Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14 (2)



Sinh viên lần lượt được tham quan các địa điểm chính trong khu du lịch. Ai nấy đều hân hoan, vui mừng khôn xiết. Nữ rủ nhau tươi cười tạo dáng chụp hình cùng thiên nhiên, nam hát hò thoải mái khiến khách tham quan cũng phải ngoảnh nhìn. Đến giờ trưa, sinh viên lần lượt được nghỉ ngơi. Đại diện của các lớp phụ trách lấy thức ăn và nước uống. Phí sinh hoạt của sinh viên có giới hạn, thế nên, mỗi suất ăn chỉ là một phần cơm hộp đã được ban tổ chức đặt sẵn và một chai nước suối. Hầu hết các sinh viên khi đi dã ngoại không quan trọng đến việc ăn uống như thế nào, quan trọng là được vui vẻ cùng bạn bè sau những buổi học căng thẳng. Có lẽ đó là niềm vui lớn nhất trong quãng thời gian còn là sinh viên. Tuy thế, cũng có vài trường hợp ngoại lệ, điển hình là Byun Baek Hyun tiểu thiếu gia đây.

"Cậu không ăn đi? Ăn để lấy sức tiếp tục với trò chơi sinh hoạt đấy!"

"Mình ăn không nổi!" BaekHyuk nhăn nhó.

"Sao thế?"

"Mình.... mình chưa từng ăn như thế này." Cậu nhìn vào hộp thức ăn trên tay, phần cơm đã bị cậu dùng muỗng xới nhuyễn nhừ.

"Ôi trời!  "Tiểu thiếu gia" ơi, cơm hộp hay bít tết thượng hạng cũng đều là bỏ vào miệng, nhai và nuốt như nhau thôi, có gì khác biệt chứ."

"Khác rất nhiều nữa kìa! Mình thật sự ăn không nổi. Thôi, mình mua sữa uống tạm vậy!" BaekHyun đứng lên, đi về phía Chan Yeol hỏi han, sau đó đi một mạch vào căng tin của trung tâm. Khi cậu trở lại, Hyuk nhìn thấy cậu cầm trên tay là hai hộp sữa loại trung bình. Đám sinh viên ngồi gần đó cũng nhìn Bún bằng ánh mắt khác thường, rồi lại nhìn Hyuk khiến Hyuk chỉ biết cười trừ.

Phần quan trọng và hấp dẫn nhất của chuyến đi chính là trò chơi đi tìm "báu vật". Như thường lệ, ban tổ chức sẽ chia mỗi lớp thành một đội, trong mỗi đội đó tùy người dẫn đầu sẽ phân công từng thành viên ra sao. Các sinh viên sẽ được phát bản đồ chi tiết của khu rừng sinh thái, tự tìm đường đến các địa điểm đã sắp đặt trước theo gợi ý của ban tổ chức. Vì sự an toàn cho mọi người, đương nhiên đã có sự liên kết của nhà trường và trưởng khu du lịch, vả lại, khu rừng cũng không quá lớn, khó khăn nhất vẫn là những câu đố gợi ý địa điểm mà ban tổ chức đã đưa ra.
Lớp "bạn răng nhiều" chia ra thành năm nhóm, mỗi nhóm bốn sinh viên. Chắc chắn Chan Yeol, Hyuk, Jong In, BaekHyun sẽ cùng nhóm. Jong In cũng biết hai người họ đã cố tình hùa nhau gán ghép anh và Baek Hyun, anh vẫn giữ im lặng miễn cưỡng tham gia trò chơi, vì anh nhớ đến lời hứa của anh với Kyung Soo trong những lần trước kia, rằng anh sẽ chinh phục được những câu đố để mang "báu vật" về làm quà cho cậu, nhưng một năm qua, đã ba lần, anh vẫn chưa thực hiện được. (Vậy ta mới nói, tình đầu khó phai dữ lém hen :))

"Kai! Giải được lời gợi ý đầu tiên chưa? Sao tao chẳng hiểu gì cả!" ChanYeol cầm tờ mật thư trên tay, đưa lên đưa xuống, soi trời rồi lại soi đất, cuối cùng giơ tay gãi đầu nhìn Kai.

"Vẫn chưa!"

""12 12 17 22 16 26; 2 16 9 24 1; 11 9 22 16 1; 11 3 22 15" Là cái gì vậy nhỉ?" BaekHyun cau mày hỏi.

"Mật thư đấy!" Jong In bình tĩnh nói.

"Thế làm sao để giải?"

"Có gợi ý nè: Việt Nam là một nước có nhiều thắng cảnh xinh đẹp." Hyuk vội nói khi nhìn thấy một dòng chữ nhỏ phía sau tờ giấy. (Câu hỏi rất "liên quan" đến Hàn quốc =))

"Gợi ý chẳng liên quan gì đến dãy số đó cả!" BaekHyun chán nản ngồi thụp xuống hòn đá dọc đường cạnh một thân cây, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán. Có vẻ như sự hào hứng ban đầu đã bị thay thế bởi đôi chân mỏi nhừ và cái bụng rỗng đang kêu réo liên hồi.

"Nếu không liên quan ban tổ chức sẽ không đưa ra dòng chữ đó, hoặc là họ đang muốn đánh lừa chúng ta, nhưng dù sao cũng chỉ là trò chơi, không ai lại đi làm khó đám sinh viên đang khao khát tìm kiếm "báu vật" này đâu!" Jong In vẫn nhìn chằm chằm vào dãy số khó hiểu kia, chợt anh đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lại hỏi Chan Yeol. "Bốn nhóm còn lại đâu rồi?"

"Vẫn chưa nhóm nào giải được các câu đố khác! Phen này lại thua nữa rồi!"

"Những lần trước các anh cũng thua cuộc sao?" Baek hỏi.

"Ừ..." Chan Yeol tỏ vẻ xấu hổ. "Những lần ấy đều là trò chơi hoạt động chân tay, đội nào nhanh nhẹn sẽ thắng thôi, bọn anh chậm chạp, chẳng thể bằng các tân sinh viên năng động, trẻ trung."

"Ôi, sao anh chẳng chịu nói trước? Biết thế em đã chọn nhóm khác rồi!" Hyuk nhìn Baek, cả hai cười khì.

"Việt Nam là một nước có nhiều thắng cảnh xinh đẹp." Chan Yeol thẹn thùng lẩm nhẩm dòng gợi ý, "Nghe cứ như bài học môn khoa học tự nhiên của các em tiểu học nhỉ, anh còn nhớ được vài câu: "Nước Việt Nam hình chữ S, trải dài từ Bắc sang Nam, có nhiều thắng cảnh và địa danh nổi tiếng..."

"Khoan đã...khoan đã!" Jong In bất chợt chen ngang giọng đọc lưng lửng của Yeol như sực hiểu ra điều gì. "Mày vừa đọc gì thế?"

"Không có gì! Đọc cho vui đấy mà!"

"Không! Đọc lại, đọc lại đi!" Jong In nghiêm túc khiến cả ba vô cùng khó hiểu.

"Nước Việt Nam hình chữ S, trải dài từ Bắc sang Nam,..."

"Được rồi, được rồi!" Jong In nhanh chóng lấy bút từ trong chiếc balo, ghi ghi chép chép gì đó vào tờ giấy. Cả ba người còn lại im lặng chăm chú nhìn anh loay hoay với mớ hỗn độn trong đó mà chẳng thể hiểu được gì. Một lúc lâu sau, Jong In đứng bật dậy, đeo balo vào, bảo mọi người "Đi thôi!"

"Đi đâu?" Cả ba dường như đồng thanh hỏi.

"Đi tìm địa điểm trong mật thư!"

"Anh giải được rồi à?" Hyuk hớn hở.

"Ừm!"

"Thế trước khi đi, mày không thể giải thích cho mọi người cùng nghe sao?" Sự tò mò của con người là một nhược điểm lớn, thế nên không ai có thể có tinh thần làm việc gì khác khi những việc khó hiểu cứ luôn ám ảnh trong tâm trí.

"Phải đó, phải đó! Em cũng muốn biết!" BaekHyun lên tiếng.

"Được rồi, giải thích xong thì đi nhanh nhé! Xem nè!" Jong In đưa tờ giấy lúc nãy anh ghi ghi chép chép cho cả ba cùng xem, "Nhờ Dôn Chân Cong.....

"BỐP" _ vâng tiếng bốp trong trẻo vang lên giữa trời xanh, chim bay loạn xạ :) vâng người làm nên tiếng ấy không ai khác ngoài anh chàng P/s Pặc Chan Dôn_ "Chân Cong hở mại, nói tiếp đê"

Huhu .... Nhờ bạn Dôn đẹp troai đọc câu "Nước Việt Nam hình chữ S..." anh mới hiểu ra đây có thể là dạng mật thư số thay chữ. Nói dễ hiểu hơn, từ câu gợi ý này ta phải tìm được mối liên hệ của một chữ cái và một con số nào đó. Trong câu gợi ý có nhắc đến "Việt Nam là một...", ta tìm được con số một, quan trọng là chữ cái nào liên quan đến nó."

"A!" Baek reo lên. "Em hiểu rồi! Chữ S, nước Việt Nam hình chữ S."

"Chính xác là vậy!" Jong In nói tiếp.

"Sau đó anh viết tất cả hai mươi sáu chữ cái trong bảng chữ cái quốc tế, rồi lần lượt thay số vào, bắt đầu là số một nằm ở vị trí chữ S, số hai là chữ T, cứ thế cho đến hết. Bây giờ nhìn vào dãy số của bức mật thư, ta sẽ được các từ: "DDINHR; THAPS; CANHS; CUNG".

Đây là dạng chữ quốc ngữ điện tín, "DD" là "Đ", "R" thay thế cho dấu hỏi, "S" dấu sắc, mọi người đã đọc được rồi chứ?"

"ĐỈNH THÁP CÁNH CUNG!" Cả ba lại đồng loạt đọc. (Thiên địch. Chết dồi rối một nùi dồi, địa điểm bấy nhầy dồi :()

"Đi được rồi chứ?"

"Woa, anh Jong In thật là tài giỏi!" Hyuk vỗ vai Jong In mạnh một cái, cười tít mắt.

"Xí, chẳng phải là nhờ anh sao?"
Dôn làm vẻ mặt ganh tị.

"Giờ không phải là lúc tranh công, ở đây chỗ nào là tháp cánh cung, mày biết không?" Jong In can thiệp.

"Nghe thì quen lắm, nhưng chính xác ở đâu thì tao không biết!"

"Thế thì đi tìm ngay thôi!" Lần này lại đến lượt Baek vội vàng bước đi.

"Khoan đã! Nếu như cứ đi như thế này thì không hay đâu!" Yeol lại ngăn cản.

"Anh có ý này! Mình lại chia thành hai nhóm, tản ra hai lối đi, như thế vừa tiết kiệm thời gian lại vừa đánh lạc hướng hai đội kia. Ý kiến hay chứ?"

"À...à...anh Yeol nói đúng đó!" Hyuk đồng tình. "Em với Baekkie đều là con gái, cùng nhóm sẽ không linh hoạt. Vậy thì em với anh Chan Yeok sẽ chịu trách nhiệm phần đánh lạc hướng, anh Jong In và BaekHyun cùng đi tìm tháp cánh cung. Thế nhé!"

BaekHyun nhíu mày nhìn Hyuk, chỉ thấy Hyuk cười cười. Jong In không phản đối, chỉ nói tùy mọi người rồi nhanh chóng bỏ đi. Hyuk đẩy Baek theo sau, nói nhỏ vào tai cậu. "Không gian riêng tư rồi nhé! Tha hồ mà "tình chàng ý thiếp!" Baek chỉ còn biết than trời.

"Anh Baek...anh có thể đi chậm lại một chút được không?" Đi được một quãng đường vẫn chưa đến nơi, Baek mệt mỏi rã rời, trong khi Jong In vẫn tiến bước, chẳng thèm nhìn đến cậu lủi thủi phía sau.

"Sắp đến nơi rồi. Anh đã nhớ ra, ở đây chỉ có tháp Tang Bồng hình cánh cung, có thể leo lên đỉnh đó sẽ tìm được địa điểm tiếp theo."

"Hả? Lại còn phải leo lên đỉnh à? Em không đi nữa đâu! Oái!" BaekHyun bỗng la to.

"Có chuyện gì vậy?" Jong In quay lại, chỉ thấy Baek ngồi bệt xuống đất, tay vịn vào cổ chân.

"Chân em đau quá!" Cậu nhăn nhó.

"Có lẽ trặc chân rồi! Để anh xem!" Jong In kiên nhẫn ngồi xuống đối diện, lấy tay xoa xoa cổ chân cậu. "Đáng lẽ ra Hyuk không nên đưa em đến chuyến đi này. Có thể ở nhà em là tiểu thiếu gia, ăn sung mặc sướng, ra ngoài có người đưa đón, nhưng đã ở đây, em phải hiểu, em không nên vì bản thân mình làm ảnh hưởng đến thành tích của cả nhóm."

Baek quắc mắt nhìn Jong In. "Anh có quyền gì mà trách móc em như vậy? Thành tích của cả nhóm quan trọng lắm sao? Hyuk nói với em, cái "báu vật" mà ban tổ chức tự đặt ra chỉ là vài cuốn sách tham khảo rẻ tiền. Những thứ đó chỉ cần bỏ tiền ra là mua được, tại sao lại phải tốn công suy nghĩ giải mật thư, lại còn phải tốn sức đi tìm khắp nơi chứ? Cứ nghĩ sẽ được tham gia chuyến du lịch thoải mái, vui vẻ, nếu biết khổ sở như thế này, ở nhà còn sướng hơn!"

Lần này Jong In thật sự tức giận, "Phải! Những cuốn sách đó đối với em chỉ là thứ rẻ tiền, nhưng với sinh viên bọn anh, sách học là báu vật vô giá. Cho dù em thật sự không quan tâm đến những cuốn sách đó, em cũng phải tự mình đối mặt và vượt qua những thử thách trước mắt chứ, mới đi vài bước thì đã than thở. Đây chỉ là trò chơi, cuộc sống thật sự còn nhiều chông gai hơn bây giờ kìa. Chẳng lẽ suốt đời em chỉ biết sống trong căn nhà sang trọng, có người lập trình tất cả mọi việc cho em. Thế thì chẳng khác gì phế nhân cả! Nhưng cho dù là phế nhân, người ta cũng cố gắng tự tìm con đường riêng cho bản thân."

"Anh nói thế có nghĩa là tôi không bằng phế nhân nữa sao? Anh quá đáng lắm!" BaekHyun căm phẫn nhìn anh, nước mắt chực trào. "Thế còn anh thì sao, anh có dám đối mặt với khó khăn của bản thân không? Hay anh cũng cố tình lảng tránh?"

"Anh không hiểu em nói gì cả!"

"Chẳng phải anh cũng vì chuyện của Kyung Soo mà tránh né bạn bè, thay đổi cả bản thân hay sao? Anh còn không dám đối mặt để nói rõ mọi chuyện với cậu ta nữa!"

Jong In sững người. "Em biết Kyung Soo?"

"Kyung Soo hiện đang ở nhà tôi!"

"..." Jong In định nói thêm điều gì nữa, nhưng lại thôi. Anh bước lại gần Baek Hyun, ngồi quay lưng về phía cậu, nghiêm giọng nói. "Lên lưng anh!"

"Hứ! Nhắc đến Kyung Soo anh lại thay đổi. Tôi không cần anh quan tâm!"
Biết Baek Hyun giận dỗi, anh im lặng, xoay người đưa tay nhấc bổng cậu lên.

"Anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống!"

Mặc cho cậu hết sức vùng vẫy, anh vẫn không buông tay. Jong In chỉ đưa mắt nhìn xung quanh, may mà lúc này không có ai, nếu không cả hai đã trở thành tâm điểm của chuyến đi này rồi.
Baek Hyun bất lực nhìn Jong In, biết mình không thể thoát khỏi vòng tay anh, cậu đành im lặng. Tại sao sự bực tức vừa rồi lại nhanh chóng biến mất? Lúc này chỉ còn một cảm giác bồn chồn xen lẫn sự trống rỗng trong tiềm thức. Có lẽ cơn đói và sự mệt mỏi đã khiến cậu không còn tri thức nữa, cậu gục đầu vào vai Jong In.

~~~~~~~~~~~~~~~End Chap ~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro