đồng ý công khai chuyện tình cảm với anh.

"Cười lên nào! Để anh chụp hình em và con!"

"Ôi! Đu quay sắp hạ xuống rồi, chẳng còn đẹp nữa đâu mà anh chụp!"

"Em là người đẹp nhất rồi, cảnh vật ở đây không thể so bì với em, thế nên anh chỉ cần chụp hình của em thôi!"

"Lại dẻo miệng! Se Han à, cười lên nào!" Dù nói thế nhưng cậu vẫn hớn hở tạo dáng.

Nhạc chuông điện thoại của anh thình lình vang lên trong khi anh vẫn chưa nhấn nút chụp hình.

"Con nghe ạ!"

Giọng bà Hwang từ đầu dây bên kia vô cùng hoảng loạn và run rẩy.

"Hun...con đang ở đâu...Baek Hyun xảy ra chuyện..."

Bất chợt bà khóc nức nở khiến anh không thể hiểu đầu đuôi câu chuyện bà đang nói là gì.

"Alo! Alo! Mẹ! Bình tĩnh nói cho con biết có chuyện gì thế?"

Kyung Soo cũng lo lắng nhìn anh.
"Hun...là ba đây...Baek bị tai nạn, đang cấp cứu trong bệnh viện..." Ông Byun trả lời hộ bà Hwang. Có lẽ bà đã không còn đủ tỉnh táo để nói thêm gì nữa.
Se Hun và Kyung Soo nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Trước cửa phòng cấp cứu, bà Hwang đang khóc lóc trên vai ông Byun, còn Jong In cứ liên tục đi tới đi lui, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn lên tín hiệu đèn cấp cứu, sắc mặt vô cùng căng thẳng.

"Ba! Mẹ! Mọi chuyện là như thế nào?"

"Ba mẹ cũng không rõ lắm! Đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi của một người đi đường, nghe nói Baek Hyun bị một chiếc ô tô nào đó đâm phải, tên tài xế đã chạy đi mất! Tạm thời vẫn chưa tìm được hắn!" Ông Byun nói.

"Jong In! Cậu không biết nó đi đâu à?"

"Em không biết! Sáng nay ngủ dậy đã không thấy em ấy, em có gọi điện thoại thì em ấy nói là đi ăn sáng cùng bạn và trên đường về. Nào ngờ chỉ khoảng nửa tiếng sau lại nhận được hung tin."

"Nó đang mang thai, tại sao lại còn một mình ra đường thế chứ?" Bà Hwang nức nở.

"Mẹ đừng lo, con tin em ấy sẽ vượt qua được!"

Jong In tiến lại gần an ủi bà. Cùng lúc ấy bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra. Bà Hwang vội vàng chạy lại nắm tay ông, vội hỏi.

"Con tôi sao rồi? Nó vẫn ổn chứ?"

"Xin lỗi! Cậu ấy bị thương quá nặng, khi đưa đến đây đã mất máu nhiều nên không qua khỏi. Gia đình hãy chuẩn bị hậu sự cho cậu ấy." Tuy báo hung tin nhưng gương mặt người bác sĩ này vẫn không một chút dao động, có lẽ ông đã từng chứng kiến nhiều cảnh tượng còn thê thảm hơn thế này.

"Không!!! Không thể nào!!!" Bà gào thét, nắm chặt cổ áo của người bác sĩ, hết sức bình sinh lay thật mạnh. "Ông là bác sĩ, trách nhiệm của ông là phải cứu người. Tại sao ông lại dễ dàng bỏ cuộc như thế? Bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho ông! Ông phải cứu con trai của tôi! Ông phải cứu nó!"

"Hwang Ji Hee! Bình tĩnh lại!" Ông Byun giữ chặt lấy bà, nước mắt cũng đã rơi thành từng dòng. Nhưng ông biết trong giây phút này, ông không thể nào gục ngã.

"Baek.... Hyun..."
Jong In đổ gục xuống sàn bệnh viện. Gương mặt tái xanh, ánh mắt trở nên vô hồn, khô khốc.

Nỗi đau quá lớn khiến con người không còn rơi lệ được nữa chăng?
Se Hun gạt giọt nước mắt rưng rưng trên mi, mặt úp vào tường. Cảnh tượng này khiến người ngoài như Kyung Soo cũng lòng đau như cắt. Cậu bế Se Han tiến về phía anh, không biết phải nói gì để xoa dịu sự mất mát quá lớn này, cậu chỉ khẽ vịn vai anh an ủi. Phút chốc anh ôm chặt lấy cậu, đôi mắt nhắm chặt để cho những giọt lệ vô tư kia trôi theo nỗi buồn.

~~~~~~~~End Chap 23~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro