Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17 + 18 (Hoàn)

"Thế Huân, anh cùng Chung nhân chỉ . . . . . bạn bè mà thôi. . . . . ."


Đối diện với khuôn mặt lạnh lẽo của Ngô Thế Huân đương ngồi bên cạnh đang lái xe, Lộc Hàm đáng thương kéo kéo góc áo cậu, sợ hãi mở miệng nói.


"Bạn bè?" Ngô Thế Huân khẽ hừ một tiếng, không buồn liếc nhìn Lộc Hàm lấy một cái, vẫn nhìn chằm chằm về phía trước."Nếu là bạn bè, anh có cần thiết phải lén lút như vậy, đi ra cùng hắn gặp mặt?"


Lộc Hàm âm thầm khóc, còn không phải tại em  không cho anh đi sao, bằng không, anh cũng không phải trèo tường!


"Thế Huân. . . . . . Không nên tức giận. . . . . ." Nếu Lộc Hàm đi đóng phim, tuyệt đối có thể  giành lấy được một giải thưởng . . . . . .Chính là chỉ trong một cái liếc mắt, hốc mắt Lộc Hàm liền ngập nước. "Anh, anh thật sự cùng Chung Nhân không có gì. . . . . . Thế Huân không tin Lộc Lộc sao?"


Thực con mẹ nó, đường đường là một cái tổng tiến công thế mà phải ở chỗ này nhẫn nhục chịu khi dễ a! Lộc Hàm gào thét điên cuồng, nếu Ngô Thế Huân còn không cảm động thì đừng trách anh đây ác !


". . . . . ."


Ngô Thế Huân xoay người, bao nhiêu bực tức dồn nén liếc nhìn Lộc Hàm, nhưng vừa nhìn  đến phát hiện khóe mắt Lộc Hàm ngập nước, nhất thời bao nhiêu giận hờn đều tiêu tan.


"Ngốc, khóc cái gì?" Nói xong, Ngô Thế Huân ôn nhu  xoa xoa khóe mắt Lộc Hàm .


"Thế Huân. . . . . . Không cần giận nữa. . . . . ." Lộc Hàm nhận thấy Ngô Thế Huân rõ ràng thay đổi thái độ, không còn ánh mắt sát khí như vừa nãy, lập tức ôm lấy cánh tay cậu, đáng thương cọ cọ, anh biết rõ, Ngô Thế Huân nhất định sẽ bị hành động này của anh làm cho đến lý do tức giận cũng không biết là gì.


"Đồ ngốc, em sao có thể giận anh được? Em nói, vô luận anh làm sai cái gì, em đều sẽ tha thứ."


Quả nhiên, chỉ cần làm nũng Lộc Hàm, Ngô Thế Huân sẽ không nổi giận nữa.


Nguyên nhân? Chỉ sợ Lộc Hàm lên cơn giận, liền cho cậu một cái bạt tai thôi a!

"Ừ, Thế Huân tốt nhất !"


Tuy rằng Lộc Hàm cười đến độ không nhìn thấy trời đất trăng sao gì, nhưng vẫn. . . . . . cảm giác được gương mặt Ngô Thế Huân đang lại gần. . . . . . Lộc Hàm cứ như vậy, không biết sao lại thành ra thế này.


"Bảo bối, anh không phải muốn em ăn anh ngay ở trên xe đấy chứ?" Thanh âm Ngô Thế Huân có chút khàn khàn. ". . . . . ."


Lộc Hàm khóc không ra nước mắt, rốt cuộc kiếp trước mình tạo nghiệt gì a? Kim Chung Nhân, cái đồ hỗn đản kia nhanh đi tìm chỗ chết đi, anh mày bởi vì phải giúp chú. . . . . . Lộc Hàm trong lòng rít gào, có thể một tuần không xuống giường được a!


Lộc Hàm chưa kịp phản ứng đã bị môi Ngô Thế Huân cướp đi dưỡng khí.


Lộc Hàm ra sức giãy giụa, trong lòng âm thầm chửi rủa điên cuồng. Đcm, Ngô Thế Huân đừng nói là ngay lập tức muốn anh ở trên xe đấy chứ ?


Cũng ý thức được chính mình hơi thất thố, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng khụ khụ vài tiếng, lấy lại tinh thần, sau đó tiếp tục chăm chú lái xe.


"Ngô Thế Huân. . . . . ." Lộc Hàm đen mặt bỏ ra bàn tay Ngô Thế Huân vẫn không ngừng nhân cơ hội ăn đậu hũ của anh, hừ lạnh một tiếng. "Nếu cậu dám ở trên xe muốn tôi, sau này đừng vác cái mặt đến gặp tôi nữa." Ngữ khí lạnh lẽo rất có thể hại chết mạng người.


"Lộc. . . . . ." Ngô Thế Huân quay đầu nhìn về phía Lộc Hàm, Lộc Hàm liền quay đầu không muốn nhìn. . . . . .


Chờ một chút! Ngô Thế Huân bỗng nhiên nhớ ra. . . . . ."Lộc Lộc, người sai không phải là anh sao?" Khóe miệng Ngô Thế Huân hơi giật giật, như thế nào có thể ngạo kiều như vậy a ?


"Mặc kệ !" Lộc Hàm cúi đầu, bối rối đan từng ngón tay. "Anh. . . . . . Ai nha, nhiều người như vậy! Vạn nhất bọn họ thấy thì sao? !"


Nếu thấy . . . . . . Lộc Hàm sờ sờ gương mặt đã hơi ửng hồng, đcm, Lộc Hàm mày rất không có tiền đồ !


"Ngốc, anh không biết cửa kính này là có thể nhìn đến bên ngoài, mà bên ngoài lại nhìn không tới bên trong sao?"


Nhìn đến như thế Lộc Hàm đáng yêu mê người như vậy, Ngô Thế Huân gian xảo nhếch miệng một cái, sau đó xoay người đem Lộc Hàm áp dưới thân.


"Đừng !"


Lộc Hàm tuy rằng giãy dụa, nhưng là rõ ràng không dùng hết sức lựa, thậm chí. . . . . . Tay cũng không tự kiềm chế được ôm lấy cổ Ngô Thế Huân.


Trong xe không ngừng vang lên tiếng thở gấp khiến người ta đỏ mặt.


Ngô Thế Huân đương nhiên sẽ không chỉ dừng lại ở những cái hôn nồng nhiệt như vậy. Tay đã sớm không an phận mò mẫm vào trong áo Lộc Hàm. . . . . .


"Đừng. . . . . ." Lộc Hàm đẩy  Ngô Thế Huân ra, mặt đỏ không dám nhìn tới Ngô Thế Huân


"Nhiều người như vậy. . . . . ." Nói xong,  mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cho dù bọn họ nhìn không thấy. . . . . . Chính là, anh có thể thấy được bọn họ a. . . . . . cảm thấy rất xấu hổ. . . . . ."


"Ngốc. . . . . ."


Ngoài miệng tuy rằng là nói như vậy, nhưng là Ngô Thế Huân tuyệt đối tôn trọng Lộc Hàm, dù sao chính bảo bối đã lên tiếng, vẫn là ngoan ngoãn lái xe đi thôi. . . . . . .

"Phải chết a, Ngô Thế. . . . . . Thế Huân. . . . . . Em như vậy là muốn làm cái gì a. . . . . ."


Lộc Hàm xoa xoa cái ót, vừa mới bởi vì Ngô Thế Huân rất nóng vội, vừa bước vào nhà liền thả cả người anh xuống dưới, chính vì không kịp phản ứng cứ như vậy mất đi trọng tâm trực tiếp ngã phịch vào ghế. Tuy rằng ghế có đệm mềm mềm, nhưng là bởi vì trong lòng cảm thấy rất bất mãn.


Ô, Ngô Thế Huân đồ hỗn đản, sao không chết đi a. . . . . . A không phải, chết rồi thì mình biết làm sao bây giờ? Quên đi quên đi, vẫn là chết sau mình thì sẽ tốt hơn a . . . . .


Ngay tại lúc Lộc Hàm hoàn toàn chìm đắm vào suy nghĩ mông lung, tuyệt đối không biết đứa nhỏ kia đã rất nóng vội muốn xâm nhập, bất quá, đành ôn nhu xoa xoa gò má mịn màng."Ai nha, Lộc Lộc không bị thương chứ ? Không có việc gì đúng không ?"


"Ừ, còn có thể não bị chấn động a. . . . . ." Lộc Hàm quyệt quyệt miệng, đôi mắt to tròn lấp lánh như đứa nhỏ. Ngô Thế Huân vẫn là đau lòng vuốt ve lọn tóc người trong lòng.


"Ngốc, làm em đau lòng chết đi được." Ngô Thế Huân hôn lên trán Lộc Hàm, một nụ hôn nhẹ nhàng, thực đơn thuần thực ấm áp. Chính là thấy người yêu thương nhăn mày liền muốn quan tâm mà hôn một cái an ủi. Không một chút dục vọng, chỉ có yêu thương cùng cưng chiều.


Lộc Hàm bất giác muốn hỏi có hay không vừa đang xem một bộ phim tình yêu lãng mạn, đây mà là con sói Ngô Thế Huân sao? Mới nghĩ, liền cảm thấy đầu lưỡi đối phương linh hoạt chui vào trong khoang miệng. . . . . . Biết mà, như thế nào có thể đáng yêu như vậy a a a a !


Đương lúc Lộc Hàm bị kĩ thuật hôn điêu luyện của Ngô Thế Huân làm cho thất điên bát đảo, bỗng nhiên cảm giác trước mặt tối sầm ảnh trực tiếp  bị đè, cả thân người lún sâu hơn xuống ghế sofa êm ái.


"A. . . . . . Ngô Thế Huân, em cho là mình rất nhẹ a!"


Lộc Hàm định muốn nói tiếp, bỗng nhiên cảm giác người phía trên hơi hơi giật giật, sau đó nhanh như cắt cả thân người bị ai đó đem lộn một vòng, khi nhận thức được Ngô Thế Huân đã ở vị trí ban đầu của Lộc Hàm, còn Lộc Hàm cư nhiên được ôm ngược lên trên.


"Khụ khụ. . . . . . Ngô Thế Huân, em sẽ không, muốn anh phản công chứ?" Lộc Hàm hắng giọng, sau đó nhếch môi hướng Ngô Thế Huân cười


"Anh đương nhiên là không ngại a! Yên tâm đi, anh sẽ không cho en đau A . . . . . Ngô. . . . . . Ngô. . . . . . Thế Huân. . . . . . Em làm gì. . . . . ."


Lộc Hàm hiện tại thực sự muốn giết người a.

—————-

"Vì cái gì. . . . . . Chú cảm thấy được anh sẽ giúp chú?" Lộc Hàm nhướn mày, nhìn chằm chằm vào Phác Xán Liệt.


"Lộc ca ~" Lộc Hàm chịu đựng cảm giác muốn nôn ngay lập tức, đcm  Phác Xán Liệt chú có thể hay không không cần đem giọng nói đáng yêu ấy đặt trên thân người dài ngoẵng như chú chứ ? Anh đây thiệt tình chịu không nổi a. . . . . .


"Đã biết đã biết ! Anh đây sẽ cố, còn đi được hay không thì là việc của Bạch Hiền nhà chú nha. . . . . ." Lộc Hàm không kiên nhẫn thở dài, thật là, thật không biết đời trước tạo ra nghiệt cái gì , gặp gỡ tên tiểu gia hỏa này. . . . . .


"Vô nghĩa, Lộc ca, anh đương nhiên không thể nói là em đi được ! Như vậy Bạch Hiền khẳng định không đến a!"Phác xán liệt khó được một lần thông minh.


Nói cái gì vậy ? Lộc Hàm nghe Phác Xán Liệt liến thoắng không ngừng, nữa hiểu nửa không vẫn là nhanh chóng gật đầu.


——

"Lộc ca, anh xác định. . . . . .  mời em ăn cơm? !" Ai nha mẹ ơi, keo kẹt như Lộc Hàm cũng có ngày mời mình đến khách sạn đắt tiền ăn cơm! Biện Bạch Hiền yên lặng rùng mình.


". . . . . ." Lộc Hàm không nói lời nào, chính là gật gật đầu.


Bạch Hiền a, chú đến lúc đó không cần muốn giết anh a. . . . . . Lộc Hàm âm thầm gào khóc.


——


Vừa mới tiến đến thang máy, Biện Bạch Hiện tuyệt đối không còn đường lui, Lộc Hàm liền chậm rãi mở miệng .


"Bạch Hiền a, anh biết, em cùng Phác Xán Liệt nhất thời giận dỗi. Cho nên. . . . . ." Lộc Hàm còn chưa nói hoàn, Biện Bạch Hiền dường như cũng đã đoán được.


"Đcm, Lộc ca, biết ngay là anh mời em ra ngoài ăn cơm tuyệt đối không chuyện tốt. . . . . .Đưa em đi ra ngoài a a a a a a a!" Biện Bạch Hiền phản ứng thập phần nhanh nhẹn, lập tức vọt tới cửa thang máy, bất quá trong lúc trong miệng kêu lên "Đưa em đi ra ngoài a a a" đã nghe đing một tiếng.


"Bạch Hiền a. . . . . . Em sẽ không trách anh ?" Lộc Hàm cẩn thận hỏi thử .


"Sẽ!" Biện Bạch Hiền quay đầu lại, hé ra gương mặt sát khí "Em sẽ hận chết anh, Lộc Hàm ca!" . . . . . .


Cái gì cũng không biết nha, Lộc Hàm quay mặt đi không buồn nói nữa.


"Đinh."


Thang máy vừa mở, Biện Bạch Hiền liền hướng cửa nhanh chóng chạy trốn. Ai ngờ, nghênh đón cậu chính là một cái ôm ấm áp.


"Bạch Bạch, không cần khẩn cấp như vậy muốn ôm anh a?" Âm thanh trầm thấp, vô cùng quyến rũ. . . . . . .


"Phác Xán Liệt, ông đây đi chết a a a a! Mau buông! Ôm ấp cái gì! Buông! Lộc ca, cứu em. . . . . ."


Thanh âm Biện Bạch Hiền càng ngày càng nhỏ, thẳng đến biến mất ở  cuối hành lang.


Lộc Hàm nhẹ nhàng thở dài, chính mình coi như là kết mối nhân duyên đi? Ha ha, Lộc Hàm, ,mày quả nhiên là người tốt nha ! Aha ha ha ha ha.


"Đi thôi bảo bối, chúng ta cũng đi 'ăn cơm' đi!" Thanh âm này. . . . . . Đúng vậy, đương nhiên là Ngô Thế Huân rồi.


"Em có thể giải thích một chút, em vì cái gì ở trong này a. . . . . ." Lộc Hàm kéo kéo khóe miệng, như thế nào mỗi lần được ra ngoài liền bị bắt tại trận ? Lộc Hàm, số phận quả là quá đáng ghét đi!


"Ân, Biện Bạch Hiền nói anh tìm anh ấy đi ra ngoài ăn cơm, đã kêu nói với em a." Ngô Thế Huân cười một cái.


Lúc này ở trên giường, gương mặt khả ái ửng hồng cười một cách thỏa mãn. Lộc Hàm ca, em chỉ biết anh bảo em đi ra ngoài không có chuyện tốt cho nên cố ý kêu Ngô Thế Huân nhà anh. . . . . . Coi như là báo ứng đi a ha ha ha . . . . .


"Biện Bạch Hiền. . . . . . Xem như chú lợi hại. . . . . ." Lộc Hàm gạt lệ, muốn anh đây không xuống giường được sao ?. . . . . .


"Thế Huân a. . . . . . Nhẹ tay một chút a. . . . . ."


"Đã biết, đương nhiên rồi  ~"


-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro