Chap 14: Sự dịu dàng quá đỗi khiến tim cũng phải loạn nhịp!
Chương 14: Sự dịu dàng quá đỗi khiến tim cũng phải loạn nhịp!
Trong quán cà phê, phục vụ nhẹ nhàng đặt hai ly nước lên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi. Lộc Hàm im lặng không nói lời nào, cậu đang đợi điều mà Mễ Bối muốn nói với mình. Đối diện với Lộc Hàm, Mễ Bối nhận ra cô rất khó để mở lời, bởi lẽ, Lộc Hàm đang ngồi trước mặt cô khống giống với lời kể của Ngô Thế Huân. Lộc Hàm mà Ngô Thế Huân kể cô nghe là một chàng trai với mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt to, đen láy rất linh hoạt, môi lúc nào cũng phụng phịu, chu lên trông rất dễ thương, từ ánh mắt đến cử chỉ, lời nói đều rất dễ đoán cậu đang nghĩ gì bởi lẽ, Lộc Hàm rất con nít, lại suy nghĩ rất đơn giản nhưng do được cưng chiều từ nhỏ nên rất cứng đầu, ngang bướng. Còn Lộc Hàm ở trước mặt cô đây, không chỉ có vẻ ngoài thay đổi mà trông còn sắc sảo và quyến rũ hơn so với lần gặp trong hôn lễ.
Một năm qua, mối quan hệ của Ngô Thế Huân và Tống Hạo Thiên được cải thiện không ít. Nhờ đó mà cô cũng có dịp trò chuyện với Ngô Thế Huân nhiều hơn. Khi cô biết Lộc Hàm bỏ đi ngay trong hôn lễ của cô không lí do, rồi cả việc Ngô Thế Huân chưa bao giờ nói về cô cho Lộc Hàm trong khi trước đây tin đồn lại dấy lên không ít nên Mễ Bối có thể lờ mờ đoán ra, nguyên nhân là do cô. Nhưng toàn bộ là suy đoán của cô, cô không dám khẳng định cũng như không hề nói cho Ngô Thế Huân suy nghĩ của mình. Chỉ là không ngờ, hôm nay Tống Hạo Thiên dẫn cô đến Bắc Kinh tham gia một buổi tiệc lớn lại khiến cô gặp được Lộc Hàm lang thang trên phố.
- Lộc Hàm, à không...Lộc công tử, một năm qua cậu sống thế nào? Thế Huân đã đi kiếm cậu rất nhiều...
- Tôi vẫn tốt! Tống phu nhân vào vấn đề chính đi .
Nhận thấy được sự xa cách của Lộc Hàm, Mễ Bối ấp úng một hồi cũng mạnh dạn nói ra suy nghĩ trong mình, nhưng chỉ biết diễn đạt lại thành một câu chuyện dài...
- Tôi sẽ kể cậu nghe một câu chuyện. – Không đợi Lộc Hàm phản ứng, Mễ Bối liền nói tiếp như sợ Lộc Hàm sẽ cắt ngang – Năm mười tám tuổi, một cô gái xấu xí xuất thân từ trại trẻ mồ côi vì một mối tình đơn phương ngây dại bị người ta hãm hại, mất đi sự trong trắng của bản thân. Ngay lúc tuyệt vọng nhất, cô ta gặp tai nạn nhưng đến giờ, cô ta chưa hề xem đó là một tai nạn, mà là may mắn. Người đàn ông lái xe tông cô ta khiến một nửa gương mặt cô ta bị hủy hoại hoàn toàn. Không có giấy tờ xác minh thân phận của cô gái, người đàn ông lại đang trên đường trở về Hàn Quốc, nhưng không hề tàn nhẫn mà bỏ lại cô gái ấy, cô ta nghiễm nhiên được đưa về Hàn Quốc điều trị, luôn cả phẫu thuật gương mặt. Cô biết đó, phẫu thuật thẩm mĩ tuy ngày càng tân tiến, nhưng đau đớn là điều không thể tránh khỏi. Đau đớn thể xác lẫn cả tinh thần, cơn ác mộng về vụ việc bị bạo hành vẫn không dứt được. Hai năm đó, người đàn ông hết mực dịu dàng chăm sóc cho một kẻ qua đường như cô gái, không những thế còn bên cạnh sẻ chia, giúp đỡ để cô gái có được bằng cấp.
- Người đàn ông đó...là Ngô Thế Huân! Còn cô gái...
- Là tôi! Tôi xem Ngô Thế Huân như một người bạn, một người anh. Nhưng tôi hiểu, tình cảm mà trước đây Ngô Thế Huân dành cho tôi. Nhưng Ngô Thế Huân, anh ấy là một người yêu được, bỏ được. Tôi chưa bao giờ khiến anh ấy được vui vẻ cả, chỉ toàn lo lắng. Nhưng khi bên cậu, anh ấy lại cảm thấy vui vẻ, thoải mái... Anh ấy nhắc đến cậu bằng tất cả niềm vui và sự dịu dàng của mình. Tôi không biết cậu suy nghĩ thế nào... nhưng trực giác phụ nữ rất nhạy bén, tôi nghĩ là do tôi nên hai người mới hiểu lầm rồi chia cắt nhau. Nếu cậu nghĩ, cậu là thế thân của tôi thì cậu lầm rồi. Căn bản, cả hai ta chẳng hề có điểm gì giống nhau. Cả ngọai hình lẫn tính cách.
Lộc Hàm im lặng hồi lâu, chỉ biết dùng cái thìa nhỏ của mình bỏ một ít đường vào cà phê đã nguội từ lâu. Cậu không biết nói gì cả, bởi lẽ Mễ Bối sớm đã nhìn thấu tâm tư của cậu. Điều khiến cậu ngạc nhiên hơn cả là quá khứ đau đớn của Mễ Bối. Xem ra những gì cậu từng trải đều không hẳn là kinh khủng nhất.
- Tôi kể cho cậu nghe mọi chuyện, không phải là để cậu cảm thấy thương hại tôi. Chỉ là muốn thay Ngô Thế Huân giải thích mọi chuyện....
- Cô bây giờ, hạnh phúc chứ? – Lộc Hàm đột nhiên hỏi.
- Rất hạnh phúc!
- Bằng cách nào?
- Không trốn chạy nữa, đối diện, gạt bỏ những chuyện trong quá khứ.
Không khí lại tiếp tục rơi vào trầm lắng. Không trốn chạy nữa ư? Cậu vừa mới làm đấy thôi. Gạt bỏ những chuyện trước đây sao? Cậu chưa bao giờ quên được cả. Lộc Hàm cậu là người không có can đảm. Khẽ thở dài, Lộc Hàm đưa mắt nhìn sang bên kia đường, nơi chiếc xe hơi màu đen đang chễm chệ ở đó...
- Anh ta đến đón cô. Tôi cũng có việc, hẹn gặp lại.
***
Tạm biệt Mễ Bối, cậu mệt mỏi trở về Lộc gia. Mở cửa cho cậu, vị quản gia đứng tuổi vô cùng ngạc nhiên, miệng cứ ấp úng.
- Lộc Hàm!
- Cháu mới về. Bảo với ông giúp cháu có gì mai nói.
- Nhưng Lộc Hàm, cháu...
- Cháu về phòng trước.
Liên tục ngắt lời vị quán gia, Lộc Hàm vừa nói vừa nhanh chân bước vào mà không hề hay biết trong khuôn viên, một chiếc xe hơi màu trắng đang đỗ ở đó. Đi tới phòng khách Lộc Hàm vốn định về thẳng phòng nhưng lại nhận ra sự khác lạ. Hôm nay mọi người dường như rất im ắng nhưng cậu lại có cảm giác vô số cặp mắt đang nhìn mình.
Ở bộ bàn ghế đắt tiền đặt giữa phòng khách, ông cậu đang ung dung uống trà. Phía đối diện, là Ngô Thế Huân trong bộ âu phục quen thuộc.
- Về đến nhà, cả một câu chào hỏi cũng không có! – Ông không hề kiêng dè người khác mà trách mắng cậu thẳng thừng.
- Thưa ông cháu mới về! – Lộc Hàm bực dọc hét to, vang vọng khắp cả căn phòng. Khi đôi mắt đen vô tình liếc qua Ngô Thế Huân, cậu thấy hắn đang ngồi một bên nén cười.
Ở nhà cậu còn dám cười chê cậu sao?
- Công việc bên đó, muốn về là về sao? Lại còn cả chuyện của Kim Mân Thạc. Giải quyết thế nào mà đã lo về?
- Xong cả rồi ạ!
- Xong? Nhưng hình như đâu phải cháu làm? Đừng xem ông lão này mắt mờ tai yếu mà qua mặt.
Ông khẽ liếc đôi mắt ti hí của mình về phía Lộc Hàm khiến cậu hơi chột dạ. Là cậu nhận vơ, trả lời bừa. Thực ra là Ngô Thế Huân thay cậu làm.
- Ông à, muốn dạy dỗ con cháu thì cũng phải đợi khách ra về, đóng cửa mà dạy dỗ chứ? – Lộc Hàm cười giả lả.
- Ta không ngại, chàng trai trẻ họ Ngô đây cũng không ngại, cháu ngại sao?
- Cháu không biết đâu. Ông không đuổi hắn ta về, cháu sẽ ở lì trong phòng!
Hết cách, Lộc Hàm đành ăn vạ, chơi bài cùn là giãy nãy xong chạy biến về phòng. Ở đó lâu, cậu chỉ làm mình thêm xấu hổ. Tên khốn đó dám đến nhà cậu, nhất định là đã mách lẻo gì đó. Ông vốn vài tháng trước còn bênh vực, bảo với cậu: "Tình yêu không là gì cả!" mà giờ lại bênh hắn, trước mặt hắn làm cậu xấu hổ.
Chết tiệt!
Trở về phòng, cậu thả phịch người xuống chiếc giường êm ái quen thuộc, đầu óc lại bắt đầu nghĩ về cuộc trò chuyện giữa cậu và Mễ Bối lúc chiều. Cậu tự hỏi, liệu bản thân mình có đủ mạnh mẽ để thôi trốn chạy nữa hay không? Phần khác, cậu lại thầm ghen tị với Mễ Bối. Ghen tị với sự mãnh mẽ của cô ấy, ghen tị với hạnh phúc mà cô ấy đang có được.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, Lộc Hàm không hề hay biết Ngô Thế Huân đã vào phòng của mình từ lúc nào. Chỉ khi giọng nói từ tốn của hắn vang lên, Lộc Hàm mới chợt sực tỉnh.
- Không nghĩ là đại công tử như em lại có cái kiểu một cuốn tập "hỗn hợp" nhiều môn học như vậy. Đã thế chép vài câu lại bỏ sang trang mới. Em thật đúng là phí phạm. – Ngô Thế Huân vừa nói, vừa tặc lưỡi, trên tay là cuốn vở của cậu.
- Đó là chuyện đã xưa rồi. Mà này...ai cho anh vào phòng tôi? Ai cho anh tự tiện động vào đồ đạc của tôi.
Lộc Hàm lười nhác vẫn cứ nằm ì trên giường nhưng cái miệng nhỏ thì lại hoạt động liên tục.
- Sao lại gọi là tự tiện? Chỉ là xem xem quá khứ của em khi chưa có anh "huy hoàng" cỡ nào.
Biết rõ Ngô Thế Huân là đang châm chọc mình, Lộc Hàm bực dọc ném cái gối bên cạnh vào người hắn. Chỉ với vài động tác gọn lẹ, Ngô Thế Huân đã tránh khỏi cái gối đang lao đến mình.
- Mời anh đi cho. Nơi này không hoan nghênh anh.
- Có ông của em hoan nghênh là được rồi! – Ngô Thế Huân vẫn duy trì sự dịu dàng vốn có, không hề tức giận bởi cái tính khí trẻ con của Lộc Hàm.
- Vậy thì anh đi mà tìm ông của tôi mà nói chuyện. Tôi không rảnh tiếp anh.
- Em rốt cuộc muốn như vậy đến bao giờ? – Ngô Thế Huân đột ngột trầm giọng, gương mặt tuấn tú cũng bắt đầu mang một vẻ nặng nề.
- Tôi chẳng muốn gì cả. Chỉ muốn anh rời khỏi mắt tôi ngay! – Lộc Hàm nói xong liền kéo tấm chăn rộng lớn, chùm kín của người mình.
Trong căn phòng đẹp đẽ, sang trọng, giờ chỉ còn mỗi tiếng chạy của máy điều hòa. Trầm mặc một hồi lâu, Ngô Thế Huân cũng bước đến bên giường của cậu, một chân khụy xuống ngồi sát mép giường, đôi tay rộng lớn, rắn chắc, nhẹ nhàng giúp Lộc Hàm cởi đôi giày thể thao vẫn còn mang trên chân của cậu ra. Từng động tác của Ngô Thế Huân rất nhẹ nhàng như thể sợ sẽ làm đau cậu, nhưng nó đủ để một người đang giả vờ ngủ như cậu phải hồi hộp, tim đập mạnh một cách mất kiểm soát. Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng đóng cửa, Lộc Hàm mới âm thầm thở phào một hơi. Hắn còn ở đây, không khéo hắn cũng nghe được cả tiếng tim đập như trống dồn của cậu mất.
Sáng thức dậy, Lộc Hàm đã không còn thấy bóng dáng của Ngô Thế Huân đâu. Dù có thắc mắc nhưng Lộc Hàm vẫn luôn giữ im lặng, chẳng mang thắc mắc của mình hỏi bất cứ người nào cả. Chỉ là không ngờ, khi cậu vừa bước ra khỏi Lộc gia để đi mua vài món đồ thì đã bị một giọng nói quen thuộc làm cho giật mình.
- Lộc Hàm... là cậu sao? Thật là cậu sao?
- Khánh Thù?
Lộc Hàm mở to mắt, miệng cũng há hốc như không thể tin được, đôi mắt đen nhìn chằm chằm người trước mặt. Phải rồi, cũng đã một năm rồi, cậu không gặp cũng như liên lạc với hai người bạn duy nhất mà cậu có được.
Khánh Thù còn kinh ngạc hơn cả cậu, cứ mãi ấp úng, chân cứ bất động tại chỗ.Lộc Hàm bèn mở lời:
- Cậu rảnh không? Đi với tớ...
Khánh Thù vẫn không trả lời, Lộc Hàm thầm nghĩ là Khánh Thù đã đồng ý. Cả hai đến một trung tâm thương mại, ở một quầy kem, Lộc Hàm tiếp tục bắt chuyện. Bởi lẽ, cậu sợ Khánh Thù vẫn còn giận mình. Sao mà không giận được cơ chứ? Một người bạn bỗng dưng mất tăm, chỉ để lại vài dòng ngắn ngủi. Nếu là cậu, cậu sẽ còn giận dai hơn.
- Cậu...dạo này thế nào rồi?
- Sao ngày đó, cậu lại bỏ đi?
Không trả lời câu hỏi của cậu, Khánh Thù trực tiếp hỏi khiến Lộc Hàm hơi ngạc nhiên. Lộc Hàm cũng là người không thích giấu diếm, hơn nữa, Khánh Thù và Bạch Hiền đều là những người bạn hiếm hoi mà cậu có được.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Khánh Thù từ giận dỗi chuyển sang trách móc, cả hai cứ mãi nói chuyện, đến cả hai ly kem cũng tan ra cả.
- Nhà..à không...căn biệt thự đó...là của cậu sao? – Khánh Thù e dè. Cậu biết nhà Lộc Hàm giàu nhưng không nghĩ là Lộc Hàm giàu đến mức đó.
- Của ông tớ. – Lộc Hàm đáp rất tự nhiên. – Sao cậu lại ở đây. Lẽ ra nên ở Hàn.
- Tớ không biết. Đột nhiên hôm qua Tổng Giám đốc bảo tớ vào Bắc Kinh, xong lại đưa cho tớ địa chỉ nhà cậu. Tớ cũng không biết đó là nhà cậu, đến khi nhìn thấy cậu bước ra từ đó.
- Ngô Thế Huân? – Lộc Hàm ngạc nhiên.
- Ừ. Tớ đã là nhân viên chính thức ở đó.
Lộc Hàm ậm ừ. Chuyện Khánh Thù làm ở Ngô thị cũng không làm cậu ngạc nhiên lắm. Chỉ là cậu không hiểu tại sao Ngô Thế Huân lại làm như vậy.
Hắn ta thực sự hành động rất khó hiểu.
- Cậu định sao?
- Ý cậu là gì? – Lộc Hàm lơ đãng ngắm nghía ly kem của mình. Cậu bây giờ chẳng định gì, cũng chẳng muốn gì.
- Ý tớ là...cậu với Tổng Giám đốc ấy...
- Hết rồi!
- Nhưng... – Khánh Thù ấp úng...
- Sao? Có chuyện gì à? – Lộc Hàm hơi nhăn mày. Bộ dạng ấp úng của Khánh Thù thật khiến Lộc Hàm sốt ruột.
- Chỉ là khi cậu bỏ đi...có một số chuyện...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro