Chương 2
"Trương Nghệ Hưng! Ra mở cửa cho ta, mau lên! ! !" Trương Nghệ Hưng khóc không ra nước mắt, vốn dĩ là một buổi sáng tốt lành, trong vài giây liền bị Lộc Hàm kia phá hủy hết!
"Lộc đại gia, ngươi muốn chết có phải không? Mới sáng sớm đập cửa cái len sợi à? Không đúng à, . . . bla bla" Không thèm bận tâm tới những lời nói vô nghĩa của Trương Nghệ Hưng, Lộc Hàm trực tiếp ném cho cậu ánh mắt sắc lẹm rồi lập tức tiến vào phòng.
Hồi tưởng chuyện vừa rồi. . . Lộc Hàm không còn lỗ nào chui xuống, mặt lại đỏ!
. . . . . . . .
"A. . ." Lộc Hàm đưa tay dụi dụi mắt, vặn vẹo người, a, như thế nào hôm nay lại thấy mệt vậy a? Vừa định đứng lên, cư nhiên cảm giác một trận đau đớn.
"A. . .hà. . . Chậm lại. . ." "Phải. . . nữa a. . ." "Bảo bối. . ." Từng đoạn đối thoại ngắn của tối hôm qua dần hiện lên trong đầu Lộc Hàm, đại não Lộc Hàm sung huyết, mở mắt thật lớn. . .
Lộc Hàm cảm giác mặt mình nóng muốn chết!
Đi tìm chỗ chết đi Lộc Hàm a! Mi tự xưng là thẳng nam đó! Mi tự xưng là đàn ông Bắc thành tinh khiết! Mi cùng nam nhân làm chuyện đó, cho dù. . . cư nhiên vẫn là nằm dưới à! Mi như vậy xứng với danh hiệu quán quân liên tục ba khóa Nhật Bản sao?
Chờ, để xem. . . Lộc Hàm cảm thấy có chút không phải liền ngẩng đầu lên một chút, sau đó ngẩn ngơ nhìn cánh tay trắng nõn vắt qua eo mình. Hiện tại là cái gì vậy? Đại gia như ta đây bị ôm như vậy? A, chết mất thôi! Ta đây không nằm trên đương là nhuyễn muội à?
Lộc Hàm thực muốn cho Ngô Thế Huân một cái tát thật đau, sau đó bằng cả sức lực đạp hắn xuống giường, rồi yên lặng mặc quần áo rời đi. Chợt, Lộc Hàm lại nghĩ đến đám vệ sĩ áo đen mặt sát thủ nghe đến tiếng động lập tức không thể thoát được, liền nuốt hết cục tức xuống bụng, hít hà một hơi thực sâu.
Bởi vì, bây giờ chạy khỏi tên gia hỏa kia vẫn là quan trọng nhất!
Lộc Hàm nhẹ nhàng đem tay Thế Huân đặt trên eo mình ra, nhanh nhẹn trượt xuống giường, sau đó đem gối đầu đẩy về phía Thế Huân.
An toàn rời khỏi giường, Lộc Hàm mới an tâm thở một hơi nhẹ nhõm. Giây sau lập tức muốn nhảy cẫng lên, đcm, chuyện gì đang xảy ra vậy trời?! Trên người mình đến một nửa mảnh vài còn không có! Hơn nữa, hôn ngấn này. . . này. . . kia, khắp thân thể đều có!
Ngô Thế Huân! ! ! Lộc Hàm quay phắt đầu lại, dùng ánh mắt chết người hung hăng trừng mắt ném về phía Thế Huân đang ngủ say. Ngươi chờ đó! Thù này không báo, ông đây không phải quân tử a a a! ! !
Đáng thương cho Ngô Thế Huân, vẫn thản nhiên ôm lấy gối, khoan than khoát chân, xoay người, tiếp tục ngủ.
"Hừ!" Nhặt quần áo Thế Huân nằm ngã ngốn trên mặt đất, Lộc Hàm rất nhanh mặc vào, sau đó lặng lẽ tiến về phía cánh cửa. . .
"Lộc Hàm thiếu gia, buổi sáng tốt lành!" Kỳ lạ, như thế nào suốt dọc đường đi, đám con gái, bảo vệ vân vân và mây mây cứ nhìn thấy hắn ai nấy đều cúi đầu chín mươi độ chào hỏi?
Mặc kệ đi, chạy khỏi đây rồi tính tiếp! Lộc Hàm đang định bước ra ngoài, lại bị hai người đàn ông cao to chặn lại.
Lộc Hàm đè xuống cơn hận, cố rặn ra nụ cười tươi tắn, hướng hai tên lực lưỡng trước mặt, nhẹ giọng hỏi. "Có chuyện gì vậy?" Đcm, nếu ta không bị thương, đối phó với lũ ruồi tép các ngươi có gì là khó! Chính là. . . Đều tại thiếu gia của các ngươi đêm qua hành hạ ta ! ! !
"Lộc Hàm thiếu gia muốn đi đâu?"
". . .Tôi về nhà! Không được sao?" Lộc Hàm nghẹn muốn chết, ta cần các ngươi quản sao? Quyền riêng tư của ta có hay không đây? Ta mà phải đi báo cáo với lũ người ỷ thế to xác như các ngươi sao? T^T T^T
"Thế Huân thiếu gia cho phép sao?"
". . . Đúng vậy, cho phép. Cho phép rồi!" Lộc Hàm xấu hổ mặt đỏ phừng phừng, mỗi lần nói dối đều thở không ra hơi.
"Thật không?" Thiếu gia như thế nào có thể thả nhanh thế được? Hai tên đàn ông to lớn nghi hoặc liếc nhìn nhau, sau đó tiếp tục cung kính hỏi. "Lộc Hàm thiếu gia, có cần chúng tôi đưa về không?"
"Không cần, không cần. . ." Ngươi cho ta rời đi chính là phúc đức lắm rồi, ta không phải người đòi hỏi a. Mà, các ngươi nghĩ ta ngu sao, nhờ các ngươi đi về có khác nào dâng lên miệng cọp, địa chỉ nhà ta liền để cho tên Ngô Thế Huân kia nắm được sao?
Đcm, đau quá. . . Lộc Hàm khóc không ra nước mắt. Ngô Thế Huân, ngươi tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi!. . . Bằng không, ta liền chết quách đi a a a a T^T
. . . . . . . . .
"Trương Nghệ Hưng! Ngươi đi chết đi! Đều là ngươi hại ta a a a! ! ! !" Trinh tiết của ta a a a! ! ! Lộc Hàm càng nghĩ càng hận, đã làm cái chuyện đáng xấu hổ như vậy mà còn chịu phận nằm dưới nữa a. . .
Trương Nghệ Hưng khó hiểu gãi gãi đầu. Ta làm cái gì sao vậy ta?
-Hết chương 2-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro